Nhìn dáng vẻ xuân phong đắc ý (vui vẻ phơi phới) của con trai mình, ba mẹ Chung bởi vì không nhìn thấy Tiêm Vũ mà có chút không vui lập tức tan thành mây khói, cho nên khi Tiêm Vũ tỉnh lại, đối mặt chính là gương mặt hết sức ấm áp của ba mẹ chồng và một bàn cơm trưa phong phú. Thông minh như Tiêm Vũ làm sao lại không biết nguyên nhân, trên mặt bày ra một bộ ngượng ngùng, trong lòng lại đem Chung Hướng Quốc quật vô số lần.
Sau khi Chung Hướng Quốc đi, Tiêm Vũ bắt đầu sinh hoạt cùng ba mẹ Chung. Ba mẹ Chung phi thường khai sáng, mà cô cũng có ý làm tốt làm quan hệ, cho nên quan hệ của bọn họ càng ngày càng tốt. Ba mẹ Chung đều có công tác của mình, sợ một mình cô thì nhàm chán, cho nên cho cô rất nhiều tiền, để cô có thể ra ngoài đi dạo xem, mua chút đồ mình thích. Thân phận lần này của Tiêm Vũ là con gái nhà nông, tự nhiên không có tiền, cho nên đối với tâm ý của mẹ chồng, Tiêm Vũ vui vẻ nhận, cô đi vào thành phố, Chung gia là gia đình có địa vị, quần áo cô mang đến từ nông thôn căn bản không thể lại mặc, cô nghĩ mẹ Chung hẳn cũng là có ý này, chỉ là sợ nói ra sẽ thương tổn lòng tự trọng của cô nên mới không nói rõ. Cho nên ngày hôm sau, cô liền mua thật nhiều quần áo và vật dụng hàng ngày. Quả nhiên, mẹ Chung nhìn thấy cô rực rỡ hẳn lên chẳng những không tức giận còn khích lệ cô có khiếu thẩm mỹ.
Một tháng sau, Tiêm Vũ nhận được điện thoại Chung Hướng Quốc đánh tới, anh nói đơn xin đã được phê chuẩn, qua hai ngày nữa sẽ trở về tiếp cô đi qua, bảo cô chuẩn bị một chút.
Buổi tối, sau khi ba mẹ Chung trở về, Tiêm Vũ đem tin tức này nói cho bọn họ, mẹ Chung cao hứng bắt đầu lải nhải nhắc nhở cần phải đem theo hành lý gì, ba Chung thì nói cho cô một ít chuyện quân doanh, để cô có thể trước tiên hiểu một chút.
Trước lúc rời đi, Tiêm Vũ lại trở về nhà mẹ đẻ một lần, sau khi kết hôn, sợ hai người già trong lòng khó chịu, cô cũng trở về vài lần, bởi vì cô hiếu thuận săn sóc, tâm tình của hai người già bị con gái nhỏ thương tổn cũng dần dần chuyển biến tốt. Lần này đi quân doanh, không biết lúc nào mới trở về, cho nên cô đến cáo biệt với hai người.
"Tiêm Vũ đã về rồi?"
"Lại trở về xem ba mẹ?"
Vào thôn, người quen biết liền bắt đầu cùng cô chào hỏi.
Tiêm Vũ mỉm cười đáp lại, trong lòng lại nghi hoặc, vì sao ánh mắt bọn họ nhìn cô lại tràn ngập thương hại như vậy? Chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến đây, bước chân cô nhanh hơn.
Còn chưa vào cửa, Tiêm Vũ liền nghe thấy tiếng khóc, đồng thời còn có tiếng ba Mộ tức giận mắng và âm thanh mẹ Mộ khuyên bảo, cô dám khẳng định tiếng khóc là Mộ Tiêm Nhiên phát ra, bước chân cô dừng một chút, sau đó tiếp tục đi vào bên trong.
"Ba, mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?" Tiêm Vũ đi vào trong phòng, nhìn Mộ Tiêm Nhiên ngồi ở trên kháng khóc rống, nghi hoặc hỏi: "Tiêm Nhiên đây là làm sao?"
"Nghiệp chướng." Mẹ Mộ đem Tiêm Vũ ôm vào lòng, đau lòng nói: "Mẹ làm sao có thể sinh ra một thứ không có tiền đồ như vậy, mặt mũi nhà họ Mộ đều bị mất hết."
Nhìn mẹ Mộ khóc không thành tiếng, Tiêm Vũ đem ánh mắt dời về phía ba Mộ, ba Mộ vẻ mặt mỏi mệt, ông trầm giọng nói: "Vô lại ly hôn với em gái con."
Cái gì? Tiêm Vũ lúc này là thật sự giật mình, lúc bọn họ kết hôn, vô lại không phải còn rất bảo bối Mộ Tiêm Nhiên sao? Cho dù là thay lòng đổi dạ thì cũng quá nhanh đi?
Cô ở trong lòng hỏi hệ thống, hệ thống đem những gì tra được đưa cho cô.
Thì ra ba mẹ Mộ làm hôn lễ cho Mộ Tiêm Nhiên và vô lại xong thì cũng thật sự không để ý tới đứa con gái này nữa, mà Mộ Tiêm Nhiên bởi vì Tiêm Vũ thi triển pháp thuật, trong mắt trừ cô và vô lại ca ra căn bản cái gì cũng đều không quan tâm, cho nên cô không để ý tới chuyện bị cha mẹ vứt bỏ, vô cùng cao hứng đi với vô lại về cái ổ nghèo chỉ còn lại có nóc nhà kia của hắn.
Không thể không thừa nhận, Mộ Tiêm Nhiên tuy rằng tâm địa ác độc, nhưng quả thật rất thông minh, cũng rất có tài năng. Cô biết tình huống trong thôn của mình, vô luận làm cái gì cũng đều sẽ không thuận lợi, cho nên cô đem ánh mắt phóng tới bên ngoài. Tài nấu nướng của cô phi thường tốt, lúc ở Mộ gia, người trong nhà đều thích đồ ăn cô làm. Cô chuẩn bị làm chút đồ ăn đem ra bán, thế nhưng trong nhà nghèo rớt mồng tơi, đến ăn cơm đều thành vấn đề, càng đừng nói chi cầm ra nguyên liệu khác. Vô lại nhìn thấy mỹ nhân vẫn trong mắt chỉ có mình mình cư nhiên bắt đầu thường xuyên thất thần, không khỏi có chút bất mãn, sau khi dùng thủ đoạn đặc thù ép hỏi, vỗ vỗ lồng ngực, tỏ vẻ toàn bộ cứ để hắn lo. Ngày hôm sau, hắn đi ra lung lay một vòng, sau đó cầm về một đống tiền, giống như tranh công mà giao cho Mộ Tiêm Nhiên. Mộ Tiêm Nhiên tuy rằng bị làm pháp thuật, thế nhưng bản tính không chịu ảnh hưởng, vẫn ích kỷ như cũ, tuy rằng hoài nghi lai lịch của chút tiền này, thế nhưng suy xét thấy bọn họ hiện tại thật sự rất cần khoản tiền này, chỉ là đơn giản hỏi một câu, đợi vô lại trả lời có lệ xong cũng liền yên tâm thoải mái dùng chút tiền này mua nguyên liệu, bắt đầu làm một ít điểm tâm cầm vào trước cửa trường học trong huyện bán, chút điểm tâm kia vừa xinh đẹp lại ăn ngon, tuy rằng giá có chút cao, nhưng cũng rất được bọn nhỏ hoan nghênh.
Bởi vì Mộ Tiêm Nhiên làm điểm tâm, cô và vô lại ngày trải qua cũng dần dần tốt lên. Luôn lấy vô lại làm trung tâm, cho nên đầu tiên cô đem vô lại thật tốt thu dọn một chút, diện mạo của hắn không cách nào thay đổi, vậy thì để hắn mặc sạch sẽ chỉnh tề một ít. Không nghĩ tới một phen tâm ý của cô lại rước lấy tai họa.
Bởi vì Mộ Tiêm Nhiên bận kiếm tiền, không có thời gian dính cùng một chỗ với vô lại, vô lại bị vắng vẻ lại bắt đầu không an phận đi ra câu tam đáp tứ. Tuy rằng hắn lớn lên khó coi, thế nhưng biết nói ngọt biết dỗ người, bây giờ ăn mặc sạch sẽ, trong tay lại có tiền, cho nên không lâu sau đó liền cùng một quả phụ thông đồng với nhau.
Quả phụ kia tuy rằng không có bộ dạng xinh đẹp như Mộ Tiêm Nhiên, thế nhưng so với Mộ Tiêm Nhiên đi lộ tuyến bạch liên hoa, hành vi của quả phụ càng thêm lớn mật không bị cản trở, càng phù hợp khẩu vị của vô lại. Chỉ mới hai ngày, hai người kia đã khó chia lìa, thậm chí còn bị Mộ Tiêm Nhiên bắt gian tại giường.
"Hai người, hai người......" Mộ Tiêm Nhiên chỉ vào hai người trên giường, thanh âm run rẩy.
"Bảo bối, sao hôm nay em lại về sớm vậy?" Vô lại không thoải mái mặc lại quần áo, lấy lòng nói, đồng thời thầm oán nhìn quả phụ một cái. Đều là người phụ nữ này, nói cái gì muốn ở trong nhà của hắn cảm thụ một lần, hắn bị triền đến không có biện pháp, lại nghĩ Mộ Tiêm Nhiên cũng sẽ không trở về sớm như thế, liền đồng ý, ai biết vừa đến thời khắc mấu chốt, Mộ Tiêm Nhiên liền trở lại.
"Nếu em không trở lại, làm sao lại biết anh làm chuyện tốt gì sau lưng em." Mộ Tiêm Nhiên thương tâm nói: "Vô lại ca, vì sao anh lại đối xử với em như thế?"
Nhìn Mộ Tiêm Nhiên khóc thương tâm, vô lại có chút chột dạ, định an ủi cô một chút, nhưng quả phụ bên cạnh lại mặc kệ, cô ta miễn cưỡng cầm lấy áo khoác của vô lại khoát lên vai, nũng nịu nói: "Em Tiêm Nhiên, em làm gì vậy? Nếu không phải em không có cách nào thỏa mãn chồng mình, anh ấy cũng sẽ không tìm tới chị, em không tìm nguyên nhân trên người mình, còn đi oán người khác, thật sự là quá không nên."
Nói xong cô nằm lên vai vô lại, thổi khí vào tai hắn: "Anh nói coi đúng không, vô lại?"
Thân thể vô lại run lên, lửa nóng vừa hạ lại có xu thế bốc cháy, cảm thụ được thân hình mềm mại phía sau lại nghĩ đến mấy ngày này Mộ Tiêm Nhiên vẫn luôn bởi vì làm điểm tâm sáng mà không thể thỏa mãn mình, trong lòng có chút áy náy lập tức tiêu tán, hắn đúng lý hợp tình nói: "Cô ấy nói không sai, nếu không phải em không thể thỏa mãn anh, anh làm sao lại đi tìm người khác?"
"Anh!" Mộ Tiêm Nhiên mở to hai mắt nhìn, ủy khuất nói: "Em vất vả nuôi căn nhà này như vậy, anh cư nhiên còn chê em không thể thỏa mãn anh, anh làm em quá tổn thương!"
"Nếu chịu không nổi có thể đi." Quả phụ trào phúng nói: "Lúc trước là em tự mình dán lên, vô lại cũng không có hứa hẹn cái gì."
"Cô nói cái gì?" Mộ Tiêm Nhiên tức giận nói.
"Chị cũng đâu có nói sai, toàn thôn đều biết em tự mình đến với vô lại, vì anh ấy còn muốn bán cả chị gái mình, chuyện đều đã làm, còn giả vờ cái gì."
Quả phụ khinh bỉ nhìn cô, người đàn bà này tới nay đều là một bộ thanh cao, chồng cô lúc chưa chết đều vẫn luôn rất thích cô ta, mỗi lần bọn họ cãi nhau, hắn vẫn luôn lấy cô so sánh với người đàn bà dối trá này. Đây cũng là một phần nguyên nhân mà cô và vô lại dính vào nhau, chồng tôi thích cô, được thôi, chồng cô còn không phải bị tôi nắm trong tay sao? Cô muốn khiến người đàn bà dối trá này khổ sở, bây giờ cô ta thật vất vả lộ ra gương mặt thật, cô làm sao có thể buông tha?
"Chị gái? Cô nói Mộ Tiêm Vũ - cái người gả cho quân nhân kia?" Vô lại nghi hoặc nói: "Chuyện này đến cùng là sao?"
"Như thế nào? Anh không biết?" Quả phụ ngậm cười nhìn hắn, sau đó đem chuyện trong rừng cây xảy ra hai năm rõ mười nói cho hắn.
"Thì ra là như vậy." Vô lại lúc này mới hiểu được vì sao mọi người nhìn hắn với ánh mắt quái dị như thế, thì ra lúc ấy hắn thiếu chút nữa phá hư Mộ Tiêm Vũ, nghĩ đến gia thế của Chung Hướng Quốc, nếu hắn thật sự đắc thủ, vậy kết cục của hắn tuyệt đối có thể tưởng tượng ra.
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh của hắn đều xông ra, giơ tay hung hăng cho Mộ Tiêm Nhiên một bạt tai: "Mày cái đồ đàn bà ác độc này, tao lúc nào đã nói thích Mộ Tiêm Vũ mà mày tự cho là đúng, nói, là mày muốn hại chết tao đúng không?"
"Em......" Mộ Tiêm Nhiên muốn rống giận, muốn cào mặt đôi cẩu nam nữ này, nhưng cho dù trong lòng phẫn nộ như thế nào, trên mặt cô lại không tự chủ bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu: "Em không có, em làm mọi thứ đều là vì anh, sao anh có thể đối xử với em như thế?"
"Thì ra chuyện này không phải là vô lại bày mưu đặt kế."
Quả phụ tròng mắt chuyển động, hiểu rõ ngọn nguồn sự việc: "Chị biết ngay mà, em mắt cao hơn đỉnh như vậy, làm sao sẽ thích vô lại, để chị thử đoán xem, em là vì nhìn trúng anh rể tương lai, ghen tị Mộ Tiêm Vũ, cho nên mới nghĩ biện pháp đem cô ấy lừa vào khu rừng nhỏ, sau đó dẫn vô lại qua, mọi người đều biết vô lại uống say thì sẽ thích động tay động chân, cho nên nếu hắn nhìn thấy Tiêm Vũ xinh đẹp khẳng định sẽ ra tay đùa giỡn, lúc này em sẽ mang mọi người đi qua, lại ở trên đường nói vài câu mới dẫn mọi người tới, đợi khi mọi người nhìn thấy Tiêm Vũ đang cùng vô lại lôi lôi kéo kéo, khẳng định sẽ cho rằng cô ấy và vô lại có gì đó, như vậy, thanh danh của Tiêm Vũ sẽ bị hủy, cô ấy khẳng định không thể lại gả vào Chung gia. Nếu chị gái không thể gả, vậy cũng chỉ có người em là em đi thay, thật là một cái kế hay!"
"Cô nói bậy!" Mộ Tiêm Nhiên cho dù đã bị làm pháp thuật, nhưng vẻ mặt vẫn có một chút biến hóa, không nghĩ tới đều bị cô ta đoán được.
"Nhìn dáng vẻ của em, xem ra chị đoán đúng rồi?" Quả phụ hưng phấn nói: "Lại nói tiếp, vô lại ngất xỉu, kế hoạch của em không thể thực hiện, nhưng hành vi của em đã khiến mọi người hoài nghi, em sợ Chung gia biết được sẽ trả thù em, cho nên liền bịa đặt chuyện với vô lại, làm ra một bộ thâm tình không đổi."
"Thì ra là như vậy!" Vô lại cười lạnh, hắn vẫn cảm thấy mình đã đủ xấu, nhưng hiện tại có Mộ Tiêm Nhiên so sánh, hắn cảm thấy mình quả thực chính là người tốt, ít nhất hắn sẽ không tính kế người thân của mình. Nhớ đến mấy ngày nay người đàn bà ác độc này đều ngủ bên cạnh mình, hắn liền cảm thấy nghĩ mà sợ.
Thô lỗ đem cô đẩy ra cửa: "Người đàn bà ghê tởm này, cút cho tao, tao muốn ly hôn với mày!"
Nghe tiếng khóc la ngoài cửa, quả phụ cười tủm tỉm nói: "Anh thật sẽ bỏ được?"
"Anh tuy rằng vô lại, thế nhưng làm người còn rất đoan chính." Vô lại tức giận nói, dù Mộ Tiêm Nhiên có xinh đẹp nhưng tâm địa không tốt, thì hắn cũng sẽ không muốn cô ta.
Quả phụ ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, cười nói: "Không nghĩ tới anh còn rất có ưu điểm nha."
Vô lại nhìn thân thể quả phụ còn lộ ở bên ngoài, tà cười nói: "Anh còn có ưu điểm khác, em muốn thử một chút hay không?" Nói xong ngã về phía quả phụ.
Nghe trong phòng truyền ra âm thanh, Mộ Tiêm Nhiên rốt cuộc hết hy vọng, rơi vào đường cùng, cô chỉ phải trở về Mộ gia, người trong thôn thấy cô mang theo nửa khuôn mặt sưng đỏ đi về phía nhà họ Mộ, lại liên tưởng đến những hành động của vô lại và quả phụ gần đây, liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Vừa vặn lúc này Tiêm Vũ trở lại, cho nên ánh mắt mọi người nhìn cô đều tràn ngập đồng tình, có một cô em gái như vậy, thật là quá xui xẻo.