Thật ra Phi Mộ hắn cũng không quá để mắt tới căn cứ này, trước đó hắn từng chiến đấu với nhóm người này biết thực của họ không hề nhỏ chút nào, nhưng có sao chứ Phi Mộ hắn vẫn mạnh hơn so với bọn chúng nhiều, từ lúc hắn tìm được thứ nâng cao năng lực, sức mạnh của hắn đã tăng cao rất nhiều thậm chí còn mạnh hơn so với lão đại của bọn họ.
Tuy lão đại của bọn họ cũng rất mạnh cũng chưa chắc bằng hắn được, đương nhiên Phi Mộ không vì vậy sẽ phản bội muốn lên làm người đứng đầu đâu. Dù sao lão đại của bọn họ là người anh em của hắn mà, hơn hết hắn chả ham hố gì với chức vị.
So với chức vị thứ hắn muốn vẫn là sức mạnh hơn, nếu nắm được sức mạnh càng lớn thì còn sợ gì ai chứ, đến lúc đó chỉ cần hắn muốn hắn đều có thể tiêu khiển cả thế giới này.
Nếu để Lưu Uyển biết được cái suy nghĩ này của tên Phi Mộ chỉ cười lạnh một tiếng, để cho tên này cứ ở đó mơ mộng hão huyền tiếp. Vì hắn ta chả là cái đinh gì trong mắt Lưu Uyển cả, có mạnh đến đâu chắc chắn chả thể bằng Lưu Uyển được, dù có cũng là nằm mơ giữa ban ngày thì có.
Bên này Tề Lạc phát hiện ra tổ chức Thiên Hạ này đang muốn điều tra họ trong lòng anh vẫn giữ bình tĩnh, cố gắng để điều tra sau đó bắt đầu lập kế hoạch chiến đấu với tổ chức Thiên Hạ. Sau khi bàn bạc xong nhóm người Tề Lạc nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị trước.
Có lẽ vì biết căn cứ của Tề Lạc có thực lực đôi chút, Phi Mộ quyết định đích thân ra sử lý đám người này nhanh chóng. Hắn nhìn ngọn núi trước mắt không có giấu vết của sự tàn phá nào cả, Phi Mộ cảm thấy nơi này đúng là không bình thường mà.
Nếu thật sự đúng như dự đoán nơi này có còn có thứ khác, hơn nữa còn quan trọng vậy chả phải đây sẽ là nơi lý tưởng cho bọn họ mở thêm một sở nghiên cứu.
Nghĩ tới đây ánh mắt của Phi Mộ nhìn nơi này như nhìn một báo vật mới của hắn. Hắn ta ra hiệu với đồng bọn của mình lên phái người lên trước thăm dò, sau khi xác định không có vấn đề.
Bọn mới bắt đầu tiến tới mới đầu quả thực không có bất kỳ nguy hiểm gì nhưng nhanh sau đó từ đâu xuất hiện một loạn dị năng tấn công. Nhóm người Thiên Hạ thấy thế giận mình, Phi Mộ tức giận muốn sử dụng dị năng của mình thăm dò đối thủ, ai ngờ không phát hiện ra bất kỳ thứ gì.
Phi Mộ lúc này mới nhận ra đám người Tề Lạc này hình như không đơn giản như họ tưởng tượng, Phi Mộ mỉm cười một cách quỷ dị, không ngờ tới nhóm người Tề Lạc này có bản lĩnh như thế.
Vốn dĩ hắn không có ý định ra trận chỉ là chợt nhớ tới vật Âm Tàn kia, nên lần này hắn quyết định đích thân tới đây giải quyết cho nhanh. Ai ngờ đám người lại cho hắn một niềm bất ngờ tới vậy.
Hắn bình tĩnh không tiếp tục tiếp lên lạnh lẽ phân tích hướng bọn họ đang lẩn trốn, xong đó lập tức sử dụng dị năng của mình bụp … một tiếng.
Một cỗ sấm sét cứ thế được giáng xuống, may mà nhóm người Tề Lạc đã chuẩn bị trước chỉ là không ngờ tới tên Phi Mộ lại có năng lực như thế.
Nếu Tề Lạc nhớ không lầm kiếp trước hắn ta chỉ có 2 loại dị năng, giờ lại thêm dị năng mới này đúng là làm người ta bất ngờ mà.
Tề Lạc bình tĩnh biết không thể trốn tránh được, thế thay đổi kế hoạch trực tiếp đối đầu với họ, Phi Mộ nhìn đám người Tề Lạc mỉm cười quỷ dị nói:" Đã lâu không gặp ".
Tề Lạc nhìn Phi Mộ không nói không rằng, không thèm nói chuyện với tên này, trực tiếp dùng dị năng của mình tấn công hắn ta.
Phi Mộ bị Tề Lạc tấn công có chút bất ngờ không ngờ tới này không có ý định nói chuyện, nếu đã thế hắn cũng không ngại ra tay luôn đâu.
Ánh mắt hắn hơn nheo lại cố gắng tránh né đòn đánh của Tề Lạc, bắt đầu ra lệnh cho đồng đội tấn công đám người Tề Lạc.
Được Phi Mộ ra hiệu cả đám cứ thế lao vào đánh, Hộ Hùng thấy thế bắt đầu tạo ra nhiều quả cầu lửa khác nhau, sau đó trực tiếp ném vào đám người Thiên Hạ này.
Đùng … một tiếng Tề Lạc cố gắng tránh né đòn tấn công của Phi Mộ, anh lùi lại ra xa chạy nhanh về phía gốc cây, anh dùng sử dụng kim loại tạo thành hình mũi tên khác nhau, rồi sau đó phóng về phía Phi Mộ với uy lực cực lớn.
Phi Mộ vốn còn đang tính toán tránh nè nhưng thấy tốc độ nó bay tới nhanh không tưởng, nhìn hàng loại mũi tên sắc nhọn chĩa thảng vào phía mình. Phi Mộ lập tức sử dụng dị năng hệ hỏa của mình ném thẳng vào những mũi tên.
Khi kim loại tiếp xúc với nhiệm độ cao của lửa nó cứ thế nhanh chóng tan chảy. Tề Lạc nhìn thế có chút kinh ngạc, phải biết từ lúc anh dung nhập với mảnh ghép Lam Kim kia sức mạnh đã tăng lên đáng kể.
Hiện giờ Phi Mộ có thể làm nó tan chảy thì tên Phi Mộ mạnh tới cỡ nào đây, anh nhíu mày cảm nhận nguồn khí tức nguy hiểm trên cơ thể hắn nhưng lại không hề sợ hãi, vì khí tức của Lưu Uyển Tề Lạc đã cảm nhận được rồi, nó mạnh hơn rất nhiều so với Phi Mộ.
Chỉ là khác ở chỗ khí tức Phi Mộ mang lại cảm giác giết chóc khá nặng nề, sự ác ý lại quá rõ ràng. Còn Lưu Uyển tuy cũng mang loại cảm giác đó nhưng không phải giống với Phi Mộ, vì cậu không phải luôn mang chạm thái này. Những lúc bình thường cậu không hề mang ác ý, cũng không quan tâm đến bất kỳ thứ gì, chỉ cần nếu không động chạm tới giới hạn của Lưu Uyển.
Thì cậu sẽ không làm gì cả vì thế Tề Lạc không quá sợ cậu, thật ra thứ Tề Lạc sợ Lưu Uyển là vì sợ cậu sau này sẽ làm ra chuyện gì đó không nên thôi. Chứ anh không sợ cái chết chút nào cũng không sợ Lưu Uyển sẽ giết chết mình.
Phi Mộ nhìn Tề Lạc bắt đầu điên cuồng tấn công, hắn sử dụng thủ đoạn của mình, đầu tiên dùng dị năng hệ năng hệ hỏa trước, sau đó lại tạo ra sấm sét đánh về phía Tề Lạc.