• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hảo một câu ‘Bất thị hoa trung thiên ái cúc’, Chiêu Hoa muội muội càng ngày càng xuất chúng!” Hoa Lạc Trần vỗ tay trầm trồ khen ngợi, người của hoàng gia đương nhiên phải tâng bốc một chút.

Liễu Nguyệt Phi nhàm chán ghé vào trên người Hoa Khanh Trần, hoàn toàn cùng một bộ dáng với sứ thần Tây phương, trên mặt viết hai chữ thật to, chán quá.

Hoa Khanh Trần buồn cười nhìn nàng, cầm một cái bánh hoa quế nhét vào miệng nàng, trong mắt tất cả đều là sủng nịch. Liễu Nguyệt Phi cũng không chút khách khí ăn bánh hoa quế được đưa tới.

Này hết thảy bị An Chiêu Hoa đang đắc ý nhìn thấy, đột nhiên nghĩ đến Lâm Tường Vi không học vấn không nghề nghiệp, tranh đấu với một Đường Hương Nhã không được sủng còn không bằng chơi đùa Lâm Tường Vi được sủng ái!

“Nghe nói Bắc Sát có nhiều tài nữ, không bằng để Lâm Trắc phi đến một lần cho mọi người xem thế nào?”

Liễu Nguyệt Phi đang nhàm chán nghe được một câu như vậy, nhìn thoáng qua Hoa Khanh Trần, thấy trong mắt đối phương là ba chữ ‘tùy ý ngươi’ liền trực tiếp nói to hai tiếng “Sẽ không!”

Nhất thời toàn thành ồ lên, sứ thần Tây phương đang nhàm chán cũng ngẩng đầu nhìn Liễu Nguyệt Phi một cái, người này thật đúng là thú vị.

An Chiêu Hoa cười nhạt “Công chúa một quốc gia mà không làm thơ? Vậy ngươi nói, ngươi biết làm cái gì?”

Đường Hương Nhã cũng vui sướng khi người gặp họa nhìn Liễu Nguyệt Phi, trong mắt tất cả đều là ghen tị nồng đậm!

“Nữ tử không tài đó là đức, quốc gia đại sự giao cho nam nhân xử lý là được, nữ tử giúp chồng dạy con, cũng không cần làm thơ viết chữ a!” Từ đầu đến cuối, Liễu Nguyệt Phi đều ghé vào trong lòng Hoa Khanh Trần, không hề đứng lên, một màn này càng kích thích An Chiêu Hoa cùng Đường Hương Nhã.

Những lời này bản thân chính là khen tặng nam tử ở xã hội cổ đại nam tôn nữ ti này có vai trò to lớn, thực rõ ràng, Hoa Mạch Tiêu vừa lòng gật đầu, vô cùng đồng ý với Liễu Nguyệt Phi.

“Nữ tử có chút tri thức mới có thể chia sẻ áp lực với trượng phu, làm hiền thê!” An Chiêu Hoa tiếp tục nói, lý luận này của Lâm Tường Vi là từ chỗ nào đến?

Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi cười nhẹ “Chẳng lẽ chia sẻ áp lực chính là không có việc gì làm chút thơ?”

“Ngươi! Không thể nói lý!” An Chiêu Hoa tức giận chỉ vào Liễu Nguyệt Phi, người này thật đúng là hoang dã!

“Đủ, vốn là Kỳ thi hội, không làm thì thôi, tất nhiên vẫn có người ra làm!” Hoàng hậu trên mặt xanh mét nói. Một Kỳ thi hội hoành tráng lại bị Liễu Nguyệt Phi nói thành không đáng một đồng, đương nhiên là bà ta không vừa ý, loại văn hóa nho nhã này, người hoang dã đương nhiên không hiểu được!

Hoa Mạch Tiêu vẫn luôn xem diễn không nói gì, dù sao là Kỳ thi hội của Hoàng hậu, hắn xác thực khó mà nói nên lời, không có việc gì liền uống rượu tán gẫu với sứ giả.

Sứ giả tiếp rượu Hoàng đế, nhìn Liễu Nguyệt Phi trong lòng Hoa Khanh Trần, trong mắt tất cả đều là hứng thú. Nữ tử này, thật sự là khác biệt.

Hoa Khanh Trần chú ý tới ánh mắt mãnh liệt thăm dò của sứ giả, sắc bén trong mắt lập tức bắn tới, tất cả đều chứa ý tứ cảnh cáo. Sứ giả thấy vậy cũng nhún vai không để ý.

Liễu Nguyệt Phi chôn trong lòng Hoa Khanh Trần lúc này toàn thân thả lỏng, đương nhiên là không cảm nhận được ánh mắt của sứ giả, chỉ cần hiện tại không để nàng làm thơ, nàng liền ăn bánh hoa quế, đậu phộng đường của mình.

Lúc này toàn hoa viên trải qua một màn vừa rồi, ai cũng không muốn là người đầu tiên bước ra, nhất thời có chút tẻ nhạt. Hoàng hậu ý trách cứ nhìn Liễu Nguyệt Phi, nhưng là người ta căn bản không chú ý tới bà, khiến bà ta càng tức giận hơn!

Triệu Nhu Nhi ở phía sau lại cảm giác được tức giận của Hoàng hậu, nhìn xung quanh một chút rồi thở dài một hơi, đứng lên nói “Vậy để Nhu Nhi đến một lần đi, Nhu Nhi liền lấy thu làm đề. Yên cảnh đạm mông mông. Trì biên vi hữu phong. Giác hàn cùng cận bích. Tri minh hạc quy lung. Trường mạo tùy niên cải. Suy tình dữ vật đồng. Dạ lai sương hậu bạc. Lê diệp bán đê công.”

“Văn chương của Nhu Nhi tiến bộ rất lớn a.” Hoàng hậu vui mừng nhìn Triệu Nhu Nhi, may mắn có người ra cứu nguy. Lại một lần nữa căm hận liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi vẫn đang ăn thật vui vẻ, cũng may Hoàng thượng chỉ cho làm Trắc phi, nếu là Chính phi, không biết nàng còn dữ dội đến mức nào!

“Thần cũng đến một lần đi. Nam lĩnh kiến thu tuyết. Thiên môn sinh tảo hàn. Nhàn thời trú mã vọng. Cao xử quyển liêm khan. Vụ tán quỳnh chi xuất. Nhật tà diên phấn tàn. Thiên nghi khúc giang thượng. Đảo ảnh nhập thanh lan.”

Liễu Nguyệt Phi đang ăn đến quên trời đất đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là Mộc Khinh. Bất quá, nhìn ánh mắt của hắn có chút không đúng, nhưng là loại cảm giác này lại không thể nói rõ, chỉ có một ít thương cảm bị nàng nhìn ra. Mộc Khinh này đang thương cảm gì?

“Mộc đại nhân thật tài năng, câu thơ này, thật khéo là vừa đúng a!”

“Đúng vậy, xác thực tốt lắm, là tác phẩm xuất sắc a!”

Một ít lời khen tặng không ngừng vang lên, Kỳ thi hội trở lại trạng thái náo nhiệt lúc trước, giống như một màn đệm lúc nãy không hề xảy ra. Liễu Nguyệt Phi lúc này định quay đầu nói lời cảm tạ với Triệu Nhu Nhi một chút, lại nhìn thấy Triệu Nhu Nhi khóe mắt đỏ hồng, nàng không hiểu hỏi, đối phương lại nói là bụi bay vào mắt.

Liễu Nguyệt Phi càng thêm không rõ, không có gió, bụi chỗ nào bay đến a?

Kỳ thi hội kéo dài đến một canh giờ sau thì một đám tiểu thư khuê các không có tài văn chương đều ào ào lên hiến vũ*. Đỗ Chân Chân cũng ngồi không yên đứng dậy múa kiếm, được toàn bộ hoan hô. Trong tứ phi cũng chỉ còn Liễu Nguyệt Phi chưa biểu diễn, những người khác đã nhận định Công chúa này không tài không đức, hiện tại kiêu ngạo như vậy cũng chỉ là bởi vì được sủng ái, chờ đến lúc thất sủng sẽ không có ai thương hại!

(R: hiến vũ: múa).

Lúc này sứ thần Tây phương đã ngồi không yên, loại nho nhã gì đó như thế này, bọn họ không có hứng thú, liền nói thẳng với Hoa Mạch Tiêu “Hoàng thượng, hiện tại cũng nên đến lúc tại hạ triển lãm!”

Nghe vậy, trước mắt Hoa Mạch Tiêu tối sầm lại, Liễu Nguyệt Phi lại sáng mắt lên.

“Năm nay vẫn là luật như trước, tại hạ muốn hương liệu cùng hạt giống, đánh cuộc của nước ta chính là thuyền đi sứ tại hạ đến!”

Vừa dứt lời, ánh mắt tối tăm của Hoa Mạch Tiêu nhất thời hiện lên một tia sáng, loại thuyền này hắn xem qua, đã sớm muốn, chống lại mưa gió đúng là vô cùng tốt, lúc này động lòng, liền nói với các đại thần “Hôm nay ai thắng thuyền, trẫm ban cho hắn một yêu cầu!”

Nhất thời toàn bộ đều ồ lên, một yêu cầu của Hoàng thượng, đó là dụ hoặc rất lớn nha. An Chiêu Hoa cùng Đường Hương Nhã cũng sáng mắt lên, trong lòng đều nghĩ nếu được Hoàng thượng chấp nhận, vậy vị trí Ngạo Vương phi kia chính là của mình rồi!

Liễu Nguyệt Phi không còn hứng thú ăn đồ vặt, sao lâu như vậy mà còn chưa ăn cơm, đúng là chán ghét!

Sứ thần Tây phương đắc ý lấy từ trong lòng ra một khối vuông nhỏ, nói với mọi người “Ai có thể trong thời gian một nén nhang, đem thứ trên tay ta làm trở lại như cũ là chiến thắng ván đầu tiên!”

Quy định trận đấu hàng năm đều chỉ có một hình thức, sứ giả ra đề ván thứ nhất, qua được cửa đó Nam Tề mới ra đề mục. Sứ giả giải được liền ra đề tiếp, cứ như vậy.

Hàng năm, trên cơ bản mọi người Nam Tề không qua được cửa thứ nhất đã thảm bại!

Liễu Nguyệt Phi vừa ăn vừa tò mò ngẩng đầu nhìn xem là cái gì, không nhìn thì thôi, vừa thấy liền bị dọa nhảy dựng. Đó không phải là rubik sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK