Thế nhưng vẻ mặt sáng tỏ của Sơ Chi khiến cho Thẩm Lục Gia cảm thấy sự tôn nghiêm đàn ông của anh đã bị giẫm bẹp trên mặt đất đến tan.
Trong nháy mắt, anh sinh ra hoài nghi với bản thân mình, anh chăm chỉ tập thể dục nhiều năm như vậy, cơ bắp đều đầy đủ.
Tuy rằng chỉ có một giây đồng hồ như vây mà thôi.
Chưa bao giờ bổn thiếu gia cảm thấy vô cùng nhục nhã như vậy.
Anh quyết định quay về sân tập.
Xế chiều hôm đó, Trình Dật đang gọi video call nói chuyện với gái chưa được bao lâu, anh ta liền nghe thấy tiếng người đạp cửa từ bên ngoài.
Hai người đang ngồi xếp bằng trên ghế salon cách màn hình điện thoại nhìn đối phương vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện, kèm theo tiết mục nói chuyện sến súa là tiếng đạp cửa thùng thùng.
Trình Dật thở dài, đặt túi hạt dưa xuống bàn uống nước, hôn gió với cô gái bên trong màn hình điện thoại: “Chắc là A Hành quên mang chìa khóa, để anh đi mở cửa.”
Anh ta lê dép đi tới mở cửa ra thì nhìn thấy Lục Gia Hành ôm hai cái thùng lớn trong tay, mặt không cảm xúc đứng trước cửa.
Trình Dật nhíu lông mày: “Không mang chìa khóa à?”
“Có mang.”
“Vậy cậu gõ cửa cái rắm.”
“Không có tay.” Lục Gia Hành liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt kia giống như đang nói “Cậu mù à.”
Trình Dật đi theo anh vào phòng mới chú ý đến hai cái thùng trên tay anh.
Pocari Sweat, nước uống dùng cho thể thao.
Quảng cáo của hãng kia như thế nào ấy nhỉ, bổ sung chất điện giải, giúp cơ thể hấp thụ nhanh?
Trình Dật nhướn lông mày, nhìn chàng trai vừa ôm hai thùng nước trở về, đi tới gần cửa sổ đặt nó xuống đất, anh lười biếng đặt mông ngồi xuống ghế sofa, mở thùng nước ra, lấy một chai nước, vặn nắp mở ra.
Trình Dật vừa định tiếp tục tán gẫu với người đẹp thì anh ta nhìn thấy Lục Gia Hành mở chai nước ra, để lên mặt bàn, sau đó anh lại cúi người lấy một chai nước khác từ trong thùng, vặn ra.
Trình Dật cho rằng đây là mở cho anh ta.
Anh ta quả thật cảm thấy mình được thụ sủng nhược kinh[1 mà sở tóc gáy, chắc buổi sáng vị thiếu gia này ra ngoài được khai quang đây mà, anh ta vô cùng chân chó tiến đến gần.
[1]thụ sủng nhược kinh: được chiều chuộng mà kinh sợ.
Sau đó, anh ta liền nhìn thấy chai nước thứ hai được để lên bàn.
Ngay sau đó, anh lại lấy chai nước thứ ba ra.
Bắt đầu mở như mở bia, cứ hai giây một chai, anh ngồi đó như vậy mở hơn nửa thùng nước, cũng không uống, xếp lên bàn thành một đống.
Trình Dật ngỡ ngàng: “Đại ca, anh làm gì vậy?”
Lục Gia Hành không nhìn anh ta, khóe môi giật giật hơi rủ xuống, lộ ra vẻ mặt không mấy vui vẻ, anh cười lạnh một tiếng: “Báo thù.”
Trình Dật: “...?”
Thỉnh thoảng sẽ có lúc con trai vừa ấu trĩ lại vừa thần bí khiến cho người khác không thể nào lý giải được, thật ra vốn không có chuyện gì nhưng bọn họ lại rất để ý, hơn nữa lại để ý rất lâu, rất lâu diendanLeQuyDon.
Cho đến khi kỳ học quân sự kết thúc, Sơ Chi cũng không gặp lại chàng trai hay đến tắm nắng đó nữa.
Trong lúc đó xảy ra một chuyện, khoa tin tức bên cạnh có một nữ sinh gửi thư tình cho thầy huấn luyện viên, kết quả đó bị phát hiện, ngày hôm sau lớp đó bị thay huấn luyện viên, cô gái đó bị phê bình công khai, chưa vào học chính thức đã nổi tiếng, còn thầy huấn luyện viên nhận được thư tình cũng sẽ bị quân đội trừng trị nghiêm khắc.
Nghe nói rằng cô gái đó khi bị phát hiện đã khóc lóc cầu xin lỗi doanh trưởng, cô ấy nói đều là lỗi của cô ấy, huấn luyện viên hoàn toàn không biết.
Sơ Chi hoàn toàn bị kinh hãi, mới được nửa tháng làm sao mà liền thích rồi.
Dáng vẻ của Lâm Đồng thì ngược lại, cô vừa ôm gói bim bim Lonely God vừa bốc bim bim nhét vào miệng cắn răng rắc: “Bây giờ cậu nhìn mấy nam sinh kia đi, từng người từng người một không xiêu xiêu vẹo vẹo như quả dưa chuột thì cũng béo như quả bơ, hoặc gầy như cây trúc, hai mươi tuổi bụng đã béo còn hói đầu, mèo khom lưng hóp eo lại cũng giống như kẻ gian vậy, đến cái nắp chai nước vặn cũng không xong. Ngày thường còn chưa tính, dù sao cũng đều do đức hạnh mà thôi, một kỳ học quân sự với các chiến sĩ ca ca đầy cơ bắp này cũng khiến cho hormone tình yêu bị kích thích rồi.”
Sơ Chi vừa ăn quýt vừa gật gù, cô ấy nói rất có đạo lý, nhưng cô lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Thế nhưng cô nhớ rõ đàn anh thiếu chút nữa không vặn được nắp chai đấy, anh ấy mặc một chiếc áo màu trắng, ống tay áo cuốn tới khửu tay, cánh tay lộ ra bên ngoài cũng có chút cơ bắp đẹp đẽ nha.
Buối sáng ngày cuối cùng học quân sự các cô phải làm một bài báo cáo, buổi chiều mọi người cũng nhau đưa cho huấn luyện viên chỉnh sửa.
Huấn luyện viên lớp Sơ Chi là một chàng trai trẻ tuổi hiền lành, nhìn qua so với bọn họ cũng không lớn hơn vài tuổi là bao, lúc huấn luyện khuôn mặt cẩn thận tỉ mỉ, thế nhưng thật ra tính tình cũng rất hoạt bát, khi giải lao anh cũng sẽ chơi thể thao với mọi người, nói chuyện phiếm, cảm tình vô cùng tốt.
Sớm chiều chung sống với nhau hơn nửa tháng, hôm trước khi tạm biệt mọi người buồn bã, có mấy nữ sinh còn nhỏ tiếng khóc.
Sơ Chi bị bầu không khí làm cho có chút đa cảm, thời điểm mới bắt đầu học quân sự mọi người đều gào trời cầu mong ngày tháng này mau chóng qua đi, đến khi nó thật sự kết thúc, bọn họ lại bắt đầu cảm thấy không nỡ.
*
Hơn nửa tháng bị giày vò, về cơ bản mọi người đều đen đi, bọn Lâm Đồng kéo Sơ Chi tới nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô, tại sao cô lại không bị cháy nắng chứ, Sơ Chi chớp chớp mắt, không nói hai lời liền vén tay áo lộ ra cánh tay trắng nõn như đậu hũ, đặt bên cạnh so sanh với các cô: “Không nha, mình cũng bị cháy nắng mà.”
Trong nháy mắt vẻ mặt Cố Hàm không cảm xúc: “Hiểu rồi, màu da cậu ấy sau khi bị cháy nắng cùng tông với màu da của mình sau khi thoa kem nền.”
Buổi sáng Chủ nhật ngày hôm sau, ba Sơ và mẹ Sơ mấy ngày trước dạo một vòng Châu Âu cuối cùng cũng trở về tới đón Sơ Chi.
Ở cổng trường, cô tình cờ gặp lại Lục Gia Hành.
Vì ngoài hơi sớm nên xe của ba Sơ còn chưa tới, cô kéo vali đi tới ven đường, cả người ngồi trên cái vali sang chảnh, vừa nhấc mắt cô đã nhìn thấy anh đứng đối diện.
Sơ Chi “A” một tiếng, muốn chào hỏi anh, cánh tay vừa đưa lên, đột nhiên cô nghĩ tới, đã nửa tháng rồi mà mình còn không biết tên anh.
Ánh nắng mặt trời như bị cây ngô đồng che hơn nửa, chia thành nhưng sắc màu nhỏ tinh tế lung linh vương trên người anh, hình như anh không nhìn thấy cô, lười biếng đứng dựa lưng vào thân cây, đầu hơi rủ xuống, ánh mắt không tập trung, dường như là đang ngẩn người.
Tay Sơ Chi dừng lại giữa không trung.
Xem ra anh không mấy vui vẻ.
Sơ Chi nhíu nhíu mày, cô đang do dự thì một chiếc xe màu đen chậm rãi tiến tới, dừng lại ở ven đường.
Anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt không cảm xúc đi tới bên cạnh xe.
Cánh cửa chỗ ngồi phía sau xe được mở ra trong nháy mắt, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái đứng ở ven đường.
Sơ Chi đứng đối diện anh, cô chớp mắt nở nụ cười, nhìn anh vẫy vẫy tay.
Ánh mắt đào hoa đen nhánh, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhìn thấy cô anh hơi mím môi, tầm mắt ngưng lại, ánh mắt rất nhạt. Giống như cơn gió không tiếng động thổi qua trước mặt cô.
Sơ Chi sửng sốt, nhìn anh tiến vào trong xe.
Xe con màu đen nhanh chóng đi mất, Sơ Chi nghiêng đầu, nhớ lại ánh mắt và vẻ mặt anh lúc nãy.
Chắc chắn anh đang không vui.
*
Vốn là Sơ Chi định dành cả ngày chủ nhật ở nhà ngủ để hồi máu, kết quả không biết thế nào về đến nhà cô cũng không có tinh thần để ngủ.
Mẹ Sơ vừa nhìn thấy cô thì rưng rưng nước mắt, lôi kéo cô nhìn trái nhìn phải: “Bảo bối nhà ta có phải là gầy đi không, còn đen hơn rồi.”
Ngược lại ba Sơ tương đối bình tĩnh, cười ha hả, ngồi bắt chéo hai chân xem báo: “Bây giờ trong giới trẻ đang lưu hành trào lưu giảm béo, chân còn không to bằng cánh tay, giảm béo cái gì.”
Sơ Chi nghĩ đến hình ảnh kia, thành thật nói: “Ba, chân không to bằng cánh tay vậy thì rất đáng sợ.”
“Hứ, ba không nói cánh tay ba to.”
Mẹ Sơ kéo Sơ Chi không buông, ánh mắt khinh bỉ nhìn ông: “Còn hơn ông, e rằng muốn cánh tay to quá khó, eo người ta còn to hơn cánh tay ông.”
Ba Sơ cũng không giận, dáng vẻ vẫn nhàn nhã như cũ, đôi mắt cong cong, cười như một Sỏa Bạch Điềm[1]: “Thậm chí eo bà cũng không có.”
[1]Sỏa Bạch Điềm: là một từ vựng phổ biến bên Trung, ý nghĩa trong đoạn này là cười đến ngu ngốc ngọt ngào.
Đặng nữ sĩ cười lạnh một tiếng: “Khắp toàn thân ông đều là eo.”
“Cổ bà còn to hơn eo.”
“Sơ Vân Phi, ông muốn tìm vợ bé khiến tôi tức chết đúng không!”
“Tôi chính là muốn tìm vợ bé khiến bà tức chết đấy thì sao?”
Miệng lưỡi hai người họ sắc bén như thanh kiếm, Sơ Chi tập mãi cũng thành quen, cô bình tĩnh gỡ tay mẹ ra, đi vào trong bếp pha sữa, còn không quên bỏ thêm hai muỗng đường, cô để vào lò vi sóng cho quay hai vòng, rồi rót vào trong bát ngũ cốc.
Chờ khi ăn gần xong bát ngũ cốc thì hai người trong phòng khách đã tiến vào trạng thái như keo sơn, hai cánh tay Đặng nữ sĩ ôm Sơ tiên sinh, hai người bọn họ ngồi trên ghế sofa dính nhau như hai đứa trẻ sinh đôi xem tạp chí, nghiên cứu nên đi đâu chơi.
Sơ Chĩ nghĩ ra mình còn thiếu nợ gì đó, cô thở dài, đi tới, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẫu hậu đại nhân.
“Mẹ,” Cô hắng giọng một cái, giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ, “Mẹ nhìn xem mây bay trên trời giống như nói rằng mẹ cho con thêm 5000 đồng tiền tiêu vặt đó.”
Đặng nữ sĩ: “...”
Đặng nữ sĩ có chút kinh ngạc, con gái mình là đứa bé ngoan ngoãn như vậy, trước kia tiền tiêu vặt đều là bà chủ động cho con bé, từ xưa đến nay không thấy nó chủ động xin mình lần nào dđlqđ.
“Con muốn mua quần áo sao?”
Sơ chi do dự một chút, ngẫm lại cũng không sai, cô cảm thấy không cần thiết phải kể chuyện nhỏ nhặt kia cho ba mẹ biết, liền gật đầu.
“Được, nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn cây cải thìa này, cuối cùng nó lớn rồi cũng sẽ phải tốn tiền,” Đặng nữ sĩ hết sức cảm động, trực tiếp móc thẻ phụ ra, kín đáo đưa cho cô: “Cứ tùy tiện mua đi con, mua nhiều một chút, cứ chọn cái đắt tiền vào, đừng như ba con, đống quần áo của ông ấy nhìn như cái bao tải rách, còn tự đắc ý cho rằng mình có mắt nhìn rất tốt.”
Ba Sơ đang bị vợ ôm trong tay: “?”
*
Sơ Chi thiếu nợ người ta một bộ quần áo đã nửa tháng, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, khi lấy được viện trợ tài chính, buổi chiều không có việc gì cô liền trực tiếp đi gửi tiền cho chủ nợ, nghĩ tự anh đi mua quần áo cho xong.
Kết quả tìm nửa ngày, không tìm thấy số tài khoản của chủ nợ đâu cả.
Do là buổi chiều cuối tuần nên có rất nhiều người qua lại trong cửa hàng, Sơ Chi cầm cốc trà sửa đứng ở cửa tiệm, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho chủ nợ.
Hôm đó cô để anh tự lưu tên, Sơ Chi lục tìm bên trong danh bạ, cô không thích lưu nhiều lắm, ba mẹ, bàn cùng phòng đại học, khuê mật gộp lại cũng chỉ có mười mấy dãy số, số điện thoại của chàng trai đó liền tìm được một cách dễ dàng.
Cuối cùng, Sơ Chi tìm được số điện thoại kia ở trong danh bạ.
+86 183xxxxxxxx.
Chú thích họ tên: Lục ca ca.
Sơ Chi: “...”