• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh Tùng Triệt phục vụ rất đúng lúc, cũng rất tận tâm.

Cánh cửa phòng tắm mờ mờ phản chiếu bóng của hai người, nhưng trong không gian hẹp ấy chỉ vang lên đúng một loại âm thanh. Toàn thân Khúc Sênh đỏ bừng vì xấu hổ, viết đầy hai chữ kháng cự.

Kinh Tùng Triệt đặt cằm trên vai cậu, sau khi hết tiếng nước còn giúp lắc lắc hai cái, chân Khúc Sênh mềm nhũn dựa vào người Kinh Tùng Triệt, trong đầu đều là một mớ hỗn độn. Lưng cậu kề sát lồng ngực nóng rực, hơi ấm đó như muốn hòa tan cả cậu.

Kinh Tùng Triệt nghiêng đầu, đôi môi ướt át lướt qua má cậu, thấp giọng nói, "Sênh Sênh còn chưa trả lời vấn đề của anh, em đang lảng tránh cái gì?"

Khúc Sênh đã gần như quên câu hỏi của Kinh Tùng Triệt, phải mất một lúc mới phản ứng lại, "Em với chị ấy mới gặp qua hai lần, căn bản là không quen chút nào. Anh muốn em chủ động chào hỏi em cũng sẽ sợ đấy, được chứ?"

Kinh Tùng Triệt chủ động nhắc tới Vệ Văn Cẩn là đang thử thái độ của cậu.

Khúc Sênh cũng không bày ra thái độ gì không tốt, cậu chỉ ăn ngay nói thật.

Kinh Tùng Triệt lại không vừa lòng.

Anh lại đặt Khúc Sênh lên thành bồn rửa tay, hai cánh tay đặt hai bên người để giữ cậu bên trong, giống như đang dạy một bạn nhỏ, tiếp tục ấn tay cậu lên bình nước rửa tay. Vị chanh hòa với hương trà, ngón tay mảnh khảnh luồn vào kẽ hở, anh nhấn các đốt ngón tay rồi xoa liên tục từ dưới lên, ngón cái lướt ngang qua các đường màu xanh trên mu bàn tay, sau đó lại dừng lại ở đầu ngón tay, rồi rửa nó thật sạch.

Cách rửa tay rất gợi cảm và cố chấp.

"Anh với Vệ Văn Cẩn..." Kinh Tùng Triệt mới vừa ngẩng đầu lên, Khúc Sênh đã vội nói, "Anh cần phải quay lại, nếu không anh Hựu sẽ nghi ngờ đó."

Cậu mới không thèm nghe mấy cái này đâu, chỉ vội vàng đuổi Kinh Tùng Triệt mau chóng biến đi.

Kinh Tùng Triệt: "Hiện tại Lạc Hựu không ở đây, em có thể trực tiếp gọi tên cậu ta."

Khúc Sênh: "..."

Hôm nay là trường hợp cần, Khúc Sênh không có đeo trang sức dư thừa, thứ duy nhất nổi bật là chiếc khuy bằng bạc trên cổ tay áo mà Kinh Tùng Triệt đã cài cho cậu. Hai người là một cặp bí mật, dù có bị phát hiện cũng không gây hiểu lầm.

Khúc Sênh vốn không có mấy đồ như thế này, khi bị hỏi thì cứ nói là đi mượn là được.

Thấy Khúc Sênh không lên tiếng trả lời, Kinh Tùng Triệt lại cặn một cái vào tai cậu. Lần này anh làm cho Khúc Sênh đau thật, cậu hơi ngửa cổ lên, nhìn thấy tư thế của hai người trong gương, Kinh Tùng Triệt cứ nhìn cậu ở khoảng cách như vậy, dường như đang muốn nhìn thấu cả người cậu vậy.

"Nếu như anh muốn nghe em gọi anh là anh trai thì cứ nói thẳng là được rồi, ở trước mặt mọi người em sẽ gọi như vậy... Anh muốn nghe gì, anh ơi đúng không? Vậy em gọi..."

Thái độ của Khúc Sênh vẫn bình thường, không xù lông, thậm chí còn có thái độ tốt muốn khuyên nhủ một phen. Cậu đưa tay mở vòi nước, Kinh Tùng Triệt không ngăn cản, dòng nước làm tan đi bọt biển trên tay cậu nhưng chỉ xối qua nửa bàn tay của Kinh Tùng Triệt.

Khúc Sênh đành phải kéo tay anh qua, muốn hai cánh tay rắn chắc đang bao phủ cậu đưa về phía trước. Lồng ngực Kinh Tùng Triệt cũng đưa về phía trước, dán vào sau lưng và mông của cậu, tim cậu nhảy dựng lên, còn có thể cảm thấy một nhịp đập ở một chỗ khác.

Hiện tại thân phận hai người đã bị đảo ngược, là Khúc Sênh chăm sóc Kinh Tùng Triệt, vì cậu muốn rửa sạch bọt xà phòng cho anh giống như đang chăm sóc một bạn nhỏ ở nhà trẻ vậy.

"Em cảnh cáo anh đừng làm xằng bậy ở đây, đúng là em chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi một lát, cam đoan sẽ không rời phòng chạy đi lung tung, còn anh mau quay lại đó đi."

"Khúc Sênh." Kinh Tùng Triệt bỗng nhiên gọi cả tên họ cậu.

Khúc Sênh ngừng nói, cố gắng không nhìn vào mắt người trong gương.

Tất cả đều không qua được mắt Kinh Tùng Triệt, chỉ cần liếc nhau sẽ bị nhìn thấu. Đương nhiên Khúc Sênh sợ hãi, mi mắt không nhịn được khẽ run rẩy, bán đứng tâm trạng đang căng thẳng của cậu.

"Em nhất định phải đi bây giờ sao?" Kinh Tùng Triệt hỏi hắn.

Khúc Sênh nghi hoặc, "Đi đâu cơ? Thuyền còn chưa đến bến mà."

Mũi của Kinh Tùng Triệt đặt ở gáy làm cậu có hơi ngưa ngứa, sau đó là đầu lưỡi ướt át, còn mang theo âm thanh ủ rũ cứ vật vờ ở sau gáy cậu, "...Nhảy xuống là được rồi."

Giọng nói của anh rất mơ hồ, Khúc Sênh không thể nghe ra được hết, cả người cậu dựng đứng lên, nhanh chóng trả lời: "Ông đây mới không cần tự tử vì yêu với anh đâu!"

Kinh Tùng Triệt cong khóe miệng, nở nụ cười tao nhã anh tuấn, mi mắt uể oải cụp xuống, "Được, nghe lời em."

"Vậy chúng ta không đi, làm ở đây luôn."

Sóng biển không ngừng cuồn cuộn nuốt hết ánh trăng đêm nay. Ánh trăng không thể chiếu sáng mặt biển tối đen, chỉ có thể chiếu lên một cái bóng quanh co.

Gió đêm thổi qua làm cả người run run, Khúc Sênh cố gắng nặn ra mấy chữ "đóng cửa sổ" nhưng nhanh chóng bị nước biển nuốt hết, cuối cùng chỉ có thể bất lực gọi tên Kinh Tùng Triệt, cầu xin đối phương vớt cậu lên bờ. Nhưng Kinh Tùng Triệt chỉ giữ lấy cậu, nuốt chửng cậu từng chút một từ mắt cá chân, hoàn toàn quấn lấy Khúc Sênh. Dưới màn đêm đen tối, bóng đêm cũng mờ mịt như mặt biển.

"Thật sự không để ý chút nào sao?" Kinh Tùng Triệt lên tiếng hỏi nhưng Khúc Sênh lại chỉ có thể phát ra mấy âm thanh nghẹn ngào lẻ tẻ. Anh khao khát muốn có được người nhưng lại bắt không được, trơ mắt nhìn ánh trăng luồn qua kẽ tay, "Anh lại càng hy vọng em sẽ để ý một chút"

"Để ý cái gì..." Khúc Sênh mờ mịt, "Bị người khác phát hiện rồi sao? Em đã cố nhỏ tiếng rồi, là do anh dùng sức quá!"

Kinh Tùng Triệt dùng môi lưỡi chặn miệng cậu lại, khiến cậu không ngừng phát ra mấy âm thanh kỳ lạ, như vậy anh mới có lý do để trừng phạt cậu.

Anh không nhận được câu trả lời mà mình muốn, câu trả lời của Khúc Sênh vẫn mãi bên ngoài đường thẳng, không rõ là trốn tránh hay là cố ý.

Kinh Tùng Triệt thà để cho chính mình không đoán được, cứ ngốc hơn một chút. Anh dùng hai bàn tay dính đầy nước biển vòng lấy bên hông Khúc Sênh, giữ chặt nhào nặn rồi tiến vào trong cơ thể cậu, vải ướt có màu ngày càng sẫm, một đống suy nghĩ mất kiểm soát ngày càng lan rộng.

Khúc Sênh không bao giờ xen vào chuyện riêng của Kinh Tùng Triệt, cũng không bao giờ tò mò.

Kinh Tùng Triệt cho cậu cái gì thì cậu nhận cái đó, sợ hãi sao, có một chút, nhưng không nhiều lắm, nỗi sợ nhiều hơn là Kinh Tùng Triệt quá thông mình khi nhìn ra được sự sợ hãi của cậu.

Cậu không tìm tòi nghiên cứu trong căn phòng bị khóa kia rốt cuộc có ý nghĩa gì, cậu cũng không để ý đến việc anh còn tiếp tục hợp tác với Vệ Văn Cẩn hay không.

Kinh Tùng Triệt giải thích cho cậu thì cậu sẽ nghe, nếu Kinh Tùng Triệt không định nói với cậu, cậu cũng sẽ không mở miệng hỏi.

Nói đến cùng thì Kinh Tùng Triệt không giống với cậu, không phải trời sinh đã đồng tính, những người anh quen trước kia đều là phụ nữ.

Từ rất lâu trước kia Khúc Sênh đã bắt đầu không theo đuổi anh nữa rồi.

Thời điểm khi Kinh Tùng Triệt còn chưa bắt đầu để ý đến cậu, cậu đã dừng chân lại.

Cậu không đuổi theo bóng dáng của Kinh Tùng Triệt nữa, cậu có con đường của mình phải đi.

Hiện tại cũng vậy.

Tia sáng cậu từng khao khát nhất thời chiếu lên người cậu nhưng cậu chưa bao giờ đưa ra yêu cầu muốn tia sáng đó vĩnh viễn chỉ chiếu sáng chính mình.

Khúc Sênh cứ lỗ mãng như vậy, bất kể hậu quả như thế nào, cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ tới "Tương lai".

Ngày đó trở về từ nhà cũ nhà họ Kinh, Kinh Tùng Triệt chủ động nhắc tới căn phòng kia, kể lại quá khứ của mình cho cậu, lúc Khúc Sênh liếc nhìn đi nơi khác anh đã đọc được suy nghĩ từ trong ánh mắt đó.

Đó là Khúc Sênh luôn tùy thời chuẩn bị rời đi, nói chim sợ cành cong cũng được, chuẩn bị phòng hậu họa cũng được, cậu không cho phép bị anh thao túng,

Cậu không hy vọng sẽ càng lún sâu hơn, càng hiểu đối phương thì cậu càng bất lợi.

Thậm chí cậu còn không cần Kinh Tùng Triệt hứa hẹn vì cậu. Trước khi hai người bên nhau, chỉ vì để có thể dọn ra ngoài mà miệng cậu lúc nào cũng "Tôi giữ anh của anh chỉ để quay tay thôi", "Tôi có phản ứng đối với anh ", nhưng sau khi ở bên nhau, có đánh chết cậu cũng không nói thích không nói yêu.

Trong lúc đó bọn họ không nói tương lai, chỉ có hiện tại.

##

Một tuần sau, Sầm Ngư xuất hiện ở dưới tầng hầm bọn họ hay luyện tập, Khúc Sênh quả thật giật mình, cầm cây đàn guitar do dự không biết nên đi lên không.

Sầm Ngư nhìn thấy cậu, nở nụ cười xán lạn, sau đó vẫn chào hỏi Khúc Sênh, nói: "Cơ thể anh Khai không thoải mái, tôi đến lấy mấy đồ giúp anh ấy."

Cơ thể không thoải mái là như thế nào?

Mặc dù Khúc Sênh tò mò nhưng vẫn thức thời gãi gãi cằm, "Được, đồ của Tiểu Khai ở..."

"Ngăn kéo thứ hai từ bên trái sang, tôi biết mà."

Khúc Sênh cứng ngắc gật gật đầu, có chút không quen với Sầm Ngư hiện tại, cũng không thể nói rõ là có điểm nào khác, chỉ là vô cùng khác với trước kia.

Trong đầu cậu vang lên hồi chuông cảnh báo.

Sầm Ngư vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười, thậm chí còn lẩm bẩm ngân nga, nhưng không có một từ nào trong giai điệu cả.

Hôm nay cậu được nghỉ, Kinh Tùng Triệt bay đến thành phố A để tiến hành bàn bạc một thương vụ, Khúc Sênh không muốn ở nhà một mình nên mới tới đây.

Thấy tâm trạng Sầm Ngư tốt như vậy, Khúc Sênh ngó đầu qua hỏi, "Cậu với Tiểu Khai nói rõ với nhau rồi sao?"

Lúc cậu đang bị Kinh Tùng Triệt "tra tấn" ở trên tàu, nhóm người Thư Tử Viện cũng đột nhập với nhà cũ nhà họ Sầm, sau khi gà bay chó sủa một hồi thì cũng để lại Sầm Ngư với Hứa Duyên Khai nói chuyện riêng với nhau.

Ai cũng không biết hai người đó nói với nhau như thế nào cả.

Dù sao Sầm Ngư cũng đã trở lại, cần cù và thật thà làm việc vặt giúp ban nhạc bọn họ.

"Tôi với anh ấy không có cãi nhau, là anh ấy giận dỗi tôi. Chuyện lúc trước thật sự là lỗi của tôi, là tôi quá tự đại, không bàn bạc với mọi người, sau này sẽ không có chuyện đó nữa đâu."

Trong giọng điệu của Sầm Ngư tràn ngập sự áy náy.

Ở bên cạnh Kinh Tùng Triệt đã lâu, Khúc Sênh cảm thấy trong lòng cậu ta không phải nghĩ như vậy.

Nhưng là không sao cả, vốn dĩ cậu cũng không để ý.

Khúc Sênh dứt khoát khoát tay, "Không sao, chỉ cần Tiểu Khai không tức giận là được rồi."

Sầm Ngư vẫn cười, "Tôi đã chuyển khỏi nhà rồi, hiện tại đang ở một căn phòng thuê bên ngoài."

"Vậy cũng khá ổn...?" Khúc Sênh không chắc lắm nói

"Nghe chị Tử Viện nói, là cậu nghe ngóng được nơi tôi bị giam lỏng."

"Cậu bị giam thật à? Tôi chỉ hỏi... anh tôi một tiếng, cậu biến mất lâu như vậy, tất cả mọi người lo lắng cho cậu."

Sầm Ngư: "Vẫn là cám ơn cậu, nếu không anh Khai sẽ không tha thứ cho tôi nhanh như vậy. Đúng rồi, tôi thấy trên vòng bạn bè có đồn đại mấy thứ, không biết cậu có nghe nói chưa..."

Khúc Sênh "ồ" một tiếng.

Chuyện gì cơ? Nói nghe xem nào.

"Nghe nói Kinh Tùng Triệt chuẩn bị đính hôn với con gái lớn nhà họ Vệ." Sầm Ngư cười nhìn cậu, "Tôi nghĩ cậu thân thiết với nhà họ Kinh nên chắc đã sớm biết rồi."

Khúc Sênh "A" một tiếng, "Ừm, đúng là tin đồn, tôi chưa từng nghe ai nói."

Sầm Ngư gật gật đầu, "Đúng không, tôi cũng nghĩ như vậy. Nếu thật sự chuẩn bị đính hôn thì không nên giống như bây giờ, vậy tôi đi trước."

Khúc Sênh vẫy vẫy tay, "Bai bai."

Hai ngày sau, Kinh Tùng Triệt đi công tác trở về.

Căn phòng vốn thuộc về Kinh Tùng Triệt sạch sẽ như mới, chỉ còn lại chiếc guitar anh tặng đang dựa vào bàn sách.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Triệt: Shock! Vợ chạy rồi!

Hình như không ai phát hiện, nhưng thật ra em trai luôn luôn không đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK