Tiêm Vũ bất mãn nhíu mày: "Ồn chết." Sau đó cầm lấy gối che đầu ngủ tiếp. Nhưng người ngoài cửa lại bám riết không tha, "Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, nhanh mở cửa."
Tiêm Vũ dưới sự quấy nhiễu của đối phương rốt cuộc tỉnh táo lại, nhìn đến hoàn cảnh lạ lẫm mới ý thức được bản thân đã đi vào nhiệm vụ kế tiếp, cô và Lạc Thần cùng nhau sinh hoạt hơn sáu mươi năm, cũng coi như là trường thọ. Lạc Thần trước cô một bước qua đời, sau đó không lâu khối thân thể kia của cô cũng đến cực hạn, nghĩ đến ngày nhắm mắt nhìn đến gương mặt thương tâm của con cháu, cho dù bị hệ thống gọi là người lạnh tâm lạnh phế cô cũng không khỏi có vài phần thương cảm, nhưng không đợi cô thương cảm xong, người ngoài cửa đã nhịn không được đạp cửa mà vào.
Tiêm Vũ nhìn người đàn ông mạnh mẽ xông tới, bất mãn nói: "Đến cùng là có chuyện gì?" Đồng thời ở trong đầu nhận lấy kịch tình hệ thống phát cho cô.
Này là một cố sự tình yêu về sân trường và hắc bang, nam chủ Văn Tu là thiếu chủ Thanh Bang, tính cách phản nghịch quái đản, ba anh - Văn Chính từ nhỏ liền đã trên đường lăn lộn, không có văn hóa gì, cho nên đối với chuyện đến trường này mười phần hướng tới, thế nhưng như nay ông thân đã là Thanh Bang lão đại, chuyện đến trường đã không có khả năng, vì vậy ông liền đem giấc mộng này kéo đến trên người con trai mình, sau đó Văn Tu liền bị cứng rắn đưa vào trường học. Khác với Văn Chính, Văn Tu càng hướng tới loại sinh hoạt đánh nhau chém giết, cho nên mặc dù có ba anh áp chế, thế nhưng trốn học là chuyện anh từ nhỏ đến lớn không bỏ. Cố sự phát sinh khi Văn Tu học cấp ba, Văn Tu có một lần trốn học, gặp nữ chủ Lý Thanh Tuyết bởi vì đến muộn mà bất đắc dĩ phải trèo tường vào, thấy cô vẫn ghé vào trên tường không dám nhảy xuống, không khỏi giễu cợt vài câu. Lý Thanh Tuyết nhát gang bị Lạc Tu đột nhiên lên tiếng làm hoảng sợ đến, dưới chân trượt một cái rớt xuống dưới, vừa lúc dừng ở trong lòng Văn Tu. Làm thiếu chủ Thanh Bang, từng trải qua vô số cô gái yêu thương nhung nhớ, cho nên Văn Tu đem Lý Thanh Tuyết cũng trở thành loại con gái kia, chẳng những hung hăng đẩy cô ra, còn đối cô châm chọc khiêu khích, Lý Thanh Tuyết dưới cơn giận dữ đánh anh một bạt tai, hai người cứ như vậy kết thù. Văn Tu tuy rằng không thích học tập, thế nhưng rất có mị lực lãnh đạo, bất tri bất giác đã sớm mua chuộc được một đống người ủng hộ, lão đại bị một cô gái đánh, bọn họ tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, trong đó động tác lớn nhất chính là nữ xứng, nữ xứng, chính là chủ nhân khối thân thể này của Mộ Tiêm Vũ, là đại tiểu thư Long Bang. Mộ Tiêm Vũ thích Văn Tu, cho nên vẫn cùng Văn Tu ở cùng một trường học, Văn Tu đối với việc cô tới gần cũng không có phản đối, hai nhà đối với chuyện này là hoan nghênh, đã sớm trao đổi tín vật, chỉ chờ hai đứa nhỏ tốt nghiệp liền đính hôn, cho nên thủ hạ của Văn Tu cũng đã sớm xem cô như chị dâu mà đối đãi. Biết có người đánh Văn Tu cô rất sinh khí, phân phó thủ hạ thật tốt chiêu đãi Lý Thanh Tuyết. Cho nên nữ chủ mỗi ngày đều thật qua không tốt, bất quá cô nhìn mềm yếu nhưng lại cực kỳ kiên cường, liền tính bị khi dễ ác độc cũng không chịu khuất phục, loại tính cách này của cô gợi ra Văn Tu hứng thú, anh bắt đầu tự mình ra tay trêu đùa cô, sau đó trong quá trình này chậm rãi bị cô hấp dẫn.
Người đàn ông của mình cư nhiên thích người khác, Mộ Tiêm Vũ không thể nhận kết quả này, cô quyết định giết chết nữ chủ. Nhưng nữ chủ có vầng sáng của vai chính, mỗi lần sắp chết, nam chủ đều sẽ từ trên trời giáng xuống đem cô cứu đi, ngay từ đầu, Văn Tu còn có thể bởi vì bản thân thay lòng đổi dạ mà nhường nhịn, nhưng số lần nhiều, áy náy của anh bị hết sạch, trái tim anh càng thêm hướng về nữ chủ nhu nhược thiện lương, thậm chí bắt đầu chán ghét cô. Mà nữ chủ ở trong lúc nam chủ lần lượt anh hùng cứu mỹ nhân mà thích phải anh, hai người chính thức kết giao.
Mộ Tiêm Vũ không có cách nào nhận sự thật này, nếu cô không có được, người khác cũng đừng muốn được đến, cô quyết định cùng Văn Tu đồng quy vu tận, nhưng cuối cùng bị Lý Thanh Tuyết phá hư, sau đó, Mộ Tiêm Vũ thành người thực vật, mà Văn Tu và Lý Thanh Tuyết chỉ chịu chút vết thương nhẹ. Văn Chính bởi vì Lý Thanh Tuyết cứu con trai mình mà tiếp nhận cô, cũng hướng Long Bang tuyên chiến, Long Bang vì Tiêm Vũ trở thành người thực vật mà đối Thanh Bang hận thấu xương, từ nay Long Bang và Thanh Bang quyết liệt, bắt đầu cuộc hỗn chiến dài đến mười năm. Cuối cùng, Văn Tu tiếp nhận Thanh Bang, anh liên hợp với bang phái khác bao vây tiêu diệt Long Bang, Long Bang diệt vong.
Nữ xứng thật sự là tìm chết, Tiêm Vũ thở dài, nam nữ chủ sẽ ở cùng nhau hoàn toàn là do một tay cô thúc đẩy.
"Đại tiểu thư, thiếu gia đi tìm Văn thiếu tính sổ rồi." Người đàn ông kia không biết hoạt động trong lòng Tiêm Vũ, kích động nói.
"Anh nói cái gì?" Tiêm Vũ nhíu mày.
"Chuyện tiểu thư uống say bị thiếu gia biết, cậu ấy mang theo người đi tìm Văn Tu tính sổ."
"Đáng chết! Chuyện này tôi giải quyết, không cần nói cho ba tôi." Tiêm Vũ cầm lấy áo khoác hướng ra phía ngoài đi.
Thiếu gia trong lời nói của người đàn ông kia chính là Mộ Hạo Nhiên, em trai của Mộ Tiêm Vũ, gia hỏa này luôn không thích nhìn Tiêm Vũ đối Văn Tu không có nguyên tắc trả giá, nên vẫn luôn châm chọc khiêu khích cô, nhưng đối với cô còn rất là quan tâm.
Hiện tại Văn Tu đã đối Lý Thanh Tuyết có hảo cảm, nhìn thấy Mộ Tiêm Vũ khó xử cô liền ra mặt ngăn lại, cũng nói rất nhiều lời quá đáng, Mộ Tiêm Vũ thương tâm liền đi bar mua say, sau đó bị người Thanh Bang mang về. Mộ Hạo Nhiên nhìn thấy chị mình say thành như vậy, hỏi xuống mới biết là vì Văn Tu, liền dẫn người đi tìm anh tính sổ.
Thiên Vũ tiếp nhận gậy sắt của người đàn ông kia, ngồi lên mô tô.
"Đại tiểu thư, muốn hay không lại mang thêm vài người?" Người kia kích động nói, đại tiểu thư vì Văn Tu của Thanh Bang kia chịu nhiều ủy khuất, hiện tại rốt cuộc tỉnh táo lại nên muốn phản kích sao?
"Không cần." Tiêm Vũ nói xong liền cưỡi mô tô lao ra, cô phải nhanh một chút. Trong kịch tình, Mộ Hạo Nhiên lần này bị Văn Tu làm cho bị thương cánh tay, không thể lại dùng súng trong thời gian dài, bởi vì nguyên nhân này, cậu mới có thể ở trong lúc Thanh Bang cùng người khác vây công mà thất thủ bị bắt, nếu không phải như vậy kết quả thế nào còn chưa biết. Mộ Hạo Nhiên từ nhỏ liền đối với súng ống dị thường nhiệt tình yêu thích, bởi vì bị thương mà không thể cầm súng trong thời gian dài, nghĩ đến cậu nhất định cũng rất tiếc nuối? Xem tại cậu đối với khối thân thể này còn không sai, cô muốn ngăn cản bi kịch phát sinh.
Trong hẻm nhỏ, chiến đấu đã đến kết thúc, Mộ Hạo Nhiên chật vật té trên mặt đất, Văn Tu không kiên nhẫn nói: "Mộ Hạo Nhiên, sự nhẫn nại của anh là có giới hạn."
Nhìn Văn Tu kiêu ngạo, lại nghĩ đến chị mình thương tâm mua say, Mộ Hạo Nhiên tức giận nói: "Văn Tu, anh khốn kiếp!" Sau đó cầm lấy viên gạch trên đất liền hướng trên đầu của anh nện tới.
Lúc này người đàn ông đứng bên cạnh trong mắt chợt lóe tàn khốc, hắn vung gậy sắt trong tay hướng cánh tay Mộ Hạo Nhiên nện tới.
Đợi Văn Tu phát hiện nghĩ muốn ngăn cản thì đã chậm, mắt thấy gậy sắt liền sẽ đánh tới Mộ Hạo Nhiên, bỗng nhiên một trận tiếng gầm rú vang lên, xa xa bay tới một chiếc mô tô, đồng thời bay tới một vật gì đó đánh vào người đàn ông kia, sau đó dưới sự kinh ngạc của mọi người, người đàn ông kia bay ra ngoài, hung hăng đập vào trên tường.
Lúc này mô tô đã dừng lại, người Long Bang cũng kịp phản ứng tới, liền nhanh chóng đem Mộ Hạo Nhiên hộ ở phía sau, thuộc hạ Văn Tu cũng cảnh giác nhìn người vừa tới, thẳng đến đối phương tháo xuống nón bảo hiểm.
"Đại tiểu thư?" Người Long Bang kinh hô.
"Chị!" Mộ Hạo Nhiên lúc này đã khôi phục tinh thần, cậu kích động ôm lấy cánh tay cô, "Chị, chị quá lợi hại!"
"Thật sự là vô dụng!" Tiêm Vũ hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái: "Nếu chị đến muộn một chút, cánh tay của em liền phải phế đi!"
"Tiểu Vũ?" Văn Tu nghi ngờ kêu lên, Tiểu Vũ lúc nào lại lợi hại như thế?
Tiêm Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía anh: "Văn thiếu gia, chúng ta không quen, về sau mời gọi tôi là Mộ tiểu thư." Sau đó rút ra cánh tay bị Mộ Hạo Nhiên ôm lấy, cầm lấy gậy sắt treo ở tay lái hướng người đang dựa sát tường đi tới.
"Tiểu Vũ, em muốn làm gì?" Văn Tu ngăn phía trước cô.
"Người này ý đồ thương tổn thiếu chủ Long Bang, tôi đương nhiên muốn thật tốt giáo huấn hắn." Tiêm Vũ lạnh lùng nhìn anh: "Như thế nào, anh muốn ngăn tôi?"
Văn Tu cũng biết người này quá lỗ mãng, nếu hắn làm bị thương Mộ Hạo Nhiên, phiền toái liền lớn, nhưng hắn ra tay cũng là vì bảo hộ anh, anh như thế nào có thể mặc kệ được, anh khó xử nói: "Tiểu Vũ, nếu Hạo Nhiên không có bị thương, chuyện này liền cứ như vậy đi."
"Nhưng hắn ta ý đồ thương tổn Tiểu Nhiên là sự thật, nếu dám thương hại thiếu chủ Long Bang, vậy cũng nên nghĩ đến ngày sẽ chết. Tránh ra!"
Tiêm Vũ không kiên nhẫn nói, không chỉ có Văn Tu bao che khuyết điểm, Mộ Tiêm Vũ cô cũng rất bao che khuyết điểm, liền chỉ vì tiểu tử kia manh manh gọi mình là chị, cô cũng muốn vì cậu xuất đầu. Trong nguyên tác, sau khi Mộ Hạo Nhiên bị đả thương, Long Bang muốn Văn Tu giao ra hung thủ, Văn Tu lại tìm Mộ Tiêm Vũ hỗ trợ, Mộ Tiêm Vũ cuồng dại cư nhiên vì người trong lòng mà cầu tình cho hung thủ kia, cuối cùng ba Mộ không đành lòng để con gái thương tâm, không truy cứu nữa. Nhưng cũng từ đó ba Mộ đối cô mười phần thất vọng, Mộ Hạo Nhiên cũng bởi vậy cùng cô trở nên xa lạ. Cho dù như thế, nhưng khi biết Tiêm Vũ trở thành người thực vật, bọn họ vẫn vì cô cùng Thanh Bang liều không chết không ngừng. Nếu Mộ Tiêm Vũ biết, không biết cô ấy sẽ có cảm tưởng thế nào.
"Mộ Tiêm Vũ, em như thế nào biến thành cái dạng này?" Văn Tu bất mãn nói.
Tiêm Vũ không có kiên nhẫn cùng anh lãng phí thời gian, trực tiếp vung gậy qua.
Văn Tu hiểm hiểm né tránh: "Mộ Tiêm Vũ, em có biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm hay không?"
"Tức giận như vậy làm cái gì, không phải vẫn chưa đánh trúng sao." Tiêm Vũ lạnh lùng nói.
Biết cô là đáp lễ bản thân vừa rồi nói, Văn Tu á khẩu không trả lời được.
"Tôi biết hắn là bằng hữu của anh, thế nhưng hắn thương tổn Tiểu Nhiên là sự thật, tất yếu phải nhận đến trừng phạt." Tiêm Vũ nhìn Văn Tu, âm thanh lạnh lùng nói: "Không phải chỉ có Văn Tu anh mới bao che khuyết điểm, anh yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng của hắn, chỉ là muốn hắn dài trí nhớ, biết người nào có thể động, người nào không thể động." Sau đó hướng phía tường đi tới.
Văn Tu còn muốn tiến lên, lại bị thủ hạ ngăn lại, Mộ tiểu thư chịu tha cho hắn một mạng đã là thủ hạ lưu tình, nếu lại ngăn trở chỉ sợ dẫn đến hai bang phái mâu thuẫn.
Lúc này người đàn ông kia đã phục hồi tinh thần, đang hung hăng trừng Tiêm Vũ, Tiêm Vũ dùng gậy gõ gõ đầu hắn, sau đó cúi sát vào hắn thấp giọng nói: "Đừng nghĩ là tao không biết tiểu tâm tư của mày, mày nói xem, nếu Văn Tu biết mày nhớ thương người con gái của anh ta, anh ta sẽ thế nào?"
Người đàn ông mở to hai mắt nhìn: "Cô......" Cô như thế nào sẽ biết?
"Mày không cần thiết biết, nếu mày đã muốn phế đi Tiểu Nhiên một cánh tay, như thế tao liền phế đi tứ chi của mày tốt lắm." Nói xong không cho hắn thời gian phản ứng, trực tiếp ra tay, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng qua tới thì đã thu tay lại.
"A......" Một lát sau, tiếng hô của người đàn ông vang lên.
Văn Tu phức tạp nhìn cô một cái, nhanh chóng cho người nâng hắn đi bệnh viện. Lúc này anh mới phát hiện ra vật công kích người đàn ông lúc trước.
"Mộ Tiêm Vũ, em có ý gì?" Anh cầm lấy ngọc bội bị vỡ thành hai khối chất vấn hỏi. Đây là đồ gia truyền của Văn gia bọn họ, lúc trước đưa cho Mộ gia làm tín vật trao đổi, không nghĩ tới sẽ bị cô trở thành ám khí tới ném. Ngay cả những người bên cạnh Mộ Hạo Nhiên khác sắc mặt cũng thay đổi, đây chính là tín vật hai nhà đám hỏi.
"À, tôi vốn là muốn trả lại cho anh, nhưng người của anh quá không thành thật, cho nên tôi nhất thời tình thế cấp bách liền đem nó ném ra." Tiêm Vũ nói nhẹ nhàng bâng quơ.
"Trả lại cho anh? Em có ý gì?" Văn Tu phẫn nộ trừng cô, chẳng lẽ cô muốn từ hôn?
"Anh không phải đã có người mình thích rồi sao? Nếu như vậy, hôn ước của chúng ta còn có ý nghĩa gì đâu." Tiêm Vũ buồn cười nhìn anh: "Tôi đều đã thành toàn anh, anh còn có cái gì bất mãn?"
Văn Tu sửng sốt, anh quả thật đối với cô gái kia có điểm hảo cảm, nhưng anh còn chưa nghĩ qua muốn cùng Tiêm Vũ từ hôn. Lại nói, ở trong lòng anh, liền tính là giải trừ hôn ước cũng nhất định là anh trước nhắc tới, anh chưa từng nghĩ qua Tiêm Vũ thích mình như vậy cư nhiên sẽ mở miệng trước, điều này làm cho anh cảm giác có điểm ủy khuất. Anh thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêm Vũ, không phải là cô thích anh sao? Vì cái gì muốn giải trừ hôn ước?
"Lần sau gặp mặt, nhớ đem tín vật Mộ gia đưa tôi." Tiêm Vũ nhưng không có tâm tư quan tâm anh, cô ra ý bảo Mộ Hạo Nhiên lên xe, lại xấu ý đến một câu: "Đúng rồi, anh không hiếu kỳ tên kia vì cái gì sẽ có ý đối địch tôi và Tiểu Nhiên như vậy sao? Cùng tân hoan của anh có liên quan nha."
Tiêm Vũ lưu lại một câu như thật như giả, sau đó tiêu sái rời đi.