Cho tới nay tôi đều rất rõ ràng, bản thân đã quá ỷ lại vào Lâu Nguy.
Mà một số việc một khi đã xảy ra thì giống như một thói quen nào đó đã hình thành và không thể thay đổi, ít ra thì tôi cũng không còn bao nhiêu khí lực để thay đổi nó.
Tôi nghĩ đến hắn, nỗi nhớ nỗi nhớ vô vọng như khi mà đêm buông xuống, từng tia sáng bị bóng tối nuốt chửng nhưng chẳng thể làm gì được.
Mấy ngày nay, cảm giác bị nhìn trộm ngày càng cường liệt, mà lần này, Lâu Nguy không còn ôm tôi và thủ thỉ với tôi rằng không sao nữa.
Mặc dù tôi hiểu rõ rằng, trong bệnh viện, tôi thậm chí cảm thấy chính Lâu Nguy cũng không có cách nào trấn an tôi, nhưng sau khi trở về, chúng tôi đã lại trở lại thế giới mà cả hai quen thuộc. Tôi vẫn nhớ hắn, muốn hắn, so với tất cả mọi người trên thế giới này, Lâu Nguy là người duy nhất có thể làm cho tôi cảm thấy khá hơn một chút.
Nói như vậy thì hơi ích kỷ.
Tình cảm của tôi với Lâu Nguy dường như bắt đầu có chút biến chất.
Tôi có thực sự yêu hắn không? Hay đó chỉ là những tâm tư lợi dụng?
Tôi yêu hắn, tôi nhất định yêu hắn, nhưng ngoài tình yêu, tôi còn muốn nhận được điều gì đó khác từ hắn.
Tôi nghĩ về hắn cả ngày, nghĩ về hắn cả đêm, trốn ở trong phòng, bên ngoài chỉ cần có tí xíu gió thổi cỏ lay đều sẽ hoảng sợ.
Vào một ngày nhiệt độ vượt quá 40, tôi thực sự không còn cách nào khác ngoài việc gọi cảnh sát.
Tuy nhiên, mọi thứ đều giống như tôi đã lường trước, bởi không có bất kỳ bằng chứng nào về việc bị theo dõi hay bị nhìn trộm nên cảnh sát đã xem tôi như một kẻ điên.
Tôi thất bại.
Ta chạy trốn thất bại.
Ba ngày sau, tôi đưa ra một quyết định.
=========
Đôi khi, người ta không phải không muốn tiếp tục sống, mà là không còn cách nào khác.
Bất lực.
Không có cách nào để sống một cuộc sống như người bình thường.
Cho nên, cuộc đời bi thảm chỉ có thể được kết thúc ở “điểm giữa”.
Tôi mua một lưỡi dao, loại lưỡi sắc dùng để cạo râu.
Tại một thời thời khắc nào đấy, tôi cuối cùng đã hiểu tại sao ba người thuê nhà lại tự tử trong bồn tắm, rốt cục lĩnh ngộ được ma lực của nó.
Tôi ngồi ở bên trong, bồn đổ đầy nước, cầm lưỡi dao trong tay, tiếc nuối duy nhất của tôi chỉ là không thể gặp lại Lâu Nguy.
Tuy nhiên, không phải cuộc sống chỉ toàn là những tiếc nuối sao?
Tôi mang theo nỗi buồn rời khỏi thế giới này, hy vọng tôi của một thế giới linh hồn khác, sẽ có một cái kết khác ngoài cái chết.
Lưỡi dao để ở vùng da mỏng manh trên cổ tay, chỉ cần dùng sức là kết thúc rồi.
Nhưng tôi thất bại, không phải vì tôi không thể xuống tay, mà là có ai đó đã lao vào.
Tôi đã rất bất ngờ, bất ngờ đến nỗi lỡ tay làm rơi lưỡi dao vào bồn tắm và cứa vào chân tôi.
Người xông vào là Lý Hán Đường, người thuê nhà của tôi.
Lúc hắn mở cửa phòng tắm, trông hắn giống như một con quái vật với khuôn mặt xanh nanh vàng, hắn bất ngờ lao đến và bóp cổ tôi.
Hắn như là bất chấp muốn bóp chết tôi, sự nghẹt thở không thể tránh thoát kia khiến tôi sợ hãi.
Tôi không muôn chết đi như thế.
Đối với tôi, tôi không thể tự quyết định việc bản thân bị sinh ra, nhưng ít nhất tôi có thể nắm trong tay cái quyền được chết, tôi muốn bản thân mới là người quyết định rời khỏi thế giới như thế nào, dùng biểu tình và tư thế gì khi ra đi.
Chứ không phải như quẫn bách và đáng thương như vậy.
Tôi càng điên cuồng giãy dụa, hắn lại càng thêm dùng sức.
Lúc đó, đầu óc tôi trống rỗng và không nghĩ được gì.
Thời điểm tôi nghĩ bản thân sắp chết, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, trong lúc hoảng hốt tôi nghe thấy âm thanh của Lâu Nguy.
Là ảo giác sao?
Đó có phải là sức mạnh nhỏ bé duy nhất mà con người có trước khi chết?
Tiếng chuông cửa rất rõ ràng, như là trực tiếp vang lên trong đầu tôi.
Tôi nghĩ, Lâu Nguy cuối cùng đến.
Sau đó tôi dần dần bắt đầu mất đi ý thức, nhưng trước khi ý thức của tôi biến mất, Lý Hán Đường buông tay ra.
Tôi mở mắt ra lần nữa, người trước mặt tôi là Lâu Nguy, hắn ôm tôi và hỏi tôi thế nào rồi, mà cái khuôn mặt đáng ghê tởm của Lý Hán Đường đã biến mất.