Tuy đúng là chỉ ôm nàng nhưng Mộ Dung Nguyệt có thể nói đó là sự dày vò tàn nhẫn nhất trên đời và đồng thời đây cũng là lần khảo nghiệm ý chí lớn nhất với hắn. Nhưng hắn thà rằng chịu đựng cơn khô nóng khó chịu không ngừng dâng lên trong lòng cũng không muốn dọa sợ nàng. Nôn nóng chiếm lấy nàng sẽ chỉ làm nàng kháng cự; hắn nguyện ý chờ đợi, chờ đợi tới khi nào cả cơ thể và trái tim của nàng chấp nhận tình cảm của hắn. Nàng chính là của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ như vậy, hắn dám đảm bảo cả cuộc đời này nàng chỉ có thể là của hắn mà thôi. Ý cười ngưng kết bên môi, nhưng nụ cười có phần khổ sở, tối nay nhất định là hắn sẽ mất ngủ rồi.
Đêm qua ngủ thật ngon nên Phiên Phiên tỉnh lại với một khuôn mặt thỏa mãn, ngây thơ vô cùng. Giương mắt đón ánh nhìn chăm chú của hắn, đáy lòng nàng xẹt qua một tia chấn động, tất cả mọi chuyện đêm qua không phải là mộng. Hắn vẫn đang ở bên cạnh nàng, vòng tay rộng lớn của hắn vẫn đang chở che cho nàng, nàng như một chú chim bé nhỏ an lành ngủ say sưa trong lòng hắn. Đây là hạnh phúc sao? Nàng dường như nghe được âm thanh của hạnh phúc đang vang lên đâu đây!
Mặt giãn ra mỉm cười, chỉ vì hắn, nàng biết nàng cũng đã yêu nam nhân cô tuyệt này. Đã hiểu được tâm ý thì phải dũng cảm tiến tới, đây là nguyên tắc của Phiên Phiên. Mặc kệ tâm ý của hắn thế nào, cũng không quản tỉnh cảm của hắn liệu kéo dài được bao lâu, nàng chỉ biết là giờ khắc này người nằm bên cạnh nàng chính là hắn. Nếu ý trời đã vậy thì nàng sẽ ở bên cạnh hắn cả một đời!
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Phiên Phiên chấn động ngồi dựng dậy. Mộ Dung Nguyệt bị hành động bất ngờ làm cho hoảng cũng ngồi dậy theo, ôm nàng từ phía sau rồi nhỏ giọng hỏi:
–Làm sao vậy?
Nàng quay đầu nhìn hắn, trong mắt phủ kín kinh hoảng:
–Độc của ngươi còn chưa có thuốc giải!
Thì ra là chuyện này! Đêm qua không ngủ làm cho vẻ mặt hắn rất mệt mỏi, hắn tiếp tục ôm nàng nằm ngã xuống tháp thượng, giọng khàn khàn:
–Nàng ngủ cùng ta một lát.
Thấy hắn bất vi sở động, nàng có chút gấp gáp, vỗ vỗ ngực hắn, giọng buồn thiu:
–Đừng ngủ, nói vào chuyện chính liên quan tới ngươi đó.
–Im lặng, ngoan, đừng có nghịch nữa, ta buồn ngủ lắm! – hắn dỗ nàng và không để cho nàng có cơ hội nói thêm hắn dùng một chân gác qua người nàng, một tay vỗ về khuôn mặt đáng yêu của nàng. – Chờ ta tỉnh ngủ rồi nói sau nhé!
Oài, được rồi, dù sao nhất thời nửa khắc độc trong người hắn cũng sẽ không phát tác nên không chết được. Vậy thì chờ cho hắn tỉnh ngủ rồi nói chuyện đi. Nhưng mà nàng tỉnh bơ à, làm sao mà ngủ được đây?Namnhân này bá đạo ngay cả giấc ngủ của nàng cũng muốn quản luôn hả!
Vốn tưởng mình không ngủ được nữa nhưng nằm trong lồng ngực rộng lớn, cường tráng, ấm áp của hắn lại khiến nàng ngủ một giấc say nồng. Khi tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn hơi ấm cơ thể của hắn nữa.
Lúc nàng đứng dậy mặc quần áo thì bên ngoài có tiếng nói cung kính truyền vào:
–Nô tài có thể tiến vào hầu hạ cô nương được không?
Ngạc nhiên vì bên ngoài cửa lại có người hầu, nàng nghĩ nghĩ thì đoán chắc là do Mộ Dung Nguyệt căn dặn nên lập tức nói:
–Vào đi! – nói xong, nàng xoay người ngồi trước gương chải tóc.
Người nọ đẩy cửa đi vào, cử chỉ rất thuần thục, nào pha nước, giặt khăn, sau đó cung kính nói:
–Mời cô nương dùng.
Mặc dù chưa có quay đầu lại nhưng một loạt động tác phía sau làm cho nàng có cảm giác quen tai, bất giác quay lại nhìn thì mới thấy rõ người mới tới:
–Thẩm Tinh! – một thứ vui vẻ không nói nên lời. Thật không ngờ tên Thẩm Tinh này cũng tới đây, nàng còn tưởng là hắn vẫn đang ở trong vương phủ chứ.
Thấy nàng nhiệt tình, kinh hỉ gọi mình thì Thẩm Tinh có chút xấu hổ làm cho hai đóa mây đỏ nổi lên trên gò má, song vẫn kính cẩn đưa khăn tới cho nàng:
–Cô nương nhanh chóng rửa mặt đi kẻo nước lạnh mất.
Phiên Phiên cười híp mắt đón lấy chiếc khăn từ tay hắn, nhanh gọn lau rửa mặt sạch sẽ, súc miệng. Vừa thấy hắn muốn đem nước đi đổ thì nàng lại vội kéo hắn lại hại hắn cả kinh giật thột người, vì động tác quá mạnh và bất ngờ nên thiếu chút nữa đổ hết cả nước trong chậu ra ngoài; may mà chân tay luống cuống kịp đứng vững, cuối cùng vẫn bị dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh.
–Ha ha ha ~~~ – thấy hắn đứng ngốc ra đó, rốt cuộc Phiên Phiên nhịn không được bật cười ha hả.
–Ngươi… – Thẩm Tinh giận quá trừng mắt nhìn nàng nhưng lại không dám phát tác ra ngoài.
–Sao nào, sao nào, hì hì! Ngươi cắn ta hả?! – nàng tiếp tục chọc hắn, ngẫm lại trước kia hắn ở trước mặt nàng khua nanh múa vuốt nên hiện tại có cơ hội để trả thù rồi. Không phải là do nàng lòng dạ hẹp hòi đâu, vì bộ dáng của hắn lúc này rất buồn cười nên nàng muốn chỉnh hắn một chút cho vui.
Nàng nín cười, môi cong lên rồi trở lại ngồi trước gương, vênh mặt hất hàm, giọng sai khiến:
–Lại đây, giúp bổn cô nương trang điểm. – nàng cũng học cái bộ dáng của Mộ Dung Nguyệt được mười phần ấy chứ.
Từ trong gương có thể nhìn thấy diễn cảm nghẹn họng nhìn trân trối của Thẩm Tinh, Phiên Phiên chỉ muốn chỉnh hắn một chút song hắn lại ngập ngừng nói:
–Ta… ta không làm.
–Không làm? – nàng giả bộ tức giận, nghiêng đầu hỏi. – Không muốn cũng không được, hôm nay ta càng muốn ngươi phải trang điểm cho ta.
Thấy hắn do dự, nàng không kiên nhẫn thúc giục:
–Còn không mau, đứng đó làm gì?
–Dạ! – bất đắc dĩ trả lời, Thẩm Tinh đi ra ngoài điện nhận một khay đồ trang điểm từ một tôi tớ khác sau đó trở lại bên cạnh nàng. Hắn nhếch mắt nhìn qua gương dò xét vẻ mặt nàng rồi đặt khay đồ lên bàn, cầm một cây lược mun cẩn thận chải từng lọn tóc cho nàng.
Bên mỗi vẫn câu lên một ý cười đùa, mặt mày nàng hớn hở khi nhìn thấy sắc mặt mắc cở đỏ ửng của Thẩm Tinh trong gương đang cố chải tóc cho nàng. Trong bụng nàng thầm nghĩ, nhìn cảnh này nếu người nào không biết còn tưởng họ là một đôi vợ chồng son ấy chứ! “Phì” một tiếng, nàng bật cười. Vì cái ý nghĩ này mà Phiên Phiên thoáng xẹt qua một chút cảm giác tội phạm, oài, giống như đang làm chuyện có lỗi với Mộ Dung Nguyệt vậy! Ha ha!
Vì muốn giấu đi đống suy nghĩ miên man trong đầu, nàng thuận miệng hỏi:
–Vương gia đâu rồi?
–Vương gia và Ảnh tôn đi ra ngoài rồi. – giọng nói của Thẩm Tinh có chút rầu rĩ, nói cũng không nhiều, cảm giác hắn còn rất xấu hổ.
–Đã đi được bao lâu rồi? – nàng trò chuyện câu được câu chăng chính là vì muốn giảm bớt sự khó xử của hắn.
–Một canh giờ rồi.
–Ừm! – nàng cúi đầu trầm tư. Mộ Dung Nguyệt và Ảnh tôn đi ra ngoài làm gì nhỉ? Hắn vẫn còn đang mưu đồ tới vương vị sao? Độc trong cơ thể vẫn chưa được giải, sao thấy hắn không có lấy chút lo lắng nào vậy? Trong kế hoạch của hắn liệu có sự tồn tại của nàng hay không? Có lẽ với nàng thì hắn chỉ là nhất thời hứng khởi, hắn có thành vương hay thành giặc, hoặc sống hoặc chết cũng không liên quan tới nàng và cũng không cho nàng tham dự vào. Càng nghĩ càng đau đầu, cảm giác đầu như muốn nứt đôi ra vậy, hình ảnh chính mình trong gương cũng càng ngày càng mơ hồ. Trước mắt Phiên Phiên bỗng tối sầm, trước khi lâm vào hôn mê nàng còn nghe thấy tiếng Thẩm Tinh hô lên kinh hoảng: “Phiên Phiên!”