Cô hoàn toàn không nghi ngờ gì về việc Lục Gia Hành là một trong những nhân tài kiệt suất, thế nhưng thực sự từ trước đến giờ cô chưa từng thấy anh chủ động bao giờ, chứ đừng nói đến là câu dẫu.
Sơ Chi chớp mắt mấy cái, tò mò tiến đến gần: “Câu dẫn thế nào?”
Hai người ngồi bên trong góc hàng cuối cùng của phòng học, Lục Gia Hành ngồi dựa vào bên tường, Sơ Chi ngồi bên cạnh anh.
Trong phòng học có rất nhiều người, giọng nói hai người bọn họ rất nhỏ, Cố Hàm đang sơn móng tay bên cạnh vẫn nghe thấy được.
Cố Hàm trợn mắt há mồm, muốn kéo Sơ Chi qua nói, nhưng lại không biết cô có nên quản chuyện này hay không.
Cô nàng vỗ vỗ Lâm Đồng ngồi bên cạnh, chỉ chỉ bên này: “Hai người kia xảy ra chuyện gì vậy, tại sao cái tên Bình nước lại tới đây, không phải anh ta học năm 3 sao? Anh ta chạy tới lớp năm nhất làm gì hả?”
Xem ra Lâm Đồng không quá để ý: “Ồ, mình gọi anh ta tới.”
Cố Hàm: “...”
Cố Hàm hét lớn: “Cái tên phản đồ này!”
Lâm Đồng nghiêm trang nói: “Mình kiên quyết ở bên phe Bình nước.”
Cố Hàm nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói với cô nàng: “Thế nhưng mình cảm thấy anh ta không thích hợp với A Chi, có chút, nói thế nào nhỉ... không đứng đắn? Nếu A Chi bị anh ta bắt nạt thì làm sao bây giờ?”
Một tay Lâm Đồng chống cằm nhìn thầy giáo đang giảng bài trước mặt: “Hừm, vốn mình cũng cảm thấy.”
“Vốn cái gì?”
Lâm Đồng không lên tiếng, xem như là đang ngẩn người.
Đợt nghỉ lễ quốc khánh đến núi Cangyan lần trước, vốn Lâm Đồng cũng cảm thấy như vậy.
Hơn nữa lúc đó căn bản cô nàng cũng không cảm thấy Lục Gia Hành có ý tứ gì khác với Sơ Chi, nhiều nhất cũng là có chút cảm tình, hoặc là khá hứng thú.
Kết quả mấy ngày quan sát, cô nàng cảm thấy sự tình không giống như mình nghĩ.
Đặc biệt là lúc ở trên xe, thật ra toàn bộ hành trình Lâm Đồng đều không ngủ.
Cô nàng nghĩ, nhếch miệng cười vui vẻ: “Cậu đừng quan tâm, tiểu nha đầu nhà chúng ta lại không ngốc, nhìn dáng vẻ của cô nàng có vẻ không tim không phổi vậy thôi, cuối cùng ai bị ai bắt nạt còn chưa chắc đâu.”
Mặt Cố Hàm không cảm xúc: “Mình sẽ bỏ một phiếu cho vị thiếu niên thiên tài còn chưa gặp mặt kia.”
*
Lục Gia Hành nói là giúp xem kịch bản, liền thật sự rất nghiêm túc giúp Sơ Chi xem kịch bản.
Hai người tập rất cẩn thận trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, vở kịch nữ chủ quán chính thức bắt đầu, mỗi một câu thoại có thể là vẻ mặt gì, anh cũng hỗ trợ phân tích.
Buổi chiều Sơ Chi không có lớp, thời điểm tan học cũng vừa vặn nói đến đoạn diễn của kỵ sĩ và nữ chủ quán, Sơ Chi định xem xong đoạn này sẽ đi thẳng tới hội kịch nói, cô liền tạm biệt Lâm Đồng và Cố Hàm.
Trong phòng học rất ấm áp, Sơ Chi mặc chiếc áo bông màu hồng cánh sen, cả người nằm ngoài lên mặt bàn, giống như một cục bông, ngón tay cô chỉ vào kịch bản: “Vậy đoạn này tôi phải e thẹn sao?”
Lục Gia Hành dừng một chút, cũng gục xuống, giọng nói không mấy nhiệt tình: “Không được.”
Sơ Chi không rõ: “Không được sao?”
“Ừm, đoạn này em phải biểu hiện vẻ lạnh lùng, hình tượng của kỵ sĩ có chút xán lạn, thật ra kịch bản cũng không cần hoàn toàn giống với bản gốc, diễn viên tự mình lý giải và phát huy sẽ có hiểu quả tốt hơn.”
Sơ Chi rơi vào trong sương mù.
“Ví dụ như đoạn này...” Lục Gia Hành chỉ vào một đoạn trên kịch bản, tiếp tục nói đầy trịnh trọng: “Đoạn này, kỵ sĩ chuận bị muốn rời quán trọ, nữ chủ quán làm bộ vô cùng bi thương mà bất tỉnh hôn mê ngã trên giường, được kỵ sĩ ôm dậy, khiến cho hắn ta hiểu rõ tâm ý của mình, cái này quá giả dối, em muốn quyến rũ kỵ sĩ thì không thể quá chủ động, phải dửng dưng như không, để hắn ta rời đi đầy thất vọng mất mát.”
Sơ Chi khiêm tốn tiếp thu: “Vậy phải sửa sao?”
“Sửa,” Lục Gia Hành nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Để hắn ta cút đi, cút thật nhanh cho lão tử.”
Sơ Chi: “...”
Sơ Chi thở dài, lo lắng nói: “Đàn anh, như vậy thì đâu gọi là quyến rũ nữa.”
Lục Gia Hành “Ồ” một tiếng, nhìn cô hỏi dò: “Vậy em dự định như thế nào.”
Sơ Chi cau mày chăm chú nghĩ, không lên tiếng, trong lúc nhất thời không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Gia Hành đợi một lúc, đột nhiên nói: “Ngược lại em cũng không nói ra được thì thử xem sao.”
Sơ Chi ngẩng đầu lên: “Hả?”
Đột nhiên người anh tiến gần tới, lưng hạ xuống, cả người lười biếng dựa ra sau: “Bây giờ em cứ coi tôi là kỵ sĩ đi.”
Đôi chân dài duỗi ra, Lục Gia Hành không hề có điểm báo trước nghiêng người tới gần, giương mắt nhếch môi, đè thấp cổ họng xuống, ý vị thâm trường nói: “Đến quyến rũ tôi thử xem?”
Đột nhiên khoảng cách rút ngắn, đôi mắt đen của anh nhìn cô chăm chú, theo bản năng nửa người trên Sơ Chi nghiêng nghiêng, mặt cô đỏ lên.
Di chứng về cuộc thi chạy 200 mét ở đại hội thể thao lần trước lại phát tác.
Cô giơ ta lên che lỗ tai bên trái, lại thả xuống ngay lập tức.
Lục Gia Hành chăm chú nhìn cô, ý cười càng sâu thêm.
Trước đó anh đã phát hiện ra, lúc cô xấu hổ hay chột dạ sẽ vô thức kéo vành tai mình, hoặc là sờ sờ tai.
Ngay cả làm chuyện mờ ám cũng đáng yêu như thế.
Anh liếm liếm môi, nở nụ cười trầm thấp một tiếng, không lùi mà tiến tới làm trầm trọng thêm, cô càng lùi về phía sau anh càng tiến về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Tiểu Sơ Chi, có phải gần đây em càng ngày càng dễ xấu hổ không?”
Sơ Chi vốn đang đối mặt với anh, cô nghiêng người ngồi tại chỗ, anh tiến về phía trước một bước cô liền lùi sau một bước, nửa người trên càng ngày càng nghiêng về sau, cô gắt gao nắm lấy mép bàn, vì để duy trì căn bằng không ngã xuống nên vai cũng bắt đầu run lên.
Cô trầm thấp kêu một tiếng, thanh âm nhỏ bé, vội vàng nói: “Anh đừng tiến lên phía trước nữa.”
Lúc này lớp học đã tan một hồi lâu, trong phòng học không còn bóng người nào, bên trong chỉ còn hai người hạ ở hàng cuối cùng.
Phòng học ở tầng một, ngoài cửa sổ tuyết trắng mênh mang, giống như bánh gato chocolate được phủ một lớp áo bằng đường.
Trong phòng học hơi ấm sung túc, ấm áp khiến người ta cảm thấy trong người cũng bắt đầu nóng lên.
Một tay Sơ Chi bám vào lưng ghế nhựa một tay bám vào mép bàn, muốn đẩy anh ra cũng không có tay, cô muốn khóc rồi.
Ngay khi cô tưởng mình sẽ trực tiếp nằm luôn trên ghế, một giây sau Lục Gia Hành hé đôi môi nhợt nhạt thở ra một hơi, anh đưa cánh tay ra, xuyên quan bên người nâng đỡ lưng cô.
Bàn tay anh có nhiệt độ ấm áp, mạng mẽ vững vàng đỡ lưng cô, nhẹ nhàng nâng người cô lên, cuối cùng một lần nữa người lại dựa vào ghế.
Sơ Chi thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt dần dần đỏ lên, cô nhíu nhíu mày, vừa mới định nói chuyện, chuông điện thoại liền vang lên.
Cô nhảy ra, liếc nhìn màn hình điện thoại, nhận điện thoại gọi một tiếng giòn tan: “Đàn anh.”
“...”
Lục Gia Hành rủ mắt, khóe môi cũng rủ xuống theo.
Chờ cô cúp điện thoại, anh mới nhấc mí mắt lên: “Muốn đi sao?”
Sơ Chi nhìn sang chỗ khác, gật đầu.
Lục Gia Hành ngồi co quắp trên ghế, hơi mất mát: “Ồ.”
Sơ Chi không muốn để ý đến anh.
Cô cầm kịch bản và sách cất vào trong cặp, lại đứng lên cầm áo khoác giũ, cô nghĩ mình nên nói cảm ơn: “Đàn anh, ngày hôm nay cảm ơn anh.”
Lục Gia Hành xoay người lại, nghiêng người tựa lên mép bàn nhìn cô chậm chạp mặc áo khoác, anh giơ tay cầm cái khăn quàng cổ màu trắng bằng lông dê đang để trên thành ghế đưa tới, nhân tiện cũng đứng lên: “Tới hội kịch nói sao?”
“Ừm.” Sơ Chi nhận lấy khăn quàng cổ, chiếc khăn hơi dài, cô vòng vài vòng, cúi thấp đầu đeo khăn quàng cổ lên trên, sửa sang lại một chút để chiếc khăn che mất cái cằm nhọn.
Hôm nay cô không buộc tóc, mái tóc dài xõa xuống, bị chiếc khăn quàng cổ màu trắng bằng lông dê một vòng lại một vòng quấn lấy, phía trên mái tóc tạo thành độ cong, giống như cây nấm nhỏ.
Lục Gia Hành thả hai chân xuống, người cũng đứng lên, một tay anh cầm áo khoác: “Đi thôi, tôi đưa em đi, tiện thể xem tập luyện như thế nào.”
Sơ Chi đã chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, cô kéo chiếc khăn quàng cổ lên trên, che mất miệng và mũi, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài.
Người này vừa cố trêu đùa cô, bây giờ dáng vẻ lại như chưa có chuyện gì xảy ra, thật sự là rất quá đáng.
Sơ Chi giấu chóp mũi vào trong khăn, cô buồn bực nói: “Không được.”
Lục Gia Hành giống như nhân vật chính trong truyện tranh Bleach chuẩn bị đòn chiến đấu với kẻ địch, áo khoác bay lên như chiếc lông vũ, nhìn rất đẹp, phất tay áo lên rồi mặc vào, anh lẩm bẩm nói: “Không sao, tôi có thể xem.”
Sơ Chi: “...”
Người này sao lại tự quyết định như thế chứ!
Sơ Chi không đi, cô đứng ở cửa sau phòng học trừng mắt lên nhìn anh: “Đàn anh, anh như vậy là không đúng.”
Lục Gia Hành cười khẽ, vẻ mặt ngoan ngoãn vô tội lại đầy nghi hoặc: “Hả?”
“Sau này anh đừng như thế có được không.” Sơ Chi cau mày, suy nghĩ nửa ngày cô cũng không nghĩ ra câu gì thích hợp, chỉ có thể biểu đạt ý tứ của mình đến đó.
Khẳng định anh đối với những cô gái xinh đẹp đều như vậy đi.
Cảm thấy chơi vui liền đùa một chút, sau đó dáng vẻ lại như không có chuyện gì xảy ra.
Mặt không đỏ tim không đập dựa lại gần như vậy.
Tại sao lại có chàng trai khốn nạn như thế.
Vì sao lại có chàng trai quá đáng như thế.
Tiểu tâm tình dần dần tích lũy, không ngừng không ngừng bành trướng, chóp mũi Sơ Chi sượt sượt khăn quàng cổ, đôi lông mi dài rủ xuống, dáng vẻ không vui.
Giọng nói nho nhỏ, lại có chút buồn buồn: “Lục Gia Hành đồ lưu manh.”
Lục Gia Hành: “...”
*
Bên trong khu nghỉ ngơi của quán Bowling, Lục Gia Hành tựa bên trong sô pha, cả người phờ phạc nhìn trừng trừng về phía trước.
Trong tay Trình Dật cầm một quả bóng, tao nhã đứng trước khu ném bóng, anh chạy qua ném một cái, trúng hết.
Trình Dật nha một tiếng, tiếp tục tao nhã nhảy lên chào cảm ơn rồi rời khỏi sàn, chạy đến bên người Lục Gia Hành, ôm lấy bờ vai của anh: “A Hành của chúng ta gần đây có hơi trầm, mỗi ngày đều đờ ra, không biết linh hồn nhỏ bé bị cái gì câu mất rồi?”
Bên cạnh có một chàng trai đi tới, anh ta nhấn xuống màn hình điện thoại, trên màn hình chỉ chữ số tính giờ: “Hơn tám phút, cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào quả bóng kia, mắt cũng không thèm chớp.”
“Làm sao cậu biết cậu ta không chớp mắt.”
“Tôi liên tục nhìn chằm chằm vào đây.”
“Vậy cậu cũng rất tẻ nhạt.” Trình Dật không nói gì, đập đập vai Lục Gia Hành, “Điện hạ có tâm sự gì sao, nói một chút nghe xem sao.”
Trình Dật vốn cho rằng Lục Gia Hành sẽ lạnh nhạt không thèm nhìn anh ta, hoặc là nói “Cậu rất rảnh rỗi sao.”
Im lặng mấy phút, anh nhàn nhạt mở miệng: “Tôi bị mắng.”
Người bấm đồng hồ tính giờ vừa nãy đang đứng uống nước bên cạnh, nghe vậy anh ta phun toàn bộ nước ra ngoài, cột nước óng ánh vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ giữa không trung, lưu loát rơi lên cánh tay Lâm Bách Dương.
Lâm thiếu gia cáu kỉnh, vừa thăm hỏi thân thích nhà anh ta vừa nhảy ra xa 2 trượng, vẻ mặt bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo.
Đồng hồ tính giờ vừa lau quần áo cho anh ta, vừa trợn to hai mắt hỏi: “Ai vậy? Nam hay nữ? Mắng gì? Còn sống không?”
Lục Gia Hành không đáp, anh mím mím môi, lộ ra vẻ mặt mờ mịt mà nghi hoặc.
Trình Dật ho nhẹ một tiếng, tiến đến bên cạnh Lục Gia Hành rồi ngồi xuống, thấp giọng nói: “Cậu bị đàn em mắng sao?”
Lục Gia Hành mất tập trung: “Ừm.”
“Mắng cậu cái gì?”
“Lưu manh.”
Trình Dật: “...”
Trình Dật kinh hãi đến biến sắc: “Lục Gia Hành, con mẹ nó cậu đã làm chuyện gì không bằng cầm thú với đàn em rồi hả?”
Lục Gia Hành không thèm để ý đến cậu ta.
Anh vốn cảm thấy, sự tình đều phát triển theo hướng đó.
Ví dụ như thời gian gần đây, chỉ cần anh tới gần, Sơ Chi sẽ xấu hổ, không dám đối diện với anh, tầm mắt sợ hãi rời đi chỗ khác.
Tình huống như thế trước đây đều không có.
Kết quả anh liền bị mắng.
Không chỉ có bị mắng, sau đó liên tục mấy ngày sau, gọi điện cô cũng không nhận, tin nhắn giống như đá chim vào biển lớn, thậm chí đồng đội Lâm Đồng của anh cũng đều lặng yên không tiếng động.
Nghĩ đến chuyện cô đi đóng kịch, còn không biết vị “Đàn anh” nào diễn cùng, lại không biết vì nguyên nhân gì mà tức giận, Lục Gia Hành phiền muộn.
Loại tâm tình này của mình hoàn toàn bị một cô gái tác động, cảm giác bị ảnh hưởng như vậy, trước đây anh chưa bao giờ có.
Anh như người không xương ngồi bên trong ghế sô pha, đôi chân dài hơi cong, anh cau mày, môi mím thành một đường.
Trình Dật sững sờ nói: “Thái tử điện hạ của chúng ta lớn lên đẹp trai như vậy ~~~”
Lâm Bách Dương lườm một cái: “Ngu ngốc.”
Hai người, người tới ta đi lại một hồi chiến đấu kịch liệt, người bấm đồng hồ tính giờ nghe nửa ngày cũng nghe ra là do một em gái, anh ta không bị thương chút nào xuyên qua chiến trường, cong cái mông lên tiến đến bên người Lục Gia Hành, bẻ ngón tay, bình chân như vại nói: “Anh Hành, anh xem, con gái vừa ý với con trai đơn giản là gia thế, nhà cửa, tiền bạc...”
Anh ta cố ý ngừng lại một chút, lát sau ý vị thâm trường nói: “Sinh mạng[1]”
[1] Cái chỗ đó đó của con trai đó
Lục Gia Hành: “...”