• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Đồng còn đang vừa lên Wechat vừa ngậm kẹo chocolate, nghe thấy vậy cô ngẩn cả người.

Sơ Chi cũng sững sờ.

Vì cô đứng gần nên có thể nghe thấy được tiếng đứa bé gọi mẹ, vốn vừa mới yên lòng, kết quả nhìn thấy hành động của người phụ nữ kia cậu bé liền khóc lóc om sòm, giống như điên rồi vậy.

Sơ Chi rất không đồng ý với cách gia đình giáo dục trẻ em như vậy, chính là muốn đánh khi nào thì đánh, từ bé đến lớn ba Sơ và mẹ Sơ chưa đánh cô lần nào, tức giận lắm cũng chỉ mắng một trận, mắng sau lại đau lòng, người này đúng là gia trưởng không nói hai lời liền đánh người khác, Sơ Chi cảm thấy quả thực không thể nói lý.

Huống chi Lục Gia Hành không hề làm gì cả, thậm chí từ đầu đến cuối anh chẳng nói một câu.

Nhưng dù sao cũng là việc nhà người ta, người ngoài như cô có thể nói được cái gì, Sơ Chi tiến lên trước một bước, sau đó cứng rắn dừng lại, cô đứng tại chỗ kinh hồn bạt vía[1] mà nhìn chàng trai đang chậm rãi xoay đầu lại.

[1] Kinh hồn bạt vía: Sợ hãi.

Vẻ mặt của anh quả thực rất đáng sợ, nó tối tăm lại thô bạo, ánh mắt u ám, bờ môi nhếch lên đầy cứng ngắc.

Nhưng một giây sau, không hề có điềm báo trước, đột nhiên anh nở nụ cười.

Ngày hôm nay Sơ Chi cảm thấy anh là lạ chỗ nào, lúc này cái điều không đúng kia cuối cùng cũng biến mất.

Hình ảnh lạnh lùng căng thẳng biến mất, thay vào đó là một tâm tình khác.

Lục Gia Hành liếm môi một cái, tiếng cười khẽ từng tiếng từng tiếng lạnh lẽo lại trào phúng đâm vào lòng người khiến cho người ta phát run.

“Bình thường không phải giả bộ vô cùng tốt sao,” anh hờ hững nói, “Lục Hoằng Thanh không có ở đây bà liền không giả bộ được rồi hả?”

“Ông ta ở đây tao cũng sẽ như vậy.” Người đàn bà nghiến răng nghiến lợi nói.

Dung mạo của bà ta rất đẹp, hơn nữa lại rất trẻ tuổi, chỉ là trạng thái không đúng lắm, đầu tóc có chút lộn xộn, thậm chí vẻ mặt còn có chút cuồng loạn, đôi mắt đỏ lên.

Bờ môi bà ta trắng bệch run rẩy, ánh mắt gần như thù hằn mà nhìn Lục Gia Hành, bà ta hít một hơi thật sâu tựa như mạnh mẽ tìm lại lý chí của mình, một lát sau mới mở miệng: “Mày hận tao thì nhằm vào tao, nếu không thể chịu đựng tao vẫn sẽ cố, mày có chuyện gì hãy nhắm vào tao, Gia Ý có lỗi gì? Nó mới bốn tuổi, nó yêu thích mày như vậy, mỗi ngày đều ngóng trông có thể nhìn thấy mày, vừa nghe nói mày sẽ về nó liền vui vẻ như vậy,” giọng nói của bà ta không khống chế được dần dần cao lên, “Tao biết mày hận tao không thể chết đi, nó liên quan cũng bị chán ghét, mày không thể xem nó như không tồn tại được sao! Tại sao còn cố ý mang nó đi? Tại sao cho nó ăn cái này! Lần trước mày cho nó ăn quả đào kết quả biến thành cái dạng gì? Lúc đó mày có thể nói là do không biết, còn lần này? Mày còn không biết sao? Mày biết rõ là nó sẽ dị ứng! Có phải hai mẹ con tao chết mày liền vui mừng đúng không diendanlequydon!

Lục Gia Hành nhếch môi cười, anh cà lơ phất phơ liếc mắt nhìn bà ta, “Không phải bà rất hiểu sao?”

Bên cạnh anh, Lục Gia Ý bắt đầu khóc, cậu bé lôi kéo váy người phụ nữ, giọng nói bị ép tới trầm thấp, nhỏ giọng khóc thút thít: “...Mẹ, mẹ, không phải anh đâu, Ý Ý cũng không ăn mà, Ý Ý chỉ cầm thôi, mẹ đừng tức giận.”

Nghe thấy mấy câu nói kia, đương nhiên Sơ Chi cũng hiểu được chuyện gia đình Lục Gia Hành ra sao, tại sao người đàn bà này vừa đến đã phát điên như thế rồi.

Bà ta cho rằng Lục Gia Hành biết rõ em trai bị dị ứng quả đào còn cố ý cho đứa bé ăn, còn nghi ngờ thằng bé bị anh lén lút mang ra ngoài, quả thật rất xấu rồi.

Nhưng cái thạch vị đào đó, rõ ràng chính cô đưa cho nha.

Bị một cái chảo giáng từ trên trời xuống như vậy, anh còn hoàn toàn không có ý định giải thích, cứ chuẩn bị thay cô đỡ như thế.

Cũng không quan tâm đó là việc nhà người ta, Sơ Chi vội vã đi về phía trước hai bước vừa muốn mở miệng, nhưng Lục Gia Hành đã nhanh chóng kéo cô lại.

Chàng trai rủ mắt nhìn cô DđLqĐ, vẻ mặt rất nhạt không nhìn ra tâm tình gì.

Một lực rất lớn cầm lấy cổ tay cô, nắm rất chặt, anh gần như thô bạo kéo cô về phía sau mình.

Sơ Chi thoáng kinh ngạc, cô phản ứng lại rất nhanh, vội vàng nói: “Không phải...”

Lần thứ hai lực tay Lục Gia Hành tăng thêm, cô bị đau khẽ kêu, lời đã đến miệng lại bị cắt đứt.

Anh không muốn cô nói.

Tuy rằng không biết tại sao, tạm thời Sơ Chi vẫn ngậm miệng lại, anh vẫn chặn ở trước mặt gắt gao lôi kéo cô, lực tay mất khống chế khiến cho cổ tay cô đau đớn.

Cô không vùng ra, chỉ cau mày mím mím môi, một tay khác nâng lên, dường như an ủn khẽ vuốt lưng anh.

Cả người Lục Gia Hành cứng đờ, một lát sau cái tay lôi kéo cổ tay cô mới chầm chậm buông lỏng ra.

Sơ Chi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, động tác của cô vẫn không ngừng lại.

Cái áo màu đen kia rất tốt, chỉ vuốt thôi cũng tràn ngập xúc cảm “Sờ tôi cũng rất đắt đó”, nhiệt độ ấm áp của người trước mặt xuyên thấu qua lớp vải chạm lên lòng bàn tay cô.

Lục Gia Ý vừa khóc vừa cố gắng lôi kéo người phụ nữ đang liều mạng này: “Ý Ý không tiếp tục đi tìm anh nữa, mẹ,mẹ.”

Lòng người phụ nữ đau đớn ôm lấy cậu bé, vừa dỗ dành vừa ngẩng đầu lên hung dữ trừng Lục Gia Hành một cái, ôm đứa bé đi mất.

Chiếc xe nhanh chóng rời đi, một giây trước cổng trường học còn náo nhiệt trong phút chốc đã yên tĩnh.

Lâm Đồng nhìn Sơ Chi chớp chớp mắt, cô chỉ chỉ mình, sau đó hai ngón tay duỗi ra làm động tác đi.

Sơ Chi gật đầu, tay Lâm Đồng lại giơ đến bên miệng làm động tác kéo khóa, khẽ khàng đi qua.

Cô nàng nhanh chóng băng qua đường, bây giờ cổng trường chỉ còn lại Sơ Chi và Lục Gia Hành.

Sơ Chi lặng lẽ lắc bàn tay bị cầm, cô thò đầu ra từ phía sau anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Chàng trai cúi thấp đầu, dường như anh đang ngẩn người, đôi lông mi dài rủ xuống, nụ cười vừa rồi đã sớm biến mất, khóe miệng anh hạ xuống.

Sơ Chi không thể nói rõ bây giờ vẻ mặt của anh ra sao.

Nếu không phải nói là giống như người bị hút khô sức lực, lại giống như người đang chết chìm không thèm giãy dụa rơi vào khoảng không mênh mông vô lực.

Tuy rằng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Sơ Chi không biết bây giờ mình nên nói chuyện hay giữ yên lặng thì tốt hơn, nếu nói, đối với tình huống này cô chưa từng gặp qua, huống hồ cô cũng không biết nói cái gì, cô chỉ vỗ vỗ lưng anh không dám dừng lại.

Hai người cứ đứng như vậy, cô gái giống như đang vỗ về động vật nhỏ, còn vỗ hai lần, đột nhiên Lục Gia Hành quay đầu nhìn xuống cô.

Lông mi anh khẽ chạm vào với nhau, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên như không có chuyện gì xảy ra nhìn cô: “Đưa em về ký túc xá nhé?”

Dáng vẻ của anh như thể không quan tâm chút nào, đột nhiên Sơ Chi liền bắt đầu cảm thấy oan ức thay anh.

Hoàn toàn không thể hiểu được.

Chàng trai nới lỏng bàn tay cầm lấy cổ tay cô, Sơ Chi lặng lẽ xoa xoa tay, giương mắt nhìn anh cẩn thận tưng li từng tí một.

Trên đường đi hai người trầm mặc, vì nghỉ lễ nên trường học an tĩnh im hơi lặng tiếng, đi được nửa đường, rốt cục Sơ Chi vẫn không nhịn được.

Cô vừa rủ mắt nhìn xuống dưới đất đi về phía trước, vừa chậm rì rì mở miệng: “Đàn anh, xin lỗi, tôi không biết cậu bé dị ứng với quả đào...”

Lục Gia Hành lười nhác “Hả?” một tiếng rồi nói tiếp: “Không sao, tên nhóc kia tinh lắm, em cho nó nó cũng sẽ không ăn, nó rất yêu thích em nên muốn cầm vui đùa một chút mà thôi. Em cũng không có gì phải xin lỗi, và chuyện này cũng không liên quan đến em, vì vậy không cần nói xin lỗi.”

Hiện tại, giọng nói của anh nghe không giống như có vẻ gì là chán ghét người bạn nhỏ đó.

Sơ Chi dùng mũi chân đá hòn đá nhỏ trên đường, cô vẫn thay anh oan ức như trước: “Tại sao anh không cho tôi giải thích, nói rõ ràng thì tốt rồi,” cô nhíu nhíu mày, “Dù như thế nào cũng không thể đánh người như vậy,  bà ấy phải xin lỗi.”

Vẻ mặt của cô gái này nhìn có vẻ chuộng chính nghĩa, còn có chút hơi tức giận, đặc biệt thật lòng vì anh mà cảm thấy bất công.

Bước chân Lục Gia Hành dừng lại, anh hơi chếch đầu nhìn cô: “Em rất có khí thế.”

Sơ Chi nghe vậy, phồng má, đột nhiên giọng nói cao lên: “Nếu như không phải anh ngăn tôi! Tôi liền...”

Lông mày Lục Gia Hành nhếch lên một cái.

“Tôi muốn hỏi bà ta một chút là tại sao không hỏi rõ ràng đột nhiên đã như vậy, quá không nói đạo lý rồi...” Cô bĩu môi đầy vô vị, giọng nói hàm hồ, “Anh cũng thật là, bị hiểu lầm cũng không thèm để ý sao?”

Lục Gia Hành dùng nụ cười để phân tán: “Hừm, không để ý chút nào.”

“...LeQuyDondiendan”

Làm sao có thể, anh là thượng đế trong tiểu thuyết à.

Hai người sắp đi tới cổng ký túc xá, giai đoạn nửa non còn lại Sơ Chi đều nói sang chuyện khác, tán gẫu chuyện trên trời dưới đất lung ta lung tung, dường như cô cố tình để anh quên chuyện lúc trước. Mãi đến tận khi nhìn thấy tòa nhà ký túc xá số ba Sơ Chi mới yên tĩnh một lúc.

Đi tới cửa tòa nhà, đột nhiên cô lại suy nghĩ, nghĩ một lúc lựa chọn từ ngữ mới chầm chậm hỏi: “Đàn anh, ngày 1 tháng 10 anh đều ở lại trường học sao?”

Lục Gia Hành giương mắt, anh còn chưa kịp trả lời liền nghe thấy cô nói tiếp: “Hôm đó tôi muốn đi leo núi Cangyan, anh có muốn đi cùng hay không?”

“...”

Lục Gia Hành dùng ánh mắt vô cùng xảo quyệt mà nhìn cô: “Đi cùng với em?”

Sơ Chi không hề hay biết, cô chỉ để ý đến trọng tâm mà gật gật đầu, đôi mắt đen ánh nhìn chăm chú nhìn anh: “Tôi mời anh đi cùng với tôi.”

“...”

“Chân thành mời anh.”

“...”

Lục Gia Hành bắt lấy từ then chốt, đồng thời anh nhanh chóng gỡ một lần trong đầu.

Cô nam quả nữ, du lịch núi Cangyan, mời anh đi cùng.

Kỳ thực anh vô cùng muốn hỏi, cô có biết mời một người không phải bạn bè lại còn khác phái đi du lịch cùng có ý nghĩa gì không?

Suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, đột nhiên anh cảm thấy cái tát này có vẻ không tệ.

So với mà nói, suy nghĩ của Sơ Chi đơn giản hơn nhiều, đêm trước nghỉ lễ anh và người trong nhà cãi nhau như vậy, cô cảm thấy tám phần mười Lục Gia Hành sẽ không về nhà.

Thạch vị đào là cô cho, cuối cùng kết quả người bị đánh lại là anh, người xui xẻo cũng là anh.

Thật quá thảm mà.

Thậm chí não Sơ Chi đã bổ sung thêm hình ảnh một mình Lục Gia Hành cuộn mình trong phòng ngủ bảy ngày, toàn bộ bạn cùng phòng đã về nhà hết, anh cô độc im lặng nằm trên giường như cái xác chết mốc meo.

Hơn nữa có thể nói hiện tại bọn họ cũng có thể xem như là bạn bè.

Sơ Chi không đành lòng.

Cô đứng tên bậc thang thứ hai ở của ký túc xá khiến cho sự chênh lệch chiều cao với người trước mặt rút nhỏ không ít, đột nhiên cái điều không tên này làm cho cô vui vẻ không ít, thấy chàng trai chậm chạp không trả lời, tay cô đút vào túi áo, đứng tại chỗ hào hứng giục anh: “Anh có đi hay không nha?”

Lục Gia Hành ý tứ sâu xa nhìn chăm chú cô một lúc, một lát sau anh cười nhẹ.

Đôi mắt của anh rất đẹp, hơi dài hơn đôi mắt đào hoa, cuối đôi mắt sắc bén, nếu không cười thì có vẻ lạnh nhạt còn mang theo vẻ yên tĩnh, lúc cười sẽ thoáng cong lên giống như cánh hoa đào bay, vừa ngả ngớn lại vừa đa tình.

Cho dù nhìn qua nhiều lần như vậy, nhưng Sơ Chi vẫn như cũ không nhịn được cảm thấy lúc anh cười lên thật sự giống kẻ bạc tình.

Mà lúc này kẻ bạc tình cười đến rất vui vẻ, chỉ số bạc tình liền tăng vọt thẳng tắp, anh lười biếng híp mắt nói: “Đi.”

*

Có thêm một người đồng hành nữa khiến Sơ Chi rất vui vẻ, lúc này cô ước định cẩn thận thời gian, trở lại tìm Lâm Đồng để thông báo.

Lâm Đồng không có ý kiến gì, tuy rằng tổng cộng cô nàng và cái vị bình nước kia chưa nói được mấy câu, thế nhưng trong lòng cô đối với anh ta có ấn tượng vô cùng tốt, hơn nữa chuyện đi du lịch như vậy có thêm con trai sự an toàn cũng lập tức tăng lên không ít.

Còn dư lại vấn đề vé tàu, hiện tại mua vé không biết còn kịp hay không.

Sơ Chi hỏi Lục Gia Hành số thẻ căn cước, cô đang suy nghĩ có nên gọi đường dây nóng cầu cứu Sơ tiên sinh hay không, nhưng đối phương đã nhắn tin lại bảo nhờ bạn bè mua giúp, anh hỏi muốn ngồi chỗ nào.

Từ xưa đến nay Lục Gia Hành chưa từng đơn độc đi ra ngoài cùng con gái, bình thường đều là cả trai lẫn gái một đoàn, hơn nữa núi Cangyan nghe tên liền nghĩ đến địa phương non xanh nước biếc, hoa thơm chim hót, căn bản đám người điên kia cũng sẽ không muốn đi tới nơi này, kỳ thực đối với loại hoạt động này anh vẫn không nhiệt tình lắm, bất quá lần này rất chờ mong.

Trong quãng thời gian quen biết, cuối cùng Lục Gia Hành ý thức được tiểu cô nương Sơ Chi này xác thực không có những ý tứ khác, hẳn phải nói, căn bản đầu óc cô không nghĩ tới phương diện này, không có ý đồ này.

Thế nhưng loại đi du lịch này ám chỉ quá trần trụi, quá rõ ràng, khiến cho người ta không tự chủ được sẽ suy nghĩ nhiều thêm.

Lần này, Lục Gia Hành cảm thấy việc du lịch này rất hứng thú.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Gia Hành ăn mặc đơn giản, đi đến cổng trường học nơi hẹn gặp mặt.

Anh cũng thật lòng muốn đi chơi, cũng có ý định không muốn đi, thế nhưng mới nghĩ đến thì loại tâm tình không tên kia liền rất tốt, sắp tới cổng trường anh nhìn thấy cô gái đang cầm cái vali nhỏ trong tay, đứng xa xa ở ven đường chờ anh, Lục Gia Hành huýt sáo, tay đút túi áo, đi tới.

Chưa kịp đến gần, đột nhiên đằng sau cô gái đang cầm vali kia nhảy ra một người, Lâm Đồng nhìn thấy anh, vô cùng nhiệt tình vẫy tay hoan hô, khàn cả giọng gọi anh: “Bình nước!!!”

Lục Gia Hành: “...”

Đây thật là hào hứng quá rồi.

~~~

Editor: Vì mình đi học chính thức rồi nên 1 tuần chỉ có thể đăng 1 chương thôi. Các bạn thông cảm nhé ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK