Chuyện này thật thú vị.
Tào Xuyên cầm tấm ảnh của Lý Chiêu lên xem kỹ, phát hiện trên cổ tay của Lý Chiêu có vài vết xước, nhìn qua giống như bị dao cứa vào.
Lúc Lý Chiêu tới đây, anh mặc áo sơ mi dài tay, khi ấy gã cũng rất hiếu kì, hiện tại nhiệt độ cao chạm mức 40 độ, người này không thấy nóng sao?
“Kể rõ một chút.” Tào Xuyên nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Lý Chiêu, nói với người đàn ông trước mặt
” Lý Chiêu, 27 tuổi, là nhân viên nhân sự của một công ty quản lý tài sản.” Người đàn ông có vết sẹo nhấp một ngụm nước, sau đó hỏi mượn Tào Xuyên giấy và bút, rồi viết tên và địa chỉ công ty của Lý Chiêu lên trên.
“Cậu ta không có nhiều bạn, không thích ra ngoài. Ngoại trừ ban ngày đi làm, cậu ta hiếm khi ra ngoài xã giao, cũng không có sở thích cụ thể nào. Khi không có việc làm, cậu ta sẽ ở nhà xem các chương trình truyền hình hoặc đi ngủ.”
Vừa nghe hắn nói, Tào Xuyên vừa mở bút ghi âm lên, còn hắn thì cầm bút bắt đầu viết xoành xoạch trên giấy.
“Đây là địa chỉ nhà cậu ta.” Người đàn ông viết một loạt địa chỉ khác cho Tào Xuyên.
Tào Xuyên liếc mắt nhìn, không nói gì.
Người đàn ông nói rồi lại cầm cốc nước lên.
“Anh có thể cho tôi xin thêm một ít nước được không?”
Tào Xuyên đứng dậy lấy cho hắn một cốc nước đá khác
“Tôi biết, tuổi tác chúng tôi có sự chênh lệch hơi lớn.” Người đàn ông nói, “Đôi khi tôi cảm thấy bản thân không xứng khi đứng cạnh cậu ta, vậy nên tôi hầu như không bao giờ xuất hiện cùng cậu ta ở nơi công cộng”.
Khi người đàn ông uống nước, tay hắn khẽ run lên, Tào Xuyên nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay hắn.
“Tôi có thể cảm nhận được rằng cậu ấy không muốn cho đồng nghiệp biết về mối quan hệ giữa chúng tôi.” Càng nói chuyện, hắn càng có vẻ kích động, một nửa nước trong cốc liền bị đổ lên người.
Tào Xuyên để hộp khăn giấy lên trên bàn, nhưng người bên kia dường như không nhìn thấy, tiếp tục dùng tay siết chặt cốc giấy.
Cốc giấy bị bóp nát, nước hoàn toàn chảy ra ngoài.
Tào Xuyên cau mày nhìn tay vịn ghế của mình bị ướt, có chút không vui.
“Tôi vẫn luôn bị gạt.”, người đàn ông đỏ mắt, nhưng rõ ràng, không phải vì buồn mà vì tức giận. “Rằng cậu ấy muốn thể diện, muốn ẩn mình trong đám đông. Cậu ấy nói cậu ấy không muốn bị coi là kẻ dị lập. Đồng tính luyến ái sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề không thể lường trước được khi đi làm.”
Tào Xuyên buông bút xuống, lạnh lùng nhìn hắn.
“Tôi luôn tin những gì cậu ta nói, và tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu ta yêu cầu.” Người đàn ông cầm cốc lên uống, lại phát hiện cốc giấy đã bị bóp không ra hình dáng gì.
Tào Xuyên chỉ vào bình nước ở góc phòng, nói: “Ở đằng kia có cốc giấy và nước. Anh cứ tự nhiên đi.”
Người đàn ông đứng dậy, cảm ơn rồi bước đến bình nước rồi đứng đó uống liên tục ba cốc.
Sau ba cốc nước, hắn ta dường như bình tĩnh lại rất nhiều, ngồi trở lại, hít một hơi thật sâu và nhìn Tào Xuyên.
“Cậu ta là một thằng đê tiện.” Người đàn ông nghiến răng nói, “Cậu ta đã nói dối để tôi đưa hết tiền tôi có cho cậu ta. Và cậu ta lấy tiền của tôi để nuôi người đàn ông khác”.
Tào Xuyên tựa lưng vào ghế nhìn hắn: “Có chứng cứ không?”
“Không.” Người đàn ông nói, “Tìm chứng cứ là công việc của thám tử tư các anh. Nếu tôi có thể tìm được chứng cứ, tôi đã không đến tận đây.”
Hắn ta nói: “Tôi chấp nhận mức giá mà anh đưa ra. Tôi chỉ mong rằng anh sẽ tìm ra bằng chứng về việc cậu ta lừa dối tôi càng sớm càng tốt”.
Tào Xuyên cười: “Anh có biết mức giá của tôi không?”
“Tôi đã hỏi trước khi đến đây.”
“Xin lỗi, có thể anh đã hiểu lầm.” Cao Chuẩn nói, “Giá của mỗi vụ án đều khác nhau.”
Gã châm một điếu thuốc, viết giá tiền lên tờ giấy, rồi mỉm cười nhìn người đàn ông có vết sẹo trên mặt
Người đàn ông có vẻ hơi ngỡ ngàng, nhưng sau một lúc suy nghĩ, hắn đồng ý.
“Vậy thì hãy nhớ chuyển tiền đặt cọc vào tài khoản này trước tối hôm nay.” Cao Chuẩn viết số thẻ cho hắn ta, “Sau khi tiền gửi đến, tôi chắc chắn sẽ làm những gì nên làm”.
“Không thành vấn đề.” Người đàn ông nhét tờ giấy ghi số thẻ vào túi, đứng dậy rời đi.
Tào Xuyên tiễn hắn ra cửa, người nọ đột nhiên quay đầu lại.
“Đúng rồi,” người đàn ông nhìn gã nói, “Đây là danh thiếp của tôi. Vui lòng liên hệ với tôi nếu anh có bất kỳ tin tức nào.”
Người đàn ông rời đi, Tào Xuyên cúi đầu nhìn danh thiếp trên tay.
Lý Hán Đường.