• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha ha, Lý Bắc, cậu thật đúng là phúc tinh của Hỏa Diễm Bang chúng tôi." Bang chủ Hỏa Diễm Bang vỗ vai Lý Bắc nói: "Vừa truyền đến tin tức, Mộ Vân tuy rằng không chết, nhưng lại thành người thực vật, Long Bang lúc này coi như xong!"

"Đây đều là nhờ bang chủ anh minh cơ trí, cùng tôi không có quan hệ." Nghe được tin tức mình muốn, Lý Bắc tâm tình cũng rất tốt.

"Không cần khiêm tốn, nếu không phải cậu nhắc nhở tôi dùng chuyện Văn Tu và Lý Thanh Tuyết kích thích Mộ Vân, ông ta cũng sẽ không nhất thời hoảng hốt mà bị tôi bắn trúng." Bang chủ Hỏa Diễm Bang cười ha ha nói.

"Ba ba, Long Bang thế lực lớn như vậy, chúng ta làm bị thương bang chủ của bọn họ, bọn họ sẽ không để yên." Thiếu chủ Hỏa Diễm Bang lo lắng nói, anh không nghĩ tới ba ba cùng Lý Bắc sẽ chơi lớn như vậy, cư nhiên muốn giết Mộ Vân, thật đúng là không chết không ngừng.

"Yên tâm, hiện tại Mộ Vân thành người tàn phế, Mộ Hạo Nhiên xúc động đơn thuần, Mộ Tiêm Vũ lại chỉ biết đuổi theo Văn Tu chạy, chỉ bằng hai người bọn họ còn không phải là đối thủ của ba." Bang chủ Hỏa Diễm Bang khoát tay không để ý nói.

"Nhưng vẫn còn Thanh Bang, Văn Tu và Mộ Tiêm Vũ là hôn phu hôn thê." Thiếu chủ Hỏa Diễm Bang lo lắng nói.

"Chút chuyện này thì thiếu chủ cứ yên tâm, Mộ Vân tuy rằng là do chúng ta làm bị thương, thế nhưng nguyên nhân lại ở trên người Văn Tu, hiện tại Long Bang nhất định sẽ giận chó đánh mèo Thanh Bang, mà Văn Tu tâm cao khí ngạo, khẳng định sẽ không nén giận, hiện tại hai bên hẳn là đang quyết liệt." Lý Bắc tự tin nói.

"Không sai, nghe nói Mộ Tiêm Vũ còn đem cha con Văn Chính đuổi ra ngoài." Bang chủ Hỏa Diễm Bang gật đầu.

"Như vậy thì tốt." Thiếu chủ Hỏa Diễm Bang nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này một thủ hạ đi đến bên tai bang chủ nói gì đó, Bang chủ Hỏa Diễm Bang chủ vẻ mặt thay đổi, nhìn Lý Bắc một cái, sau đó vội vàng rời đi. Thiếu chủ Hỏa Diễm Bang không rõ, cũng đi theo ra ngoài.

Bang chủ Hỏa Diễm Bang nhìn một cái trước khi đi kia khiến Lý Bắc rất bất an, hắn bắt đầu tự hỏi có cái gì không đúng, lúc này trốn ở chỗ tối nghe thật lâu Lý Thanh Tuyết đi ra.

"Lý ca ca, tại sao anh có thể làm như thế?" Lý Thanh Tuyết nhìn chằm chằm Lý Bắc, trong mắt tràn ngập không dám tin.

Từ ngày đó bị Văn Tu nhục nhã, cô rất tức giận, liền khóc kể với Lý Bắc đang thần chí hoảng hốt. Ai biết Lý Bắc cư nhiên thanh tỉnh. Sau đó hỏi cô có muốn báo thù hay không. Bị người ta thương tổn như thế, cô đương nhiên không cam lòng, cho nên cô gật đầu. Sau đó Lý Bắc để cho cô đi tìm thiếu bang chủ Hỏa Diễm Bang. Thiếu bang chủ Hỏa Diễm Bang nói chuyện với hắn xong liền đem bọn họ đưa đến Hỏa Diễm Bang, an bài phòng cho bọn họ, lại cho Lý Bắc mời bác sĩ tốt nhất. Cô biết Hỏa Diễm Bang vì bọn họ làm những chuyện này không phải là không có lí do, nghe nói Long Bang của Mộ Tiêm Vũ cùng Hỏa Diễm Bang có chút mâu thuẫn, cô cho rằng trả thù theo như lời Lý ca ca chỉ là cho Long Bang tìm chút phiền toái, không nghĩ tới anh cư nhiên muốn hủy Long Bang! Đây còn là Lý ca ca sao mà cô quen biết sao?

"Tiểu Tuyết, em đều nghe được?" Nhìn Lý Thanh Tuyết, Lý Bắc sắc mặt cứng đờ, hắn vẫn ở trước mặt Lý Thanh Tuyết biểu hiện ôn hòa thiện lương, không nghĩ tới vẫn là để cho cô nhìn thấy một mặt tàn bạo của mình.

"Lý ca ca, vì sao anh lại làm như vậy?"

"Anh là vì chúng ta báo thù, em chẳng lẽ đã quên Mộ Tiêm Vũ đối xử với chúng ta như thế nào sao?" Lý Bắc rống giận.

"Cô ấy nhục nhã em, em cũng nghĩ qua phải trả thù, nhưng như vậy anh cũng không thể phá hủy nhà của cô ấy." Lý Thanh Tuyết bất mãn nói, Mộ Tiêm Vũ tuy rằng châm chọc khiêu khích cô, nhưng cũng không có đối với cô làm cái gì nặng tay, cô chỉ là muốn cho cô ấy tìm chút phiền toái mà thôi.

"Chẳng lẽ em đã quên cô ta từng nhiều lần thương tổn em sao?" Lý Bắc nhìn chằm chằm cô: "Cô ta là kẻ thù của em, hiện tại cô ta xảy ra chuyện, em không phải nên cao hứng sao?"

"Lý ca ca, lúc trước em bị người của Mộ Tiêm Vũ làm khó dễ, vì sao mỗi lần như vậy anh đều có thể mang theo Văn Tu kịp thời đuổi tới?" Nghĩ đến Tiêm Vũ từng nói, Lý Thanh Tuyết đột nhiên hỏi.

"Có thể là trùng hợp." Lý Bắc vẻ mặt chợt lóe, vì sao Tiểu Tuyết lại bỗng nhiên hỏi cái này, chẳng lẽ cô biết hắn từng tìm người làm khó dễ cô để giá họa cho Mộ Tiêm Vũ?

Đem vẻ mặt biến hóa của hắn nhìn rõ, Lý Thanh Tuyết triệt để thất vọng, nguyên lai Mộ Tiêm Vũ nói thật.

"Lý ca ca, anh nói đối phó với Long Bang là vì báo thù cho em, kỳ thật chính là vì bản thân anh phải không?" Cô khổ sở nói.

"Tiểu Tuyết, sao em lại nói như thế?" Lý Bắc nhìn cô.

"Anh nói là báo thù cho em, thế nhưng so với Mộ Tiêm Vũ, Văn Tu lại đối với em thương tổn sâu nhất, vì sao anh chỉ nhằm vào Mộ Tiêm Vũ mà không đi tìm Văn Tu?" Lý Thanh Tuyết là đơn thuần, thế nhưng cũng không ngốc, chỉ cần bỏ ra sự quan tâm với Lý Bắc, rất nhanh liền hiểu được.

Lý Bắc thở dài: "Tốt lắm, anh thừa nhận nhắm vào Mộ Tiêm Vũ cũng là vì bản thân, chung quy là do cô ta đem anh biến thành người tàn phế, anh không nên báo thù sao? Về phần Văn Tu, anh ta sẽ đối đãi với em như thế, còn không phải vì Mộ Tiêm Vũ sao, bây giờ Long Bang và Thanh Bang xé rách mặt, Văn Tu muốn cùng Mộ Tiêm Vũ một chỗ căn bản không có khả năng, chuyện này coi như là trừng phạt anh ta."

"Thật sự là phấn khích." Một thanh âm cùng với vài tiếng vỗ tay truyền đến.

Lý Bắc cùng Lý Thanh Tuyết nhìn người đứng ở cửa một trận hoảng sợ, Lý Bắc run rẩy nói: "Văn Tu, mày như thế nào sẽ ở trong này? Người của Hỏa Diễm Bang đâu?"

"Tao dùng một chiêu dương đông kích tây, bang chủ Hỏa Diễm Bang liền bị dẫn đi." Văn Tu từng bước tới gần Lý Bắc: "Lúc trước thật sự là xem thường mày, không nghĩ tới mày lại thông minh như vậy." Thiếu chút nữa, anh thiếu chút nữa liền bị người này hủy mất hạnh phúc, nghĩ đến đây, anh âm trầm nói: "Mày nói tao nên báo đáp mày như thế nào?"

"Ha ha ha, Văn Tu, vô luận mày làm cái gì, Long Bang và Thanh Bang cũng sẽ không hòa hảo, Mộ Vân đã thành người thực vật, Mộ Tiêm Vũ cũng sẽ không tha thứ cho mày." Nhìn đến đại thế đã mất, Lý Bắc lộ ra gương mặt thật.

"Khiến mày phải thất vọng rồi." Một giọng nữ vang lên, sau đó Mộ Tiêm Vũ đi đến.

"Tiểu Vũ, sao em lại tới đây?" Văn Tu nhìn thấy Tiêm Vũ, có chút không biết làm sao.

"Tôi đã nói qua, đây là chuyện của Long Bang, không phiền Thanh Bang phí tâm." Tiêm Vũ thản nhiên nói. Văn Tu nghe được sắc mặt ảm đạm xuống.

"Mộ Tiêm Vũ, mày tới tìm tao báo thù sao?" Lý Bắc sắc mặt dữ tợn: "Đáng tiếc, liền tính mày giết tao, ba mày cũng sẽ không tốt lên được."

"Ngu xuẩn." Tiêm Vũ môi anh đào khẽ mở: "Đó là tin giả chúng tao cố ý thả ra, vì ma túy bọn mày mà thôi." Hiện tại ông già đã có thể ngồi ở trên giường gầm rống.

"Như thế nào có thể, điều đó không có khả năng!" Lý Bắc khó không thể chấp nhận, rống to.

"Đại tiểu thư, thiếu chủ đã đem bang chủ và thiếu chủ Hỏa Diễm Bang bắt lại." Một người trong Long Bang chạy vào kêu lên.

"Rất tốt." Tiêm Vũ nhìn sắc mặt khó coi Lý Bắc, "Kế tiếp chính là mày."

"Mộ Tiêm Vũ!" Lý Thanh Tuyết bỗng nhiên mở miệng: "Tôi biết là chúng tôi có lỗi với cô, thế nhưng Lý ca ca đã thảm như vậy rồi, cô có thể buông tha anh ấy hay không, nếu cô muốn báo thù, tìm tôi là được."

"Tiểu Tuyết!" Lý Bắc cảm động nhìn Lý Thanh Tuyết.

"Lý ca ca, đây là chuyện cuối cùng em có thể làm cho anh, về sau chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa." Lý Thanh Tuyết quay đầu không nhìn Lý Bắc, hôm nay cô mới nhìn rõ gương mặt thật của Lý Bắc, cô không có cách nào nhận được Lý ca ca vẫn ôn hòa thiện lương lại là loại người này, bất luận sau này như thế nào, cô đều không muốn lại nhìn đến anh nữa.

"Hửm?" Tiêm Vũ ngoài ý muốn nhìn Lý Thanh Tuyết một cái, xem ra nữ chủ này còn tạm được, cô tâm tình tốt, quyết định tha cho cô ta.

"Đừng quên nhiệm vụ của cô ngoại trừ cùng nam chủ ở một chỗ thì chính là tra tấn nữ chủ, cô không thể thủ hạ lưu tình (nhẹ tay) với nữ chủ." Hệ thống nói.

"Tôi đã tra tấn cô ta, trong khoảng thời gian này cô ta trải qua không có ngày nào tốt lành." Tiêm Vũ nhướn mày: "Các cậu cũng không có quy định rõ ràng rằng tôi nhất định phải để nữ chủ đau khổ một đời." Cho nên đối với chuyện trừng phạt nữ chủ, cô đến quyết định.

Hệ thống không lên tiếng.

Tiêm Vũ nhìn Lý Thanh Tuyết: "Cô yên tâm, tôi luôn không nghĩ đến sẽ giết hắn." Cô hướng thủ hạ phía sau nói: "Đem hắn ta ném tới đường lớn, nói cho mọi người, hắn là kẻ địch của Long Bang."

"Cũng là kẻ địch của Thanh Bang." Văn Tu nhanh chóng bỏ thêm một câu.

Người Long Bang mắt cũng không thèm chớp liền kéo Lý Bắc đi.

Tiêm Vũ nhìn về phía Lý Thanh Tuyết: "Về phần cô, cân não coi như rõ ràng, tâm địa cũng không hỏng, hơn nữa toàn bộ nguyên nhân chuyện này cũng không phải do cô." Nói đoạn, cô nhìn Văn Tu một cái, đối phương chột dạ quay đầu qua, Tiêm Vũ thu hồi tầm mắt: "Bất quá tôi vẫn là không muốn lại nhìn thấy cô, cô chuyển trường đi."

"Được." Lý Thanh Tuyết nhìn thoáng qua Văn Tu, sau đó đứng dậy rời khỏi.

"Tiểu Vũ." Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Văn Tu đáng thương hề hề lôi kéo tay áo cô.

"Tôi còn có chuyện, gặp lại sau." Tiêm Vũ rút tay áo về không chút do dự xoay người rời đi.

"Đại tiểu thư, Văn Tu lại tới."

Tiêm Vũ đang cùng Mộ Vân chơi cờ, đầu cũng chưa nâng, "Đi báo cho Tiểu Nhiên."

Người hầu rời đi, Mộ Vân nhìn Tiêm Vũ: "Đều đã qua lâu như thế, con còn chưa tha thứ cho tiểu tử kia sao, con không sợ nó hết nhẫn nại, không muốn con nữa à?"

"Con có chừng mực." Cô nhất định phải khiến cho anh vĩnh viễn nhớ kỹ lần giáo huấn này, Tiêm Vũ buông xuống một con cờ: "Con thắng."

Một bên khác, lại một lần nữa bị Mộ Hạo Nhiên đánh nằm sấp xuống, Văn Tu nằm trên mặt đất: "Tiểu Nhiên, chị cậu vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?"

Mộ Hạo Nhiên đối với việc có thể đem kình địch này đánh đến không có sức đánh trả rất là vừa lòng, tốt tâm tình nói: "Em thấy chị đã mềm lòng, anh lại đến vài lần liền sẽ tha thứ anh."

Lúc này một hạ nhân chạy tới, "Văn thiếu gia, đại tiểu thư mời cậu đi phòng ăn."

Văn Tu mắt sáng lên, Tiêm Vũ rốt cuộc chịu gặp anh! Anh nhảy nhót chạy vội tới phòng ăn, nhìn Tiêm Vũ cười tủm tỉm bưng một bàn món ăn đi ra: "Xét thấy thái độ anh nhận sai rất được, nên chỉ cần anh ăn hết những món này, em liền tha thứ cho anh." Đây chính là cô cự tuyệt hệ thống chỉ điểm, suýt nữa làm nổ phòng bếp mới làm ra đến.

"Được." Nhìn một bàn những món đen tuyền, Văn Tu không chút do dự cầm lấy chiếc đũa, ăn vào ngụm đầu tiên, anh chỉ là tạm dừng một chút liền tiếp tục ăn lên. Ăn hết một ngụm cuối cùng, mặt anh đều biến xanh, cho dù như vậy anh còn không quên hướng Tiêm Vũ lấy cái hứa hẹn của cô: "Tiểu Vũ, anh ăn xong rồi, em tha thứ cho anh được không." Thẳng đến Tiêm Vũ gật đầu mới yên tâm hôn mê bất tỉnh.

"Thật sự là ngu ngốc." Tài nấu nướng của cô nhưng chính là bị người khác gọi độc nhất vô nhị, nhìn người té xỉu, Tiêm Vũ lười biếng duỗi eo, chờ anh tỉnh lại đáp ứng chuyện đính hôn đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK