Liễu Nguyệt Phi mắt lạnh nhìn bàn tay đang vung đến, trong mắt hiện lên một tia sát ý, trên tay nàng làm một động tác nhỏ.
“A!” Lâm Mẫu Đơn bỗng nhiên hét to một tiếng, bàn tay bị đau rụt lại. Rõ ràng mắt thấy bàn tay sắp đánh lên mặt Liễu Nguyệt Phi, lại không biết vì sao đột nhiên một cỗ đau đớn như kim châm ập đến.
Nhíu mày suy nghĩ, liền chỉ vào Liễu Nguyệt Phi nói “Ngươi đánh lén đả thương người!”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy hừ lạnh một tiếng “Công chúa, rõ ràng là người chuẩn bị muốn đánh tại hạ, hiện tại sao lại thành tại hạ đánh lén đả thương người rồi?”
Trong lòng thị vệ ở đây cũng ào ào dâng lên bất bình cho Liễu Nguyệt Phi, Lâm Mẫu Đơn là khinh người quá đáng!
Lâm Mẫu Đơn giờ phút này dù không có đầu óc cũng biết tình huống hiện tại vô cùng bất lợi đối với ả. Lúc trước Hoàng huynh đã nói, nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, ả không thể vì một vài kẻ ti tiện mà hạ thấp bản thân. Bất quá Công tử Mị trước mắt này là khinh người quá đáng, không cho hắn biết mặt một chút, uy nghiêm công chúa của ả còn ở đâu?
“Bản cung nói ngươi đánh lén đả thương người thì chính là ngươi đánh lén đả thương người!” Lâm Mẫu Đơn trong mắt ánh lên hung ác. Nói xong, cư nhiên đoạt lấy đao của thị vệ đứng bên cạnh, trước ánh mắt khác thường của mọi người hạ đao xuống cánh tay chính mình. Một dòng máu đỏ tươi lập tức liền phun ra.
Thoáng chốc, binh lính ở đây cũng không thể hiểu sao Lâm Mẫu Đơn lại làm vậy. Tất cả đều mở to hai mắt, khó tin nhìn ả.
Liễu Nguyệt Phi híp mắt nhìn hành động của Lâm Mẫu Đơn. Không ngờ Mẫu Đơn Công chúa này cũng còn một chút thông minh, khó trách có thể trở thành đệ nhất Công chúa Bắc Sát!
Khoan đã, đệ nhất Công chúa?
Trong đầu Liễu Nguyệt Phi đột nhiên lóe lên một tia sáng. Thì ra là thế, thảo nào lúc trước lại cảm thấy quen thuộc như vậy, ra chính là ả nha!
“Công tử Mị, hiện tại bản cung phải đi tìm Vương gia cáo trạng. Bản cung mới đến Nam Tề ngày đầu tiên, Nam Tề các ngươi liền ra tay ám sát bản cung! Thật sự là tội không thể tha.” Nói xong còn giơ lên cánh tay đã đỏ tươi.
Một tia nắng mặt trời chiếu đến, ngọc bội trên cổ Lâm Mẫu Đơn phản quang có chút chói mắt. Liễu Nguyệt Phi liếc mắt nhìn một cái, trong lòng liền giật nảy. Đó không phải là……
Lâm Mẫu Đơn lúc này đã cảm thấy đau, tự trách mình xuống tay quá nặng. Nhìn vạt áo đã đỏ tươi, đầu có chút choáng váng. Nhanh chút đi tìm Hoa Khanh Trần, nếu không ả sẽ chảy hết máu!
“Bản cung hiện tại phải đi tìm Ngạo Vương!” Nói xong, vừa lòng nhìn gương mặt có chút tái nhợt của Liễu Nguyệt Phi liền xoay người rời đi.
(R: *xùy xùy* đi đâu đi đi, màu quá.)
Binh lính ở đây nhìn thân ảnh đi xa của Lâm Mẫu Đơn, không đành lòng nói với Liễu Nguyệt Phi “Công tử Mị, chúng ta sẽ thay ngươi làm chứng, nói cho Vương gia là Công chúa Bắc Sát kia vu oan giá họa!”
“Đúng rồi, không thể để Công chúa ghê tởm đó đạt được mục đích!”
Một lúc lâu sau, Liễu Nguyệt Phi mới hồi phục tinh thần lại, cười nhẹ với mấy binh lính bên cạnh “Không được, không thể liên lụy mọi người!”
Nói xong liền đăm chiêu nhìn phương hướng Lâm Mẫu Đơn rời đi, trong mắt toàn là hàn khí, xem ra nàng nên đổi một thân phận khác chơi đùa với Lâm Mẫu Đơn rồi!
Dần dần khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười giảo hoạt, bước chân rời đi theo phương hướng của Lâm Mẫu Đơn.
Tình cảnh náo nhiệt nháy mắt liền ảm đạm xuống, binh lính lo lắng nhìn bóng lưng Liễu Nguyệt Phi rời đi, cầu nguyện hắn tốt nhất không có việc gì.
~
Liễu Nguyệt Phi vừa đến đại trướng của Hoa Khanh Trần, chợt nghe đến Lâm Mẫu Đơn ở bên trong thút thít nói “Vương gia, ngài cần phải làm chủ cho Mẫu Đơn. Mẫu Đơn tuy là Công chúa Bắc Sát, nhưng cũng đường đường là Công chúa của một nước, sao có thể để một phụ tá nho nhỏ khi nhục, tổn thương như vậy!”
Nghe đến đó, Liễu Nguyệt Phi cười nhẹ tiêu sái bước vào đại trướng, hành lễ với Hoa Khanh Trần: “Tham kiến Vương gia!”
Hoa Khanh Trần híp mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi, tuy lúc này nàng đang cười nhẹ không nhìn ra khác thường gì nhưng hắn lại có thể cảm nhận được hàn khí toàn thân nàng toát ra, cảm nhận được một loại hơi thở địa ngục vây quang nàng. Đuôi mày liền chớp động một chút, ánh mắt hắn nghiêm túc khóa chặt Lâm Mẫu Đơn.
Lâm Mẫu Đơn đau khổ cúi đầu, tùy ý đại phu băng bó miệng vết thương, vẫn chưa chú ý tới ánh mắt Hoa Khanh Trần. Thấy người đến là Liễu Nguyệt Phi, tiếng khóc lại càng lợi hại hơn “Vương gia, kẻ này bây giờ đã dám công khai ám sát bản cung, về sau không biết còn dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì nữa!”
Lúc này ở đây còn có Triệu Tướng quân cùng Đông Phương Ngưng Tử. Triệu Tướng quân bản thân chính là một kẻ bảo thủ, phân nặng giai cấp, nghe Lâm Mẫu Đơn nói như thế, liền tức giận rống với Liễu Nguyệt Phi“Công tử Mị, vốn nghĩ ngươi thông minh, an phận thủ thường, không ngờ ngươi lại đại nghịch bất đạo như vậy. Đây là tổn hại thể diện Nam Tề, thể diện Vương gia!”
Triệu Tướng quân vốn nghĩ nói vậy là hùa theo Lâm Mẫu Đơn, giúp Hoa Khanh Trần giải thích rõ với Bắc Sát. Công chúa Bắc Sát này vừa đến ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện, nếu truyền ra ngoài chính là tổn hại đến danh dự của Nam Tề!
“Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, Triệu Tướng quân không nên tùy ý liền định tội!” Hoa Khanh Trần lạnh giọng nói, ánh mắt lơ đãng đảo qua Triệu Tướng quân.
Triệu Tướng quân thấy ánh mắt Hoa Khanh Trần, trong lòng nổi lên một trận sợ hãi? Là hắn nói sai rồi sao? Nhưng là hắn đang giúp Vương gia nha!
“Vương gia, cánh tay Mẫu Đơn chính là chứng cớ!” Lâm Mẫu Đơn nghe được lời nói Hoa Khanh Trần, khó tin nhìn hắn. Ả chính là Công chúa một quốc gia, lời nói ra còn không thể khiến hắn tin tưởng sao?
“Trên tay Mẫu Đơn Công chúa đúng là bị thương, nhưng vậy cũng không thể chứng minh là Công tử Mị gây ra.” Đông Phương Ngưng Tử lúc này cũng lên tiếng. Công tử Mị một thân thư sinh, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ động đao động kiếm, hơn nữa bằng trí tuệ của Công tử Mị, không có khả năng sẽ làm loại chuyện này!
“Đông Phương Tướng quân, bản cung bị thương còn không thể chứng minh sao?” Lâm Mẫu Đơn hai mắt tức giận trừng Đông Phương Ngưng Tử, chỉ thiếu phun lửa!
Liễu Nguyệt Phi cười nhẹ nhìn gương mặt vốn xinh đẹp của Lâm Mẫu Đơn giờ đã bị ác độc vặn vẹo không ra hình. Thật sự là ngây thơ quá thể, cho rằng tự mình hại mình là có thể vu oan giá họa cho nàng sao? Lâm Mẫu Đơn hình như không rõ tình huống thì phải, nơi này là Nam Tề, không phải Bắc Sát của ả, thật sự là không đầu óc.
“Công chúa bị thương cũng có thể là chính mình không cẩn thận?” Đông Phương Ngưng Tử hoàn toàn không nhìn đến tức giận của Lâm Mẫu Đơn, tức giận này với hắn mà nói, căn bản không hề ảnh hưởng.
Lâm Mẫu Đơn vừa nghe, nhất thời bốc khói. Đông Phương Ngưng Tử này không phải nói nàng vu oan giá họa sao? Tôn nghiêm bị giẫm lên như thế, tức giận đến Lâm Mẫu Đơn không thèm suy nghĩ đã nói ra miệng.
“Vương gia! Xem ra Nam Tề sẽ không hòa chiến với Bắc Sát! Nếu đã vậy, bản cung hiện tại đi về!”
(R: *vẫy khăn* không tiễn.)
Triệu Tướng quân thật đúng là bị Lâm Mẫu Đơn dọa, vội vàng nói “Vương gia, xem ra Mẫu Đơn Công chúa là thật bị ủy khuất, xin Vương gia trách phạt Công tử Mị, trả lại rõ ràng cho công chúa!”