Khúc Sênh đúng là không thể hiểu nổi mạch não của đối phương. Người đàn ông này đang khiêu khích một cách trắng trợn, đây đúng là không chút tôn trọng tính hướng của cậu!
Khúc Sênh càng quyết tâm phải dọn ra ngoài. Thế là sáng hôm sau cậu kéo hành lý đã thu dọn xong ra đặt ngay cửa phòng ngủ, vừa mở cửa ra là có thể nhìn thấy.
Cậu ngẩng đầu hiên ngang bước ra khỏi phòng ngủ. Kinh Tùng Triệt không ở nhà, cuối tuần anh cũng tăng ca, để lại một tờ giấy cho cậu nói buổi chiều sẽ về đón cậu tới nhà họ Kinh.
Đây là cái xã hội gì?
Có chuyện gì mà không thể nói trên wechat chứ?
Khúc Sênh giật tờ giấy có nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng dán trên tủ lạnh xuống, suy nghĩ một hồi lại nhét mảnh giấy dưới cuốn sổ ghi chép trên mặt bàn.
Cậu ăn sáng rồi đi ra ngoài. Cuối tuần là lúc ban nhạc đủ người nhất, Tiểu Khai gần tăng ca liên tục, Bàn Tử thì bị người nhà giữ chân, có thể tụ họp đầy đủ đúng là không đễ dàng.
Còn Thư Tử Viện lại khá nhàn nhã, hôm qua còn đăng lên vòng bạn bè đang đi làm móng.
Khúc Sênh chơi guitar nên cậu phải cắt móng tay thật ngắn, độ mảnh khảnh của bàn tay đều dựa vào chiều dài của ngón tay cậu. Thư Tử Viện suốt ngày so đo với cậu, so xong lại tức nổ phổi, nói trời sinh voi sinh cỏ.
"Chia một ít lông mi cho chị, cả ngón tay nữa."
"Được." Khúc Sênh rất là hào phóng, "Vậy chị chia giọng hát cho em đi."
Thư Tử Viện là người hát chính của ban nhạc, cô có giọng hát rất cao, âm cao âm thấp cô đều hát được.
Đến bây giờ thì ban nhạc cũng đã phát hành một số bài hát gốc, trong đó có một bài hát Khúc Sênh tham gia biểu diễn, đóng vài trò hát đệm cho Thư Tử Viện. Chẳng qua bọn họ rất ít khi hát bài hát đó, một phần là do giai điệu bài hát quá nhẹ nhàng, không thích hợp với không khí ở quán bar và livehouse, hai là giọng của Khúc Sênh không ổn định lắm, cậu không hát được nốt cao.
Để Khúc Sênh chơi guitar với độ khó cao còn được chứ để cậu hát trước đám đông thì đúng là thử thách.
Tầng hầm lạnh như hầm băng, bốn người họ nhảy như đồ thần kinh cả ngày mà chẳng thấy nóng nhưng vẫn hát đi hát lại bài hát mới, luyện tập đến tận hơn ba giờ chiều.
Khi Khúc Sênh trở về thì Kinh Tùng Triệt đã ở nhà, dì giúp việc mới vừa quét dọn nhà cửa xong chuẩn bị ra về, khi nhìn thấy cậu còn lên tiếng chào hỏi.
Kinh Tùng Triệt không thích giữ người ở lại, mặc dù ngày nào dì giúp việc cũng đến nhưng cũng không ngủ lại. Khúc Sênh vốn còn đang nghĩ như vậy thì vất cả quá, nhưng ngày nào đó trong lúc vô tình biết được lương của dì giúp việc thì lại nghĩ mình có nên từ chức rồi về làm mấy việc này không.
Nhưng xét đến độ lười biếng cậu cậu thì chắc chắn sẽ còn bị trừ tiền nên ý nghĩ này cũng nhanh chóng biến mất.
"Anh về từ bao giờ vậy?" Khúc Sênh thuận miệng hỏi.
Kinh Tùng Triệt nói: "Một tiếng trước."
"Vậy vẫn còn sớm..." Cậu vừa nói vừa đi đến phòng ngủ, sau đó lại nghe Kinh Tùng Triệt nói, "Cậu còn có chuyện gì khác nữa không, nếu không thì bây giờ chúng ta đi luôn."
Khúc Sênh đối mặt với phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ của mình, trong lúc nhất thời không có cảm giác có chỗ nào không đúng, thậm chí còn ló đầu ra nói: "Nếu anh về sớm thì cứ trực tiếp nhắn tin cho tôi, wechat dùng để trò chuyện mà."
"Được." Kinh Tùng Triệt cũng rất phối hợp lên tiếng.
Ba mươi giây sau, Khúc Sênh lao ra khỏi phòng ngủ như một cơn gió, đứng thẳng trước mặt Kinh Tùng Triệt.
"Hành lý của tôi đâu??!"
Trên chiếc ô tô màu đen, không khí yên lặng không một tiếng động.
Xe chạy trên đường cao tốc, Kinh Tùng Triệt mở miệng: "Tôi cho là tối qua chúng ta đã nói rõ ràng rồi."
Khúc Sênh khoanh tay ngồi thẳng lưng, hoàn toàn không chịu dựa vào ghế xe.
"Dì giúp việc không thu dọn gọn gàng sao?"
"Gọn chứ, tất cả đồ nên ở chỗ nó nên ở." Khúc Sênh cứng rắn trả lời.
"Vậy cậu còn cái gì không hài lòng?"
Khúc Sênh "hừ" một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không có gì không hài lòng, tôi vừa lòng muốn chết."
Kinh Tùng Triệt nói: "Vậy là tốt rồi."
Khúc Sênh nhanh chóng quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sườn mặt của người đàn ông bên cạnh mình.
Vậy là tốt rồi??
Tốt ở đâu cơ chứ?!!!
Đó là hành lý cậu mất một tuần mới sắp xếp xong đó!
Khúc Sênh tức giận phồng má lên như con cá nóc, còn Kinh Tùng Triệt vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lấy từ trong ngăn ra một túi bánh quy nhỏ đưa cho Khúc Sênh.
Khúc Sênh nhận lấy, nhìn gói bánh quy hạnh nhân ngào đường không nói nên lời.
"Đến đó rồi cũng phải tối mới được ăn cơm, cậu ăn đồ ngọt trước cho đỡ đói." Kinh Tùng Triệt không chút cảm thấy đột ngột, mở miệng nói.
"Bình thường anh cũng ăn à?" Khúc Sênh mở túi bánh ra, chần chờ một lát mới cho vào miệng, vừa nhai vừa hỏi.
"Tôi không ăn trên xe."
Khúc Sênh ngừng nhai.
Ý là sao, vậy rốt cuộc là có thể ăn hay không thể ăn đây?
Kinh Tùng Triệt: "Chuẩn bị cho cậu đấy."
Khúc Sênh: "..."
Hối lộ!
Hành vi hối lộ trắng trợn!
Vừa đấm vừa xoa, họ Kinh đúng là giỏi tính kế!
Khúc Sênh dựa lưng vào ghế, sắc mặt bất mãn, một lúc sau lại vươn tay vào ngăn chứa đồ trên xe, "Tôi ăn một miếng nữa..."
Cũng khá ngon.
Hơn năm giờ chiều mới tới nhà họ Kinh, Kinh Phong không ở nhà, chỉ có mẹ kế Chung Lộ của Kinh Tùng Triệt ra đón hai người.
Người phụ nữ mặc một bộ váy dài nhìn vô cùng dịu dàng, tóc búi sau đầu để lộ gáy, mỉm cười tiếp đón hai người.
Kinh Tùng Triệt mang theo cả máy tính xách tay đến, nhìn cũng biết anh lại làm việc tiếp, nói mấy câu với Chung Lộ xong thì anh cũng đi lên lầu, trước khi đi còn hỏi Khúc Sênh: "Cậu đi lên cùng tôi không?"
Khúc Sênh cảnh giác, "Tôi ở dưới lầu là được rồi."
Kinh Tùng Triệt gật đầu, "Có việc thì cứ lên lầu tìm tôi."
Khúc Sênh lập tức phản bác lại: "Tôi không có chuyện cần tìm anh đâu." Vừa dứt lời, phía sau lưng đã bị ai đó đập một cái.
Cậu nghiêng đầu, trên mặt Chung Lộ vẫn là nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết, cô cười với cậu: "Làm sao vậy Sênh Sênh?"
Khúc Sênh: "...Không có gì."
Mãi đến khi Kinh Tùng Triệt đi rồi, Chung Lộ mới bỏ bộ mặt hiền thục kia đi, trực tiếp hỏi cậu: "Cháu nói chuyện càng ngày càng không đúng mực, sao lại nói chuyện không biết lớn nhỏ với anh Triệt như thế?"
Khúc Sênh nhún vai, hai tay đan lại giơ lên trước mặt cô, "Cho dì đánh nè."
Chung Lộ giơ tay chọc trán cậu một cái, "Cháu đó."
Người hầu không biết chạy đi đâu, một tầng to như vậy mà cũng không có ai, Chung Lộ kéo cậu đi tới nói chuyện với mình.
"Vốn hôm nay muốn đi thẩm mỹ viện, nhưng hai đứa đến nên dì không đi nữa." Chung Lộ bắt chéo chân ăn nho, đưa hai trái cho Khúc Sênh, "Ở công ty có thuận lợi không?"
"Vẫn vậy thôi." Khúc Sênh đã ăn mấy miếng bánh trên xe rồi, bây giờ ăn thêm nho ngọt lại thấy ngán.
Chung Lộ thình lình nói một câu: "Hai đứa thân nhau hơn rồi."
Khúc Sênh nghẹn vỏ nho trong cổ họng, ho khan vài tiếng.
Chung Lộ ghét bỏ, "Vỏ cũng không ăn được à?"
Khúc Sênh vừa xua tay vừa nhận lấy ly nước cô đưa cho, nuốt xuống vài lần mới nói: "Dì ở trước mặt Kinh Tùng Triệt đoan trang như vậy, ở trước mặt cháu cũng giả vờ chút đi."
Chung Lộ xua tay, "Vậy thì mệt mỏi lắm."
"Chúng cháu vẫn như trước kia, không có gì thân hay không thân cả."
Chung Lộ hứng thú liếc cậu một cái, "Không phải ở cùng rồi sao, bồi dưỡng một chút tình cảm với anh trai tương lai cũng không thiệt đâu."
Khúc Sênh đã quen cách nói chuyện của Chung Lộ. Cô với Khúc Sênh đều có xuất thân ở một thị trấn nhỏ giống nhau, trước kia lại nghe Chung Lộ nói, trước hai mươi lăm tuổi cô chưa từng ra khỏi thôn.
Loại con buôn tầm thường, đơn giản hay thực tế đó, cô chỉ có thể chia sẻ với Khúc Sênh. Từ khi cậu còn nhỏ, hai người đã là bạn bè thường hay tâm sự.
"Kinh Tùng Triệt đối xử với cháu rất tốt, đừng có nói chuyện như vừa nãy với nó nữa, nếu để cho người ngoài nghe thấy thì không tốt đâu."
Khúc Sênh biết Chung Lộ có ý tốt nhắc nhở mình. Nhà họ Kinh có nhiều tai mắt, cậu chỉ là một vị khách khác họ, không có quyền bốc đồng gì cả, càng không thể vì được yêu quý biến thành kiêu căng được.
Nhưng cậu lại nghe những lời như vậy quá nhiều lần nên dần dần hình thành tâm lý muốn làm phản.
Nhà cũ của nhà họ Kinh trang trí theo kiểu châu Âu, bên ngoài khiêm tốn xa hoa, bên trong tráng lệ giống như cung điện.
Lúc nhỏ Khúc Sênh cũng có một căn phòng của mình ở đây, đến giờ căn phòng đó vẫn còn.
Trong thời gian Kinh Tùng Triệt ở nước ngoài, Kinh Phong thì bận rộn công việc, Chung Lộ thỉnh thoảng sẽ gọi cậu đến ăn cơm cùng nhau, nếu muộn quá thì giữ cậu ở lại qua đêm.
Tâm sự một lúc với Chung Lộ, Khúc Sênh đi lên lầu hai, nhìn thấy Kinh Tùng Triệt vẫn để cửa mở hờ, cậu tò mò thò đầu vào nhìn.
Không khác trong trí nhớ là mấy.
Phòng của Kinh Tùng Triệt vĩnh viễn sạch sẽ như không có người ở. Trên bàn học bày một đống sách, có sách chuyên ngành của cậu, cũng có sách chuyên ngành địa chất triết học gì đó Khúc Sênh đọc không hiểu.
Cậu chỉ đứng ở cửa nhìn nhìn, Kinh Tùng Triệt mở hẳn cửa ra khiến cậu giật mình.
"Đứng ở bên ngoài làm gì? Vào đi."
Khúc Sênh vừa muốn xua tay, Kinh Tùng Triệt đã đi vào trong.
Cậu do dự một chút nhưng vẫn đi theo sau, nhìn thấy khung ảnh đúc bằng đồng ở phía sau tận cùng bàn làm việc.
Nó vẫn còn ở vị trí cũ, không ai dám động vào cả.
Bên ngoài phòng của Kinh Tùng Triệt còn có một ban công rất rộng, Khúc Sênh từng rất hâm mộ, hay tinh nghịch lén lên sân thượng chơi.
Có lẽ Kinh Tùng Triệt cũng biết, nhưng chưa từng vạch trần cậu.
Khúc Sênh đứng im ở đó, chân như mọc rễ.
Chung Lộ nói đúng, Kinh Tùng Triệt đối xử với cậu rất tốt, cậu không nên dùng thái độ hiện tại để đối đãi với đối phương, như vậy rất không có lương tâm.
"Đứng đó không mệt sao, có thể ngồi xuống."
Khúc Sênh hoàn hồn lại, "Tôi không... Tôi không chuyện gì cả, lập tức đi ra ngoài đây."
"Ngồi đi." Kinh Tùng Triệt đóng máy tính lại, ngồi ở mép giường ngẩng đầu nhìn cậu, "Sênh Sênh."
Khúc Sênh: "..."
"Ban nãy tôi nghe dì Chung gọi cậu như vậy."
Khúc Sênh cố gắng khống chế nét mặt của mình, nhưng vẫn không nhịn được nhếch khóe miệng lên, "Anh đừng gọi theo dì ấy, kỳ lạ lắm."
"Kỳ lạ sao?" Kinh Tùng Triệt giống như đang tự hỏi, "Vậy gọi cậu như nào mới được, Tiểu Sênh? Cookie?"
Khúc Sênh không ngờ Kinh Tùng Triệt lại nhớ kỹ cái tên Thư Tử Viện tùy tiện gọi lúc ở quán bar. Ở Thanh Hồng cũng có rất nhiều người gọi cậu như vậy nhưng giọng điệu của Kinh Tùng Triệt khi nói từ tiếng Anh này vẫn khiến cậu đau đầu.
"Gọi tên tôi là được rồi, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện xưng hô làm gì?"
Về tình về lý thì giữa bọn họ không phải mối quan hệ có thể tiến thêm bước nữa, ngay cả làm anh em họ cũng phải đóng giả cho mọi người xem.
"Nghe có vẻ thân thiết hơn." Kinh Tùng Triệt còn nói vô cùng nghiêm túc.
Khúc Sênh đúng thật là không có cách nào lễ phép với đối phương được, cậu vội vàng ngắt lời, nói: "Sao chúng ta phải thân thiết hơn..." Cậu nói đến một nửa, dừng lại.
"... Ban nãy anh nghe thấy mấy lời tôi nói ở phòng khách à?"
Sắc mặt Kinh Tùng Triệt vẫn bình tĩnh như thường, "Cửa vẫn mở."
Khúc Sênh mím môi, "Vậy nhưng phải cố ý nghe mới nghe được mà."
"Phải"
Há, trực tiếp thừa nhận vậy sao.
Vẻ mặt Khúc Sênh rất phức tạp, "Anh thế này khiến người khác sợ hãi á."
Kinh Tùng Triệt nghe vậy cũng chớp mắt một cái, Khúc Sênh dám cam đoan người này đang cố ý, chớp mắt cũng là cố ý.
"Vậy sao?" Kinh Tùng Triệt nói, "Cho nên cậu mới sợ tôi à?"