• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Nguyệt Phi đi theo hướng hai cung nữ đến nơi giam giữ Lâm Sùng.

Cư nhiên là tầng hầm ở Tường Vi các lúc trước! Hôn mê, nàng thật không ngờ sẽ là chỗ này?

Bên ngoài Tường Vi các vẫn là một đống đổ nát, chưa hề được trùng tu, cho nên trước mắt nơi này rất hoang vắng, người bình thường căn bản sẽ không để ý.

Cho nên mới nói chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất! Giấu ở nơi hoang tàn, một tên lính gác cũng không có thế này, khó trách nàng tìm nửa ngày cũng không ra.

Chủ ý này chắc chắn không thể nào là do tên ngu ngốc Lâm Bình Chi nghĩ ra, hơn phân nửa là cái tên chỉ sợ thiên hạ không loạn, rảnh rỗi chen một chân vào, Đông Ngô Thái tử kia!

Thấy hai cung nữ bước vào, Liễu Nguyệt Phi cũng nhanh chóng chạy theo. Chỗ này nàng vô cùng quen thuộc!

Hai cung nữ vào đến tầng hầm, hiện tại tầng hầm vì được sử dụng làm nhà tù nên có xích sắt quấn chung quanh, bảo sao Lâm Bình Chi không sợ Lâm Sùng trốn đi, nhà tù vững chắc như vậy, chim còn bay không ra chứ nói gì người!

Hai cung nữ lấy chén thuốc ra từ hộp thức ăn, qua khe hở của lồng giam đưa vào trong, tổng cộng có ba chén, sau đó nói với Lâm Sùng: “Hoàng thượng, đây là thuốc Thái tử đích thân sắc cho ngài, muốn nữ tì cho Hoàng thượng uống, hai bát còn lại là của Thập Thất Hoàng tử cùng Mộc công tử! Dùng để bổ thân thể!”

(R: ừ, thuốc bổ của Trung tâm Công nghệ hóa màu =))).

Liễu Nguyệt Phi nghe được ba chữ ‘Mộc công tử’ liền ngó vào trong, quả nhiên, Mộc Khinh cả người vô lực đang ngồi dưới đất, rõ ràng đã bị người động tay chân!

“Hừ, nó chỉ ước sao trẫm chết đi thôi. Trẫm nghĩ thứ này hơn phân nửa chính là cái gì để trẫm chết nhanh một chút rồi!” Lâm Sùng ôm đứa con út đang sợ hãi, hừ lạnh.

Hai cung nữ không phải chưa thấy qua cảnh đời, nghe Lâm Sùng phát hỏa cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi!

Lâm Sùng làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, tính tình cũng không phải dễ chịu, hắn quát lớn với hai cung nữ: “Còn không mau cút đi, đừng để trẫm nhìn thấy các ngươi!”

Một tiếng rống này khiến hai cung nữ đầu cũng không dám ngước lên, có ý định muốn chạy ra ngoài, nhưng thấy ba người Lâm Sùng còn chưa uống hết thuốc, bản thân cũng không thể báo cáo kết quả với chủ tử, đành phải quỳ gối không dám ngẩng đầu, cả người phát run.

Lâm Sùng hổn hển, hiện tại ngay cả cung nữ cũng dám không để hắn vào mắt? Làm Hoàng đế nhiều năm, đã sớm hình thành bản tính kiêu ngạo, hắn không cho phép bản thân chật vật như vậy, liền đứng dậy chuẩn bị cho hai cung nữ biết mặt một chút. Nhưng vừa đứng lên, hai cung nữ đã vội vàng chạy mất!

Lâm Sùng nhất thời ngồi phịch xuống đất lại, nhìn chén thuốc trước mắt, tâm trạng cũng vô cùng phiền muộn. Sao hắn lại có một đứa con như vậy chứ?

“Phụ hoàng, trên đất lạnh, nhi thần trải cho người đống rơm!”Giọng nói non nớt của Thập Thất vang lên bên tai Lâm Sùng, đồng thời cũng kéo Lâm Sùng đến góc phòng giam, nơi đã trải sẵn một ụ rơm.

Lâm Sùng nhìn Thập Thất, nhẹ nhàng từ ái vuốt tóc cậu bé. Từ trước đến giờ hắn chỉ yêu thương Lâm Tường Vi, đã xem nhẹ rất nhiều đứa nhỏ khác, hắn đúng là không phải một phụ thân tốt!

“Thập Thất a, ủy khuất con!” Nếu không phải bởi vì Thập Thất là nhỏ nhất, hắn cũng sẽ không chọn làm Thái tử, hiện tại đúng là ủy khuất cho nó!

Khóe mắt Thập Thất có chút ướt át đáp: “Phụ hoàng, nhi thần không ủy khuất!”

Mộc Khinh ở bên cạnh nhìn một già một trẻ trước mắt, trong lòng cũng không thoải mái nhưng hắn vẫn im lặng.

“Phụ hoàng, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ a?” Thâp Thất đỡ Lâm Sùng ngồi xuống, thân thể Lâm Sùng bây giờ cứ ngày một tệ đi, cứ tiếp tục như thế này sớm muộn gì cũng không còn mạng.

“Không biết!” Lâm Sùng nhìn một mảnh tối đen xung quanh, trong lòng vô cùng thống khổ. Hắn làm người đúng là thất bại, cho đến giờ cũng không có một ai trung thành, hiện tại rơi vào tình cảnh này cũng không một thần tử hay con cái nào đến cứu, thật đáng buồn a!

“Phụ hoàng, vậy không bằng chúng ta tự sát đi, ở lại đây cũng chỉ để cho đại ca lợi dụng!” Thập Thất đột nhiên lớn giọng nói, trên mặt viết hai chữ ‘nghiêm túc’, cả người tản ra dũng khí hoàn toàn không hợp tuổi. Lâm Sùng đột nhiên phát hiện, lúc này có một đứa con như vậy cũng đủ rồi.

Trong mắt hắn lộ ra vẻ bi thương, so với ở lại đây chịu nhục, còn không bằng rời đi sớm một chút. Chỉ là làm vậy sẽ khổ cho con dân Bắc Sát, ủy khuất Thập Thất!

Nhìn về phía chén thuốc cung nữ mang đến, Lâm Sùng nhấc chân đi về phía đó. Mộc Khinh thấy hành động của phụ tử Lâm Sùng thì không khỏi mở to mắt nhìn, nhưng nghĩ lại, chuyện của Lâm gia, người ngoài như hắn cũng không tiện hỏi đến, chỉ có thể cảm thán một thế hệ quân vương cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.

Lâm Sùng bưng chén thuốc lên, thở dài một hơi, sau đó lại cầm một chén khác đưa cho tiểu nhi tử, rồi quay sang hỏi Mộc Khinh: “Công tử có muốn không?”

Mộc Khinh nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta còn muốn chờ Nhu Nhi!”

Nhắc tới Nhu Nhi, trong lòng Mộc Khinh không khỏi đau đớn. Vì sao Nhu Nhi lại biến thành như vậy?

Lâm Sùng biết thân phận Mộc Khinh, nhưng người ta là người Nam Tề, con đường của người ta hắn cũng không tiện quản, đành gật gật đầu.

Nhìn chén thuốc trong tay, hắn không khỏi thở dài. Lâm Sùng a Lâm Sùng, ngươi làm đế mấy chục năm, giờ lại rời vào kết cục như vậy, đúng là đáng buồn a!

Nghĩ đến đây, hắn dứt khoát nâng chén thuốc đổ vào miệng, nhưng bất ngờ cánh tay bị vật gì đó đập trúng, chén thuốc cũng rơi xuống đất. Chén thuốc trên tay Thập Thất cũng bị đánh văng.

Mộc Khinh thấy vậy thì kích động trong lòng, có người vừa ra tay?

Lâm Sùng khó hiểu nhìn về phía bóng tối, lên tiếng hỏi: “Là ai?”

Là ai mà lại ra tay cứu hắn vào lúc này?

Trong bóng đêm, một nữ tử bước ra, nàng mặc quần áo giản dị nhưng khí chất không tầm thường trên người nàng vẫn không bị che giấu.

“Hoàng hậu nương nương……” Mộc Khinh nhìn đến người tới liền thốt lên.

Liễu Nguyệt Phi bước đến trước cửa phòng giam, nhìn nước thuốc đã biến thành màu trắng trên đất, không khỏi hừ lạnh. Lâm Bình Chi, ngươi đúng là ác độc!

Lâm Sùng nghe lời Mộc Khinh nói liền quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Phi, môi run run, kích động nói.

“Ngươi chính là Liễu Nguyệt Phi, người đã làm bạn với trẫm sau khi Tường Vi đi?”

Liễu Nguyệt Phi kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt Lâm Sùng, không thể tin hỏi: “Thì ra ông vẫn luôn biết?”

Mộc Khinh lúc này không hiểu lắm tình hình hiện tại, vì sao Lâm Sùng lại biết Liễu Nguyệt Phi?

Lúc này, Lâm Sùng nở nụ cười, gương mặt hiện lên vẻ từ ái Liễu Nguyệt Phi quen thuộc, hắn nói: “Tường Vi là nữ nhi của trẫm, mỗi một phần của nó trẫm đều rất rõ ràng, chuyện nó chết trẫm cũng biết!”

Nói đến đây, trên mặt Lâm Sùng lộ ra một tia khổ sở.

Liễu Nguyệt Phi nhìn biểu cảm của Lâm Sùng, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nàng không hiểu hỏi: “Vậy lúc trước vì sao ông không vạch trần ta?”

Lâm Sùng thở dài một hơi, suy nghĩ dường như quay trở lại ngày trước, hắn chậm rãi nói: “Lúc thấy ngươi giống Tường Vi như đúc, ta liền không nỡ vạch trần, cứ để ngươi thay Tường Vi bồi bên cạnh ta đi!”

Nghe đến đó, Mộc Khinh cũng bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Lâm Tường Vi gả đến Nam Tề lúc trước là Liễu Nguyệt Phi giả dạng!

Khó trách hắn cảm thấy quái dị, vốn theo như lời đồn thì Lâm Tường Vi không thông minh đến vậy, không ngờ Liễu Nguyệt Phi đã sớm bày trận diễn kịch!

Liễu Nguyệt Phi nghe vậy cũng có thể hiểu. Đột nhiên mất đi nữ nhi yêu quý, rồi lại đột nhiên xuất hiện một người giống ái nữ như đúc, tất nhiên người ta sẽ dễ dàng lấy đó làm thế thân, hơn nữa lúc ấy đầu óc Lâm Sùng cũng không được sáng suốt, nhầm lẫn là chuyện bình thường.

Nàng gật đầu nói: “Nơi này không thích hợp để nói chuyện, chúng ta ra ngoài trước!” Nói xong liền dùng vũ khí phóng châm trên cổ tay bắn mấy châm vào ổ khóa.

Hồi trước lúc còn học trong quân doanh, huấn luyện viên thích nhất tìm đủ loại lí do đoạt lấy đồ của nàng, cũng chỉ là mấy món đồ nhỏ tiện dụng lại dễ mang theo thôi. Mỗi lần huấn luyện viên lấy đi, đương nhiên sẽ khóa lại trong phòng, dần dần, khóa an toàn phòng huấn luyện viên đều bị nàng xử đẹp.

Cho nên mở khóa từ thời học sinh đã thành nghề tay trái của nàng, ổ khóa cổ đại này có thể phức tạp đến mức nào chứ?

Lắc nhẹ một cái ổ khóa đã tách ra, nàng nhanh chóng cởi dây xích sắt đang trói chặt mấy người bọn họ, bước đến chỗ Mộc Khinh. Nhìn bộ dáng toàn thân vô lực của Mộc Khinh, Liễu Nguyệt Phi khẽ nhướn mày, bằng trí nhớ giải huyệt đạo cho hắn.

“Xong rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài đi!” Liễu Nguyệt Phi vỗ tay đứng lên, vừa lòng nhìn chung quanh, sau đó mang ba người đi ra.

Ba người cũng không chậm trễ, lập tức theo sau Liễu Nguyệt Phi.

Liễu Nguyệt Phi đi đến trước cửa thì đột nhiên dừng bước, Lâm Sùng khó hiểu nhìn nàng, sau đó lại nhìn về phía đêm đen trước mắt, lên tiếng hỏi: “Sao không đi nữa?”

Mộc Khinh bước ra cuối cùng cũng phát hiện tình huống không thích hợp, hắn trầm trọng nói: “Có người!”

Nghe vậy, Lâm Sùng kinh hãi nhìn Liễu Nguyệt Phi, vội vàng hỏi: “Có phải là bị người bao vây hay không? Hay là con đi trước đi, bọn họ là muốn mạng của ta!”

Nghe Lâm Sùng nói vậy, trong lòng Liễu Nguyệt Phi le lói một tia cảm động, đột nhiên nàng cảm thấy lần này đến Bắc Sát là chính xác.

Nàng xoay người nhìn Mộc Khinh nói: “Huynh mang theo phụ hoàng cùng Thập Thất đệ đi trước, nơi này để ta!”

Lúc còn giả làm Lâm Tường Vi, Liễu Nguyệt Phi đã quen gọi phụ hoàng, bây giờ cũng không sửa miệng.

Mộc Khinh thân là một nam tử, sao có thể để Liễu Nguyệt Phi ở lại nơi nguy hiểm, hơn nữa đối phương còn là Hoàng hậu nước mình! Hắn trực tiếp phản đối “Không được, cô đi trước, ta cản phía sau!”

Liễu Nguyệt Phi lại châm chọc cười: “Huynh mới vừa giải huyệt đạo, lấy cái gì đối phó đây? Chẳng lẽ để bị bắt rồi ta lại đi cứu một lần nữa?”

Mộc Khinh nghe vậy liền giật mình, không khỏi hổ thẹn cúi đầu suy nghĩ, sau đó không nói gì mà kéo Lâm Sùng cùng Thập Thất tránh vào chỗ tối!

Liễu Nguyệt Phi thấy vậy cũng bước nhanh ra ngoài, lớn tiếng quát: “Đã đến đây thì cũng đừng mong trở về!”

Nói xong, liền đề khí bay lên cao, nhìn xuống đám người đột nhiên xuất hiện bên dưới.

Là vào lúc nào mà nàng bị phát hiện vậy?

“Liễu Nguyệt Phi, ngươi cho là ngươi còn có thể thoát khỏi bàn tay của bản cung hay sao? Bản cung hôm nay sẽ báo thù chặt đứt ngón tay, thù giết phụ mẫu!”

Lâm Bình Chi đột nhiên cười to xuất hiện trong đám người, không chút sợ hãi lớn tiếng quát với Liễu Nguyệt Phi.

Liễu Nguyệt Phi đứng ở chỗ cao, tất nhiên cũng biết tình thế hiện tại của mình rất bất lợi, tuy nhiên bất lợi cũng không có nghĩa là nàng sẽ thua, Lâm Bình Chi cũng quá coi thường nàng rồi!

Không khỏi cười nói: “Lâm Bình Chi, ngươi tên tạp chủng tiên hoàng Nam Tề cùng muội muội ruột loạn luân mà sinh ra, có tư cách gì đứng trên đất Bắc Sát mà kêu gào?”

(R: k có gì nhưng s ta cảm thấy nói vậy hơi quá:|).

Lời vừa dứt, trên mặt Lâm Sùng đại biến, không khỏi toàn thân run rẩy ôm chặt Thập Thất, tâm đau như dao cắt. Đứa con mình yêu thương sủng ái bao nhiêu năm cư nhiên không phải con ruột của mình, khó trách Lâm Bình Chi lại nhẫn tâm với hắn đến vậy!

Lâm Bình Chi nháy mắt biến sắc, chỉ vào Liễu Nguyệt Phi cả giận nói: “Bản cung hôm nay sẽ cho ngươi thống khổ, người đâu, bắt sống ả lại cho bản cung! Đêm nay bản cung muốn thưởng thức thân thể mê người của ngươi!”

Nói xong, toàn bộ binh lính đồng loạt phóng đao về phía Liễu Nguyệt Phi, ý đồ kéo nàng rơi xuống.

Nhưng Liễu Nguyệt Phi cũng không phải đứng chơi, một phen cởi áo khoác phất lên, vừa mượn lực bay lên cao vừa đánh trả lại sự công kích của cơn mưa đao.

Một nửa số đao bật lại đánh trúng binh lính bên dưới!

Lâm Bình Chi nhìn đám vô dụng trước mắt, quay đầu phân phó với Vũ Ảnh“Đi, bắt sống ả lại cho bản cung!”

Vũ Ảnh nhận được mệnh lệnh liền bay về phía Liễu Nguyệt Phi, trường đao trên tay nhắm ngay tim nàng mà đâm tới.

Mộc Khinh nấp trong tối thấy Vũ Ảnh ra tay, nháy mắt tim đập liên hồi, ngẩng đầu vừa định bay ra ngoài thì bất ngờ bị một cánh tay ngăn lại

Nháy mắt, ba người nấp trong tối đã không thấy bóng dáng.

Mà Liễu Nguyệt Phi trên không cũng chú ý đến Vũ Ảnh đột nhiên xuất hiện, lòng hiếu chiến của nàng cũng bị dẫn ra. Vũ Ảnh lúc trước đã giao thủ với nàng hai lần, hôm nay nàng sẽ không để Vũ Ảnh bỏ chạy dễ dàng như vậy nữa.

Liễu Nguyệt Phi dùng sức đá trường đao bị áo khoác quấn quanh về phía Vũ Ảnh.

Vũ Ảnh không ngờ Liễu Nguyệt Phi còn một chiêu này, lập tức bay lên tránh, nhưng cánh tay vẫn bị đứt một đường, không khỏi bị đau mà rơi xuống.

Lâm Bình Chi trực tiếp bước đến giáng một cái tát lên mặt Vũ Ảnh, giận dữ hét “Đồ vô dụng, mới một chiêu ngươi đã bại trận!” Nói xong, lại bổ thêm một cước.

Lúc này Liễu Nguyệt Phi đứng trên cây quan sát, không thấy bóng dáng ba người Mộc Khinh đâu, xem ra đã nhân lúc loạn mà rời đi.

Vũ Ảnh im lặng để Lâm Bình Chi mắng là vô dụng, Liễu Nguyệt Phi thấy vậy không khỏi tối sầm mặt lại. Nam nhân đánh nữ nhân đều đáng chết!

Lúc này Lâm Bình Chi đột nhiên lấy từ trong lòng ra một cây sáo bắt đầu thổi, tiếng sáo khàn khàn chói tai vang lên khiến người ta không thể vận nội lực, những người võ công thấp nghe xong thậm chí còn hôn mê.

Nhưng lại hoàn toàn vô dụng đối với Liễu Nguyệt Phi nội công thâm hậu.

Ngay sau đó, Vũ Ảnh vốn quỳ rạp trên đất đột nhiên đứng lên một cách quỷ dị, hai mắt tràn ngập huyết sắc đỏ tươi, phát ra sát khí cực lớn cùng nội lực phi nhanh đến chỗ Liễu Nguyệt Phi.

Lúc này Liễu Nguyệt Phi mới phát hiện, thì ra Vũ Ảnh không hề phản ứng với lời mắng chửi của Lâm Bình Chi là vì Vũ Ảnh vốn là một con rối bị điều khiển.

Vừa nghĩ đến đây, Vũ Ảnh cũng đã bổ tới Liễu Nguyệt Phi. Cả người Liễu Nguyệt Phi lại không có vũ khí gì có thể chống đỡ, nàng đành phất tay áo lên ngăn lại, nháy mắt tay áo đã bị xẻ làm hai.

Nhân chút thời gian ấy, Liễu Nguyệt Phi nhanh tay nhặt lên đại đao rơi trên đất chống lại tấn công của Vũ Ảnh.

Lúc này tiếng sáo càng dồn dập hơn, nội lực của Vũ Ảnh cũng càng lên cao.

Cảm giác được sự khác thường của Vũ Ảnh, Liễu Nguyệt Phi vô cùng kinh ngạc, liều mạng như vậy, thân thể Vũ Ảnh sẽ không chịu nổi, Lâm Bình Chi đây là muốn hy sinh Vũ Ảnh để bắt nàng sao?

Lúc này khinh công lợi hại nhất của Vũ Ảnh khiến Liễu Nguyệt Phi không kịp trở tay, tốc độ này là nhanh gấp ba lần nàng luôn rồi.

Liễu Nguyệt Phi không khỏi toát mồ hôi, lúc này đã là ‘Bồ Tát đất qua sông, bản thân lo không xong’, còn quan tâm gì đến thân thể kẻ địch nữa chứ?

Đại đao trên tay đột nhiên bị chém đứt, Liễu Nguyệt Phi bị một cỗ lực mạnh mẽ đánh ngã xuống đất, thoáng chốc khoang miệng tràn ngập mùi tanh, nàng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này Vũ Ảnh cũng khuỵu một gối xuống đất, vì thân thể không chịu nổi mà hộc máu.

Lâm Bình Chi cũng ngừng thổi sáo, quát lớn với đám thị vệ: “Còn thất thần làm gì, không mau đi bắt người!”

Dứt lời, hắn bày ra nụ cười đáng khinh nhìn Liễu Nguyệt Phi.

Liễu Nguyệt Phi không khỏi cười lạnh, đừng tưởng rằng như vậy là đã bắt được nàng! Cắn răng chịu đựng sự đau đớn, Liễu Nguyệt Phi bay lên cao, vận lực đánh một kích, thoáng chốc ánh sáng lóe lên, đêm đen nháy mắt bừng sáng, một cỗ nội lực vô cùng lớn đánh về phía Lâm Bình Chi.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Bình Chi đã ngã xuống đất mất tri giác.

Liễu Nguyệt Phi giữa không trung cũng đáp xuống, cười lạnh nhìn Lâm Bình Chi đã tắt thở. Nàng giữ lại một quân bài cuối cùng, dùng toàn bộ nội lực công kích Lâm Bình Chi. Lâm Bình Chi chết đi, Vũ Ảnh tất nhiên cũng không bị khống chế nữa, mấy tiểu binh lính này cũng không phải đối thủ của nàng!

Cố gắng đứng vững lại, chịu đựng nỗi đau đớn cơ thể truyền đến, Liễu Nguyệt Phi ra vẻ như không có chuyện gì nhìn Vũ Ảnh ngã trên đất. Nàng gợi lên một nụ cười khiến người ta sợ hãi, quát lớn với binh lính bốn phía: “Ai còn dám đi tìm chết?”

Lời này vừa nói ra, mọi người nhìn Liễu Nguyệt Phi bình an vô sự, toàn thân không khỏi run lên, bước chân do dự, chỉ sợ vừa tiến lên một bước sẽ bị chụp một phát mất mạng.

Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh, bước chân đi đến chỗ Vũ Ảnh. Nàng muốn nhìn xem Vũ Ảnh rốt cuộc là như thế nào!

Kéo mặt nạ Vũ Ảnh xuống, khi gương mặt quen thuộc kia đập vào mắt, Liễu Nguyệt Phi không khỏi nhíu mày, đúng là Triệu Nhu Nhi!

Lúc thấy Mộc Khinh trong lao nàng đã nghĩ đến sự khác thường của Triệu Nhu Nhi hôm bị hưu, rõ ràng chính là bị nàng đả thương!

Thì ra người đứng sau Triệu Nhu Nhi thật sự là Hoa Mạch Tiêu, Hoa Lạc Trần chỉ xem như một quân cờ!

Quay đầu nhìn bốn phía, Liễu Nguyệt Phi nhất thời cảm thấy không thích hợp, nàng xoay người một cái, một nam tử hồng y đã đứng trước mặt. Trời tối nên Liễu Nguyệt Phi không thấy rõ diện mạo của hắn, nhưng nhìn một thân quần áo kia, người này chắc hẳn là Thải tử Đông Ngô!

“Thải tử Đông Ngô rốt cuộc chịu ra mặt rồi sao?” Liễu Nguyệt Phi nhếch khóe môi, ám chỉ nói với người Vô Ưu Môn ẩn nấp gần đó.

Hiện tại ở đây có một số người đang ẩn nấp, dựa vào hơi thở, Liễu Nguyệt Phi biết bọn họ là người của Vô Ưu Môn!

Nấp trong tối cũng chỉ có hai người, vừa nghe được lời Liễu Nguyệt Phi, bọn họ liền nhanh chóng mang Triệu Nhu Nhi rời đi.

Điệp Phá Thiên nhíu mày nhìn đám người không coi hắn ra gì mà quay lưng bỏ đi, tuy nhiên cũng không có phản ứng gì. Liễu Nguyệt Phi thấy vậy cũng cảm thấy kì quái.

Điệp Phá Thiên lại giống như đoán được tâm tư Liễu Nguyệt Phi mà nói: “Giữ lại cũng vô dụng, còn không bằng để bọn họ giúp nhặt xác!”

Nghe vậy, sắc mặt Liễu Nguyệt Phi biến đổi. Thái tử Đông Ngô này, khó đối phó!

Điệp Phá Thiên thấy Liễu Nguyệt Phi không nói gì thì tiếp tục: “Kỳ thực ta đã sớm nhìn Lâm Bình Chi không vừa mắt, ngu ngốc còn chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân!”

Liễu Nguyệt Phi thấy vậy lại càng không hiểu. Hắn không phải là đồng minh với Lâm Bình Chi sao? Thấy đồng minh chết vì sao không có phản ứng gì?

“Ai nha, ngươi chắc là nghĩ Lâm Bình Chi này là đồng minh của ta đúng không? Ta nói cho ngươi đi, kỳ thực ở Bắc Sát này toàn là người của ta, binh lực Bắc Sát, Lâm Bình Chi hoàn toàn không động tới được! Lâm Bình Chi muốn là giang sơn Bắc Sát cùng Nam Tề, này ta không có hứng thú, hơn nữa ta cũng cho rằng Lâm Bình Chi chả được tích sự gì. Về phần lí do ta phối hợp với hắn, tất nhiên không phải vì bảo tàng nhà ngươi, ta cũng không ham nó. Thật ra ta có hứng thú với tướng công nhà ngươi kìa!”

Điệp Phá Thiên nói nửa ngày, trọng điểm lại chỉ có một câu cuối cùng.

Liễu Nguyệt Phi nhất thời kinh ngạc không thôi, chỉ vào Điệp Phá Thiên, không thể tin nói: “Đường đường Thái tử một quốc gia, cư nhiên là một kẻ đoạn tụ!”

Điệp Phá Thiên nói nửa ngày, trọng điểm lại chỉ có một câu cuối cùng.

Liễu Nguyệt Phi nhất thời kinh ngạc không thôi, chỉ vào Điệp Phá Thiên, không thể tin nói: “Đường đường Thái tử một quốc gia, cư nhiên là một kẻ đoạn tụ!”

Hơn nữa còn vì vậy mà xuất binh, không thể không nói chứ, nàng đúng là bội phục Thái tử Đông Ngô này!

“Phi phi phi, cái gì mà đoạn tụ, bản Thái tử thích là nữ nhân, là nữ nhân!” Điệp Phá Thiên vội vàng sửa đúng hiểu lầm của Liễu Nguyệt Phi, giải thích: “Bản Thái tử chính là muốn báo mối thù sỉ nhục lúc trước nên mới bắt ngươi để dụ Hoa Khanh Trần ra!”

Điệp Phá Thiên nói đơn giản, giống như hỏi ‘tối nay ngươi muốn ăn gì’ vậy.

Nghe nhiều như vậy, Liễu Nguyệt Phi tất nhiên cũng hiểu được Điệp Phá Thiên nói gì, không phải là tìm sư phụ báo thù nên bắt nàng đến dụ sư phụ sao!

Thái tử Đông Ngô này, mặt ngoài một bộ cà lơ phất phơ, nhưng Liễu Nguyệt Phi biết, nàng không phải đối thủ của hắn, hơn nữa bây giờ nàng còn đang bị thương không thể dùng nội lực. Ánh mắt Liễu Nguyệt Phi tối lại, lặng lẽ khởi động vũ khí phóng châm trên tay!

Điệp Phá Thiên tất nhiên không nhìn đến động tác nhỏ của Liễu Nguyệt Phi, tiếp tục nói: “Như vậy, ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm hại ngươi. Chờ Hoa Khanh Trần đến đây ta sẽ mang ngươi giao cho hắn!”

Giọng điệu Điệp Phá Thiên tựa như đang dỗ một đứa nhỏ, nhưng càng như vậy, Liễu Nguyệt Phi lại càng cảnh giác lui về phía sau.

Nhìn thấy động tác như vậy của Liễu Nguyệt Phi, Điệp Phá Thiên thở dài một hơi: “Vì sao lại không ngoan như vậy chứ!”

Nói xong, hắn vận nội lực bay lên, vươn tay hướng Liễu Nguyệt Phi. Liễu Nguyệt Phi lại đột nhiên nâng tay, bắn nhanh về phía tim Điệp Phá Thiên, nhưng tốc độ phản ứng của Điệp Phá Thiên quá nhanh, lập tức né sang một bên, tuy nhiên hai mắt hắn lại chứa vẻ kinh hỉ nhìn Liễu Nguyệt Phi, hưng phấn kêu lên: “Tiểu Hồng muội muội!”

Lúc này Liễu Nguyệt Phi mới nhìn rõ diện mạo Điệp Phá Thiên, vừa nhìn đến nụ cười quyến rũ còn hơn cả nữ nhân kia, nàng cũng không nhịn được mà thốt lên: “Đại Hồng ca ca!”

Điệp Phá Thiên hoàn toàn buông xuống nội lực, cao hứng ôm Liễu Nguyệt Phi nhảy dựng: “Thì ra muội chính là Liễu Nguyệt Phi!”

Liễu Nguyệt Phi lại không phản kháng, để mặc Điệp Phá Thiên ôm. Đối với nàng mà nói, Điệp Phá Thiên là tỷ tỷ, không phải ca ca!

“Không ngờ Đại Hồng ca ca lại là Thái tử Đông Ngô!” Sớm biết vậy nàng đã hỏi tên Thái tử Đông Ngô trước rồi, đỡ được bao nhiêu là việc a!

“Đại Hồng ca ca, muội mệt rồi, mang muội đi nghỉ ngơi!” Liễu Nguyệt Phi trực tiếp dính lên người Điệp Phá Thiên không buông, bởi nàng lúc này ngay cả khí lực đi đường cũng không còn a! Bây giờ thấy được Điệp Phá Thiên, bạn tốt lúc nhỏ xuất hiện, trong lòng vô cùng kích động, để biểu đạt sự hưng phấn, nàng ôm dính Điệp Phá Thiên như gấu koala ôm cây!

“Tiểu Hồng muội muội a, nam nữ khác biệt muội có biết hay không?” Điệp Phá Thiên ngoài miệng tuy nói vậy nhưng bước chân cũng không chậm lại, trực tiếp ôm Liễu Nguyệt Phi bước vào trong.

Liễu Nguyệt Phi vì muốn nghỉ ngơi nên trực tiếp leo lên lưng Điệp Phá Thiên để hắn cõng nàng đi.

“Đại Hồng ca ca a, người ta trước giờ vẫn luôn xem huynh như tỷ tỷ thôi!” Liễu Nguyệt Phi toàn thân vô lực nói, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Một kích toàn lực vừa rồi đã rút hết toàn bộ thể lực của nàng, lúc này chỉ có thể dựa trên tấm lưng rộng của Điệp Phá Thiên mà ngủ.

“Xú nha đầu, nói với muội bao nhiêu lần rồi, ta là nam nhân nam nhân nam nhân!” Điệp Phá Thiên trực tiếp xù lông. Nha đầu này lần nào cũng bỏ qua, không thèm để hắn vào mắt.

Liễu Nguyệt Phi lúc mơ màng hình như nghe được những lời này nhưng cũng không đáp lại mà chậm rãi nhắm mắt ngủ……

Đợi đến khi Liễu Nguyệt Phi tỉnh lại, nàng thấy mình đã nằm trên giường lớn, trợn mắt nhìn chung quanh một vòng, nàng mới phát hiện đây là phòng Lâm Sùng. Nha, Điệp Phá Thiên đúng là biết hưởng thụ, đến Bắc Sát cư nhiên ở tẩm cung của Hoàng đế, xem ra nàng nên nói chuyện với hắn một lần mới được!

Khi Liễu Nguyệt Phi mặc xong quần áo mở cửa bước ra, hai cung nữ bên ngoài thấy nàng liền lập tức thỉnh an: “Tiểu thư ngài đã tỉnh rồi. Thái tử dặn chúng ta đợi đến khi ngài tỉnh thì mang ngài qua bên kia!”

Đuôi mày Liễu Nguyệt Phi khẽ nhướn, Điệp Phá Thiên chuẩn bị nhận tội chịu phạt rồi sao? Nàng nhanh chóng bước đến chỗ hai cung nữ, gật đầu nói: “Ừ!”

Liễu Nguyệt Phi bước trên hành lang, thấy bầu trời bên ngoài đã tràn ngập màu nắng, xem ra nàng đã ngủ rất lâu rồi. Thầm vận nội lực một chút, ừm, không tệ, đã khôi phục bảy tám phần!

Chỉ chốc lát sau, Liễu Nguyệt Phi đã được đưa vào một căn phòng đậm phong cách Đông Ngô, Điệp Phá Thiên đang ngồi bên trong, chơi với món đồ trên tay.

Cung nữ bẩm báo với Điệp Phá Thiên: “Thái tử, tiểu thư đến đây!”

Điệp Phá Thiên nghe vậy, lập tức ngẩng đầu kéo Liễu Nguyệt Phi ngồi xuống bên cạnh, chỉ vào món đồ trên bàn, hưng phấn nói: “Tiểu Hồng muội muội a, này là sản phẩm của Liễu Diệp sơn trang bọn muội a, ta nghiên cứu đã lâu nhưng cũng không thể nào phá giải, muội giúp ta a!”

Liễu Nguyệt Phi nhìn món đồ trước mắt, cửu liên hoàn*? Đầu óc Điệp Phá Thiên thật đúng là ngốc, này cũng phá không được.

(R: là cái này File:Chinese ring full brightened.jpg.

Đồ chơi trí tuệ, cách chơi là làm sao để gỡ nguyên đám vòng đó ra mà k dùng vũ lực.

Sau khi gỡ ra thì nó như thế này:

File:Chinese ring done brightened.jpg.

Một dạng đơn giản hơn:. Cái này ta chơi rồi, làm sao để lấy được cái vòng ra ngoài. Ngồi lặn lặn 1 hơi tự nhiên nó ra chứ ta cũng chả biết ta làm thế nào =)))

Nàng khó chịu nói: “Muội đói bụng, muội còn chưa ăn gì hết!”

Nói cách khác, chưa ăn no là sẽ không cho huynh đáp án!

“Mau, dọn đồ ăn lên!” Điệp Phá Thiên phân phó với cung nữ bên ngoài, cung nữ nghe vậy liền lập tức đi làm.

Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi không khỏi nhíu mày “Lâm Sùng trốn thoát, Lâm Bình Chi thì đã chết, huynh còn có tư cách gì ở lại đây? Không sợ có người trực tiếp xử huynh sao?”

Điệp Phá Thiên vẫn chơi với cửu liên hoàn, bộ dáng nghiêm túc nhưng lời nói ra miệng lại cà lơ phất phơ “Đó là bởi vì ta mạnh, ta không sợ!”

Liễu Nguyệt Phi run rẩy, nói thẳng “Hoàng cung đã bị huynh khống chế, người ngoài căn bản chắc không biết chuyện Lâm Sùng bị giam giữ rồi!”

“Không đúng, tối qua Lâm Sùng trốn thoát là muội làm!” Ánh mắt Điệp Phá Thiên vẫn dừng trên cửu liên hoàn, Liễu Nguyệt Phi thở dài, đưa tay đoạt lấy.

“Nhìn kĩ, muội chỉ làm một lần!”

Vừa nói, trên tay cũng bắt đầu chuyển động, trong nháy mắt, cửu liên hoàn trong tay Liễu Nguyệt Phi đã bị phá giải. Cầm những bộ phận đã rời ra của cửu liên hoàn, nàng nói: “Nói rõ ràng cho muội!”

Điệp Phá Thiên khó chịu nuốt nuốt nước miếng, vừa rồi Liễu Nguyệt Phi làm quá nhanh, hắn căn bản không thấy được động tác trên tay nàng. Xoay xoay ngón tay, cực kì tội nghiệp nói: “Người ta không trông thấy rõ ràng a!”

Liễu Nguyệt Phi có xúc động muốn bóp chết Điệp Phá Thiên, nàng lớn tiếng quát: “Nói mau!”

Điệp Phá Thiên tiếp tục ủy khuất nhìn Liễu Nguyệt Phi, ngũ quan vốn đã rất quyến rũ hiện tại lại càng thêm kiều mị, trong mắt lóng lánh lệ châu, một bộ dáng vừa nhìn đã thương, khiến Liễu Nguyệt Phi có suy nghĩ mình đã tổn thương hắn!

Nàng không khỏi nhíu mày, tiếp tục ra vẻ lãnh khốc nói: “Nói mau a!”

Điệp Phá Thiên mặt khóc tang: “Tiểu Hồng muội muội, vài năm không gặp, muội một chút cũng không đáng yêu!”

Liễu Nguyệt Phi nhất thời cảm thấy đau đầu, nàng không thể hiểu được vì sao trên thế giới này lại có nam nhân như Điệp Phá Thiên, hơn nữa còn là một Thái tử!

Lúc này món ăn đã được dọn lên, cung nữ nhìn đến biểu cảm ủy khuất của Điệp Phá Thiên thì không khỏi ngẩn ra, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Liễu Nguyệt Phi thì cũng chỉ có thể tiếp tục dọn món. Không thấy, bọn họ cái gì cũng không thấy.

Điệp Phá Thiên ủy khuất tựa như con dâu nhỏ, vừa cầm lấy bát đũa chuẩn bị ăn cơm thì lại bị Liễu Nguyệt Phi quát: “Không nói không cho ăn cơm!”

Điệp Phá Thiên lập tức buông bát đũa, kéo tay áo Liễu Nguyệt Phi làm nũng: “Không cần a, người ta nói cho muội a!”

Liễu Nguyệt Phi lúc này đang uống canh, nghe được lời Điệp Phá Thiên nói liền thiếu chút phun ra. Mới sáng sớm, Điệp Phá Thiên là muốn chơi cái gì đây?

Thành công nhìn thấy biểu cảm xanh mét của Liễu Nguyệt Phi, Điệp Phá Thiên vừa lòng nở nụ cười, hoàn toàn không còn bộ dáng ủy khuất lúc trước. Liễu Nguyệt Phi cũng biết, nha, hắn là đang chỉnh nàng!

“Ta nói cho muội a, lúc trước Lâm Sùng bị giam giữ, ta tuyên bố với triều đình là Lâm Sùng bị bệnh, sau đó giả mạo bút kí của hắn, tuy không thể điều binh khiển tướng nhưng cũng có thể trấn an triều đình a!” Điệp Phá Thiên vô cùng tự hào nói, Liễu Nguyệt Phi không khỏi bắn cho hắn một ánh mắt xem thường, này rõ ràng đúng như những gì nàng đoán!

Cắn một ngụm đồ ăn, nàng khó chịu nói: “Tiếp tục!”

“Hiện tại Lâm Sùng đã trốn mất, nhưng ta cũng không lo hắn sẽ uy hiếp đến ta, bởi vì hắn đã được người Vô Ưu Môn mang đi chữa trị, trước mắt tạm thời chưa thể trở lại!” Điệp Phá Thiên đoạt từ trong tay Liễu Nguyệt Phi một miếng thịt nướng, sau đó đưa lên miệng cắn.

Liễu Nguyệt Phi nhìn đôi đũa không trước mắt, lửa giận trong lòng lại bốc lên, nàng trừng mắt nhìn Điệp Phá Thiên “Huynh giám thị Vô Ưu Môn?”

Điệp Phá Thiên lại chỉ nhún vai: “Đừng xem ta lợi hại như vậy, người Vô Ưu Môn cũng không phải ngu ngốc, ta chỉ biết Lâm Sùng là được Vô Ưu Môn cứu đi, những cái khác đều là đoán!”

“Vậy còn huynh xuất binh là vì sao?” Liễu Nguyệt Phi không muốn nhìn Điệp Phá Thiên nữa, ở chung với tên này lâu sẽ bị tức chết!

“Ta nói rồi, không phải vì bảo tàng, là do muốn tìm tướng công muội đấu một trận!” Điệp Phá Thiên bày ra một bộ dáng anh dũng như là muốn đi đánh một trận sinh tử!

“Ta nói huynh không phải là muốn báo thù lúc trước chứ!” Liễu Nguyệt Phi híp mắt, nhớ đến lúc mới quen biết Điệp Phá Thiên mười năm trước!

Khi đó Điệp Phá Thiên xông vào Vô Ưu Môn, bị vây trong Vô Ưu Môn mấy ngày đêm, ngay cả mặt mũi của sư phụ cũng không thấy được, thật sự là vũ nhục hắn!

Nàng không khỏi khinh bỉ, người này chỉ vì lí dó như vậy mà xuất binh, không biết sinh linh lầm than sao?

“Vậy hiện tại huynh định làm như thế nào?” Liễu Nguyệt Phi ăn xong chén cháo, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.

“Đương nhiên là tiếp tục xuất binh a, dùng muội dụ Hoa Khanh Trần ra!” Điệp Phá Thiên không chút che giấu.

Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, đùa giỡn: “Huynh cho là muội sẽ chịu khống chế của huynh sao?”

“Tiểu Hồng muội muội, khống chế muội hoàn toàn là một vấn đề siêu cấp vô địch đại khó khăn, ta sẽ không tự tìm phiền toái!”Điệp Phá Thiên phất phất tay, thành thực nói.

Liễu Nguyệt Phi vừa lòng gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy huynh làm thế nào để dẫn sư phụ đến?”

Nói đến đây, Điệp Phá Thiên cười giảo hoạt, trong mắt để lộ niềm vui sướng khi người gặp họa, hắn nói: “Bởi vì muội sẽ hợp tác với ta!”

Đối này, Liễu Nguyệt Phi thực sự không rõ, tự tin của Điệp Phá Thiên là từ đâu đến vậy?

“Không thể nào!” Bảo nàng đi đối phó sư phụ, hoàn toàn chính là muốn chết. Trước trốn nhà đi không nói, hiện tại nếu còn làm vậy, nàng chắc chắn sẽ cách chết không xa!

“Nghe nói Hoàng đế Nam Tề Hoa Khanh Trần đã đưa sính lễ đến Tây Lâm, cưới Công chúa Tây Lâm, lấy vị trí Quý phi cùng lễ nghi Hoàng hậu mà cưới, sau khi cưới sẽ được hưởng thân phận ngang với Hoàng hậu!”

Lúc này, trong đầu Liễu Nguyệt Phi tựa như sấm sét giữa trời quang, nàng không thể tin quát lớn với Điệp Phá Thiên: “Không thể nào!”

Nhưng trong lòng đã dâng lên nỗi khủng hoảng cùng sợ hãi vô hạn, hiện tại Điệp Phá Thiên không thể lừa nàng, chẳng lẽ sư phụ thật sự làm vậy?

Điệp Phá Thiên nhún vai “Sự thật thôi, muội cứ ra ngoài hỏi thử!”

Trong lòng Liễu Nguyệt Phi bất an vô cùng. Nàng vừa rời đi, sư phụ đã cưới Công chúa Tây Lâm kia, là sư phụ phản bội lời hứa của bọn họ, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của nàng!

Chẳng lẽ chính là trừng phạt vì nàng không nghe lời mà trốn nhà đi sao?

Nếu đúng thế, vậy cái giá của việc này cũng quá lớn rồi, chỉ cần nghe được phải chia sẻ sư phụ với nữ tử khác, nàng nguyện ý rời đi!

“Huynh định làm thế nào?” Giọng Liễu Nguyệt Phi trầm thấp, hàm chứa tức giận mãnh liệt.

Thấy vậy, Điệp Phá Thiên cong khóe môi, nói: “Ta đi lừa Hoa Khanh Trần, nói muội ở trong tay ta, để muội tránh thoát khỏi ánh mắt của Vô Ưu Môn, sau đó muội có thể đến Tây Lâm đi diệt cái cô Công chúa gì gì kia!”

Nghe vậy, trong mắt Liễu Nguyệt Phi lóe lên, nàng lạnh giọng nói: “Làm sao huynh biết Hoa Khanh Trần sẽ đến? Làm sao huynh biết ta muốn diệt cô Công chúa kia?”

Điệp Phá Thiên đột nhiên đưa mặt đến gần Liễu Nguyệt Phi, cười nói: “Cảm giác Hoa Khanh Trần đối với muội không phải ngày một ngày hai là có thể biến mất, hơn nữa vấn đề giữa muội và Hoa Khanh Trần vẫn chưa đến mức không để ý đến đối phương! Cho nên diệt người có thể gây nguy hiểm cho muội là việc cấp bách trước mắt!”

Người ngoài tỉnh táo, trong cuộc u mê. Một câu của Điệp Phá Thiên đã thức tỉnh Liễu Nguyệt Phi, dựa theo thực lực của sư phụ, còn chưa khó khăn đến nỗi phải đi hòa thân với Tây Lâm, trong chuyện này có thể còn có ẩn tình khác. Nhưng cho dù như vậy, trong lòng nàng vẫn khó chịu đến mức muốn xử lí Công chúa kia!

“Huynh đồng ý với muội, Đông Ngô không được xuất binh, Bắc Sát cũng không được tham chiến. Chuyện của huynh cùng Hoa Khanh Trần hai người tự giải quyết, không được liên lụy đến người vô tội. Muội sẽ đợi đến lúc lên đường đi Tây Lâm!”

Trong mắt Liễu Nguyệt Phi lóe lên tia sáng, sư phụ, nàng muốn cho hắn biết, loại chuyện này không phải trừng phạt mà là giới hạn của nàng!

Chạm đến giới hạn, không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì a!

Trong mắt Điệp Phá Thiên hiện lên ý cười sâu đậm, hắn nói: “Được a!”

~

Tại khách điếm ở kinh thành Bắc Sát, Hoa Khanh Trần ngồi trong phòng nhìn bộ dáng bất an của Mộc Khinh, an ủi: “Bình tĩnh!”

Lúc này trong phòng, một đám đại phu đang chữa trị cho Triệu Nhu Nhi. Người Vô Ưu Môn vừa rồi đã mang bốn người Mộc Khinh đến chỗ Hoa Khanh Trần.

Hoa Khanh Trần nhìn đến Triệu Nhu Nhi bị thương nghiêm trọng, lại nhìn Mộc Khinh đột nhiên xuất hiện, tất nhiên cũng đoán được vài phần, hắn lên tiếng: “Nói đi!”

Mộc Khinh nghe vậy, cũng hiểu ý Hoa Khanh Trần là gì, hắn nhíu mày, bắt đầu kể: “Khi ta phát hiện Nhu Nhi chính là Vũ Ảnh cũng rất bất ngờ, ngày đó Nhu Nhi đột nhiên tỉnh lại, bay đi theo tiếng sáo, khi đó ta thấy khinh công xuất thần nhập hóa của Nhu Nhi, trong lòng đã dâng lên một cỗ bất an. Sau đó ta phát hiện người thổi sáo chính là Lâm Bình Chi, mà Nhu Nhi khi đó là toàn thân phát ra hơi thở lạnh lẽo đờ đẫn như con rối, giống Vũ Ảnh như đúc, lúc ấy trong lòng ta không biết là cảm giác gì, nôn nóng muốn tiến lên cướp đi Nhu Nhi, lại bị Nhu Nhi đánh trọng thương, sau đó bị giải theo Lâm Bình Chi về Bắc Sát, bị giam chung với Hoàng đế. Chuyện sau đó Hoàng thượng cũng đã biết!”

Hoa Khanh Trần gật đầu, vừa rồi người Vô Ưu Môn bẩm báo hiện tại Lâm Bình Chi đã chết, Điệp Phá Thiên khống chế được hoàng cung Bắc Sát, mà Nguyệt Nhi thì ngay trong tay Điệp Phá Thiên.

Lúc này hắn không phải rất lo lắng cho Nguyệt Nhi, hắn tất nhiên cũng biết giao tình giữa bọn họ, Điệp Phá Thiên chắc chắn sẽ không thương tổn đến nàng, nhưng nếu muốn gặp được Nguyệt Nhi thì phải cướp người trên tay Điệp Phá Thiên!

Lúc này, cánh cửa vốn đang đóng bên cạnh đột nhiên mở ra, Mộc Khinh thấy đại phu bước ra liền kích động túm lấy người đầu tiên hỏi: “Thế nào? Phu nhân của ta thế nào rồi?”

Đại phu nhìn ánh mắt chờ mong của Mộc Khinh, bi thương nói: “Phu nhân là bị một loại cổ ở Miêu Cương khống chế, hiện tại mẫu cổ đã chết, không thể dụ tử cổ trong cơ thể ra, nhưng hiện tại tử cổ đang ngủ say, cũng không thể gây ảnh hưởng gì, chỉ cần phu nhân tỉnh lại là sẽ không có gì nguy hiểm!”

(R: chỗ này là vầy: mẫu cổ trong ng thím LBC, giờ thím chết r` nên mẫu cổ chết theo, còn tử cổ là con trong ng bạn Nhu, k còn mẫu cổ nên con tử cổ cũng ngủ, mà ngủ nên k dụ ra được, cũng k có ảnh hưởng gì, giờ chỉ cần bạn Nhu tỉnh lại là okay).

Đại phu nói ngắn gọn, nhưng Mộc Khinh cũng đã hiểu, nói vậy có nghĩa là Nhu Nhi có thể cả đời cũng không tỉnh lại?

“Đại phu, ta van cầu ngài, ngài muốn gì ta cũng có thể cho được, chỉ cần ngài cứu phu nhân ta, van cầu ngài!” Một thân cao quý kiêu ngạo của Mộc Khinh lúc này hoàn toàn bỏ xuống. Vì Nhu Nhi, những thứ đó có là gì.

Đại phu lại vô lực lắc đầu nhìn Hoa Khanh Trần, bọn họ là người Vô Ưu Môn, tất nhiên cũng biết Hoa Khanh Trần!

Thấy Hoa Khanh Trần gật đầu, các đại phu liền hành lễ với Hoa Khanh Trần rồi rời đi.

“Mộc Khinh, ngươi vào cùng Triệu Nhu Nhi, nói không chừng nàng đã tỉnh!” Hoa Khanh Trần vốn không an ủi người khác, nhưng khi nhìn đến bộ dạng đau khổ của Mộc Khinh, trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu. Nếu đổi lại là Nguyệt Nhi nằm đó, hắn nghĩ hắn sẽ nổi điên!

“Hoàng thượng, Mộc Khinh muốn từ quan, mang Nhu Nhi đi khắp tứ quốc, chăm sóc cho đến khi nàng tỉnh lại!” Mộc Khinh lúc này hành lễ với Hoa Khanh Trần, trên mặt toát lên vẻ kiên định.

Hoa Khanh Trần không khỏi nhíu mày, Mộc Khinh trong triều là trợ lí đắc lực của hắn, hơn nữa Mộc Khinh tuổi còn trẻ, sau này tất sẽ còn tiến xa, hắn không đành lòng để Mộc Khinh từ quan tử vậy.

Hoa Khanh Trần lắc đầu nói: “Trẫm không chuẩn!”

Mộc Khinh lại đột nhiên dập đầu liên tục, trong phòng vang lên tiếng đập vang dội, tựa như liên tục dùng gậy gõ lên mặt đất. Đôi mày Hoa Khanh Trần càng nhíu chặt, Mộc Khinh như vậy, rõ ràng đã quyết phải đi, hiện tại nếu hắn không đồng ý, Mộc Khinh liền dập đầu đến chết ở đây.

Hoa Khanh Trần bất đắc dĩ thở dài một hơi, chữ tình khiến người ta đau khổ, lại không thể làm gì khác ngoài tiếp tục trầm luân.

“Ngươi đi đi, khi nào thì Triệu Nhu Nhi tỉnh lại thì trở về giúp trẫm!”

Mộc Khinh nghe được lời này của Hoa Khanh Trần liền cảm tạ dập đầu,“Tạ Hoàng thượng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK