Phó Thụy đến bên ghế sô pha, móc bóp lấy ra tờ tiền có giá trị lớn nhất rồi đưa cho Lâm Tuyết:
- Nè, dẫn bạn đi ăn trưa đi.
- Tụi em ăn trên trường rồi với về nhà á anh hai.
- Vậy mời bạn ly trà sữa. Đừng để khách đến nhà phải ngồi không như thế.
Cũng may là Phó Thụy không để bụng chuyện gây lộn lúc sáng. Anh ra cửa, vừa đeo giày vừa dặn dò:
- Đúng rồi, tối nay anh phải đi họp báo ở xa, kết thúc khá muộn nên sẽ ngủ lại khách sạn. Em tự kiếm gì ăn rồi khóa cửa nẻo cẩn thận trước khi đi ngủ. Ở nhà bày bừa ra thì nhớ dọn, nhớ học bài nữa.
Chẳng biết anh ấy đã dặn chuyện "họp báo" bao nhiêu lần rồi. Lâm Tuyết gật gật như thói quen chứ chả biết có lọt vào tai được chữ nào không. Đợi đến khi Phó Thụy ra khỏi nhà, cô mới thở dài than vãn:
- Haizz, cậu thấy chưa? Tin đồn ông già đó khó tính là sự thật đó!
Ai ngờ phản ứng của Phượng Vũ lại hoàn toàn trái ngược với những gì Lâm Tuyết tưởng tượng. Đôi mắt long lanh của cô bạn ngập tràn sự ngưỡng mộ:
- Uầy, anh ấy tốt thật!
- H-Hả?
- Cậu xem, không những cho tiền mà còn quan tâm lo lắng cho cậu nữa. Ôi, người gì đâu vừa đẹp vừa hát hay, lại còn thương em gái.
Lâm Tuyết bĩu môi:
- Là từ giờ cậu thành fan của ổng rồi chứ gì?
Phượng Vũ xấu hổ, bối rối nói:
- T- Tất nhiên! Một người đàng hoàng như vậy ai mà không thích được chứ!
Nghe đến đây, Lâm Tuyết cười lớn. Bình thường người ta hâm mộ Phó Thụy vì giọng hát của anh ấy, hoặc ít ra là cũng mê mẩn ngoại hình. Đằng này nhỏ bạn của mình lại idol vì ảnh biết lo lắng cho người khác á?
- Há há há! Chừng nào cậu bị ông già đó cằn nhằn mỗi ngày thì mới hiểu cảm giác của tớ!
Bỗng Phượng Vũ reo lên:
- À đúng rồi! Tối nay họp báo ra mắt phim! Nghe nói sẽ công bố dàn cast! Có anh trai cậu nữa sao!?
- Ừm, anh tớ và diễn viên Hoa Hoa là nam nữ chính đó.
- Ơ? Chẳng phải anh cậu là ca sĩ à!?
Lâm Tuyết tặc lưỡi:
- Nghe nói diễn viên Hoa Hoa thấy ngoại hình anh ấy là hợp vai nhất, còn đang hot với giới trẻ nên mới mời kí hợp đồng. Dù sao cô ấy cũng là nhà tài trợ cho phim, cô ấy chọn ai thì là người đó!... Với lại, anh tớ cũng học qua lớp diễn xuất rồi, chả sao cả.
- Ra vậy... thế tối nay cậu có muốn đi không?
- Đi đâu?
- Đến chỗ họp báo đó!
Nghe cô bạn hỏi vậy, Lâm Tuyết bất lực đáp:
- Bài tập về nhà chất đống kia kìa cô nương! Muốn đi cũng không nổi.
- Ha ha, vậy tớ đi một mình.
- Ái chà chà, cậu thật sự thành fan của anh Phó Thụy rồi sao?
...----------------...
Bầu trời chập tối, những ánh đèn đường chiếu rọi làm sáng một góc khu phố. Dương Cảnh Duệ dừng chiếc mô tô của mình trước một căn biệt thự rộng lớn. "Tòa lâu đài" này chính là nhà của anh. Một nơi mà đối với Cảnh Duệ, còn lạnh lẽo hơn cả những con hẻm tối tăm mà anh thường ngủ lại.
Cảnh Duệ ít khi ở nhà. Không phải là để đi ăn chơi hay tụ tập giang hồ như lời đồn, mà chỉ đơn giản là anh không muốn đụng mặt em trai của mình. Hơn nữa, mấy người giúp việc cũng thường xuyên bàn tán mỗi lần Cảnh Duệ đi ngang qua kiến anh rất khó chịu
- Chào bố.
Anh bước vào nhà, nhìn thấy bố đang ngồi trong bếp ăn tối với Dương Minh Duệ. Vẫn như mọi ngày, sau tiếng chào đó là một khoảng không im lặng. Anh lẳng lặng đi tầng trên để tắm rửa, thay đồ. Hôm nay cả bố lẫn em trai đều ở nhà, nếu không phải là đã có hẹn ăn tối cùng Lâm Tuyết và cần phải sửa soạn, Cảnh Duệ đã chẳng về đây làm gì.
Dương Minh Duệ thấy anh trai đi lên lầu, liền quay sang nói với bố:
- Bố ơi, hay là mình gọi anh hai ăn chung đi. Cũng đã lâu rồi-
- Con im đi!
Chủ tịch Dương cau đôi lông mày, lộ rõ các nếp nhăn của tuổi trung niên. Ông ngắt lời con trai rồi buông đũa:
- Nó không tự giác thì thôi! Việc gì phải mời!?
Minh Duệ nghe giọng trầm khó chịu kia thì chỉ biết cắm mặt xuống ăn, không dám ngẩng lên. Chủ tịch Dương trách móc:
- Con đó, lo cho bản thân mình đi, mặc kệ thằng đổ đốn kia. Đừng dính dáng gì đến nó. Bây giờ con là hy vọng duy nhất của tập đoàn họ Dương. Đợi con hoàn thành vị trí thực tập xong, bố sẽ đưa con lên làm giám đốc.
Minh Duệ vội nuốt miếng cơm, cậu phẩy tay đáp:
- Đừng bố ơi! Con cảm thấy mình chưa đủ kinh nghiệm! Còn phải học hỏi thêm ạ!
Sự khiêm tốn của đứa con út này khiến người sắp về hưu như ông vô cùng hài lòng:
- Được rồi con trai, ăn tiếp đi. Chuyện công ty cứ để bố sắp xếp, con không cần lo.
Nói rồi, chủ tịch Dương lại thở dài:
- Giá như thằng nghịch tử kia được phân nửa của con. Tháng nào cho nó tiền, nó cũng đem đi chơi bời sạch sẽ, không hề nghĩ đến chuyện công việc tương lai như con. Quả nhiên cái thứ...
Ông định nói thêm nhưng rồi lại im lặng, chỉ nghĩ trong đầu.
"Cái thứ sát hại mẹ ruột lớn lên chỉ là gánh nặng cho xã hội".