Những người hầu bên cạnh đều đang mỉm cười nhìn họ, Lý Dung chờ hồi lâu thấy Bùi Văn Tuyên không có ý buông tay mới khẽ ho, nhỏ giọng nhắc nhở, "Chúng ta nên về thôi"
Bùi Văn Tuyên nghe thế liền siết chặt nàng thêm lần nữa mới chậm rãi buông lỏng vòng tay. Hắn nói với Lý Dung, "Ban nãy mạo phạm Điện hạ, mong Điện hạ thứ tội"
"Chúng ta còn khách sáo với nhau làm gì?", Lý Dung nói, sau khi đánh giá hắn một lượt nàng mỉm cười, "Mau về thôi, cả người thối chết đi được"
Nghe thế, vành tai Bùi Văn Tuyên bất chợt nóng lên. Lúc trước dù Lý Dung có chê hắn bẩn hắn cũng chẳng cảm thấy gì. Nhưng nay khi nghe nàng nói vậy, hắn lại bất giác có vài phần mất tự nhiên, chỉ hận không thể lập tức kì cọ bản thân đến sạch bóng, sau đó lăn vài vòng qua huân hương, chỉnh tề không chút khuyết điểm đứng trước mặt Lý Dung.
Bùi Văn Tuyên không kiềm được hơi tránh xa Lý Dung một chút, ra vẻ trấn định nói, "Vâng, trước tiên cứ về đã"
Lý Dung sớm đã cho người truyền tin nên nàng và Bùi Văn Tuyên một đường xuất cung rất thuận lợi, không chút chướng ngại.
Lý Dung hỏi sơ lược tình hình đi đường của Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên trả lời từng câu một, Lý Dung chỉ gật đầu lắng nghe, trên mặt nhìn không ra đang vui hay buồn. Đợi đến cuối cùng, nàng mới hỏi một câu, "Ngươi có bị thương không?"
Bùi Văn Tuyên nghe thế liền mỉm cười, ngữ điệu bất giác mềm mỏng hơn, "Dạ không, Người yên tâm, cả đường đi đều rất thuận lợi"
"Cũng đúng nhỉ", Lý Dung suy xét những chuyện tiếp theo, chậm rãi nói, "Ngươi vốn là người thông minh"
Hai người nói xong, Bùi Văn Tuyên liền đỡ nàng lên xe ngựa. Khi nàng đã yên vị, Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên không có ý định lên xe liền nhấc rèm cửa sổ nhìn người thanh niên đang đứng bên ngoài hỏi, "Sao ngươi không lên đi?"
"Vi thần vẻ ngoài không hợp lễ, đi phía sau xe ngựa là được"
Bùi Văn Tuyên mỉm cười, "Để tránh vấy bẩn đến Điện hạ"
Lý Dung nghe thế liền nhướng mày, "Ta cho rằng ngươi còn muốn nhấn chìm ta trong sự bẩn thỉu ấy chứ?"
"Điện hạ nói đùa rồi", Bùi Văn Tuyên có chút xấu hổ, cảm thấy miệng lưỡi của Lý Dung vẫn quá cay nghiệt. Lý Dung bật cười, "Lên xe đi, ta đã không để ý thì ngươi để ý làm gì? Còn rất nhiều việc ta muốn hỏi ngươi"
Bùi Văn Tuyên được Lý Dung cho phép cũng không lằng nhằng nữa, hắn chỉ có thể lên xe và cố ý ngồi cách xa Lý Dung một chút.
Lý Dung thấy hắn ngồi quá xa mình có chút bất lực ra lệnh, "Đến đây ngồi"
"Điện hạ..."
"Bằng không ta sẽ qua đó"
Bùi Văn Tuyên nghẹn lời, sau khi do dự phút chốc, cuối cùng hắn vẫn đến ngồi cạnh Lý Dung.
Hắn cố gắng làm ra vẻ trấn định, Lý Dung phát hiện sự dè dặt của hắn không nhịn được hỏi, "Ngươi mới đi một chuyến đã bị người ta dọa đến nhát gan như thế sao? Thấy ta lại sợ sệt đến nhường này?"
"Thần không phải sợ", Bùi Văn Tuyên vô thức nói, "Thần chỉ cảm thấy..."
"Hôi đúng không"
Lý Dung ngắt lời hắn. Khi nàng trực tiếp nói ra vấn đề đó, Bùi Văn Tuyên có chút tức giận, hắn không nhịn được nói thẳng, "Sao không hôi được ạ, Người thử ra ngoài chạy thục mạng suốt hai mươi ngày đêm xem"
Lý Dung bật cười, nàng chọc cây quạt lên người hắn, "Ta sẽ không làm đâu, chuyện này phải do ngươi đi"
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung mỉm cười, trong lòng lại mềm đi mấy phần, hắn nghe Lý Dung chầm chậm nói, "Nào có bộ dạng nhếch nhác nào của nhau mà chúng ta chưa từng thấy qua? Ngươi còn bày vẻ làm gì?"
"Thần luôn hy vọng...", Bùi Văn Tuyên hạ mắt, "Điện hạ có thể nhìn thấy thần khi ở bộ dáng đẹp nhất nhiều một chút thôi"
Động tác của Lý Dung khẽ khựng lại. Nàng nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên liền thấy hắn đang hạ mắt soi mình trong ly trà. Gương mặt thanh tuấn đó nhìn không ra vui buồn, dường như câu nói vừa rồi chỉ là hờ hững thốt ra, không chút kiểu cách, cầu kì.
Lý Dung cảm thấy con người Bùi Văn Tuyên vốn có bản lĩnh, từ trước đến nay luôn có thể lay động nhân tâm bằng những lời nói chính trực, nên nàng không phân biệt được rốt cuộc hắn chỉ tùy ý nói vậy thôi hay đang ẩn hàm ý khác.
Nếu là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, ngày ngày nghe hắn ám chỉ như có như không thế này, e rằng sớm đã có suy nghĩ sai lệch.
Cũng may Lý Dung là người rất tự biết mình biết người, từ trước đến nay chưa từng nghĩ những loại chuyện này theo chiều hướng tốt.
Vì suy cho cùng, ảo tưởng lớn nhất của đời người chính là cho rằng người khác thích mình.
Bùi Văn Tuyên đối với phương diện ái tình không hề có chừng mực, Lý Dung cũng chẳng để tâm nên chỉ nói, "Nếu ngươi đã có thể mang chứng cứ về, người của các thế gia chắc chắn đang vô cùng kích động"
"Vâng", Bùi Văn Tuyên đáp lời Lý Dung, "Đây chính là cơ hội để phân hóa các thế gia, không lâu nữa, Thượng Quan đại nhân sẽ đến tìm Điện hạ"
"Lúc trước ta đã nhờ mẫu thân chuyển lời đến ông ấy về thái độ của ta. Thật ra ta nghĩ chuyện đó ông ấy đã hiểu rõ, hiện tại chúng ta chỉ cần tra tiếp vụ án quân hưởng, những việc khác không cần quan tâm. Còn về suy nghĩ của Thượng Quan gia", Lý Dung gõ quạt vào lòng bàn tay, "Thì phải xem bản lĩnh của Thượng Quan Nhã"
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng xong cả hai đều rơi vào trầm mặc và tự suy nghĩ những vấn đề riêng. Chính sự đã bàn xong, bọn họ thật chất còn rất nhiều chuyện khác để nói nhưng lời vừa đến môi lại vì những thứ muốn nói quá nhiều nên chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng Lý Dung đành triệt để từ bỏ, nàng nói, "Ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Khi về phủ, ta sẽ xử lý vài việc, ngươi cứ ngủ một giấc rồi tính tiếp"
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung nói thế không biết vì sao bỗng có chút hụt hẫng.
Hắn không chút cảm xúc đáp một tiếng, sau đó tự lấy một chiếc chăn, dựa vào chiếc bàn nhỏ và nằm trên đó ngủ.
Từ Hoa Kinh đến Tây Bắc, hắn đã bôn ba hai mươi ngày đêm cả lượt đi và luợt về, không những thế còn phải ghi chép lại sổ sách, khẩu cung, có thể nói không có chút thời gian nghỉ ngơi.
Hắn nằm dựa trên bàn, dù đang có nhiều suy nghĩ nhưng không kiềm được thiếp đi.
Đợi đến khi hơi thở đều đều của hắn vang lên trong thùng xe, Lý Dung cuối cùng mới quay đầu nhìn sang, lần này nàng có chút không dời mắt được.
Hắn đã ốm đi rất nhiều, trên mặt còn lún phún râu, so với bộ dáng quý công tử Hoa Kinh trước đây khác một trời một vực.
Nàng lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu, thời gian trôi qua nhanh như bay, đợi đến khi hồi thần, họ đã về đến phủ Công chúa.
Lý Dung khẽ đẩy Bùi Văn Tuyên, hắn liền mơ màng tỉnh dậy. Lý Dung nhắc nhở hắn, "Ngươi cứ về nghỉ ngơi trước, ta phải đi xem người của Tần gia"
"Để thần đi với Người...", lời vừa thốt ra, Bùi Văn Tuyên dường như nhớ đến gì đó lại cảm thấy có chút không ổn nên liền nói, "Vận thần xin phép đi nghỉ ngơi"
Lý Dung biết Bùi Văn Tuyên đang để tâm chuyện gì, nàng bỗng có chút tức cười nhưng thật sự nàng cũng cảm thấy Bùi Văn Tuyên cần nghỉ ngơi, "Đi đi"
Bùi Văn Tuyên cùng nàng xuống xe xong, Lý Dung liền đi tìm người của Tần gia, Bùi Văn Tuyên thì được người hầu dẫn về hậu viện. Chưa đi được mấy bước, hắn cuối cùng không nhịn được quay đầu gọi Lý Dung, "Điện hạ!"
Lý Dung xoay người lại, thấy Bùi Văn Tuyên đang đứng ở đầu hành lang mím môi nói, "Điện hạ không muốn hỏi thần thêm vài câu sao?"
Lý Dung hơi ngẩn ra, Bùi Văn Tuyên thấy nàng không hiểu lời hắn, hắn liền khoát tay nói, "Điện hạ cứ đi đi ạ, thần đi nghỉ đây"
Nói xong không chờ Lý Dung trả lời, Bùi Văn Tuyên đã đi mất. Lý Dung bị phản ứng của Bùi Văn Tuyên làm cho có chút ngỡ ngàng, nàng đứng im tại chỗ trong phút chốc thì nghe thấy Tịnh Lan lên tiếng nhắc nhở, "Điện hạ, người của Tần gia đã sắp xếp ổn thỏa rồi"
Lúc này nàng mới có phản ứng, Lý Dung gật đầu, thu lại tâm tình và đi về phía nội viện.
Nàng đến viện mà người Tần gia sống, bọn họ đang tập trung ở sảnh lớn, vừa mở cửa ra, nàng liền nghe thấy một màn âm thanh đan xen giữa tiếng khóc nức nở của nữ tử và những tiếng an ủi.
Lý Dung bước vào viện, Tuân Xuyên tiến lên trước hành lễ với Lý Dung, "Điện hạ"
"Ngươi vẫn ổn chứ?"
Lý Dung đánh giá nàng một lượt, thấy thần sắc nàng bình thường liền cười nói, "Nghe bảo hôm nay ngươi cướp pháp trường?"
"Hôm nay do quan giám sát muốn ra tay trước giờ hành hình", Tuân Xuyên mím môi, "Nên thần mới..."
"Làm tốt lắm", Lý Dung vỗ vai nàng, chen ngang vào lời tự trách kia cười nói, "Đang thiếu những người có gan đối đầu với các thế gia như ngươi đấy"
"Điện hạ...", Tuân Xuyên có chút bất an, Lý Dung thu tay về an ủi nói, "Ta nói thật, ngươi đừng lo lắng, ta không bao giờ nói những lời trái lòng với ngươi"
Nàng biết nàng ta nghe không hiểu.
Tuân Xuyên liền an tâm mấy phần, nàng cùng Lý Dung bước vào, Lý Dung nhẹ giọng hỏi, "Người nhà ngươi thế nào rồi?"
"Đều rất tốt", Tuân Xuyên khẽ thưa, "Nghe nói hôm nay trên điện Phò mã đã rửa sạch mối oan khuất cho Tần gia, già trẻ lớn bé đều vô cùng cảm kích Công chúa và Phò mã"
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào sảnh lớn, khi thấy Lý Dung bước vào, Tần Lãng kích động tiến lên trước quỳ thụp xuống, "Điện hạ..."
"Tần đại nhân...", Lý Dung vội vàng đưa tay đỡ ông dậy, "Ngài đang bị thương, nên dưỡng cho tốt"
"Điện hạ, cả nhà Tần gia được Điện hạ cứu mạng, Điện hạ đối với chúng thần như ân nghĩa tái sinh, lão hủ...", Tần Lãng nói rồi giọng chợt nghẹn ngào, Lý Dung nhìn Tuân Xuyên một cái, nàng ta hiểu ý liền tiến lên đỡ Tần Lãng ngồi dậy, cố ý dùng một tông giọng khản đục nói, "Tần đại nhân xin hãy ngồi lên nói chuyện ạ"
Tần Lãng gật đầu ngồi lên vị trị của mình, Lý Dung ngồi xuống bên cạnh và cùng ông ấy nói chuyện.
Tần gia gặp nạn không chết đều rất kích động, ùn ùn tiến đến quỳ trước mặt Lý Dung. Chỉ có Tần Lâm vẫn im lặng đứng một bên, đến cuối cùng y nhìn thấy Lý Dung có vài phần mệt mỏi nên tiến đến nói, "Điện hạ, hiện nay Tần gia đã không có gì, Điện hạ nếu cảm thấy mệt có thể lo liệu chuyện khác. Đợi hôm khác vi thần sẽ dẫn theo già trẻ lớn bé trong nhà đến tạ ơn Điện hạ"
Lý Dung vốn chỉ đến nhìn tình trạng của Tần gia, sau khi xác nhận không có gì, nhờ vào vài câu giải vây này của Tần Lâm nàng liền đứng dậy, "Vậy mọi người cứ nghỉ ngơi cho khỏe, Bổn cung đi trước đây"
Tần Lâm đáp một tiếng rồi đích thân tiễn Lý Dung đi.
Cả đường Tần Lâm không nói gì, Lý Dung có chút kì quái không nhịn được hỏi, "Ta cho rằng với vụ việc lớn thế này, Tần đại nhân ít ra cũng phải nói được một tiếng cảm ơn"
"Hai chữ cảm ơn trước nay chưa từng có ý nghĩa gì", Tần Lâm đột ngột dừng bước, Lý Dung quay đầu sang nhìn y, bất giác nhướn mày. Tần Lâm thần sắc bình tĩnh nói, "Những gì vi thần có thể đền ơn cho Điện hạ chỉ có quyền lực ở Tây Bắc"
Lý Dung không nói gì, nàng lặng lẽ chăm chú nhìn Tần Lâm. Y nâng mắt nhìn Lý Dung, "Đây mới là thứ Điện hạ mong muốn, không phải sao?"
"Tần tướng quân thật tự tin với năng lực của bản thân"
"Không phải thần tự tin vào bản thân mà là Điện hạ có lòng tin với thần. Nếu không phải thế, ban đầu Người đã không ép Thái tử năm lần bảy lượt đến núi Cửu Ưu mời tại hạ"
Tần Lâm nói rồi liền nhìn sắc trời, nâng tay nói, "Điện hạ đi thong thả, tiếp đến chắc chắn còn rất nhiều việc, thần không làm mất thời gian của Người nữa"
Nói xong Tần Lâm hành lễ và xoay người đi thẳng.
Lý Dung đứng tại chỗ, vài phút sau nàng khẽ cười một tiếng rồi bước ra khỏi cửa.
Sau khi thăm nom người Tần gia xong, buổi chiều nàng trực tiếp đi tìm Thượng Quan Nhã. Thượng Quan Nhã và Tuân Xuyên giao hết những khẩu cung họ tìm được trong thời gian qua cho nàng, sau đó báo cáo tất cả những gì họ đã làm. Lý Dung nắm được tin tức xong liền cùng Thượng Quan Nhã bàn bạc chuyện tiếp theo, "Phụ thân của muội chắc chắn muốn gặp ta, nhưng vụ án quân hưởng này ta nhất định điều tra đến cùng. Muội phải nghĩ cách thuyết phục ông ấy, khuyên ông ấy nên nhân cơ hội này mà chỉnh đốn lại Thượng Quan gia. Nếu ông ấy ra mặt xử lý sẽ có nhiều bất tiện, đến lúc đó muội có thể chủ động đề xuất việc để nội bộ Thượng Quan gia tự điều tra"
"Nếu được như thế, ta sẽ trở thành người có tiếng nói trong Thượng Quan gia", Thượng Quan Nhã mỉm cười, "Thậm chí ta có thể bàn bạc với phụ thân, để ta làm người phát ngôn cho Thượng Quan gia, đến đàm phán cùng Điện hạ"
"Đúng vậy", Lý Dung đáp lời, sau đó cùng Thượng Quan Nhã bàn bạc kĩ các chi tiết. Đến khi bàn bạc xong, Lý Dung nhìn sắc trời liền nói, "Ta về trước đây"
"Sao về sớm thế?", Thượng Quan Nhã có chút kinh ngạc, "Chi bằng ở lại dùng bữa cơm?"
"Không cần", Lý Dung khoát tay, "Hôm nay Bùi Văn Tuyên vừa quay về, ta phải về sớm một chút, còn có chuyện cần bàn"
"Là thế sao", Thượng Quan Nhã gật đầu, "Được thôi, vậy chúng ta hẹn lại ngày khác"
Lý Dung gật đầu rồi đi ra ngoài. Tuân Xuyên còn vài chi tiết muốn xác nhận với Thượng Quan Nhã, đợi Lý Dung đi rồi Thượng Quan Nhã vẫn còn nhìn theo hướng Lý Dung rời khỏi mà đăm chiêu, Tuân Xuyên không nhịn được hỏi, "Cô đang nghĩ gì vậy?"
"Không phải, ta chỉ là đang nghĩ", Thượng Quan Nhã quay đầu lại, "Ngươi nói xem, Điện hạ thích Tô đại nhân hơn hay thích Phò mã hơn?"
Tuân Xuyên nhíu mày, "Đây là chuyện cô nên nghĩ sao?"
"Nếu suốt ngày cứ nghĩ chuyện nghiêm túc sẽ khiến người ta đau đầu", Thượng Quan Nhã than một tiếng, "Được hóng hớt chuyện của Điện hạ vui biết bao"
Tuân Xuyên nhất thời nghẹn lời, nàng nói, "Hãy lo chuyện của cô thôi"
Nói xong nàng lên tiếng nhắc nhở, "Mau làm cho xong chuyện này, để tránh không cẩn thận gặp phải Tô Dung Hoa"
Thượng Quan Nhã nghe đến tên người đó hơi thở liền lạnh lẽo, nàng không hiểu vì sao, đi đâu cũng có thể "tình cờ" gặp được Tô Dung Hoa. Vừa nghĩ đến đó thôi nàng đã thấy hoảng sợ, không kiềm được nói, "Tuân Xuyên, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?"
"Không giúp", Tuân Xuyên quả quyết cự tuyệt, Thượng Quan Nhã thế nhưng vẫn nói, "Ngươi giúp ta đánh hắn một trận được không?"
"Nếu còn không mau làm chính sự, ta sẽ đánh cô một trận", Tuân Xuyên lật một trang giấy trên bàn nghiêm túc nói. Thượng Quan Nhã than một tiếng, lấy tay vỗ đầu, "Aiz, nói gì mà bạn bè hết lòng giúp đỡ nhau, cổ nhân quả nhiên lừa gạt ta"
Tạm biệt Thượng Quan Nhã xong, về đến nơi, Bùi Văn Tuyên cũng vừa tỉnh dậy.
Hắn ngủ cả ngày, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều. Vừa thay xong y phục, hắn đã nghe thấy bên ngoài tiếng thông báo Lý Dung hồi phủ.
Hắn có chút bất ngờ khi Lý Dung lại về sớm thế này, nhưng hắn vẫn đứng dậy ra cửa đón Lý Dung.
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên đứng ở cửa liền cười nói, "Sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Thần ngủ cả ngày rồi"
Bùi Văn Tuyên mỉm cười cùng Lý Dung đi đến phòng ăn.
Lý Dung thấy nụ cười không lan được đến đáy mắt của Bùi Văn Tuyên, không nhịn được hỏi, "Thần sắc ngươi không tốt, chắc do chưa ngủ đủ phải không?"
"Thần ngủ đủ rồi chỉ là chưa tỉnh hẳn mà thôi"
Bùi Văn Tuyên vừa nói vừa cùng Lý Dung ngồi xuống. Lý Dung gật đầu, nhìn hạ nhân bày món lên bàn, vừa nâng đũa vừa kể cho Bùi Văn Tuyên nghe hành trình hôm nay của mình. Nàng đem những tin tức giữa mình và Thượng Quan Nhã bàn bạc cùng dự tính ngày mai kể hết một lượt.
Bùi Văn Tuyên lẳng lặng lắng nghe, sắc mặt không lộ vẻ vui hay buồn, hắn chỉ dựa theo những gì Lý Dung nói rồi bình thản trả lời.
Bầu không khí này khiến Lý Dung cảm thấy có chút ngượng ngập. Đợi khi cả hai dùng bữa xong, Bùi Văn Tuyên không nán lại, sau khi hành lễ với Lý Dung xong hắn liền một mình đi đến thư phòng.
Bùi Văn Tuyên đã cáo bệnh hơn hai mươi ngày, công vụ đang chất cao như núi. Hắn một khi vùi đầu trong thư phòng liền không chịu ra, Lý Dung ngồi trong phòng ngủ đợi hắn một lúc, thấy hắn không quay lại liền đứng dậy lấy tấu chương ra phê.
Hai người đều không nói gì, mỗi người ngồi một phòng phê tấu chương.
Đợi đến nửa đêm, Tịnh Lan và Tịnh Mai không kiềm được có chút nóng ruột. Tịnh Mai thấp giọng nói với Tịnh Lan, "Cô nói xem hai người họ có kì lạ không, thật không dễ gì mới gặp lại nhau sao lại thành ra thế này?"
Tịnh Lan không nói gì, sau hồi lâu, nàng than một tiếng, "Để ta đi mời Phò mã"
Nói rồi Tịnh Lan đi đến thư phòng của Bùi Văn Tuyên. Đồng Nghiệp đang đứng trước cửa ngủ gật, dường như rất muốn ngủ. Tịnh Lan tiến đến gọi nhỏ Đồng nghiệp một tiếng, "Phò mã còn chưa ngủ sao?"
Đồng Nghiệp lắc đầu, ngáp nói, "Đêm nay e rằng Phò mã không ngủ đâu, Tịnh Lan tỷ tỷ đến đây làm gì? Điện hạ có gì phân phó sao?"
Tịnh Lan không nói gì, nàng suy nghĩ một chốc liền nhỏ giọng nói, "Ngươi đi nói với Phò mã, dạo này sức khỏe Điện hạ không tốt, bây giờ vẫn chưa ngủ, mong ngài ấy khuyên nhủ giúp"
Đồng nghiệp kinh ngạc "à" một tiếng, cậu có chút tỉnh táo vội vàng nói, "Xin tỷ chờ một chút để đệ đi nói với Phò mã. Phò mã luôn quan tâm Điện hạ nhất"
Nói rồi Đồng Nghiệp nhanh chóng vào phòng quỳ trên đất nói, "Công tử, không ổn rồi, ngài mau đi khuyên đi ạ"
Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhíu mày hỏi, "Khuyên cái gì?"
"Công chúa không chịu ngủ", Đồng Nghiệp than một tiếng, "Nghe bảo gần đây sức khỏe Điện hạ không tốt, hôm nay lại bận rộn chính sự, ngài mau đi xem đi ạ"
Nghe thế Bùi Văn Tuyên lập tức đứng bật dậy. Sự tức giận hắn kiềm nén cả ngày rốt cục cũng có nơi trút ra, hắn quăng mạnh cây bút trong tay xuống, phẫn nộ quát, "Đúng là làm càn!"
Nòi rồi, Bùi Văn Tuyên vội vàng đi thẳng đến phòng ngủ.
Lý Dung đang chuyên tâm phê duyệt những văn thư được gửi đến Đốc tra ti hôm nay, vừa phê xong một bức liền nghe thấy tiếng cửa bị tông mạnh, gió lạnh từ ngoài vù vù thổi vào. Lý Dung kinh ngạc nâng mắt liền thấy Bùi Văn Tuyên đang bước nhanh vào phòng, một câu cũng không nói mà giật phăng tấu chương trong tay nàng, sau đó lại ném cây bút sang một bên
Lý Dung ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay Bùi Văn Tuyên luồn trong áo, gương mặt lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống Lý Dung, "Đi ngủ"
Tịnh Lan nhanh chóng đóng cửa lại. Lý Dung nhìn đám hạ nhanh chạy nhanh như bay, lại nhìn Bùi Văn Tuyên đang nộ khí phừng phừng, nàng do dự hồi lâu rồi chậm chạp nói, "Vậy... đi ngủ thôi?"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, xoay người bắt đầu cởi áo. Lý Dung đứng bên cạnh nhìn hắn đang phát hỏa, nhìn một lúc lâu liền không nhịn được bật cười thành tiếng.
Động tác của Bùi Văn Tuyên chợt cứng nhắc, hắn quay lưng về phía Lý Dung lạnh giọng hỏi, "Người cười cái gì?"
"Nhịn cả nửa ngày, ngươi rốt cục cũng tìm được một lý do đến cãi nhau nhỉ?", Lý Dung dựa vào cây cột bên cạnh mỉm cười, nàng nhìn Bùi Văn Tuyên đang cứng đơ tại chỗ nói, "Thế nhưng lại khiến Bùi ngự sử nhịn đến phát điên rồi?"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn treo áo lên sau đó xoay người đi trải nệm.
Lý Dung đi đến phía sau hắn, nhìn bộ dạng tức giận đó nàng cảm thấy dễ nói chuyện hơn rất nhiều. Nàng dịu giọng nói, "Hôm nay lời ngươi nói ta đều nghe hết, có phải ngươi tức giận vì ta không quan tâm ngươi không? Là ta rất an tâm về ngươi, ta biết bản lĩnh thông thiên của ngươi, sao có thể dễ dàng gặp bất trắc. Chính vì thế ta đã không hỏi nhiều, nhưng đó không có nghĩa ta không lo lắng cho ngươi. Ngươi không biết, khi ta nghe tin ngươi có chuyện, trong lòng ta thật ra cũng không bình tĩnh"
Bùi Văn Tuyên trải nệm và chăn xong liền đứng dậy rửa mặt.
Lý Dung đi phía sau hắn tiếp tục nói, "Nếu ngươi cứ tức giận và lạnh lùng thì dù ta có nói mấy lời dễ nghe cũng không được. Aiz, ta nói này, Bùi Văn Tuyên, ngươi hãy nghĩ kĩ một chút, ta là Công chúa đó, trước khi thành thân trong cung không phái người đến dạy ngươi quy củ sao? Tính tình ngươi sao nóng nảy quá vậy?"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn mở cửa hất chậu nước ra rồi "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Ai nấy đều bị dọa nhảy dựng, Lý Dung nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ Bùi Văn Tuyên mới lập được đại công nên quyết định không tính toán với hắn. Nàng khẽ ho nói, "Thôi bỏ đi, hôm nay ta nhượng bộ vậy. Rốt cục ngươi đang tức giận cái gì sao không chủ động nói ra?"
Bùi Văn Tuyên im lặng quay lưng về phía Lý Dung. Sau hồi lâu hắn mới nói, "Có phải người còn chuyện chưa nói với thần?"
"Những chuyện chưa nói với ngươi nhiều lắm, ta cũng không biết nên nói chuyện gì nữa"
Lý Dung thẳng thắn nói, "Nhưng nếu có chuyện gì ngươi muốn biết, ta đều có thể nói với ngươi"
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung nói thế không biết vì sao hắn cảm thấy cả người như bị rút cạn sức lực.
Hắn đột nhiên thấy mình quá thất thố, vô cớ gây sự.
Thật ra Lý Dung không làm sai điều gì, chỉ là do hắn một mình thấp thỏm bất an, một mình để tâm lời nói của Tô Dung Khanh.
Trong lòng hắn hiện đang có khúc mắc nên bất kì điều nhỏ nhặt gì Lý Dung làm đều bị phóng đại lên gấp nhiều lần.
Nhưng những lời như thế hắn không thể nói, hắn không muốn để Lý Dung nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác thảm hại của mình khi đối mặt với Tô Dung Khanh
Hắn hít sâu vào một hơi lắc đầu nói, "Là vấn đề của riêng vi thần, ngủ thôi"
Hắn nói với Lý Dung, "Điện hạ cứ nằm lên giường trước, vi thần sẽ tắt nến"
Lý Dung đáp một tiếng, nàng cởi áo khoác rồi trèo lên giường
Sau khi Bùi Văn Tuyên tắt nến liền đến nằm ngủ ở một bên.
Hai người đều mở mắt nằm trong đêm tối không ngủ được. Sau hồi lâu, Lý Dung mới chậm rãi lên tiếng, "Lúc ngươi không ở đây, mọi người đều cho rằng ngươi chết rồi"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, Lý Dung vẫn tiếp tục nói, "Nhưng ta biết ngươi không chết"
"Điện hạ luôn an tâm về thần"
Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt đáp, "Đa tạ sự tín nhiệm của Điện hạ"
"Cũng không chỉ đơn thuần là sự an tâm"
Bóng tối kích thích rất nhiều dũng khí của con người, Lý Dung nằm nghiêng người, nhìn về phía người thanh niên đang nằm ngửa trước mặt.
Hắn giờ đã tắm rửa sạch sẽ và khôi phục lại bộ dáng của một quý công tử chốn Hoa Kinh ngày thường.
Lý Dung lặng lẽ nhìn hắn nhỏ giọng nói, "Bởi vì ta còn biết sợ hãi"
Bùi Văn Tuyên nghe đến đó liền kinh ngạc quay đầu, lúc này hắn nhìn thấy có một cô nương đang lót tay dưới đầu, nghiêng người mỉm cười nhìn hắn, "Nếu ngươi thật sự chết rồi, ta không biết phải làm thế nào nữa. Chính vì thế bất kể ta có tin ngươi không, ta đều phải xem như ngươi còn sống"
Lý Dung nói ra những lời này thì thấy ánh mắt đầy kinh ngạc ngẩn ngơ của Bùi Văn Tuyên. Nàng có chút xấu hổ mỉm cười, "Ngươi thấy không, nói mấy chuyện này rất ngượng ngùng cho nên ta mới không thích nói nhiều"
Bùi Văn Tuyên vẫn im lặng, hắn nhìn chằm chằm Lý Dung, ánh mắt hắn chiếu thẳng vào người nàng hệt như một ngọn lửa muốn thiêu đốt nàng.
Lý Dung cũng không hiểu sao mặt có chút nóng. Nàng dời mắt, xoay người đi, quay lưng lại với Bùi Văn Tuyên, nhỏ giọng nói, "Ngươi đừng nhìn ta như thế, kì quặc chết đi được"
Bùi Văn Tuyên nghe thế bỗng cười khẽ, trong nụ cười ấy mang theo sự trầm khàn, hòa lẫn với giọng nói trong như suối của hắn, khiến tai Lý Dung có chút nóng.
Bùi Văn Tuyên duỗi tay ra, dịu dàng nói, "Để ta nhìn xem nào"
Lý Dung đây hắn ra, không dám quay đầu. Bùi Văn Tuyên liền tăng thêm chút lực, hắn tiến đến dịu dàng nói, "Điện hạ, để ta nhìn xem"
Lý Dung biết mặt mình đang đỏ bừng nhưng trong đêm tối không hiểu vì sao có vài phần chột dạ. Nàng và Bùi Văn Tuyên ép sát vào nhau, Bùi Văn Tuyên xoay người nàng lại, Lý Dung liền đưa tay che mặt và dùng chân khẽ đạp hắn ra.
Bùi Văn Tuyên đè nàng xuống, hắn nhấc tay chọc vào nách nàng khiến Lý Dung không nhịn được bật cười. Nhân cơ hội này hắn liền ấn hai tay nàng xuống, để mặt nàng đối diện với hắn.
Cả quá trình do sợ làm nàng bị thương nên Bùi Văn Tuyên đều khống chế sức lực. Vì thế đến khi khống chế hoàn toàn được Lý Dung, hắn cũng tiêu tốn khá nhiều năng lượng.
Hai người đều thở hổn hển. Bùi Văn Tuyên ép nàng xuống, mái tóc xõa dài xuống hai bên đang nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng gây chút ngứa ngáy.
Lý Dung nhìn công tử tuấn mỹ trước mắt, người đó không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt ấy tràn đầy kiên định, trong vô thức lại khiến người ta nhớ lại tầng tầng lớp lớp dây dưa ở kiếp trước.
Có vài việc, nếu chưa từng xảy ra sẽ như không có gì.
Nhưng nếu đã xảy ra, sẽ luôn có một chút gợi nhớ bất chợt xuất hiện trong tâm trí.
Hô hấp Lý Dung không kiềm được có chút nhanh hơn, Bùi Văn Tuyên cũng cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của bản thân. Màu mắt hắn chợt tối đi, hắn nhấc bàn tay với những khớp xương rõ ràng của mình, nhẹ nhàng đặt lên mặt nàng sau đó dùng mu bàn tay lướt qua má nàng.
Tay hắn có chút lạnh, khi chạm vào da nàng liền có một sự tê dại không miêu tả được lan rộng thẳng lên não Lý Dung và bùng nổ.
"Điện hạ", hắn khẽ khàng gọi nàng, thanh âm mang theo vài phần khản đục ngày thường không có, "Trong lòng Người có vi thần, vi thần thật sự rất thích"
Lý Dung không nói gì, nhịp tim lại nhanh hơn, sau đó nàng thấy Bùi Văn Tuyên nhẹ nhàng hạ thấp người xuống.
"Nguyện đem hết niềm vui chốn nhân gian", môi hắn đặt lên môi nàng, mười ngón tay đan vào mười ngón tay Lý Dung, sau đó mang theo sự ngọt ngào cùng nóng bỏng đến rung động trời đất, mập mờ lên tiếng, "Để báo đáp quân ân"
♪Góc tám nhảm♪
Thấy anh ghen dễ thương ghê, các bạn đừng quá hy vọng chap sau có xôi thịt, vì còn lâu mới có nhé, TT^TT, hơn nữa Tấn giang gắt lắm, xôi thịt chỉ là mấy lời hoa mỹ để các độc giả tự tưởng tượng nha.