Tào Xuyên đã nhận được một khoản tiền lớn trước khi trời tối. Sau khi nhận được cuộc gọi, người đàn ông tên Lý Hán Đường nói, “Tiền đã cầm. Đừng quên làm những gì anh đã hứa với tôi.”
“Đương nhiên.”
Tào Xuyên cúp điện thoại, trước mặt đặt một tấm ảnh và một tấm danh thiếp.
Ảnh là của Lý Chiêu.
Danh thiếp là của Lý Hán Đường.
Tào Xuyên nhìn chằm chằm tấm ảnh, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cầm lên xem kỹ mới chợt nhận ra không phải là chụp trực tiếp.
Nó không được chụp trực tiếp bằng điện thoại di động hoặc máy ảnh, mà được lấy từ video hoặc camera giám sát.
Lý do tại sao gã cảm thấy như vậy là bởi vì có một con số cực kỳ khó hiểu ở góc dưới bên phải của bức ảnh, con số thực sự không đầy đủ, hẳn nó phải là 2 số.
Là một thám tử tư, Tào Xuyên biết rõ hình ảnh từ camera giám sát như nào, từ hình ảnh không hoàn chỉnh này, gã trực tiếp phán đoán bức ảnh được lấy từ camera giám sát.
Cho nên, có người đã lắp camera trong nhà của Lý Triệu.
Là hắn ta?
Hay là một người khác?
Tào Xuyên châm một điếu thuốc, tiếp tục nhìn kỹ người trong ảnh.
Lý Chiêu dường như ngủ rất say, cả người nằm ngửa, không hề phòng bị.
Theo Tào Xuyên đếm thì có ba vết thương ở cổ tay, hai vết thương ở cổ tay trái và một vết thương ở tay phải.
Các vết xẹo có độ nông sâu không đồng đều, thoạt nhìn thì có vẻ như anh ta đang đeo một chiếc vòng tay, trông còn khá là khêu gợi.
Tào Xuyên lấy một điếu thuốc rồi nhìn chăm chú vào địa chỉ mà Lý Hán Đường để lại.
Gã lên mạng tìm tòi và nhanh chóng tìm thấy rất nhiều thông tin về Lý Chiêu.
Các thông tin như giới thiệu nhà, buôn bán phòng ốc, những tiện ích xung quanh khu vực nhà cửa được giới thiệu tóm tắt…
Thông tin hữu ích không nhiều, Tào Xuyên quyết định tự mình đi một chuyến.
Cho đến nay, điều khiến gã khó hiểu nhất trong toàn bộ sự việc là mối quan hệ giữa Lý Chiêu và Lý Hán Đường, hai người kia không đến cùng một thời điểm nhưng lại đến trong cùng một ngày và chỉ cách nhau vài tiếng, đều cùng nghi ngờ đối phương ngoại tình, và đều tin chắc đó là sự thật. Điều này thưc sự có chút mới mẻ.
Khi ra ngoài, Tào Xuyên xem dự báo thời tiết, ba giờ chiều, nhiệt độ cao nhất trong ngày là hơn 40 độ.
Gã đứng ở cửa do dự, nhưng vẫn cầm ô, mặc đồ đen, cầm ô đen, Tào Xuyên bước vào trong ánh nắng như thiêu đốt của mặt trời, chẳng mấy chốc làn da trắng nõn ốm yếu của gã bắt đầu ửng đỏ.
Vết đỏ này không phải là phản ứng sau khi tiếp xúc với ánh nắng, nó giống như nước bị bốc hơi từ bên trong. Gã đi trên đường giống như đang đi trong lò thiêu, cảm giác khô nóng làm gã cảm thấy khó thở
Tào Xuyên bắt taxi đến nhà Lý Chiêu, đây là tiểu khu khép kín, cấm người ngoài vào.
Gã đứng ở cổng nhìn quanh rồi bước vào quán cà phê đối diện.
Tiểu khu các tiệm cà phê một con đường nhỏ, đường rất hẹp và là đường một chiều.
Ngồi trong quán cà phê, gã có thể thấy rõ mọi thứ phía đối diện.
Gã lấy điện thoại di động so sánh bản đồ tiểu khu đã lưu để xác định tòa nhà của Lý Triệu, sau đó nhanh chóng khóa màn hình điện thoại.
Tòa nhà của Lý Chiêu vừa vặn nằm ở bên đường, số lầu cũng không cao, Tào Xuyên đi ra ngoài, đứng bên ngoài tiểu khu ngửa đầu lên là có thể nhìn thấy cửa sổ nhà anh ta.
Rèm cửa được kéo rất kín, không biết là để tránh ánh mặt trời hay để che khuất tầm mắt của một số người?
Tào Xuyên bật máy ghi âm đang mang theo, bên trong phát ra giọng nói của Lý Hán Đường.
“… Hầu như không bao giờ xuất hiện cùng em ấy ở nơi công cộng… Em ấy không muốn cho đồng nghiệp biết về mối quan hệ giữa chúng tôi… Em ấy là một thằng đê tiện… Nuôi người đàn ông khác…”
Người đàn ông khác.
Tào Xuyên tắt bút ghi âm, vừa quay người rời đi liền nhìn thấy một chiếc vali màu đen bên cạnh thùng rác ven đường, có vài con ruồi đang bu xung quanh.
Gã cảm thấy chiếc vali rất quen mắt, luôn cảm thấy mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó.
Gã đi vài bước, đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn, sau đó lấy tấm ảnh trong túi ra
Ở góc dưới bên phải của bức ảnh chụp Lý Chiêu, đồ vật bên cạnh giường, chính là một chiếc vali màu đen.