Tôi không báo cảnh sát vì tôi biết rất rõ rằng dù tôi nói thật cũng không ai tin.
Tôi không có chứng cứ, không chỉ ra được là ai đang theo dõi tôi, và lý do tôi có thể cung cấp cho cảnh sát cũng chỉ là “cảm giác.”
Báo cảnh sát vì một sự việc dựa trên cảm giác của bản thân, điều đó chắc chắn sẽ là trò cười cho đồng nghiệp.
Vậy nên tôi chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn, tiếp tục chịu đựng những dày vò.như vậy.
Tôi không biết có ai khác trên thế giới này đã từng cảm thấy như vậy không, chắc là phải có chứ, thế giới rộng lớn thế kia, dù sao cũng nên có người đã trải qua nỗi thống khổ như tôi chứ.
Tôi chỉ hơi ngạc nhiên và không thể hiểu được, ở cái tuổi 27 này, tôi lại lần nữa trải qua cảm giác toát mồ hôi lạnh này.
Rõ ràng là trời nắng chang chang, tôi lại lạnh đến mức cả người phát run.
Tôi nói Lâu Nguy: “Em giống như quay lại ngày xưa.”
Hắn hỏi tôi: “Ngày xưa nào?”
Lúc nói chuyện này, tôi đang cuộn tròn người trên ghế sô pha, nửa tiếng trước tôi mới vừa gọi điện thoại cho Lâu Nguy đang ở ngoài đường, nói rằng muốn hắn trở về ngay, lý do là —— kẻ theo dõi đã lẻn được vào nhà và trốn trong góc, cặp mắt đang nhìn tôi chằm chằm.
Lâu Nguy vô cùng lo lắng chạy về, hỏi tôi người kia ở đâu.
Tôi nói với hắn rằng kẻ đó đang trốn trong một góc khuất nào đấy của ngôi nhà.
Hắn đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy.
Tuy nhiên, tôi khá chắc chắn rằng người đó đang ở đây và tôi có thể cảm nhận được điều đó.
Tôi thực sự có thể cảm nhận được, thậm chí có thể nghe được hơi thở của người kia, chỉ cần tôi nhắm mắt lại, tôi có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc, có chút gấp gáp, giống như dã thú đang nhìn thấy con mồi.
Tôi chính là con mồi.
Lâu Nguy đã không tìm thấy kẻ đó, hắn nói với tôi rằng có lẽ tôi đã quá căng thẳng.
Tôi không hiểu, tại sao đến cả Lâu Nguy cũng không tin lời của tôi.
” Em giống như quay lại ngày xưa.” Tôi nói.
Hắn hỏi: “Trở lại nơi nào?”
Trở lại tuổi thanh xuân của tôi, trở lại ngôi nhà đó, trở lại ánh nhìn của người đó.
Người đó?
“Ai?” Lâu Nguy ngồi xuống, nắm tay tôi và hỏi: “Lý Chiêu, em có biết ai đang theo dõi em không?”
“Em không biết.” Tôi rút tay ra, không biết tại sao, trong một khoảnh khắc, tôi thực sự cảm thấy sợ hãi đối với Lâu Nguy.
Đột nhiên cảm thấy Lâu Nguy thật đáng sợ.
Nhưng tại sao lại thế này?
Rõ ràng anh ấy là người tôi yêu, rõ ràng anh ấy là người duy nhất có thể khiến tôi yên lòng.
“Em đi ra ngoài một chút.” Tôi đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Tôi phải ra ngoài, phải phơi mình dưới ánh nắng gay gắt, chỉ khi đứng ở đó mới xua tan được cái cảm giác lạnh lẽo này.
Nhưng không, cảm giác lạnh lẽo ấy vẫn còn, tôi ngất xỉu vì say nắng và được đưa vào bệnh viện.
Bệnh viện là một nơi tốt, tôi thích bệnh viện vì nơi này có nhiều người đến người đi.
Tôi vốn ghét nơi đông người, nhưng lúc này càng đông người, tôi càng cảm thấy thoải mái, ít nhất khi có quá nhiều người, tôi có thể trốn phía sau họ.
Lúc đầu, tôi nghĩ như vậy.
Tôi hy vọng đám đông sẽ là vỏ bọc của tôi, để tôi có thể sống tốt hơn một chút.
Nhưng tôi vẫn thất vọng, thực tế khiến tôi vô cùng thất vọng, kẻ đó vẫn theo dõi tôi, ngay cả khi tôi sống trong một phòng bệnh nhiều người.
Phòng bệnh tôi ở có tổng cộng bốn người, thường xuyên có người đến thăm bệnh, căn phòng nhỏ lúc nào cũng chật cứng.
Lúc đầu tôi rất vui vẻ, thậm chí ngủ một giấc ngon hiếm có, nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai trở đi, có gì đó không ổn, ánh mắt vẫn còn đó, kẻ khốn ấy lại lẩn vào phía sau những đám đông.
Tôi trốn không thoát, cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề, dù chạy trốn tới chân trời góc biển, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không thể trốn thoát.
Lâu Nguy nói: “Khá hơn chút nào không?”
Tôi nhìn hắn, trong một phút chốc hoảng hốt, tôi cảm thấy rằng người đó đang trốn sau lưng hắn, kẻ đó sẽ đột nhiên bước ra và mỉm cười với tôi bất cứ lúc nào.
[M: Tui edit chương này cảm thấy hơi sượng nhưng chưa kịp sửa, bạn đọc thấy sượng chỗ nào thì góp ý giúp tui nhé >v< Cảm ơn mọi ngườiiii~ ]