Bên ban nhạc thật sự có chuyện, bọn họ có một buổi biểu diễn đột xuất, là do ông chủ Thanh Hồng nói.
Nguyệt Hải lên sân khấu với tư cách là khách mời giải cứu tạm thời. Khi chuẩn bị lên sân khấu, ở phía sau hậu trường, mọi người lo ó nói Khúc Sênh phải mặc lại bộ quần áo trước đó.
Khúc Sênh đá vào không trung một cái, chỉ vào Bàn Tử rồi nói, "Bảo anh ấy mặc đi."
"Liên quan gì đến anh?" Bàn Tử kêu oan.
Liên tục cả một tháng, Khúc Sênh vừa đi làm vừa hoạt động với ban nhạc suốt ngày đêm không nghỉ, bị thiếu ngủ nghiêm trọng. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Kinh Tùng Triệt với cậu không khác nhau là mấy, bình thường còn phải đi công tác nhưng tinh thần lại không giảm đi chút nào, thậm chí còn có tâm trạng trêu đùa Khúc Sênh.
Khúc Sênh không cách nào nhận ra thật giả trong lời nói của người đàn ông, nếu thỉnh thoảng tức giận chỉ cần dỗ dành một chút là ổn ngay.
Lần đầu tiên của hai người rất tuyệt, nhưng sau này ai nấy đều bận việc riêng, thỉnh thoảng muốn thân thiết cũng chỉ có thể làm nhanh gọn, dùng tay hoặc miệng hay hai bên cọ cọ, cọ đỏ bắp đùi.
Làm thế nào để tháo cà vạt trên bộ vest, hay cách cởi khuy áo sơ mi, Kinh Tùng Triệt tận tình chỉ bảo, Khúc Sênh vụng về run rẩy đầu ngón tay, dựa vào ngực người đàn ông thở dốc.
Dựa theo giao ước trước đó của bọn họ, hai bên đều phải tuân thủ quy tắc, Khúc Sênh vừa cảm thấy mình lời nhưng cũng cảm thấy thua thiệt. Kỹ thuật của Kinh Tùng Triệt càng ngày càng thuần thục, Khúc Sênh tò mò nghiêm túc hỏi: "Anh thường tự mình quay tay à?"
Động tác của Kinh Tùng Triệt dừng lại, khẽ nhả ra một chữ: "Không."
"Vậy anh làm sao, kìm nén à?"
Trong mắt Khúc Sênh, Kinh Tùng Triệt như một con quái vật có sức chịu đựng phi thường.
"Cứ thư giãn như bình thường thôi, sao phải kìm nén?" Kinh Tùng Triệt dùng ánh mắt miêu tả vẻ mặt Khúc Sênh, mặt thiếu niên càng ngày càng đỏ, tiếng thở dốc cùng càng lúc càng dồn dập, biết cậu sắp bắn nhưng vẫn còn thiếu bước cuối cùng."Em thường xuyên làm sao, tốt nhất vẫn không cần."
Khúc Sênh chớp mắt dụi dụi về phía trước, ý bảo Kinh Tùng Triệt đừng có ngừng, một lát nữa sẽ rất thoải mái, "Vì sao?"
"Sẽ càng lúc càng nhanh." Kinh Tùng Triệt nói.
Khúc Sênh cảnh giác: "... Thật á?"
Đáy mắt Kinh Tùng Triệt mỉm cười, cúi người hoàn thành chút kích thích cuối cùng, trao đổi nước bọt dưới âm thanh kháng cự của Khúc Sênh.
Anh cười rộ lên càng thêm anh tuấn, đáp lại những hơi thở dồn dập của Khúc Sênh, trả lời: "Không biết, nhưng em rất nhanh đó."
Khúc Sênh chịu nhục, biểu tình căm giận, "Đó là anh không bình thường, em mới là bình thường!"
Kinh Tùng Triệt thấp giọng trả lời, lại thơm vào má cậu mấy cái.
Khúc Sênh hừ hừ mấy tiếng, hào phóng thơm lại. Thời gian của đối phương dài hơn cậu rất nhiều, cuối cùng cậu quá mệt nên ngủ thiếp đi khiến Kinh Tùng Triệt đành dở dở dang dang, chọc chọc vào má cậu hai cái, sau đó ôm lấy cậu, qua loa kết thúc.
Tinh lực của Khúc Sênh có hạn, từ chín giờ buổi sáng mở máy tính ra là ngồi cả ngày, buổi tối đi livehome hay quán bar nhảy nhót mấy tiếng đồng hồ, đến đêm về đến nhà buồn ngủ còn không mở mắt ra được nhưng vẫn muốn chiếm tiện nghi, trêu chọc Kinh Tùng Triệt, trêu xong lại quay người bỏ chạy về phòng mình rồi khóa cửa, "Không còn sớm nữa, em đi ngủ đây."
Kinh Tùng Triệt đứng ở ngoài cửa: "..."
Mấy lần như vậy Kình Tùng Triệt cũng không thật sự tức giận, vẫn duy trì mặt ngoài bình tĩnh như bình thường. Duy chỉ có một lần, Khúc Sênh thuận miệng chửi bậy một câu, Kinh Tùng Triệt không nói hai lời đánh vào mông cậu một cái. Không có lớp vải ngăn cách nên âm thanh muốn rõ bao nhiêu thì rõ bấy nhiêu, mà đấy là anh chỉ mới dùng nửa lực.
Khúc Sênh vừa sợ vừa đau, nuốt lại câu "đệt mẹ" định nói vào trong bụng, nhẫn nhịn hồi lâu mới lắp bắp nói: "Anh làm gì... Đừng có đánh lén em, em không dễ dỗ đâu."
Kinh Tùng Triệt: "Là em nói càng hưng phấn, anh chỉ đang nếm thử thôi."
Khúc Sênh không nói lại được, suy nghĩ xem mình nói lúc nào, chắc người này chỉ bịa chuyện thôi, sao cậu lại không nhớ chứ, chắc chắn Kinh Tùng Triệt lừa cậu.
Kinh Tùng Triệt lại nhìn xuống phía dưới cậu, xác nhận nói: "Quả nhiên không nói sai."
Mặt Khúc Sênh đỏ như quả cà chua, giống như đã nhớ ra. Nhưng lúc đó cậu chỉ nói nhảm để chặn miệng Kinh Tùng Triệt thôi, sao có thể coi là thật chứ?
Vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Kinh Tùng Triệt, dần dần cậu có thể nhìn ra vài thứ đằng sau đôi mắt tĩnh mịch đó.
"Có phải anh đang cười trộm không?" Khúc Sênh hoài nghi nói.
Kinh Tùng Triệt ngậm lấy vành tai cậu, đầu lưỡi gảy gảy chiếc khuyên tai nho nhỏ.
Khúc Sênh phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, vừa nhỏ giọng nói chỗ nào không được, chỗ nào ngứa.
Nơi nhạy cảm của cậu dần dần bị khai quật.
Kinh Tùng Triệt coi như không nghe thấy, cậu chỉ đành đưa tay kéo khuôn mặt người đàn ông ra, lúc này Kinh Tùng Triệt mới cười thật tươi, "Anh không có cười trộm."
Mặt Khúc Sênh càng đỏ hơn, "Anh đừng có nói móc em!"
Cậu không đấu lại Kinh Tùng Triệt.
Đây là chuyện đã biết từ lâu nhưng Khúc Sênh chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân càng lún càng sâu, còn không bằng đi chửi nhau với Thư Tử Viện.
Ban nhạc ngày càng nổi tiếng, giá catse cũng cao hơn nhưng biểu hiện Tiểu Khai lại vô cùng chán nản. Thư Tử Viện vội vàng khuyên bảo Tiểu Khai, Khúc Sênh cũng hiểu chuyện của Tiểu Khai rất khó giải quyết. Sầm Ngư mất tích đã lâu, ai cũng không liên lạc được với cậu ta. Ngoài mặt Hứa Duyên Khai vẫn nói hai người không có quan hệ gì, nhưng tất cả mọi chuyện không đơn giản như anh ta nói. Còn bên cậu lại phiền não vì quá hạnh phúc, tự nhiên nhắc đến sẽ không hay lắm.
Trước khi lên sân khấu, Khúc Sênh lại nhìn tin nhắn, cậu hỏi anh chuyện ở nhà hàng thế nào.
Kinh Tùng Triệt chưa trả lời lại.
Chuyện ban nhạc là chuyện ngoài ý muốn, cậu cũng mới nhận được thông báo tạm thời nên mới tới đây giải cứu.
Buổi tiệc tối bắt đầu lúc tám rưỡi, bọn họ lên sân khấu lúc mười một giờ, thời gian trống ở giữa để chuẩn bị mọi thứ.
Khúc Sênh có chút ngượng ngùng nhưng cũng cảm thấy Kinh Tùng Triệt sẽ hiểu.
Bọn họ đã ở đây khi còn chưa nổi tiếng nên cũng tính là "kỳ cựu" của Thanh Hồng, xảy ra chuyện gấp giúp đỡ một tay cũng là chuyện đương nhiên.
Huống hồ đây là buổi tiệc liên hoan của nhà họ Kinh nên sự có mặt của cậu sẽ rất đột ngột. Cậu cũng đã gọi điện trước cho Kinh Tùng Triệt, Kinh Tùng Triệt cũng bảo cậu cứ yên tâm chuẩn bị biểu diễn.
Sau khi biểu diễn xong, ông chủ Thanh Hồng cố ý ra mặt mời bọn họ ăn cơm nhưng Thư Tử Viện tùy ý khoát tay, "Đều là chỗ thân quen, ông đừng khách sáo như vậy, hôm nay ông bao là được."
"Đó là đương nhiên." Ông chủ là một người rất sảng khoái.
Kinh Tùng Triệt vẫn chưa trả lời lại, đang lẽ lúc này phải ăn xong rồi chứ.
Khúc Sênh ủ rũ đi theo bọn họ lên lầu, lầu ba là tầng cho các phòng vip, vốn dĩ trước kia chỉ có thể ngẩng đầu nhìn, hiện tại đã có thể lên ngồi ở đây.
Tầng ba còn rộng hơn hai tầng dưới, là một ban nhạc vừa biểu diễn xong nên mọi người đều biết, ai nấy đều đi lên chào hỏi.
Khúc Sênh núp ở phía sau xem điện thoại, tùy ý ấn vào xem vòng bạn bè, phát hiện nửa tiếng trước Chung Lộ có đăng "Ảnh gia đình" lên.
Cũng coi như là ảnh gia đình, nhỉ?
Trên ảnh có bốn người, hai cặp, vô cùng xứng đôi.
Vệ Văn Cẩn cũng ở đó.
Khúc Sênh vừa lướt màn hình xuống vừa nghĩ, may là cậu không đi, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Cậu đã nói mà, Kinh Phong không thể dễ dàng buông tay như vậy, Kinh Tùng Triệt cũng sẽ không có làm trái ý cha anh.
Khúc Sênh đứng dậy đi xuống lầu dưới, nói muốn đi vệ sinh.
Cậu vừa đi, Bàn Tử khó hiểu nói: "Cậu ta đi xuống, vì sao phải đi xuống? Nhà vệ sinh của tầng ba không phải gần hơn sao?"
"Chắc là thói quen." Thư Tử Viện lập tức đứng dậy, "Tôi cũng không quen ngồi ngốc ở đây, hay đi xuống đi, mấy cậu đi không?"
Khúc Sênh có chút không yên lòng, sau khi vào nhà vệ sinh có một bóng người nhanh chóng lách vào phòng đơn đóng sầm cửa lại làm cậu giật mình.
Mãi cho đến cậu đi ra ngoài, cánh cửa kia vẫn chưa mở ra.
Khúc Sênh đi ra khỏi nhà nhà vệ sinh, phát hiện đồng đội đều đã đi xuống hết, thậm chí còn có thêm một người.
Người nọ tựa như rất quen giơ tay lên chào hỏi với cậu.
Là Chư Tinh Văn.
"Đến xem biểu diễn với em gái, muộn quá nên tôi lo con bé đi một mình." Chư Tinh Văn chủ động giải thích.
Khúc Sênh nhìn quanh, "Em gái anh đâu?"
"Về trường với bạn rồi, ngày mai con bé còn có tiết sớm."
Khúc Sênh gật gật đầu, nhìn Thư Tử Viện.
Thư Tử Viện hóng hớt không ngại chuyện lớn, "Đến đây Cookie, cố ý để chỗ cho cậu đó, ngồi bên cạnh Tiểu Chư đi."
Vừa nhìn đã biết là Thư Tử Viện không có ý tốt, chắc chắn là đang trả thù chuyện cậu giấu diếm lần trước.
Lúc này Khúc Sênh trực tiếp từ chối: "Cá gà vịt gì cơ, em không ngồi cạnh heo con đâu."
Chư Tinh Văn: "..."
Khúc Sênh ngồi chỗ tay vịn ở sô pha của Thư Tử Viện nên cao hơn mấy người còn lại, "Không còn sớm đâu, ngày mai em còn phải đi làm nữa." Ngụ ý, em phải chuồn đây.
Chư Tinh Văn có chút ngoài ý muốn, hắn luôn nghĩ Khúc Sênh vẫn chỉ là học sinh, nhưng nghĩ lại thì không hẳn là vậy.
Khúc Sênh muốn đi, nhưng sao Thư Tử Viện có thể dễ dàng buông tha cho cậu, "Lại trở về làm bé ngoan à?"
Lúc này Khúc Sênh không bị khiêu khích, nhưng Chư Tinh Văn lại để ý.
Đêm đó say rượu, hắn bị Thư Tử Viện nói cho không ít chuyện, khi tỉnh rượu nhớ lại loáng thoáng, đoán được người đàn ông ở khách sạn hôm đó có lẽ là "cậu cả Kinh" trong miệng Thư Tử Viện.
Khúc Sênh có quan hệ gì với người kia thì hắn chưa biết được, nhưng qua mấy lời của mấy người ở đây tóm lại có chút ái muội.
Trên bàn đã bày rất nhiều đồ ăn nước uống, ông chủ Thanh Hồng cũng ở đây, vừa nhìn đã biết muốn không say không về.
Tửu lượng của Chư Tinh Văn không tốt nên đương nhiên cũng muốn tìm cơ hội để chuồn, trùng hợp Khúc Sênh cũng có ý định này, hắn thuận nước đẩy thuyền: "Tôi tiễn cậu một đoạn đi, vừa hay tôi cũng nên về rồi."
Khúc Sênh thuận miệng: "Về làm việc sao?"
Chư Tinh Văn vẫn duy trì nụ cười mỉm, "Cái này không cần ngài lo lắng."
Mãi sau này Khúc Sênh mới hiểu ra, không có chuyện không thể trả lại tiền hay gì đó, huống chi là những thứ hỗn tạp kia.
Chư Tinh Văn hiển nhiên đang lợi dụng tâm lý sốt ruột muốn đi của cậu để cậu chịu thiệt.
Hiện tại tiền đã không thể trả lại, người ta cũng đã đóng góp mấy vé xem cho ban nhạc, Khúc Sênh coi như không biết, nếu để lộ ra ngoài sẽ khiến mọi người xấu hổ, nhưng nhịn như vậy cũng khiến cậu rất chịu.
Thư Tử Viện nhìn hai người "liếc mắt đưa tình", khẽ gõ gõ mặt bàn: "Hôm nay bỏ qua cho cậu một lần, Tiểu Chư, hai người đi trước đi."
Khúc Sênh khiêu khích nói: "Heo con, đi theo tôi, đừng để lạc nha."
Chư Tinh Văn không nghe được sự khác biệt, lúc chỉ còn hai người bước ra sảnh giữa mới nói: "Chắc là tôi hơn tuổi cậu nhỉ."
Tiếng nhạc quá to, Khúc Sênh không nghe thấy, quay đầu lại hỏi: "Hả? Anh nói cái gì?!"
Chư Tinh Văn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng không hét to, ngược lại tiến đến gần tai Khúc Sênh rồi nói: "Tôi nói tôi lớn hơn cậu, cậu cứ gọi tên tôi là được rồi."
Khúc Sênh muốn nói "mẹ nó ai để ý chứ", nhưng còn chưa nói phía sau đã có người gọi tên cậu.
"Khúc Sênh."
Người nọ gọi tên cậu, giọng nói khàn khàn quen thuộc.
Tác giả có lời muốn nói:
Đoán xem là ai?
Sênh Sênh: #nói móc trên trời dưới đất đấm tay đá chân chỉ sợ mỗi Kinh Tùng Triệt#
Thư Tử Viện nói là 小诸/Tiểu Chư nhưng Khúc Sênh cố ý nói thành 小猪/Tiểu Trư: heo con.