Nhưng rất lâu trước khi tin đồn lan rộng, hai người đã giải trừ quan hệ hợp tác.
Đính hôn là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra và không thể trì hoãn lâu hơn được nữa.
Hơn nữa ngay từ đầu Vệ Văn Cẩn cũng chưa từng nghĩ đến hai người có thể ngụy trang thành tình nhân lâu như vậy. Mỗi tháng sẽ có hai lần gặp mặt định kỳ, còn hầu hết là công khai làm dáng một chút trước mặt mọi người. Vốn tưởng rằng lời nói dối sẽ nhanh chóng bị vạch trần nhưng mãi đến cuối cùng, mọi người không hề có ý kiến gì với hình thức hai người ở chung.
Mà có nhìn ra được cũng sẽ không nói thẳng.
Bọn họ cũng chỉ là những hình nộm, chỉ cần phục vụ cho gia tộc, mang đến lợi ích là được rồi.
Sinh nhật hai mươi bảy tuổi của Vệ Văn Cẩn, cô phải tự ứng phó với một đống khách mời mà bản thân không hề quen biết ở chính bữa tiệc của mình.
Lúc bữa tiệc sắp kết thúc Kinh Tùng Triệt mới khoan thai đến muộn.
Vệ Văn Cẩn đứng dậy đi đến trước mặt người đàn ông. Kinh Tùng Triệt vẫn mặc vest đi giày da, vẫn hình người dáng người nhưng không che đi được hai quầng thâm mắt đen sì mệt mỏi của anh.
Vệ Văn Cẩn có hơi nhíu mày: "Còn tưởng rằng anh sẽ không đến."
Kinh Tùng Triệt nói thẳng: "Là không muốn đến."
Vệ Văn Cẩn sửng sốt, lập tức cười rộ lên: "Nếu anh đến bọn họ sẽ nghĩ chúng ta quay lại đấy."
"Cho nên anh mới đến muộn." Kinh Tùng Triệt nói.
Lúc này Vệ Văn Cẩn mới cười thật lòng: "Đạo lý kiểu gì vậy, tới cũng chẳng quà cáp gì, đúng là chỉ có anh thôi, thậm chí bây giờ ba em cũng không thể nói gì, đoán chừng ông ấy cũng sắp từ bỏ rồi."
Nếu như hôm nay Kinh Tùng Triệt không đến, hai người cũng sẽ chỉ bị đoán mơ hồ là đã chia tay.
Chỉ có giống như bây giờ, lịch sự không đủ khách khí có thừa, thông tin bị mọi người thấy mới có thể truyền đi nhanh được. Có lẽ không đến ngày mai, đêm nay sẽ có rất nhiều người biết việc này, năng lực hóng chuyện của mọi người từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, hơn nữa bọn họ còn là đôi "tình nhân" môn đăng hộ đối.
Hai người cùng nhau ra ban công, phía sau lưng không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm.
Kinh Tùng Triệt đóng cửa kính lại, xoay người hỏi Vệ Văn Cẩn: "Hút thuốc không?"
"Không phải anh nói ghét mùi thuốc lá sao... Anh biết hút thuốc?"
Cô đang thật sự kinh ngạc, dù sao hai người cũng ở cạnh nhau hơn một năm nhưng cô không hề biết Kinh Tùng Triệt biết hút thuốc.
"Em không hút. Anh muốn hại chết em sao, hôm nay ở đây nhiều người như vậy." Vệ Văn Cẩn nói xong liếc mắt nhìn ra cảnh tượng ngoài cánh cửa kính, sảnh lớn lộng lẫy khiến người ta phải chán ngán, nhìn qua đã thấy Kinh Tùng Triệt đang châm thuốc lá.
Vệ Văn Cẩn: "...Từ trước tới nay anh đều hút thuốc sao, giấu cũng kỹ quá nhỉ, có cần thiết quá không?"
"Muốn hút thì hút thôi." Tư thế hút thuốc của Kinh Tùng Triệt cũng rất đẹp, ánh mắt hơi cụp xuống, đôi môi ngậm lấy điếu thuốc, thành thạo hít vào thở khói: "Anh có cái gì cần thiết bắt buộc phải nói với người khác à?"
Vệ Văn Cẩn chậm rãi lắc đầu, gió đêm thổi vào khiến cô cánh tay cô nổi hết da gà, vòng tay ôm lấy mình xoa xoa hai lần.
Nhưng bình thường người bình thường cũng sẽ không như vậy đâu nhỉ.
Kinh Tùng Triệt phân biệt bản thân với người khác rất rõ ràng, kìm nén lâu như vậy mà không khó chịu sao?
"Không phải nói không vội sao, sao bây giờ lại vội vã muốn rũ sạch quan hệ như vậy?" Cô có chút tò mò, dù sao Kinh Tùng Triệt làm như vậy sẽ chỉ làm cho dư luận đều hướng vào anh mà thôi.
Kinh Tùng Triệt hơi há miệng, vẻ mặt mơ hồ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, đầu ngón tay nhéo điếu thuốc lá đang cháy, đôi mắt sáng rực.
Anh không trả lời, Vệ Văn Cẩn lại nhạy cảm đoán được: "Là cậu nhóc họ Khúc kia sao...?"
Ngày đó ở trên du thuyền, khi cô vừa đối diện với Khúc Sênh, thanh niên nhanh chóng dời mắt đi, sự bối rối trong mắt và trên mặt đều không thể che giấu được.
Một đứa trẻ đặt hết cảm xúc lên trên mặt ở cùng với Kinh Tùng Triệt mà không phải chịu thiệt mới là lạ, nhưng hiện tại là thế nào đây?
Kinh Tùng Triệt thản nhiên nhìn cô một cái.
Với những chuyện này, bên cạnh anh đều không có ai để tâm sự ra hết được, chỉ có người bạn gái giả trước mắt này là hiểu hết tình huống mà thôi.
"Em ấy tạm thời chuyển ra ngoài." Kinh Tùng Triệt nói.
Mặc dù Kinh Tùng Triệt đã nói vô cùng khắc chế nhưng ngón tay kẹp lấy điếu thuốc rõ ràng dùng sức, chỗ giữa điếu thuốc lá có hơi nhăn lại, giống như phần giữa hai lông mày của anh vậy.
Nếu nghe ra theo cách nói của Kinh Tùng Triệt, dịch lại chỉ còn bốn chữ.
- - Khúc Sênh chạy rồi.
Vệ Văn Cẩn mở to hai mắt, đưa tay che miệng, đúng là có kinh ngạc thật, nhưng vì sao cô lại muốn cười vậy cơ chứ?
Đáng lẽ phải có người trị Kinh Tùng Triệt từ lâu rồi, làm chuyện gì cũng phải tính kế khiến người ta phải nghiến răng, huống hồ người này giấu cảm xúc rất tốt, người khác có tám trăm cái tâm nhãn, anh sẽ lại nhiều hơn người khác tám trăm cái.
Kinh Tùng Triệt hờ hững nhìn cô, Vệ Văn Cẩn đành phải vội vàng nén lại nụ cười.
"Vậy hiện tại anh tính làm gì, muốn dỗ người ta về thế nào?" Vệ Văn Cẩn nghiền ngẫm nghiêng đầu: "Anh biết dỗ người khác chứ?"
Hiển nhiên là Kinh Tùng Triệt không muốn tiếp tục đề tài này, khó khăn lắm Vệ Văn Cẩn mới có cơ hội hóng chuyện: "Anh có biết người đã chạy đi đâu không?"
"Có một vài tin tức, nhưng vẫn cần xác nhận lại."
Hút xong điếu thuốc, Kinh Tùng Triệt không chút lưu luyến nói tạm biệt: "Sinh nhật vui vẻ, đi đây."
Anh mở cửa ban công ra, âm thanh mọi người nói chuyện cũng nhỏ đi, thấy Kinh Tùng Triệt đi ra cửa chính không thèm chào hỏi cũng không quay đầu lại, trong lòng ai nấy đều có phán đoán.
Đính hôn một chuyện hoàn toàn vô nghĩa, hai người này chắc chắc đã chia tay, nếu không một người có chừng mực như Kinh Tùng Triệt sẽ không để mọi chuyện huyên náo khó coi như vậy.
Vệ Văn Cẩn cảm thấy chẳng sao cả, dù sao cũng là Kinh Tùng Triệt gánh hết, nói cho cùng cô mới là người thu được nhiều lợi nhất.
Muốn nghĩ cách trả lại cho anh, nếu không nghĩ cách theo đuổi người giúp cậu Kinh?
Kinh Tùng Triệt nhìn qua cũng không giống sẽ biết dỗ người khác.
##
Khúc Sênh mặc áo len và quần dài, trên đầu cũng đội một chiếc mũ trùm đầu xuất hiện ở Thanh Hồng, không ít người liếc mắt nhận ra cũng tiến tới chào hỏi.
Một người đàn ông người Đông Bắc thấy Khúc Sênh liền vừa vẫy tay với cậu vừa nói: "Nhóc Sênh, cãi nhau với bạn trai à? Cậu chú ý chút nha, dạo này có không ít người thừa dịp cậu không ở đây để nhòm ngó anh ta đấy."
Thư Tử Viện cũng không nói cho cậu biết là còn có mấy chuyện này,
"Ai vậy? Ông đây móc mắt tên đó ra."
Khúc Sênh tùy ý trả lời mấy câu, sau đó khoan thai đi vào bên trong.
Cậu cá là đêm nay Kinh Tùng Triệt sẽ không tới.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Vệ Văn Cẩn.
Cậu vẫn kết bạn với Lạc Hựu nên vẫn có nhiều lợi ích, có rất nhiều chuyện cậu có thể thấy được trên vòng bạn bè.
Cậu đã vắng mặt hai buổi biểu diễn chỉ để tránh mặt Kinh Tùng Triệt, những người khác trong ban nhạc đều không biết cậu ở nhà Thư Tử Viện, cũng có không ít fan đồn đoán lung tung.
Khúc Sênh chỉ lộ mặt một chút để trấn an mọi người, kết quả vừa tháo mũ xuống, đẩy cửa phòng thay đồ đi vào, nhìn thấy Sầm Ngư cùng Hứa Duyên Khai đang ở bên trong, tay của Sầm Ngư đang vén áo của Hứa Duyên Khai lên để lộ ra thắt lưng gầy gò.
Sau một lúc im lặng, Khúc Sênh vô cùng không biết ngại: "Kích thích vậy sao, cho em xem miễn phí à?"
Hứa Duyên Khai nhanh chóng đẩy Sầm Ngư sang một bên rồi chỉnh lại quần áo, hai tai cũng đã ửng đỏ, Sầm Ngư vẫn cười hì hì tiếp tục tiến về phía anh ta.
Khúc Sênh hiểu ý đóng cửa lại, đứng ngoài cửa nói to: "Mấy người không cần để ý tới em đâu, tiếp tục đi!" Nói xong không đợi người ở bên trong giữ lại, xoay người chạy ra hành lang.
Nhưng mới đi một nửa đường đã bị một bàn tay giữ lấy cánh tay.
Khúc Sênh bị ngăn lại mới nhớ ra chưa đội mũ lên, nhưng đã quá muộn.
"Cậu cũng khó gặp thật đấy." Người nọ nói.
Khúc Sênh nghe xa lạ, cậu liếc mắt nhìn qua.
Khúc Sênh: "...Anh là ai?"
Người nọ cũng sửng sốt: "Tôi, Thôi Diệu."
Là ai?
Sự nghi hoặc trên mặt Khúc Sênh rất rõ ràng, Thôi Diệu cũng không bình tĩnh được, anh ta bày ra vẻ mặt đau khổ: "Lúc trước chúng ta có gặp đầu rồi đấy, tận hai lần, cậu còn suýt nữa đánh tôi một quyền, tôi còn đưa danh thiếp cho cậu nữa mà."
Muốn trách thì phải trách khuôn mặt đối phương thật sự rất bình thường, Khúc Sênh nghe anh ta nói như vậy, sau đó lại nhìn vào khuôn mặt kia mới dần dần nhớ ra.
"A, là người săn tìm ngôi sao gì đó sao?"
Thôi Diệu gật đầu: "Đúng, là tôi."
"Không phải tôi đã nói rõ rồi sao, còn tìm tôi có việc gì nữa?"
"Ừm, đúng, chính là đề nghị trước kia, tôi nghĩ..."
##
Sầm Ngư muốn khoác tay lên vai Hứa Duyên Khai nhưng lại bị Hứa Duyên Khai lạnh lùng nghiêm mặt hất ra.
Lúc nãy sau khi bị Khúc Sênh cắt ngang, anh ta hung hăng dạy dỗ Sầm Ngư dừng lại, nói thế nào cũng không thể tùy tiện làm việc ở phòng thay đồ nơi mọi người tùy thời ra vào.
Giáo huấn xong anh ta lại đẩy cười đi ra ngoài tìm người, vừa hay thấy Khúc Sênh vừa nói chuyện xong với người kia, kéo cậu trở lại phòng.
"Kinh Tùng Triệt vẫn luôn tìm cậu đấy, cậu có biết việc này không?" Hứa Duyên Khai ngồi đối diện Khúc Sênh hỏi.
Khúc Sênh gật đầu, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Sầm Ngư đã nói trước: "Anh, anh nói chuyện với Khúc Sênh dịu dàng như thế, có thể dịu dàng hơn với em hơn một chút không?"
Oa.
Con chó bự.
Khúc Sênh tò mò nhìn hai người tương tác. Truyện Điền Văn
Da mặt Hứa Duyên Khai mỏng, vội vàng đẩy cậu ta: "Cậu ngồi xuống đàng hoàng cho tôi, nếu không tối nay cút ra ngoài ngủ đi."
Oa.
Chuyên gia huấn luyện chó!
Khúc Sênh cười he he mấy tiếng, Hứa Duyên Khai lại lạnh mặt nhìn cậu: "Cười cái gì?"
"Chuyện này không vui sao? Trước kia Tiểu Khai anh đều bơ phờ chán nản, cuối cùng bây giờ cũng khôi phục lại rồi."
Hứa Duyên Khai: "..."
Anh ta thật sự không ứng phó nổi những người thẳng thắn như này, dù là Khúc Sênh hay Sầm Ngư.
Sầm Ngư vẫn luôn ở cạnh theo đuổi anh ta là thật sao, thật sự vẫn luôn nhớ cậu ta đến nỗi không ngủ được sao, càng nói càng thấy thái quá, càng nói càng quá đáng.
Hứa Duyên Khai chỉ coi như không nghe thấy, ngược lại nói vói Khúc Sênh: "Không phải cậu nên tự lo cho mình sao, Kinh Tùng Triệt quyết tâm muốn tìm cho ra cậu đấy."
"Bọn em sẽ gặp mặt nói rõ ràng." Khúc Sênh rất thản nhiên: "Chờ em chuẩn bị tốt đã."
"Khi nào thì chuẩn bị tốt?"
Khúc Sênh dời tầm mắt đi:"Không biết, tóm lại không phải hiện tại."
Nhưng cũng chính hiện tại.
Ở một nơi xa hoa trụy lạc, Kinh Tùng Triệt đang là người thu hút ánh nhìn nhất.
Khúc Sênh đang gặp gỡ trực tiếp với mọi người để chuẩn bị quay về. Từ trước tới nay cậu vẫn luôn rất đường hoàng, nhưng dạo này mỗi lần ra ngoài cậu đều phải đội mũ.
Trốn đông trốn tây thật sự không phải tính cách của cậu, nhưng nếu hiện tại bảo cậu lập tức phải đối mặt với Kinh Tùng Triệt, cậu lại không làm được.
Cậu chỉ sợ mình lại bị thuyết phục, sau đó lại quay trở về mối quan hệ kia.
Khúc Sênh đi ra khỏi hành lang dài, dưới tiếng nhạc sôi động và ánh đèn lung linh, cậu nhìn thấy một người đã lâu không gặp.
Thật ra cũng không lâu lắm.
Cậu không nên nhớ nhung như vậy.
Kinh Tùng Triệt hoàn toàn không hợp với nơi này, anh đứng đó tứ cố vô thân, cách biệt với thế giới xung quanh.
Đã qua lâu như vậy, cậu đã quên một một điều.
Kinh Tùng Triệt là một hòn đảo cô độc.
Dường như là một giây sau, trong đám người chen chúc, hai người đối mặt nhau.