Đường Hương Nhã nhìn biến hóa trước mắt, hứng thú cũng bị khơi dậy, An Chiêu Hoa trộm giấu nam nhân trong Ngạo vương phủ sao?
An Chiêu Hoa vốn đang đắm chìm trong hạnh phúc đột nhiên bị dọa đến phát ngốc, đến khi Hoa Khanh Trần tức giận mới phản ứng lại!
“Chiêu Hoa, bổn vương quá thất vọng với ngươi rồi!” Hoa Khanh Trần nổi giận đùng đùng nhìn nam tử nửa thân trần cùng An Chiêu Hoa, sau đó phân phó với thị vệ bên ngoài: “Đến đây, bắt hắn giải vào đại lao cho ta!”
Thoáng chốc, một đám thị vệ võ trang tiến vào phòng bắt đi hán tử, mà hán tử kia cũng không hết hy vọng hô to với An Chiêu Hoa: “Chiêu Hoa Quận chúa cứu ta, cứu ta a!”
An Chiêu Hoa lúc này vẻ mặt cầu xin nhìn Hoa Khanh Trần giải thích: “Vương gia, Vương gia, đó không phải, Vương gia, ngài tin tưởng ta, ta không biết hắn a!”
Mà người nọ vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “An Chiêu Hoa, nàng nói nàng yêu ta, nàng nói nàng muốn cùng với ta, hiện tại ta thân phận không bằng người khác, nàng liền không cần? Nàng nữ nhân nhẫn tâm này!”
“Vương gia, hắn nói bậy!”
“Câm miệng!” Hoa Khanh Trần đột nhiên rống giận, trong mắt tất cả đều là thất vọng nhìn An Chiêu Hoa “Sự thật ngay tại trước mắt, bổn vương không thể không tin tưởng. Từ nay về sau, bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Nói xong nổi giận đùng đùng phất tay áo rời đi, để lại một đám người vẫn còn kinh hãi!
An Chiêu Hoa dại ra nhìn bóng lưng đi xa của Hoa Khanh Trần, giống y Liễu Nguyệt Phi lúc trước, đã mất hồn.
Hoa Minh Nguyệt lại có suy nghĩ khác, hết thảy những diều này có thể nào là do Hoa Khanh Trần tự biên tự diễn không? Bởi vì phát hiện nam tử kia tránh trong Mai viên nên mới dựng nên một màn này, đem An Chiêu Hoa nâng lên thật cao, sau đó đạp một phát rơi xuống, tan xương nát thịt. Nếu thực sự như thế, vậy hắn thật đáng sợ!
Hiện tại cao hứng nhất vẫn là Đường Hương Nhã, một lúc liền hai người thất sủng, cơ hội của ả đã đến!
……
Trong Mai viên yên lặng, Liễu Nguyệt Phi nằm trên giường, hai mắt khóc sưng đỏ, lúc này đang ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà, không có một chút tức giận, khiến Thanh Nhi Hoàng Nhi vô cùng lo lắng.
Lúc này cửa đột nhiên bị mở ra, Hoa Khanh Trần đi đến, nhìn thiên hạ trên giường, trong lòng không nhịn được một trận đau đớn.
Thanh Nhi Hoàng Nhi lập tức quay đầu, thấy là Hoa Khanh Trần, liền yên tâm, nhưng vẫn không có sắc mặt tốt.
Hoa Khanh Trần thấy vậy, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nói: “Các ngươi đi xuống đi!”
Hoàng Nhi vừa định nói gì đã bị Thanh Nhi kéo ra ngoài, đóng cửa lại. Trong phòng cũng chỉ còn lại Hoa Khanh Trần cùng Liễu Nguyệt Phi.
Có điều Liễu Nguyệt Phi lúc này vẫn đang ngẩn người, chưa chú ý đến thay đổi trong phòng, nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì!
Hoa Khanh Trần thở dài, ngồi xuống bên giường, hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy kinh ngạc quay đầu, nhìn đến người vẫn mong đợi nhưng lại mất hứng, giận dỗi úp mặt vào tường, không thèm nhìn Hoa Khanh Trần thêm lần nào.
Hoa Khanh Trần bất đắc dĩ xoay nàng lại, nói: “Còn đang tức giận?”
Nước mắt vốn đã ngừng của Liễu Nguyệt Phi lúc này lại tuôn ra, dỗi nói: “Ai dám giận người?”
Vừa nghĩ đến hôm nay Hoa Khanh Trần đối nàng như thế, trong lòng liền đau một trận.
Hoa Khanh Trần nhìn nước mắt của nàng, tâm như bị kiến dày vò. Hắn sao có thể để mặc nàng khóc được?
“Thực xin lỗi a, ta lúc trước không nói cho ngươi, bởi vì chuyện rất khẩn cấp. An Chiêu Hoa cùng Minh Nguyệt để một gã nam tử lẻn vào phòng ngươi, cũng may xung quanh phòng ngươi phòng thủ nghiêm ngặt nên mới bị bắt lại. Ta liền tương kế tựu kế, đẩy sang phòng An Chiêu Hoa, để mọi chuyện được thuận lợi, ta mới lợi dụng chuyện An Chiêu Hoa rơi xuống nước. Thực xin lỗi, đừng khóc!”
Một đại nam nhân, đặc biệt loại nam tử có tôn nghiêm vô cùng này, cúi đầu nhận sai với một nữ nhân là một việc không hề dễ dàng. Nhưng là hắn lại vội vàng giải thích, rất sợ thiên hạ trên giường đau lòng hiểu lầm.
Liễu Nguyệt Phi nhất thời kinh ngạc? Ngay cả khóc cũng quên. Cái gì? Sư phụ đang xin lỗi nàng? Hơn nữa chuyện này chính là giả? Nghĩ đến đây, ủy khuất trong lòng toàn bộ bạo phát ra, hai tay nàng không ngừng đấm đá Hoa Khanh Trần, tê tâm liệt phế khóc rống nói: “Ta nghĩ người không cần ta nữa!”
Hoa Khanh Trần khó chịu một đem ôm nàng vào lòng, lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Sẽ không, chết cũng sẽ không!” Những lời này tưởng như tuyên thệ bình thường nhưng lại chặt chẽ in sâu vào lòng hai người.
Liễu Nguyệt Phi hiện tại trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, nghẹn ngào nói: “Không được nói chết!”
Hai tay lại đặt lên vai Hoa Khanh Trần, đem thân thể hai người ôm càng chặt. Bản thân đã sớm quen với việc ngủ bên cạnh hắn, hiện tại lại có chút xấu hổ, đột nhiên nghĩ đến tâm ý của mình, nàng không khỏi cảm thấy chua xót. Nàng yêu sư phụ của mình, cũng là cấm luyến, là thế nhân không cho phép. Hơn nữa nàng không thể ảnh hưởng đến danh dự sư phụ, càng không thể khiến sư phụ chán ghét nàng. Như bây giờ là tốt rồi, chỉ đứng bên cạnh hắn, để hắn sủng, che chở. Cho đến khi, sư mẫu xuất hiện……
“Sao còn khóc!” Hoa Khanh Trần cảm giác trên vai có chút ẩm ướt, liền đẩy nàng ra nhìn kĩ, cư nhiên còn đang khóc.
“Ta đau lòng a, người cư nhiên không nói cho ta!” Liễu Nguyệt Phi nhanh chóng lau đi nước mắt, tùy tiện tìm lý do nói qua loa.
“Lần sau nhất định sẽ nói cho ngươi, lần này là vì quá bất ngờ!”Hoa Khanh Trần gắt gao ôm nàng, lại một lần nữa giải thích. Liễu Nguyệt Phi trong lòng hắn thì tim lại đau như dao cắt. Vì sao, vì sao tình cảm của nàng đối với hắn lại thay đổi? Vì sao? Giống như, chỉ muốn sư phụ cứ vậy cả đời chỉ thuộc về nàng!
“Sư phụ, có người nói ta điêu ngoa tùy hứng!” Nàng chôn trong lòng Hoa Khanh Trần làm nũng nói, tận tình hưởng thụ ấm áp của hắn.
Hoa Khanh Trần nghe vậy, cười nhẹ nói: “Đó là thẳng thắn đáng yêu.”
“Sư phụ, có người nói muốn đem ta đuổi về Bắc Sát!” Liễu Nguyệt Phi tiếp tục, biểu lộ hoàn toàn kiều mị của tiểu nữ nhi.
“Bổn vương bắt kẻ đó đưa đi!” Hoa Khanh Trần trong lòng có chút giận, ai dám tiễn bước đồ nhi bảo bối của hắn! Tuy biết rõ Liễu Nguyệt Phi là đang làm nũng, nhưng trong lòng hắn vẫn là không khỏi tức giận.
“Sư phụ, con thỏ của Chiêu Hoa Quận chúa ú ú, nói vậy chắc vị không tệ.” Liễu Nguyệt Phi hiện tại đang buồn bực, vừa nghĩ đến hôm nay Hoa Khanh Trần đối đãi An Chiêu Hoa như vậy, trong lòng lại là một trận ghen tuông.
“Người đâu, đi đem con thỏ của Chiêu Hoa Quận chúa mang đến đây cho bổn vương.” Nghe vậy, Hoa Khanh Trần không chút để ý phân phó với thị vệ bên ngoài.
Huyền Thiên lúc này đang trực ở ngoài, nghe được một câu như vậy liền biết là chủ ý của ai. Bất quá Vương gia a, đó là con thỏ ngài đưa cho Quận chúa năm đó nga! Chiêu Hoa Quận chúa này thật đúng là không hay họ, vừa bị Vương gia gài bẫy, còn phải để lại thỏ! Tất cả những điều này nói lên một đạo lý, đắc tội ai đều có thể, chính là không thể đắc tội thiếu chủ nhà hắn!