Hắn cũng không nói rõ được, trong sự hối hận ấy rốt cục còn xen lẫn bao nhiêu thứ.
Hoặc dã có vài phần yêu thích, nhưng nhiều nhất vẫn là vào giây phút đó, hắn biết được, bản thân đã vĩnh viễn mất đi Lý Dung, thê tử của hắn.
Lý Dung không chỉ đơn thuần là người hắn có thể thích, nàng còn đại diện cho thứ hắn vốn có thể sở hữu, một gia đình viên mãn.
Nếu năm đó hắn biết cách trở thành một trượng phu tốt, biết một nam nhân sau khi thành thân phải giải quyết công việc ra sao, gánh vác trách nhiệm bản thân thế nào, hắn đã có thể hiểu rõ được những chuyện hắn nên hay không nên quản. Vốn dĩ hắn sẽ sớm có con với Lý Dung và bọn họ đã có thể sống hạnh phúc bên nhau.
Sự hối hận này đạt đến đỉnh điểm khi hắn biết được Lý Dung đang ở cạnh Tô Dung Khanh.
Thế là họ đã cãi nhau. Lý Dung cho hắn một bạt tai, hắn cũng xô xát với nàng. Có thể nói, hai người đã phô bày cho nhau thấy bộ dáng xấu xí nhất của bản thân. Lý Dung mắng hắn hèn nhát, bất lực, hắn mắng nàng phóng đãng, trác táng. Bọn họ chán ghét lẫn nhau, trong suốt một khoảng thời gian dài, hễ gặp mặt liền gây gỗ. Hắn cảm thấy nữ nhân này không những chanh chua vô lý còn phóng túng trụy lạc. Nàng lại thấy hắn âm hiểm xảo trá, hẹp hòi thiển cận.
Cãi nhau trong suốt chừng ấy năm khiến hắn không tài nào nhớ nổi bộ dáng năm đó của Lý Dung, càng không nhớ được thì ra lúc đầu, hắn có lẽ… cũng có vài phần thích nàng.
Trong quãng đời sau này, hai người vừa là đồng minh bàn luận chính sự, vừa nghi kị lẫn nhau vì không thích cách hành xử của đối phương.
Từ cảm giác không cam lòng, hối hận, đau khổ khi vừa biết Lý Dung ở cạnh Tô Dung Khanh, dần dần khi nhìn thấy họ, trong hắn chỉ còn lại chút dư âm tê dại cùng sự chướng mắt.
Bởi bọn họ có thể nương tựa, dựa dẫm vào nhau, dù sau này Tô Dung Khanh vẫn giết Lý Dung, nhưng Bùi Văn Tuyên biết rõ một điều, khoảng thời gian trước khi Tô Dung Khanh động thủ, tất cả tình cảm y dành cho Lý Dung đều là thật lòng.
Bọn họ cùng nhau trải qua 25 năm cuộc đời, còn hắn từ đầu đến cuối vẫn lẻ loi đơn chiếc, một mình một bóng.
Mỗi lần nhìn thấy con nhà người ta, nhìn thấy cảnh gia đình vui vẻ đầm ấm, hắn đều có đôi chút bần thần. Vào những lúc ngồi cạnh con cháu trong nhà, hắn cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Càng về già, hắn càng dễ hồi tưởng lại những năm tháng tuổi trẻ. Hắn vẫn nhớ rõ Lý Dung từng nằm cùng hắn trên cùng một chiếc giường, suy nghĩ việc bọn bọ nên có mấy đứa con, thích con trai hay con gái.
Hắn từng căm hận Tô Dung Khanh vì cảm thấy chính y đã cướp đi hạnh phúc của hắn. Nhưng sau khi trải qua một hồi sinh tử, Tô Dung Khanh đã không còn là Tô Dung Khanh năm đó, Lý Dung cũng đã trở thành Lý Dung 18 tuổi. Khi quay đầu nhìn lại hắn mới phát hiện, cuộc đời hắn phải đi đến bước đường ấy, vốn không phải là lỗi của ai khác. Kẻ phải có trách nhiệm nhiều nhất chính là hắn.
Nếu có thể làm lại cuộc đời lần nữa, hắn muốn sống thật hạnh phúc bên Lý Dung và trở thành một trượng phu tốt.
Nhưng khi được bắt đầu lại, Lý Dung vẫn như cũ là Lý Dung của kiếp trước.
Hắn vĩnh viễn không thể có lại được vị thê tử một lòng một dạ với mình năm 18 tuổi. Vì thế hắn mất đi sự hứng thú với cuộc hôn nhân này, dù biết nó là chuyện không thể tránh khỏi.
Bùi Văn Tuyên vừa suy nghĩ mông lung, vừa mơ hồ thiếp đi.
Ngủ đến tận khi trời tờ mờ sáng, trong cái lạnh của buổi sớm, họ mới dần dần tỉnh dậy.
Đống lửa bên cạnh đã tắt chỉ còn sót lại chút hơi ấm. Buổi tối lúc ngủ, do quá lạnh nên hai người sớm đã nhích sát vào nhau. Lý Dung có chút mờ mịt mở hai mắt. thấy mình đang nằm gác lên cánh tay của Bùi Văn Tuyên liền gọi một tiếng, “Bùi Văn Tuyên”
Khi vừa mở mắt, Bùi Văn Tuyên liền cảm thấy cánh tay tê rần, ngay lập tức hắn liền hiểu được tình hình. Tuy thế hắn vẫn trấn định rút tay về, ngồi thẳng người dậy. Lý Dung nhìn hắn không chớp mắt, thấy hắn tõ vẻ gượng gạo liền không nhịn được nói, “Ngươi căng thẳng cái gì?”
“Ta sợ cô nghĩ nhiều”
Bùi Văn Tuyên đáp, “Cho nên ta đang nghĩ cách chứng minh sự trong sạch của bản thân”
Nghe thấy câu trả lời, Lý Dung không kềm được phì cười, “Trong sạch cái gì chứ?”
“Tối qua chúng ta không làm gì cả”, Bùi Văn Tuyên nghiêm túc nói, “Cho nên cô đừng đổ oan cho ta”
“Ta biết mà”
Lý Dung thấy hắn nghiêm túc như thế liền mất hứng trêu chọc hắn, nàng ngồi dậy ngáp một cái, “Ngươi chưa đạt đến trình độ đã làm gì đó mà ta không cảm giác được”
Nghe Lý Dung nói thế, Bùi Văn Tuyên trước hơi ngẩn ra sau đó lập tức có phản ứng. Mặt hắn nhất thời đỏ bừng, kiềm nén nửa ngày mới nói được một câu, “Lý Dung, sau này cô nên biết ngại ngùng một chút”
Lý Dung không thèm để ý hắn, khẽ “khì” một tiếng xong liền đi đến ngồi xổm cạnh bờ sông rửa mặt.
Bùi Văn Tuyên đứng tại chỗ do dự hồi lâu cuối cùng chọn cách đến bên cạnh Lý Dung rửa mặt.
Hai người sau khi chỉnh đốn bản thân xong liền đứng dậy đi dọc theo bờ sông. Đợi đến khi mặt trời mọc, xung quanh bất ngờ truyền đến tiếng vó ngựa, Bùi Văn Tuyên nắm tay Lý Dung vội vã nói, “Trước tiên hãy tránh đi đã!”
Bọn họ nhanh chóng trốn vào bụi cỏ bên cạnh, Bùi Văn Tuyên bẻ một cành lá xum xuê đưa cho Lý Dung. Thấy vậy nàng có chút khó hiểu hỏi, “Cái này để làm gì?”
Bùi Văn Tuyên nghiêm túc nâng cành cây lên, nhỏ giọng đáp, “Ngụy trang”
Lý Dung, “…”
Nàng bất ngờ biết được nguồn gốc của chiếc nón bằng lau sậy cứ phất phơ trước mắt khi nàng còn mơ hồ chưa tỉnh. Thì ra đó không phải là do nàng tưởng tượng mà có!
Tuy Lý Dung cảm thấy hành động này của Bùi Văn Tuyên quá ngu ngốc song vẫn bất giác nâng cành cây lên. Nàng tự an ủi bản thân chỉ đang đề phòng vạn nhất nên cẩn thận vẫn hơn.
Hai người ngồi ngụy trang đợi cả nửa ngày, cuối cùng cũng thấy có người đến. Người cưỡi ngựa phía trước là Tô Dung Khanh, phía sau y là người hầu Tô gia đang tìm kiếm gì đó.
Vừa nhìn thấy Tô Dung Khanh, Lý Dung liền cảm thấy nhẹ nhõm ít nhiều. Tô gia là gia tộc cao quý, cả nhà trung chính, Tô Dung Khanh lại càng là một chính nhân quân tử, y không tham gia cuộc chiến giữa các đảng phái, huống hồ chủ mưu lần này lại là Dương Tuyền. Tô Dung Khanh chắc chắn không phải là một mối đe dọa.
Khi nàng muốn đứng dậy, Bùi Văn Tuyên vội giữ nàng lại và lắc đầu, tỏ tý hãy đợi thêm chút nữa.
Lý Dung biết Bùi Văn Tuyên vốn quen cẩn trọng nên cũng không phản đối. Nàng lại ngồi xổm xuống bên cạnh hắn tiếp tục chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau có vài người hầu ở Đông cung đuổi đến, kèm theo đó là tiếng thét từ xa vọng lại của một thiếu niên, “Tô công tử, ta nghe nói ngươi đang tìm a tỷ?”
Rất nhanh, hình ảnh một thiếu niên mặc gấm bào trắng thêu bốn con rồng, đỉnh đầu đội kim quan xuất hiện trong tầm mắt Lý Dung và dừng trước mặt Tô Dung Khanh.
Tô Dung Khanh hành lễ cung kính đáp, “Điện hạ”
“Không cần hành lễ”, thiếu niên ngồi trên ngựa phóng mắt nhìn ra bốn phía, “A tỷ đâu?”
“Khi nãy thần có thấy dấu vết của một đống lửa, nhất định Người đang đi dọc theo con sông này”, Tô Dung Khanh bình tĩnh đáp, sau đó y có vài phần nghi hoặc hỏi, “Sao điện hạ đuổi đến đây nhanh vậy ạ?”
Khi Tô Dung Khanh và Lý Xuyên nói chuyện, Lý Dung và Bùi Văn Tuyên vẫn đang núp ở chỗ tối. Lý Dung thấy người đến là ai, không còn nghi ngờ gì và quay sang hỏi Bùi Văn Tuyên, “Ta đi được chưa?”
Bùi Văn Tuyên gật gật đầu, Lý Dung nhanh chóng đứng dậy, thong dong bước ra khỏi bụi cỏ, nhìn về phía xa hét lên, “Xuyên nhi”
Nghe thấy giọng nàng, mọi người đều đồng loạt quay đầu về phía này. Lý Xuyên sau vài phút ngẩn người liền kích động nhảy xuống ngựa, trực tiếp chạy về phía Lý Dung.
Lý Dung nhìn thiếu niên đang vội vã chạy về phía mình, tuy bề ngoài chỉ mới 16 17 tuổi, nhưng có lẽ do quá gấp gáp nên trên gương mặt vốn luôn trắng bệch đã điểm thêm vài mảng đỏ.
Trong mắt cậu không giấu được vẻ lo âu, khi chạy đến trước mặt Lý Dung rồi, cậu thở hồng hộc hỏi, “A tỷ, tỷ… tỷ không sao chứ?”
“Ta có thể có chuyện gì?”, Lý Dung nhìn Lý Xuyên vẫn còn ở tuổi thiếu niên, mỉm cười nói, “Đệ ấy, chạy nhanh làm gì để hụt hơi thế kia?”
“Đệ không sao”, Lý Xuyên khoát tay, “Đệ nghe người ta nói tỷ bị hành thích, hiện tại vẫn chưa tìm được khiến đệ bị dọa khiếp vía. A tỷ, tỷ vẫn khỏe chứ, tỷ không bị…”
Cậu chưa kịp nói xong, Bùi Văn Tuyên đã từ bụi cỏ bước ra.
Trên quần áo của hắn dính đầy bùn đất, đầu tóc không được chải bới gọn gàng, nhưng do gương mặt hắn quá mức anh tuấn nên dù đang nhếch nhác cũng toát ra một vẻ điềm nhiên bức người.
Câu nói của Lý Xuyên liền bị gián đoạn, mọi người đều ngây ngốc nhìn Bùi Văn Tuyên đang bước đến. Bùi Văn Tuyên thấy Lý Xuyên liền nhìn cậu cung kính hành lễ, “Vi thần Bùi…”
Nghe hắn cất tiếng, Lý Xuyên cuối cùng đã có phản ứng. Cậu không nói gì liền tung nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Bùi Văn Tuyên hét lớn, “Cái tên háo sắc khốn kiếp này, hôm nay Cô phải giết chết ngươi!”
♪Góc tám nhảm♪
Chương này chủ yếu cũng không có gì nhiều ngoài vài phần nội tâm của anh nhà. Mà sao từ ngày biết chị anh cứ bị ăn hành thế nhỉ, tội nghiệp, hết bị con chị rồi tới thằng em.