Lúc này, Ngọc tỷ - người đại diện của Tiêm Vũ vừa lúc đưa cô qua chào hỏi: "Hạng ca, đây là người mới tôi dẫn dắt, hi vọng sau này anh có thể chiếu cố một chút."
"Hạng ca, chào anh, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn." Tiêm Vũ lễ phép mỉm cười.
Hạng Hạo mỉm cười gật đầu với cô: "Nếu là người mới, vậy thì cố gắng lên."
Chào hỏi xong, Ngọc tỷ liền mang theo Tiêm Vũ đi chào hỏi người khác, lúc đi ngang qua Hạng Hạo, thanh âm mang theo trào phúng của đối phương truyền đến: "Hi vọng lần sau cô có thể dựa vào bản lãnh thật sự để giành được nhân vật."
Bước chân Tiêm Vũ dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh: "Hạng đại thần, lần này tuyển diễn viên là người sản xuất và đạo diễn tự mình ngồi quan sát, thực lực của tôi đã được bọn họ tán thành, chẳng lẽ anh cho rằng lần tuyển diễn viên này có màn đen?"
"Người sản xuất và đạo diễn đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là trùng hợp tôi thấy được một tiết mục thương tổn đối thủ cạnh tranh." Hạng Hạo nhẹ giọng nói.
Thương tổn đối thủ cạnh tranh? Thì ra ngày đó cô ra tay chặt đứt dây thừng bị anh thấy được, bây giờ là đang bất bình thay Khả Nhân.
Tiêm Vũ cười lạnh: "Chuyện còn không biết rõ đã vội đưa ra kết luận, anh bất quá cũng chỉ như thế!" Anh cho rằng cô thương tổn Vương Khả Nhân là vì diệt trừ đối thủ? Thật là buồn cười!
Thanh âm băng lãnh chán ghét của cô khiến Hạng Hạo sửng sốt, sau đó lại nghe thấy cô nói: "Còn nữa, có vẻ anh cũng là người của Hoa Vũ? Nhưng lại vì người của công ty đối đầu mà bất bình, nếu như bị phóng viên biết, anh đoán bọn họ sẽ viết thế nào?"
Cô đang uy hiếp anh sao? Hạng Hạo nhướn mày, đây là lần đầu tiên bị người khác uy hiếp sau khi anh xuất đạo, cảm giác rất mới lạ.
Nhìn sắc mặt kỳ quái của nghệ sĩ nhà mình, lại nhìn Tiêm Vũ đã đi xa, bây giờ đang chào hỏi diễn viên khác, Nick hiếu kỳ hỏi: "Cô ấy và cậu nói gì vậy?" Tiêm Vũ và Hạng Hạo nói chuyện rất nhỏ giọng, hơn nữa vẻ mặt hai người khống chế rất chuẩn, cho nên người khác căn bản là không phát hiện gió nổi mây phun giữa hai người, chỉ cho rằng hai người nói thêm vài câu với nhau.
"Không có gì." Hạng Hạo nhìn thoáng qua Tiêm Vũ cách đó không xa: "Có vẻ tôi đắc tội với cô ấy rồi."
Bây giờ nghĩ lại, hành động vừa rồi của anh quả thật không ổn, cho dù cô có thật sự làm cái gì thì cũng không liên quan anh, trong giới giải trí ngươi lừa ta gạt anh đều biết rõ, nếu là bình thường, anh tuyệt đối sẽ không nhiều lời, sẽ ngoại lệ với cô là vì đôi mắt kia của cô đi? Đôi mắt kia cực kỳ giống với đôi mắt trong trí nhớ của anh. Bất quá vài câu đối thoại ngắn ngủi vừa rồi đã khiến anh biết được, cô gái nhỏ này rất kiêu ngạo, cô khinh thường dùng thủ đoạn tính kế đối thủ, cho nên, giữa hai người các cô có ân oán khác?
"Anh nói xem, nếu tôi đi giải thích, cô ấy sẽ tha thứ cho tôi chứ?" Đột nhiên anh hỏi Nick.
"Cậu nói cái gì?" Nick đang quan sát Tiêm Vũ, không nghe rõ anh nói gì.
"Không có gì."
Nếu hiện tại đi lên, anh có dự cảm, tuyệt đối sẽ bị châm chọc khiêu khích, vì hình tượng đại thần của anh, tìm cơ hội rồi nói sau.
Bởi vì nữ diễn viên chính đang trong đoàn làm phim khác kết thúc nên không kịp trở lại, vì vậy hôm nay quay là cảnh đối diễn của Hạng Hạo và những người khác, trong đó có một cảnh là Tiêm Vũ diễn với anh. Bố trí sân cảnh xong, đạo diễn tuyên bố bắt đầu.
Trận đầu là Hạng Hạo và Hoàng đế diễn, lúc này Hoàng đế đã muốn phế Thái tử, nhưng vì Thái tử khắp nơi cẩn thận mà vẫn không đạt được, cho nên hắn không thể không nhẫn nhịn, bởi vậy, mỗi lần hắn nhìn thấy Thái tử đều sẽ tìm lý do răn dạy một phen. Mà trí tuệ như Thái tử làm sao sẽ nhìn không ra tâm tư của Hoàng Thượng, chỉ là hiện tại lông cánh chưa đủ, cho nên cho dù trong lòng có bao nhiêu hận, mặt ngoài cũng là một mảnh cung kính, thậm chí còn phải biểu hiện lòng ngưỡng mộ với phụ hoàng đồng thời còn vì không thể khiến phụ hoàng vừa lòng mà ảo não, để làm chậm lại tâm cảnh giác của Hoàng Thượng với hắn.
Bởi vì cảnh của Tiêm Vũ là sau đó nữa, cho nên vai diễn của cô phải qua một đoạn thời gian nữa mới quay, đoạn thời gian này cô chỉ có thể ngồi ở một bên quan sát, Hạng Hạo không hổ là đại thần, kỹ thuật diễn phi thường tốt, nhất cử nhất động, ngay cả ánh mắt đều rất đúng chỗ, vai diễn Hoàng đế cũng là một diễn viên gạo cội, cho nên cảnh đầu tiên thoải mái quay xong.
Cho dù Tiêm Vũ không thích Hạng Hạo, cũng không thể không thừa nhận thực lực của anh, nếu không có đoạn đối thoại vừa rồi, cô sẽ rất thích ý hướng anh xin thỉnh giáo, chậm rãi bồi dưỡng cảm tình với anh, sau đó đợi khi anh có hảo cảm với cô sẽ giả bộ vô tình khiến anh phát hiện vòng cổ kia, lại thỉnh thoảng chèn ép nữ chủ một chút, khiến sinh hoạt của cô ta muôn màu muôn vẻ, thì nhiệm vụ của cô có thể hoàn thành rồi. Nhưng mà, những gì Hạng Hạo vừa nói khiến cô bỏ đi kế hoạch của mình. Tiêm Vũ cười lạnh, cho dù muốn công lược, cũng phải đợi bổn cô nương hết giận mới được. Cô quyết định, thế giới này cô muốn đi con đường ngược luyến tình thâm (càng ngược càng yêu), đương nhiên người bị ngược chỉ có thể là Hạng Hạo.
"Hạng đại thần diễn thật tốt, nhìn anh ấy ủy khuất cầu toàn như thế, chị đau lòng quá." Ngọc tỷ ôm ngực, một mặt hoa si (ở đây hiểu hoa si chính là mê trai) nói.
"Chú ý hình tượng." Tiêm Vũ ghét bỏ nói.
"Tiểu Vũ, em không thích Hạng đại thần hả?"
Ngọc tỷ tới gần tai cô thấp giọng hỏi, ở đây mọi người bất luận là nam hay nữ, ít nhiều đều bị kỹ thuật diễn của Hạng Hạo lây nhiễm, chỉ có nghệ sĩ nhà mình một bộ dáng vẻ hoàn toàn thanh tỉnh.
"Không ai quy định em nhất định phải thích anh ta." Tiêm Vũ thản nhiên nói.
Ngọc tỷ khó tin nhìn cô, đó chính là đại thần nha, là tình nhân trong mộng của toàn bộ nữ sinh. Bỗng nhiên bừng tỉnh: "Vừa rồi hai người lặng lẽ nói gì thế?" Chẳng lẽ đại thần nói gì đó khiến Tiêm Vũ mất hứng?
"Chị muốn biết?" Tiêm Vũ nhìn cô.
"Ừm." Ngọc tỷ gật đầu.
"Nhưng làm sao đây? Em không muốn nói." Tiêm Vũ thở dài.
"Em cái con bé xấu xa này!" Ngọc tỷ cắn răng nói, bỗng nhiên, cô thấy Hạng Hạo đang đi về hướng này, ánh mắt chuyển chuyển: "Chị đi lấy bình nước cho em."
Nhìn người đại diện đã đi xa, tâm tình Tiêm Vũ tốt một chút, người đại diện này của cô trong làm việc mười phần có trách nhiệm, nhưng lòng hiếu kỳ lại tương đối nặng, may mà co ấy còn có chừng mực.
"Anh có thể ngồi ở đây chứ?" Một thanh âm dễ nghe truyền đến, sau đó một người ngồi xuống bên cạnh cô.
Tiêm Vũ nhíu mày, nhìn về phía người mới tới: "Nếu tôi nói không thể, anh có thể rời khỏi sao?"
"Em rất chán ghét anh?" Hạng Hạo không nhìn Tiêm Vũ cự tuyệt, tự mình nói: "Bởi vì những lời lúc nãy anh nói?"
"Đúng vậy, tôi chán ghét người tự cho là đúng, nhất là cái loại ăn cây táo rào cây sung kia!"
Tiêm Vũ nói xong đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười, ngữ khí lại rất băng lãnh: "Tuy rằng tôi chỉ là một người mới, nhưng cũng không muốn cùng loại người như anh truyền chuyện xấu để thượng vị. Nếu anh đã thích ngồi chỗ này, vậy vị trí này nhường cho anh."
Nhìn thân ảnh đang rời đi, Hạng Hạo cười khổ: "Thật là bị chán ghét rồi."
Bởi vì các diễn viên rất cho lực, cho nên hôm nay quay chụp hoàn thành vượt mức, đạo diễn rất vừa lòng: "Hôm nay đến đây thôi, mọi người vất vả, đều trở về sớm nghỉ ngơi một chút đi. Mộ Tiêm Vũ, riêng cô chờ một chút." Sau đó lại bắt đầu bận rộn.
Tiêm Vũ nghe lời đứng qua một bên, đợi đạo diễn bận rộn xong. Vừa rồi Ngọc tỷ nhận một cuộc điện thoại, bỗng nhiên vẻ mặt kích động ôm cô một cái, nói phim điện ảnh cô tham gia trước đó đã công chiếu, khán giá phản ứng rất tốt, sau đó liền vội vàng chạy về công ty. Cô nghĩ, đạo diễn gọi cô lại khả năng cũng cùng chuyện này có liên quan.
Quả nhiên, đuổi đi người trước mắt xong, đạo diễn liền gọi cô đến bên cạnh: "Tôi tính toán ngày mai bắt đầu quay trước một vài phân cảnh của cô, cô trở về chuẩn bị một chút, có vấn đề gì không?"
"Không có."
"Không có vấn đề thì tốt, được rồi, cô đi đi." Nhìn thấy phó đạo diễn cầm văn kiện qua tới, đạo diễn liền phất phất tay để cô đi.
Xem ra gần đây công ty tính toán trọng điểm nâng cô lên. Bất quá, ngày mai quay phân cảnh của cô sao? Cô nhớ rõ vai diễn của cô có sáu phần đều là phân cảnh ám sát nam chính, tâm tình Tiêm Vũ tốt lên, búng ngón tay kêu vang, làm một sát thủ chuyên nghiệp, làm sao để tra tấn người mà không để lại dấu vết cô rất rõ ràng. Hạng đại thần, chuẩn bị nhận trừng phạt đi.
Tiêm Vũ chậm rì rì đi đến cửa ra, sau đó tâm tình tốt liền không còn nữa, trời đổ mưa!
Địa điểm bọn họ quay chụp tương đối hoang vu, hơn nữa cô ở chỗ đạo diễn nên chậm trễ một lát, bây giờ bên ngoài một bóng người cũng không có. Vừa rồi Ngọc tỷ đã lái xe đi, loại thời tiết này căn bản gọi xe không được, cô phải trở về thế nào? Nhìn mưa càng lúc càng lớn, Tiêm Vũ đang do dự nên gọi điện thoại cho Ngọc tỷ để cô ấy tới đón mình hay nên trở về đợi đạo diễn để đi nhờ xe, thì một chiếc xe hơi dừng ngay bên cạnh cô, sau đó cửa sổ hạ xuống, lộ ra một gương mặt điển trai, là Hạng Hạo.
"Lên xe đi, anh đưa em." Anh vừa đến tổ quay phim bên cạnh thăm bạn xong, đang chuẩn bị trở về thì thấy cô đứng ở cửa, không khỏi giật mình, mới lái xe qua tới.
Tiêm Vũ chỉ do dự một giây liền chạy lên xe, báo địa chỉ: "Sắc Vi Hoa Viên, cám ơn." Sau đó không khách khí cầm lấy khăn tay lau nước mưa trên mặt.
Sắc Vi Hoa Viên? Hạng Hạo sửng sốt, sau đó khởi động xe.
Trong xe rất im lặng, Tiêm Vũ báo địa chỉ xong liền không nói nữa, mà Hạng Hạo thì như có chút đăm chiêu.
Xe dừng lại, Hạng Hạo rốt cuộc mở miệng: "Mộ tiểu thư, anh vì chuyện hôm nay mà nhận lỗi với em, anh không nên võ đoán như thế."
Tiêm Vũ nghiêng đầu nhìn anh một cái: "Thật khó có được, đại thần cư nhiên sẽ nhận lỗi với tôi."
Không để ý đến sự trào phúng của cô, Hạng Hạo tiếp tục giải thích: "Anh với người mới kia một chút quan hệ cũng không có, cũng không có ý ăn cây táo rào cây sung, anh nói như vậy đại khái là vì em rất giống một người bạn của anh, cho nên anh hi vọng em có thể bảo trì tâm tính của mình, không để cái giới này làm ô nhiễm."
Nói đến đây, anh cười khổ: "Nhưng mà đều là anh tự cho là đúng."
Nghe được lời anh nói, tâm tình Tiêm Vũ nháy mắt biến tốt, xem ra là cô nghĩ nhiều, bất quá: "Tôi và người bạn kia của anh rất giống nhau à?"
Hạng Hạo lắc đầu: "Bọn anh đã rất lâu rồi không gặp lại, em cho anh cảm giác rất giống với cô ấy."
Anh bỗng nhiên muốn hỏi một chút có phải trước đây Tiêm Vũ từng cứu một bé trai hay không, nhưng cuối cùng anh cũng không hỏi ra miệng, làm sao sẽ trùng hợp như vậy được?
"Niệm tình thái độ của anh, em tha thứ cho anh."
Ngược luyến tình thâm cái gì cũng không cần nữa, "Thế nhưng vừa nghĩ lại những lời anh nói lúc ấy em vẫn sẽ không thoải mái, con người em rất mang thù."
"Cho nên?"
"Đạo diễn bảo ngày mai bắt đầu quay phân cảnh của em trước, cho nên về sau xin chỉ giáo nhiều hơn."
Tiêm Vũ cười nói xong liền mở cửa xe chạy ra ngoài mưa. Tuy rằng anh không đứng bên trạm của Vương Khả Nhân, thế nhưng quả thật đã chọc cô tức giận, không làm chút gì đó thật sự không cam lòng, cô quyết định nhẹ nhàng trừng phạt một chút.
Hạng Hạo nhớ đến kịch bản, lại liên tưởng đến thân thủ của Tiêm Vũ, cười khổ: "Cứ luôn cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra."