Trải qua chuyến du lịch mấy ngày, bây giờ nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc ngoài xe cảm giác mệt mỏi liền tăng vọt, cô chỉ muốn về thẳng nhà tắm rửa, sau đó nằm lăn lộn trên chiếc giường lớn.
Từ bên này đi qua vừa vặn tiện đường, Sơ Chi báo địa chỉ, Trình Dật liền “Ồ” một tiếng.
Lục Gia Hành cũng nghiêng đầu qua: “Nhà em ở đây sao?”
Sơ Chi gật đầu.
Lục Gia Hành nhìn chăm chú cô đầy bí hiểm một hồi lâu, anh nhếch môi, lười biếng kéo dài giọng: “Ồ.”
Dáng vẻ của anh đầy ý tứ hàm xúc, khiến người ta có chút nghi hoặc: “Sao vậy?”
“Không có chuyện gì,” Lục Gia Hành nhẹ nhàng di chuyển tầm mắt, “Khá là tốt.”
Đi ngang qua trường học bọn họ thả Lâm Đồng xuống, sau đó xe hướng về phía nhà Sơ Chi.
Xe dừng lại trước lối vào cửa chính tiểu khu, Sơ Chi xuống xe, Lục Gia Hành cũng theo xuống.
Anh bước chân không lớn, đi cũng chậm, lại xuống sau, Sơ Chi định đi đến sau cốp xe Porsche chuẩn bị cầm vali của mình xuống, kết quả Lục Gia Hành đi lên trước cô hai ba bước, mở cốp sau ra cầm vali và túi sách.
Đột nhiên Sơ Chi nhớ tới lúc hai người ngồi bên trong xe cáp, chân anh so với cô dài hơn một đoạn như vậy, không nhịn được thở dài.
Hai người bọn họ cầm hành lý, mới vừa kéo đi được một đoạn, Sơ Chi đang chuẩn bị nói chuyện, cô định nói cảm ơn và hẹn gặp lại, thì chiếc xe ô tô màu xám bên cạnh kêu lên hai tiếng còi, rồi nhấn chân ga nhanh chóng phóng đi mất.
Trong chớp mắt, Lâm Bách Dương đã lái xe hòa vào dòng xe cộ trên đường, Sơ Chi không phản ứng lại, cô nhìn Lục Gia Hành bên cạnh, hơi ngập ngừng: “Bọn họ không cần anh nữa sao?”
“Đúng vậy, tôi thật là đáng thương mà,” Lục Gia Hành nhếch môi, nhìn cô nửa đùa nửa thật nói.
Sơ Chi chớp mắt mấy cái, cô cảm thấy anh có chút đáng thương, lại cảm thấy anh không thể nào bị bỏ ở nơi này được, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Lục Gia Hành cười không ra tiếng, cầm túi sách của cô để lên trên vali kéo đi, không ngẩng đầu, “Đi thôi.”
Sơ Chi đi theo sau anh tiến vào tiểu khu.
Đi vòng qua đài phun nước và bồn hoa hình tròn, quẹo phải rồi đi hai bước, quay đầu lại, nhìn anh.
Đi hai bước nữa, lại quay lại nhìn anh.
Vẻ mặt Lục Gia Hành hờ hững, một tay anh kéo vali, một tay nhét vào túi áo, lười biếng đi sau cô.
Vali bị kéo xẹt qua mặt đất phát ra tiếng vang lộp cộp, lâu dài, không nhanh không chậm mà vang động.
Sơ Chi nắm tóc, xoay người lại, chậm rì rì: “Đàn anh, tới đây là được rồi, tự tôi cũng được.”
Lục Gia Hành buông mắt xuống, cầm vali và túi sách trong tay không có ý định đưa cho cô: “Không sao, tôi tiện đường.”
“...”
Cô không có cách nào khác, cộng thêm lúc này trời đã tối, tuy rằng điện đường đủ sáng, thế nhưng nếu cô đi một mình vẫn có chút sợ, cô lại chậm rì rì xoay người lại, tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là lần này, cô dừng hai bước, đứng bên cạnh Lục Gia Hành, song song với anh, đi về phía trước.
Nhà của Sơ Chi ở tiểu khu này cũng là mới xây, môi trường rất tốt, cây xanh đầy đủ, lúc này bóng cây chập chờn, dưới ánh đèn đường mờ nhạt có một màu đen thui, gió thổi qua khiến bóng cây lay động, phát ra tiếng ào ào.
Quá yên tĩnh.
Hơi hơi có một chút lúng túng.
Sơ Chi xoa xoa chóp mũi bị gió thổi đến có chút lạnh cả người, cô mở miệng nó câu gì đó.
Lục Gia Hành chỉ nghe thấy cô gái bên cạnh nhỏ giọng lầu bầu một câu, không nghe rõ, anh nghiêng đầu, mắt nhìn xuống: “Hả?”
Sơ Chi ngửa đầu, nhắc lại câu nói một lần.
Anh vẫn không phản ứng.
Sơ Chi đợi một lúc.
Lục Gia Hành cứ cúi thấp đầu như vậy, nhìn cô.
Sau đó đột nhiên anh nở nụ cười.
Vẻ mặt Sơ Chi đầy mờ mịt.
Tia sáng đèn đường chiếu từ phía sau anh, toàn bộ đôi mắt đào hoa ẩn nấp trong bóng tối, cô chỉ thấy được con người màu đen sáng lấp lánh, còn có độ cong của khóe môi.
Chàng trai cười trầm thấp vài tiếng, cả người tiến lại gần không hề báo trước, thân thể nghiêng về phía cô.
Lần này, đôi mắt giấu ở trong bóng tối cũng thấy rõ hơn.
Đôi mắt màu đen, ngậm đầy ý cười, đuôi mắt hẹp dài, không chớp nhìn cô.
Lần trước anh cũng nhìn cô như thế, lúc đó cũng vào buổi tối.
Anh đứng dưới ký túc xá, trong tay cầm một que kem, chống đầu gối, khom lưng nhìn thẳng vào cô, vắn hết óc muốn cô gọi một tiếng “anh Lục.”
Hình ảnh có chút quen thuộc chồng lên nhau, tai Sơ Chi hơi đỏ lên, theo bản năng cô muốn lui về phía sau.
“Em quá nhỏ.” Đột nhiên anh mở miệng.
Sơ Chi còn chưa kịp lui về phía sau, cô dừng chân lại, mở mịt ngước đầu: “Hả?”
“Em quá nhỏ, giọng nói nhỏ như vậy, tôi không nghe thấy.”
“...”
Sơ Chi:?
Sơ Chi:???
“Vì vậy lần sau lúc nói chuyện, em đứng gần tôi một chút.”
Lục Gia Hành liếm liếm môi, ý cười bên môi càng sâu, lưng hơi cong, anh cúi đầu khom lưng, kéo gần khoảng cách nhìn cô: “Hoặc là tôi gần em một chút.”
Cô gái mất ba giây mới phản ứng, đôi mắt to tròn nhìn anh, lỗ tai nóng lên.
Cô giơ tay “bang” một cái che kín lỗ tai, lại lập tức buông tay ra tựa như bị nóng, không nghĩ được nên phản bác thế nào, cô nín đến nửa ngày mới bực bội nói một câu: “Tôi không nhỏ! Tôi cao một mét sáu đó!”
Lục Gia Hành “Ồ” một tiếng, anh lười biếng nhíu mày: “Thật sao?”
“...Bốn bỏ năm lên!”
Anh khẽ cười thành tiếng, cuối cũng cũng đứng lên, gật đầu: “Được thôi, em nói đều đúng.”
“...”
Vốn Sơ Chi muốn hỏi lát nữa anh về trường học hay về nhà, kết quả bị anh làm như thế, cái gì cũng không muốn hỏi nữa, hai người tiếp tục đi về phía trước, mắt thấy đi tới cửa nhà mình, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Đàn anh, lát nữa anh về trường học sao?”
Cô vừa mới nói xong, dường như lại nhớ tới cái gì, nghiêm túc nhích lại gần anh, ngửa đầu lên hỏi lại một lần.
Lục Gia Hành lại bắt đầu cười.
Không biết tại sao, Sơ Chi luôn có cảm giác mình bị đùa giỡn.
Lần này anh thật sự nghe thấy được, anh cười xong rồi mới nói: “Không trở về.”
Sơ Chi nhớ tới chuyện lúc trước, ngay cả hô hấp cũng nhẹ một chút, cô lặng lẽ chú ý vẻ mặt của anh: “Vậy anh đi về nhà sao?”
“Không trở về,” tự hồ nhận ra bên trong giọng nói của cô cần thận từng li từng tí một, anh nhìn cô một cái, chậm rãi nói: “Tại sao cô gái như em lại thích suy nghĩ lung tung như vậy?”
Sơ Chi cúi đầu xuống, giọng nói hơi nhỏ một chút: “Bởi vì cái thạch là tôi cho...”
Quan hệ gia đình Sơ Chi tốt vô cùng, từ xưa đến nay cô chưa từng tiếp xúc qua tình huống như vậy, tình huống lúc đó khiến cho cô không biết phải làm sao.
Hẳn là cô nên giải thích, không nên nhìn anh bị hiểu lầm, bị mắng.
Thế nhưng dù sao cũng là chuyện trong nhà anh.
Anh ngăn cô hai lần, rõ ràng nói cho cô biết không muốn cô nói, Sơ Chi liền nghe theo anh, cái gì cũng không nói.
Mâu thuẫn không phải một hai ngày đã trở nên gay gắt thành như vậy, cô chỉ là người ngoài nên sẽ không biết rốt cuộc sự việc như thế nào, phải có nguyên nhân nào đó, nói đi nói lại đúng là không có gì tốt đẹp.
Một số thời điểm, cũng bởi vì người ngoài tự cho là mình có ý tốt muốn giúp đỡ trái lại khiến tình huống trở nên gay gắt hơn.
Lúc đó Sơ Chi cảm thấy hẳn là nên tôn trọng ý nghĩ và lựa chọn của anh, vì vậy cô đã im lặng.
Nhưng dù sao nguyên nhân lớn nhất cũng là do cái thạch kia.
Cảm giác người khác chịu oan ức giúp mình như thế, thật sự là không thỏa mái.
Cô còn muốn nói điều gì, vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Lục Gia Hành thu bàn tay ngay phía trên cô trở về.
Động tác anh rất nhanh, hơn nữa lại vô cùng tự nhiên, không nhìn ra một chút khác thường nào, giống như chỉ là tùy tiện nhấc tay lên, thậm chí Sơ Chi còn không kịp phản ứng.
Tầm mắt Lục Gia Hành liếc qua một bên, anh vừa tiếp tục chậm rãi đi về phía trước vừa nói: “Yên tâm, Lục Gia Ý sẽ giải thích rõ ràng.”
Sơ Chi ngơ ngác ngẩng đầu lên, vẻ mặt oan ức còn chưa kịp thu hồi.
Cô mới chỉ nói một câu, nhưng anh lại giống như biết tất cả.
Lục Gia Hành lạnh nhạt ngoắc ngoắc môi, không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Ai cho cái thạch cũng không quan trọng, chỉ cần có cái thứ đó, nó sẽ là tôi đưa cho.”
Sơ Chi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhanh chóng tiêu hóa cô mới hiểu được nội dung trong lời nói của anh, người vô thức đi theo anh.
Đi tới, đi tới, đột nhiên Lục Gia Hành dừng bước.
Sơ Chi còn đang ngẩn người nghĩ chuyện, cũng dừng lại theo anh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt.
Một lát sau, cô mới phục hồi lại tinh thần, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Lục Gia Hành đang lười biếng nghiêng đầu nhìn cô.
Dáng vẻ anh cũng không có gì là vội vàng, đôi mắt rủ xuống nhìn cô, kiên nhẫn tựa lên cánh cửa.
Nhìn cô phát ngốc xong, anh mới chậm chạp nhướn mày: “Tiểu Sơ Chi, em đi theo tới nhà tôi rồi.”
“...”
Sơ Chi:?
Theo bản năng Sơ Chi nhìn lên số nhà, “Ồ” một tiếng.
Cô chớp mắt mấy cái, nhìn Lục Gia Hành: “Nhà anh cũng ở đây sao?”
“Ừm.”
Lục Gia Hành chậm rãi móc chuỗi chìa khóa từ trong túi áo ra, leng keng vài cái, anh do dự một chút, rồi chọn một cái tiến lên mở khóa cửa.
Một tiếng vang nhỏ, cửa được mở ra.
Anh vừa mới mua căn phòng này, bởi vì không thể tiếp tục ở nhà được nữa nên dọn ra ngoài ở, phần trang trí cũng do công ty trang trí, ngoại trừ lúc mua anh có tới một lần, từ đó cũng chưa từng tới thêm lần nào nên cũng không xác định được chìa khóa có đúng hay không.
Sơ Chi mở cửa đi vào, giúp anh chặn lại, cô do dự nói: “Anh lại định về nhà sao?”
Lục Gia Hành đi vào, hai người đi tới trước cửa thang máy, anh trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng: “Đây là nhà của tôi.”
Trong nháy mắt vẻ mặt của Sơ Chi liền trở nên mềm mại, như thấy được cún con đang lang thang ven đường.
Lục Gia Hành quyết tâm, thành thật đi thẳng đến con đường tối đen, anh mím mím môi, yếu đuối nói: “Không sao, tôi cũng quen rồi.”
Vẻ mặt Sơ Chi giống như đã quyết tâm ôm cún con về nhà nuôi.
*
Sơ tiên sinh và Đặng nữ sĩ không biết lại chạy đi đâu nhuộm da rồi, vừa mở cửa trong nhà chính là một căn nhà khô ráo không có một bóng người, Sơ Chi đặt vali và túi sách ở cửa, cô bắt đầu mở tủ lạnh tìm đồ ăn.
Cô đã không có hy vọng xa vời là hoa quả gì gì đó có thể ăn được, dù sao trong nhà có ai lâu như vậy, có thể tìm được chút yến mạch, sữa bò và mì ăn liền cũng có thể coi là tốt đẹp rồi.
Kết quả lục tung nửa ngày, cô cũng tìm được nửa túi yến mạch và hai gói mì ăn liền.
Một gói vị sườn kho.
Còn có một gói mì vị bò dưa chua.
Sơ Chi: “...”
Sơ Chi cầm hai túi mì ăn liền trong tay, nhớ tới chàng trai trong thang máy nói “Nhà tôi ở đây” “Tôi cũng quen rồi”, cô ngồi xổm trước ngăn tủ bếp có chút xoắn xuýt.
Nhà Lục Gia Hành ở trên nhà cô.
Vậy mà trước nay Sơ Chi hoàn toàn không nghĩ tới.
Sơ Chi “Ai nha” một tiếng, ném gói mì vị sườn kho lên kệ bếp, cầm gói mì bò dưa chua và chìa khóa, đeo dép đi ra cửa.
Mỗi người một gói, ngược lại một mình cô cũng ăn không hết hai gói.
Sơ Chi vừa nghĩ, vừa đi lên lầu, ấn chuông cửa lần trên.
Chờ nửa phút, cửa mở ra.
Sơ Chi tùy ý nhìn lướt qua, câu nói đến miệng lại nuốt trở về.
Nhà của Lục Gia Hành, nói là đầy bụi bặm tung bay không có chỗ đặt chân cũng hoàn toàn không có gì quá đáng, mặt đất bẩn thỉu đầy vụn gỗ, sàn nhà nát được một nửa, giấy dán tường một quyển lại một quyển dựng ở bên cạnh, trong không khí tràn ngập một mùi formaldehyde.
Sơ Chi: “...”
Đột nhiên Sơ Chi nhớ tới, hồi vừa mới khai giảng, mỗi ngày từ sáng sớm đến hoàng hôn trên lầu nhà cô đều có tiếng máy khoan, máy cưa kêu, bỗng nhiên cô tỉnh ngộ “A” một tiếng.
Lục Gia Hành đứng ở cửa, bụi xi măng dính lên quần, vẻ mặt có chút phức tạp.
Anh buông mắt xuống, thấy rõ đồ vật cô cầm trong tay, vẻ mặt càng trở nên phức tạp hơn.
Một gói mì bò dưa chua màu tím đậm.
Khuôn mặt tươi cười được in trên bao bì giống như nhìn anh cười nhạo đầy tàn nhẫn không hề có một tiếng động.