Hắn xoay mặt đi, xách đèn thong dong đi về phía trước, “Cô cũng có tuổi rồi. Bây giờ Tô Dung Khanh nhà người ta đang thanh xuân phơi phới, cô đừng hòng có cái ảo tưởng trâu già gặm cỏ non kia”
Lý Dung trầm ngâm không nói, Bùi Văn Tuyên mỉm cười hỏi, “Sao vậy, bảo cô già nên không vui à?”
“Ta già còn ngươi thì trẻ chắc?”, Lý Dung trừng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, nàng quay đầu đi lạnh nhạt nói, “Chỉ vì ta cảm thấy tâm tư ngươi quá dơ bẩn nên chẳng muốn nói nhiều”
“Tâm tư ta dơ bẩn?”, Bùi Văn Tuyên mỉa mai cười một tiếng, “Cô dám nói bản thân không có suy nghĩ đó không?”
“Cái đó thì ta dám”, Lý Dung dùng bộ dáng đứng đắn giải thích, “Để Tô Dung Khanh giám sát là vì y thích hợp. Chúng ta đứng ra nhận vụ án này triều thần sẽ không phục. Để kẻ khác điều tra, nếu là người của cửu cửu, nhất định sẽ thiên vị cho Dương gia; nếu không thiên vị e rằng cũng ai chẳng muốn dính vào một mối họa lớn. Hiện tại trừ Tô Dung Khanh, còn ai dám nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay này? Vừa hay Tô Mẫn Chi nói nhi tử ông ta sẽ điều tra nên những người khác cũng chẳng dám dị nghị”
“Cô rất tin tưởng y nhỉ?”
Bùi Văn Tuyên bất giác bước chậm lại và lạnh nhạt hỏi. Lý Dung đi ở phía trước, nghe thấy giọng điệu đó của Bùi Văn Tuyên liền không khỏi mỉm cười, “Tô gia tuy rõ ràng đang tránh họa song cũng được xem là gia tộc cao quý. Dung Khanh lại là một quân tử, chuyện đã đến tay, y chắn chắn sẽ không trốn tránh”
“Nói nghe đường hoàng thật”, Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt nói, “Kiếp trước, cô cũng từng nói với ta như thế”
“Hả?”
Lý Dung có chút mờ mịt, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy Bùi Văn Tuyên vẫn đứng tại chỗ, bình tĩnh quan sát nàng, “Kiếp trước khi cô muốn ta cứu Tô Dung Khanh, cũng nói với ta cả đống đạo lý như thế. Cô bảo rằng Tô gia bị oan, ngày sau nếu họ tính toán thù cũ sẽ bất lợi cho ta, cho cả Bệ hạ. Cô còn bảo cô cứu Tô Dung Khanh là vì đạo nghĩa chứ không vì thứ gì khác, không phải sao?”
Lý Dung không trả lời, làn gió xuân tháng tư có chút lạnh, Bùi Văn Tuyên vẫn lặng lẽ nhìn nàng chất vấn, “Sau đó thì sao?”
Lý Dung trầm ngâm, nàng nhìn thần sắc lạnh nhạt của Bùi Văn Tuyên, không nhịn được mỉm cười, “Đây là lý do ngươi căm ghét y ư?”
Bùi Văn Tuyên ngẩn người, Lý Dung nhìn sắc mặt đó của hắn, tiếp tục truy vấn, “Bởi vì ta đã gạt ngươi?”
Bùi Văn Tuyên mỉm cười trào phúng không đáp song điều này cũng được xem là mặc nhận. Lý Dung nhấc tay vén tóc ra sau tai, nhàn nhạt nói, “Ta đã từng nói, lúc ấy ta thật sự không nghĩ như vậy mà ngươi vẫn không tin sao? Thế thì chúng ta còn bàn mấy chuyện này làm gì nữa?”
“Ta chỉ là đang nhắc nhở cô”, Bùi Văn Tuyên lạnh giọng nói, “Đừng vì háo sắc mà làm hỏng chuyện. Kiếp trước phải chết dưới tay y, nếu kiếp này vẫn tái diễn thì cô chính là đồ ngốc”
“Dù có như thế thật thì đã liên quan gì đến ngươi?”, nghe thấy những lời mang theo vài phần thuyết giáo của Bùi Văn Tuyên, Lý Dung có chút tức giận lừ mắt nhìn hắn, “Dù sao trong thời gian đó, ta và ngươi cũng đã hòa ly rồi. Kiếp này xin Bùi đại nhân cứ yên tâm, nếu ta thật sự giết ngài cũng không phải lo bị người khác giật dây đâu”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn mím chặt môi dường như đang rất tức giận.
Lý Dung trào phúng cười một tiếng, “Mỗi lần đều châm ngòi cãi nhau, sau đó lại tự làm mình tức giận. Ngươi đúng thật là…”
“Ta không tiễn cô nữa, cô tự về đi”, Lý Dung chưa kịp nói xong, Bùi Văn Tuyên cuối cùng đã hết chịu nổi, hắn bước nhanh về phía trước, nhét chiếc đèn vào tay Lý Dung rồi quay đầu đi thẳng.
Lý Dung không ngờ đến, tuy Bùi Văn Tuyên nay đã trọng sinh và không còn là Tả tướng nữa, nhưng cớ sao tính tình hắn vẫn nóng nảy thế này? Nàng xách đèn lồng, nhất thời đứng ngây ra như phỗng. Bùi Văn Tuyên đi được vài bước, lại nhớ đến một chuyện nên vội vã quay lại, chau mày đưa tay ra, “Cấp cho ta một vài binh lính, e rằng đêm nay người của Dương gia sẽ rời khỏi kinh thành”
Tức giận thì tức giận đấy nhưng đòi người, đòi tiền thì không hề hồ đồ.
Lý Dung tức giận đến bật cười, nàng nện thẳng lệnh bài vào tay Bùi Văn Tuyên, “Tự mình đi mà chọn người”
Bùi Văn Tuyên không trả lời nàng, hắn lấy được lệnh bài xong liền quay người đi thẳng đến phủ Công chúa.
Nhìn theo bóng lưng đang gấp gáp rời đi của Bùi Văn Tuyên, Lý Dung tuy tức giận nhưng lại không biết mình tức giận vì điều gì. Đợi khi người đã đi rồi, nín nhịn cả nửa ngày, tâm trạng nàng mới dần bình ổn lại. Lý Dung tự khuyên răn, cảnh tỉnh bản thân, vì loại người này nóng giận để hại thân thể thật không đáng.
Khi tâm trạng đã tốt hơn nàng mới nói, “Về thôi”
Tịnh Lan và Tịnh Mai đưa mắt nhìn nhau sau đó tiến đến gần Lý Dung. Tịnh Mai đánh giá nàng một chút rồi lí nhí hỏi, “Sao Bùi công tử bỏ đi rồi ạ?”
“Vì hắn có bệnh”
Lý Dung không chút do dự đáp, hai thị nữ chỉ nhìn nhau không dám nói gì thêm.
Lý Dung đi trong làn gió đêm, sau khi hít thở hồi lâu nàng mới dần bình tĩnh lại. Nàng nhàn nhạt nói, “Hồi cung thôi, ngày mai chúng ta sẽ lại gặp hắn”
Thật ra Lý Dung không hề thích tật xấu này của Bùi Văn Tuyên. Đó không phải là chuyện ngày một ngày hai, dù đã trọng sinh, nàng biết hắn vẫn không sửa đổi được.
Từ lúc gặp nhau, hai người đó đã không ưa gì nhau. Bùi Văn Tuyên cảm thấy Tô Dung Khanh luôn cố làm ra vẻ khác người, còn Tô Dung Khanh từ trước đến nay chưa từng nhận xét gì về Bùi Văn Tuyên. Nhưng khi họ đứng cạnh nhau, luôn có một sự bài xích vô hình tản mát giữa hai người.
Khi Tô Dung Khanh chưa ở bên cạnh Lý Dung đã là như vậy, đến khi y đã về bên cạnh nàng cũng chẳng thay đổi gì. Dần dà liền xuất hiện một tình trạng, có Tô Dung Khanh sẽ không có Bùi Văn Tuyên, có Bùi Văn Tuyên thì sẽ không có Tô Dung Khanh.
Ban đầu Lý Dung còn nghĩ, có phải trong lòng Bùi Văn Tuyên cũng có chút thích nàng nên mới “ăn dấm chua” như thế.
Nhưng thời gian dần trôi, nàng cũng nhìn ra được, địch ý của Bùi Văn Tuyên đối với Tô Dung Khanh, ban đầu có thể là do ghen ghét nhưng sau này lại là vì không cam lòng.
Tô Dung Khanh lúc còn niên thiếu đã thành danh, được sinh ra trong một gia tộc quyền thế, có cha mẹ yêu thương. Những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này dường như đều cho y hết thảy. Bùi Văn Tuyên tuy cũng xuất thân là công tử danh gia nhưng phải trải qua nhiều sự huấn luyện khắc nghiệt nên thời tuổi trẻ, khi đối diện với Tô Dung Khanh, Bùi Văn Tuyên liền nảy sinh lòng đố kị.
Sau này Bùi Văn Tuyên không dễ gì mới lấy được nàng, tiếp đến, hắn tự dựa vào sức mình lên làm chủ gia tộc nên cũng được xem là một trang tuấn kiệt. Nhưng lúc này, nàng lại chọn Tô Dung Khanh mà không chọn hắn, điều này đối với Bùi Văn Tuyên mà nói là một sự sỉ nhục to lớn.
Bùi Văn Tuyên không phải đang ghen, hắn chỉ đơn thuần căm ghét Tô Dung Khanh.
Những năm đầu, trong lòng Bùi Văn Tuyên có lẽ còn chút hảo cảm với nàng, nhưng theo thời gian chút tình cảm đó cũng dần tan biến.
Tự hiểu rõ bản thân là điều mà Lý Dung luôn làm rất tốt. Nàng vốn là một cô nương không được người khác yêu thích, sau này lại rơi vào bước đường phải tranh đoạt quyền lực, hãm lại lẫn nhau với Bùi Văn Tuyên. E rằng Bùi Văn Tuyên đã sớm cảm thấy nàng phiền phức đến tận xương tủy.
Nhưng con người Bùi Văn Tuyên cũng được xem là lương thiện. Nàng sống chung với hắn đã lâu, hiện tại chuyện này sắp phải tái diễn lần nữa. Có lẽ Bùi Văn Tuyên cũng có vài phần thương xót cho kẻ sắp rơi xuống vực như nàng nên mới chủ động đề nghị hợp tác.
Nhưng hai người họ, từ sâu trong tâm khảm, đã nhìn thấu sự chán ghét của đối phương.
Với việc biết tường tận về đối phương như họ, một khi đã nảy sinh lòng chán ghét sẽ là chuyện đáng sợ đến mức nào. Bởi do quá am hiều điểm mạnh yếu cùng chiêu thức của nhau, mỗi lần ra tay họ đều như một con sói hoang và ngoạm thẳng vào tim. Hai người chỉ cần tùy tiện nói một câu, nhìn một cái đều có thể chọc thẳng vào điểm đau nhất của đối phương.
Dùng lời nói để xát muối lên vết thương, chính là sở trường của họ, đôi phu thê đã sống với nhau hơn nửa đời người.
Lý Dung ung dung quay về cung điện của mình, vừa nghĩ lại chuyện ban sáng vừa chìm vào giấc ngủ.
Phủ Công chúa tuy đã xây được nhiều năm nhưng nàng vẫn luôn ở trong cung. Ở đó bây giờ chỉ có Chiêm sự* cùng 2000 hộ vệ, 1000 người hầu Lý Minh ban cho nàng đang sống. Đây cũng được xem là một phần tài sản của Lý Dung.
(*một chức quan, chuyên lo liệu cuộc sống cho hoàng hậu và thái tử)
Sau khi Bùi Văn Tuyên lấy được lệnh bài của nàng, hắn đến phủ chọn ra vài người, ra lệnh bọn họ đứng canh bên ngoài cổng nhà Dương gia.
Thật không ngoài dự liệu của Bùi Văn Tuyên, người của Dương gia dường như đều lẻn đi hết trong đêm nay, chỉ để lại những người già và vài nữ quyến nhằm che tai mắt. Bùi Văn Tuyên đứng canh ở cổng thành, người Dương gia chẳng khác gì cua trong rọ, đến một người liền bắt một người. Ấy vậy mà hắn lại phải dùng cả một đêm để vây bắt.
Lý Dung ngủ rất an ổn, đợi đến khi trời sáng, nàng thức dậy chải đầu, tranh thủ đi đến cửa đại điện thật sớm. Lúc này buổi triều sớm chưa bắt đầu, văn võ bá quan đều đứng bên ngoài trao đổi không ngớt. Khi thấy Lý Dung đến, mọi người có chút kì quái. Công chúa Đại hạ tham dự triều chính không phải chuyện hiếm lạ, nhưng trừ khi được đặc biệt triệu kiến sẽ không thể trực tiếp lên triều. Chính vì thế sự xuất hiện của Lý Dung càng khiến mọi người xôn xao bàn tán, suy đoán lý do vì sao nàng đến đây.
Những đại thần hôm qua bị Lý Minh trút một bầu lửa giận lại chẳng hề cảm thấy kì quái. Họ như lão tăng nhập thiền, đứng yên tại chỗ, không thèm nhìn Lý Dung.
Lý Dung quét mắt nhìn một vòng đám quan viên nhưng chẳng tìm được người cần tìm. Sau hồi lâu, nàng mới thấy Bùi Văn Tuyên vừa ngáp vừa bước đến.
Theo cấp bậc, một tiểu quan như hắn ngay cả đại điện cũng không thể bước vào. Bùi Văn Tuyên luôn miệng ngáp ngắn ngáp dài, hắn mặc kệ ánh nhìn của những người xung quanh và trực tiếp đi đến đứng cạnh Lý Dung, hai tay luồn trong tay áo, không đầu không đuôi nói, “Đã đâu vào đấy cả rồi”
“Đêm qua ngươi không ngủ sao?”
Lý Dung đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, khi thấy hai quầng đen thâm sì dưới mắt như bị ai đấm của hắn, nàng không nhịn được hỏi, “Chắc không phải lại thức trắng đó chứ?”
“Nhờ phúc của Công chúa”, Bùi Văn Tuyên lắc mạnh đầu, nhìn có vẻ đã phấn chấn hơn, hắn rành rọt đáp, “Lại là một đêm mất ngủ”
Đêm hôm trước hắn không ngủ được nhiều, hôm qua lại quần quật cả ngày. Bùi Văn Tuyên nghĩ đến sự thật tàn nhẫn này, không nhịn được nói, “Nếu còn tiếp tục thế này, Công chúa không cần ra tay, sợ rằng vi thần không cầm cự được bao lâu nữa”
Lý Dung dùng quạt nhỏ che mặt, trầm thấp cười một tiếng. Bùi Văn Tuyên đã quen nhìn bộ dáng cười trên sự đau khổ của người khác này nên chỉ nhỏ giọng nói, “Đêm qua bọn họ như kiến dời tổ, những công tử kia đều bắt được hết. Bây giờ một nhà đã đầy đủ, có nên nhốt họ chung với nhau không?”
“Tùy ngươi”, Lý Dung nhẹ giọng đáp, “Đợi bãi triều nói tiếp”
Hai người đang nói chuyện liền thấy Tô Mẫn Chi dẫn theo Tô Dung Khanh tiến vào. Danh tiếng của Tô gia trên triều rất tốt, họ vừa bước đến các bá quan đã ùn ùn vây quanh. Tô Dung Khanh đi theo phụ thân chào hỏi từng người, sau đó y đến đứng ở vị trí phía trước.
Khi Tô Dung Khanh bước vào, mọi người không kiềm được phải liếc mắt nhìn sang, Lý Dung cũng chẳng phải ngoại lệ. Bùi Văn Tuyên thấy nàng cứ mải miết nhìn theo liền âm thầm tiến lại gần nhỏ giọng nói, “Ta muốn nhắc cô một câu, đừng thấy ai kia rồi cái gì cũng nói, chúng ta còn chưa biết được lập trường của y”
Chính lúc này, Tô Dung Khanh đưa mắt nhìn ra phía sau. Khi thấy Lý Dung ở đằng xa, ban đầu y có chút ngẩn người nhưng sau đó lại mỉm cười hành lễ với Lý Dung.
Lý Dung gật đầu xem như chào lại, Bùi Văn Tuyên đứng bên cạnh khẽ hừ một tiếng. Lý Dung không thèm để ý đến hắn vì sợ sẽ lại cãi nhau. Hai người cùng đứng bên cạnh quảng trường, khi tiếng thái giám thông báo thượng triều vang lên, những đại thần kia mới chia thành hai hàng, trong tiếng hô vang từ từ tiến vào đại điện.
Lý Dung và Bùi Văn Tuyên không bước vào trong với những quan viên khác mà lại đứng ở cổng chờ Lý Minh tuyên triệu.
Bùi Văn Tuyên cảm thấy hơi buồn ngủ, hắn dứt khoát nhắm mắt chỉ để lại một câu, “Ta ngủ một chút, có chuyện gì cứ gọi ta”
Nói xong hắn mặc kệ Lý Dung có đồng ý không đã nhắm mắt dựa người vào tường.
Bên ngoài đại điện chẳng còn ai, chỉ có một khoảng không vắng vẻ khác hoàn toàn với sự náo nhiệt trong đại điện. Những âm thanh ríu rít nói chuyện của các triều thần chẳng khác gì một bài hát ru cực tốt cho Bùi Văn Tuyên.
Hắn vốn đứng thẳng dựa cả người vào tường nhưng khi ngủ người ta sẽ khó điều khiển cơ thể, chính vì thế hắn đã không tự chủ được và nghiêng về phía Lý Dung.
Lý Dung đang nghĩ một số chuyện thì cảm thấy Bùi Văn Tuyên đang dần dần áp sát mình. Sau đó vì mất cân bằng, hắn liền hoảng hốt tỉnh dậy và vội vàng đứng thẳng người.
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên buồn ngủ đến mức độ này có chút chán ghét, nàng không nhịn được nói, “Ngươi buồn ngủ đến thế à?”
“Cô thử đi”, Bùi Văn Tuyên không ngủ được nên tâm tình phiền muộn, Lý Dung bỗng bật cười, “Bùi Văn Tuyên, ngươi thật sự quá yếu đuối”
“Ta thành ra thế này là vì ai chứ?”
Bùi Văn Tuyên lập tức cãi lại. Vừa nói xong hắn chợt sững người, dường như cảm thấy có chút xấu hổ nên liền quay đầu đi, “Dù sao cô cũng được ngủ ngon, ta không thèm chấp”
Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên nhắm mắt, sau vài phút hắn bất ngờ nghe thấy Lý Dung nói, “Ngươi cứ dựa vào ta đi”
Bùi Văn Tuyên không để ý đến nàng, sau đó hắn cảm nhận được Lý Dung tiến đến gần hắn. Bọn họ đang vai kề vai, giọng nói vốn luôn lạnh nhạt của Lý Dung giờ đây dường như mang theo một chút dịu dàng, nàng chậm rãi nói, “Ta đứng vững được, ngươi cứ dựa vào, sẽ không ngã đâu”
Bùi Văn Tuyên giả vờ như không nghe thấy gì và nhắm mắt thiếp đi. Vai bọn họ dựa sát vào nhau, ánh nắng sớm từng chút trải đầy lên những bậc thang bằng bạch ngọc, chầm chậm hướng lên cao, cuối cùng chiếu rọi lên cả người họ.
Ánh nắng mang theo hơi ấm nhưng không sánh bằng sức nóng như thiêu đốt ở đầu vai Lý Dung. Tuy Bùi Văn Tuyên đang rất buồn ngủ nhưng đứng thế này, hắn lại cảm thấy có vài phần yên bình hiếm có.
Hắn cảm thấy bản thân như đang ngủ say, lại như không hề ngủ. Hắn vẫn thấp thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện cùng tiếng chim khổng tước, song chúng lại chẳng khác gì mộng cảnh.
Lý Dung đứng khoanh tay, nghe các đại thần trên triều nói chuyện.
Lý Minh nói ra chuyện Dương gia liên tiếp làm mất ba tòa thành ở biên quan khiến cả triều chấn kinh. Khi Lý Minh yêu cầu điều tra Dương gia, mọi người ngay lập tức tranh luận một phen.
Đại đa số quan viên đều không nói gì, một bộ phận thì cho rằng yêu cầu của Lý Minh không hợp lý. Dương gia chiến công hiển hách, hiện tại chiến sự vẫn đang diễn ra, không thể vì mấy lần thất bại mà bắt nhốt gia quyến của các chiến sĩ nơi tiền tuyến để hỏi tội.
Nghe mấy quan viên trên bênh vực Dương gia, Lý Minh liền cười lạnh nói, “Vậy nếu Dương gia làm ra những chuyện như khi quân phạm thượng, uy hiếp Công chúa, ám sát mệnh quan triều đình, thông đồng với địch quốc thì sao? Nếu thế đã có thể thẩm tra chưa?!”
Mọi người trên triều đều không dám nói gì. Rất lâu sau, có một vị đại thần do dự lên tiếng, “Không biết Bệ hạ từ đâu nghe được những lời đồn này?”
“Truyền!”, Lý Minh hướng ra phía ngoài phất tay, tiếng hô cao vút của thái giám lập tức vang lên, “Truyền Bình Lạc Công chúa, Bùi Văn Tuyên vào điện…”
Nghe đến tên của hai người, Lý Dung quay đầu sang nhìn liền thấy dưới nắng sớm, đôi mắt của người thanh niên ấy đang chầm chậm mở ra.
Ngũ quan của hắn vô cùng rõ nét, từ một bên mặt trông sang, chiếc mũi chẳng khác gì dãy núi cao sừng sững. Hàng mi của hắn rất dài, khi đôi mắt kia mở ra, hàng mi ấy nhìn chẳng khác gì một chú bướm đang vỗ cánh, nhẹ nhàng bay lượn trong nắng.
“Đi thôi”
Lý Dung khẽ cười, thẳng sóng lưng đi về phía đại điện. Bùi Văn Tuyên nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của nàng nhất thời có chút hoa mắt và hốt hoảng. Phải vài phút sau hắn mới có thể hoàn toàn hồi thần. Bùi Văn Tuyên không nhịn được khẽ cười, hắn nhắm mắt hít sâu vào một hơi rồi lại mở mắt. Tiếp đến hắn dùng thần sắc nghiêm túc đi vào trong, cùng Lý Dung một trước một sau quỳ xuống hô vang, “Nhi thần/ vi thần tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
“Đứng lên đi”, Lý Minh nhấc tay, “Bùi Văn Tuyên, ngươi hãy đọc tấu chương này cho mọi người cùng nghe”
Muốn lập án Dương gia, tất nhiên phải có người tiên phong. Những người khác không dám viết tấu chương thế này, nhưng đêm qua Bùi Văn Tuyên sớm đã viết xong.
Từ ngữ sâu cay, không chút giấu diếm, từ đầu đến cuối đều sục sôi chí khí, lên án toàn bộ việc Dương gia dám khi quân, dối gạt bề trên, ngang tàng vô lý, thông đồng với kẻ địch, trong mắt không có vương pháp. Sau một bài mắng chửi hùng hồn, cả triều lặng ngắt như tờ, qua hồi lâu, Ngự sử đài mới có phản ứng và bắt đầu tranh luận với Bùi Văn Tuyên.
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên và đám ngự sử đó cãi nhau, nàng tự giác lùi một bước đứng sau Bùi Văn Tuyên và quan sát cuộc đấu khẩu xưng hùng xưng bá của hắn.
Mạng Bùi Văn Tuyên vốn cứng, miệng lưỡi hắn càng cứng hơn. Lúc trước Bùi Văn Tuyên đều châm chọc nàng, bất kể là trên triều hay ngoài triều, nàng đều có thể bị hắn làm cho tức đến hộc máu. Hiện tại khi nhìn Bùi Văn Tuyên đấu khẩu với những kẻ trước mặt, Lý Dung bất ngờ có chút sảng khoái.
Cả ngự sử đài đều đồng loạt “lên sàn”, Bùi Văn Tuyên chỉ một mình ứng chiến. Ban đầu Lý Minh còn muốn giúp đỡ song khi thấy sự lợi hại của Bùi Văn Tuyên, cuối cùng ông chọn cách im lặng, uống trà lắng nghe những người bên dưới cãi nhau.
Lý Dung lui về một bên, sai người đi chuẩn bị trà. Khi Bùi Văn Tuyên một hơi mắng hết đám người đó xong liền lạnh giọng hỏi, “Các vị đại thần còn gì dị nghị không?”. Cả triều không một ai dám lên tiếng, Lý Dung im lặng cầm ly trà đưa cho Bùi Văn Tuyên, hắn theo thói quen đón lấy. Sau khi uống xong mới phát giác có gì đó không đúng, vừa quay đầu sang đã thấy Lý Dung cười híp mắt nhìn hắn nói, “Tiếp tục đi”
Không hiểu vì sao, khi thấy Lý Dung như thế Bùi Văn Tuyên bất ngờ có vài phần thẹn thùng. Hắn cố làm ra vẻ trấn định, quay đầu đi, nhìn về phía các đại thần đang muốn tranh luận cùng hắn.
Cuộc chiến lý lẽ trên triều, tóm lại chỉ có một đạo lý then chốt, đó là phải chụp một chiếc mũ thật lớn cho người khác. Bất luận cuối cùng bản thân có đạt được mục đích hay không, chỉ cần bảo vệ được đạo lý “tuyệt đối chính xác” kia thì không ai có thể nói vặn lại.
Bùi Văn Tuyên đã quá quen với chiêu trò triều chính, lại vin vào việc mình còn trẻ, còn sung sức nên liền một hơi tranh luận cùng đám người kia cả buổi sáng. Lúc này, cơn buồn ngủ đã biến đi đâu mất mà chỉ còn sự hưng phấn bừng bừng trong lòng Bùi Văn Tuyên.
Những quan viên trước mặt, có người hoặc không nói lại hoặc chẳng còn sức đáp trả, cuối cùng chỉ đành lần lượt rút lui. Lý Minh thấy cũng đã đến lúc nên nhanh chóng lên tiếng, “Được rồi, nếu đã thương lượng xong, thì cứ quyết định thế đi”
Nói rồi Lý Minh chỉ vào ba người, “Bình Lạc, Bùi Văn Tuyên, Tô Dung Khanh”
Ba người bị gọi tên liền tiến về phía trước, Lý Minh nhàn nhạt nói, “Chuyện liên quan đến danh gia Dương thị, Bùi Văn Tuyên được phong làm Giám sát ngự sử, hỗ trợ cho chủ thẩm là Công chúa. Vì cả hai đều liên quan đến vụ án này nên sẽ giao cho Hình bộ thị lang Tô Dung Khanh giám sát. Trẫm quyết định như thế, các ái khanh thấy sao?”
Không ai nói gì.
Vì họ chẳng cãi nổi nữa.
Lý Minh vừa ý gật đầu, nói với người bên cạnh, “Soạn ý chỉ của trẫm. Dương gia Dương Tuyền ý đồ mưu hại Công chúa, ám sát đại thần, Dương gia tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Niệm tình công lao của Dương gia nên không nhốt vào ngục, đợi đến khi tìm được chứng cứ sẽ tạm thời bị giam lỏng ở phủ đệ”
Sau đó, Lý Minh ngẩng đầu nhàn nhạt nói, “Bình Lạc, trẫm ban cho con 500 người, như thế có đủ không?”
“Tạ phụ hoàng”, Lý Dung vui vẻ nói, “Nhi thần nhất định sẽ giúp Người giải quyết một cách ổn thỏa”
Tất cả quan viên đều im lặng. Lý Minh dường như có chút mệt, ông gật đầu khoát tay nói, “Bãi triều”
Mọi người khấu đầu hành lễ cung tiễn Lý Minh. Đợi ông đi khuất, Lý Dung mới đứng dậy nhìn Bùi Văn Tuyên và Tô Dung Khanh đứng bên cạnh, cười nói, “Hiện tại Bổn cung sẽ đến lục soát Dương phủ, hai vị có kế hoạch gì?”
“Vi thần xin nghe theo sự an bài của Điện hạ”, Bùi Văn Tuyên cung kính lên tiếng, Tô Dung Khanh thì khẽ cười nói, “Thần cũng thế”
Lý Dung hết nhìn Bùi Văn Tuyên lại nhìn Tô Dung Khanh, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm được thấy cảnh cả hai mỉm cười đứng cạnh nhau thế này. Trong lòng Lý Dung không biết vì sao bất ngờ sinh ra vài phần chột dạ kì lạ. Nàng khẽ hắng giọng, bước về phía trước, “Chuyện không thể chậm trễ, mau đi thôi”
Lý Dung vội vã kéo dãn khoảng cách với bọn họ, Tô Dung Khanh và Bùi Văn Tuyên thì đi phía sau Lý Dung. Nàng cũng không nói được lý do vì sao tim nàng lại đập nhanh thế này.
Ba người cùng nhau xuất cung. Lên xe ngựa xong, Lý Dung đã kéo theo Tịnh Lan, Tịnh Mai lên cùng. Nàng nói với Tô Dung Khanh, “Bổn cung đi trước, hai vị hãy theo sau”
Sau khi cho người điều binh trong phủ đến trước cổng Dương gia xong, nàng nhanh chóng thả màn xe xuống. Tay nàng không ngừng phe phẩy quạt, nhìn như thể đã phải chịu đựng rất lâu.
“Công chúa sao vậy ạ?”
Tịnh Mai thấy Lý Dung như thế, vừa pha trà vừa không nhịn được mỉm cười, “Sao lại thành ra thế này?”
Lý Dung lắc đầu, cầm ly trà bên cạnh lên. Sau khi bình tĩnh lại, nàng mới thở ra một hơi, “Ta bỗng dưng có chút bội phục những nam nhân có tam thê tứ thiếp”
“Sao Công chúa lại nói thế ạ?”, Tịnh Mai khó hiểu hỏi, Lý Dung dùng giọng điệu “sống sót sau thảm họa”, than thở đáp, “Tim ta đập nhanh đến mức không chịu nổi nữa”
Kiếp trước, có một khoảng thời gian, nàng không phải chưa từng nghĩ qua việc sẽ nuôi thật nhiều nam sủng, chỉ cần họ có vẻ ngoài như Tô Dung Khanh và Bùi Văn Tuyên là được. Mỗi ngày trái ôm phải ấp, có lẽ cũng là một sự vui vẻ.
Đến hôm nay nàng mới bất ngờ hiểu được, đôi lúc, có quá nhiều người bên cạnh cũng không thể xem là vui vẻ.
Ít nhất là vào giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy sợ hãi, hoảng loạn và chột dạ, ngay cả một chút niềm vui cũng chẳng có.
Trong khi cảm xúc Lý Dung đang cuồn cuộn như sóng trào thì Bùi Văn Tuyên và Tô Dung Khanh lại cực kỳ trấn định. Hai người ngồi chung một cỗ xe ngựa, do không có chuyện gì làm nên bắt đầu đánh cờ vây.
“Hôn sự giữa công tử và Công chúa chắc đã được định rồi nhỉ?”
Tô Dung Khanh miết con cờ, bình tĩnh nói, “Đêm qua nghe bảo, trong cung vô cùng ầm ĩ”
“Thì ra Tô đại nhân cũng quan tâm đến hôn sự của Công chúa”
“Trong Hoa Kinh ai chẳng quan tâm?”, Tô Dung Khanh cười cười, “Hiện nay Bùi đại nhân là nhân vật được nhiều người bàn tán nhất đấy”
“Bàn tán chuyện gì, bàn tán xem ta có lấy được Công chúa không à?”, Bùi Văn Tuyên “cạch” một tiếng hạ quân cờ xuống, hắn nhìn Tô Dung Khanh nói, “Vậy ta sẽ nói thẳng với Tô công tử một câu”
“Công chúa Điện hạ, ta chắc chắn cưới được”
Tô Dung Khanh cười rộ lên, y khẽ gõ quạt vào lòng bàn tay, “Thật sự là như thế, chỉ là Tô mỗ có chút hiếu kỳ”, Tô Dung Khanh vừa đặt quân cờ xuống vừa hỏi, “Bùi đại nhân cảm thấy Công chúa là người thế nào?”
“Người rất tốt”, Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt đáp, “Rất có tài ăn nói”
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong đầu Bùi Văn Tuyên lại hiện ra hàng chữ, mồm mép lợi hại!
“Rất hiểu ý người khác”
Lúc nào cũng có thể đưa chân đạp thẳng vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng hắn.
“Là một cô nương vô cùng tốt”
Sau khi khen Lý Dung, Bùi Văn Tuyên bỗng nhiên có cảm giác không muốn nói thêm gì nữa. Bởi thốt ra được những lời vừa nãy, hắn cảm thấy đã hao hết khí lực của bản thân rồi.
Tô Dung Khanh nghe Bùi Văn Tuyên nói liền gật đầu, dịu dàng nói, “Nhưng tại hạ nghe bảo, Bùi đại nhân lúc trước có một mối đính ước từ bé, Bùi đại nhân và vị cô nương kia…”
Bùi Văn Tuyên nghe thế liền lạnh lùng nâng mắt, nhìn thẳng vào Tô Dung Khanh. Nhìn vào ánh mắt đó của Bùi Văn Tuyên, Tô Dung Khanh hiểu hắn đang cảnh cáo mình, vì thế y gật đầu nói, “Ta hiểu rồi, có vài người luôn là ánh trăng trên cao, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể chạm vào”
“Tô đại nhân nên bớt nhắc đến Điện hạ đi”, Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt nói, “Nếu không ta sẽ hiểu lầm ánh trăng trong lòng ngài là…”
“Ta chỉ đang nói đùa thôi”, Tô Dung Khanh phe phẩy quạt, “Đánh cờ thôi”
Hai người tiếp tục đánh cờ. Đến khi các nước cờ đều loạn cả lên, Bùi Văn Tuyên cảm thấy mất hứng nói, “Tô công tử, tại hạ buồn ngủ quá nên ngủ trước đây, không bồi ngài được nữa”
Tô Dung Khanh cười ôn hòa nói, “Xin cứ tự nhiên”
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng, dựa vào bên cạnh nhắm mắt ngủ.
Trước khi thiếp đi, hắn bất giác lại nhớ đến hình ảnh Lý Dung sáng nay. Lý Dung đứng bên cạnh hắn, dù để hắn dựa vào nhưng nàng vẫn đứng vững vàng. Rõ ràng thân thể ấy mảnh mai đến nỗi dường như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay, không biết vì sao lại có thể đứng vững như vậy.
Bùi Văn Tuyên nghĩ ngợi lung tung, ngay cả bản thân cũng chẳng phát giác được, khóe môi đã cong lên từ lúc nào.
Ngủ một giấc tỉnh lại, bọn họ đã đến trước cổng Dương phủ. Lý Dung đã sớm cho người bao vây phủ, khi Bùi Văn Tuyên và Tô Dung Khanh xuống xe liền thấy binh lính Dương gia đang giằng co với thị vệ.
Cổng lớn Dương gia đóng chặt, binh sĩ hai bên không dám có bất kì hành động gì. Lý Dung đi đến cạnh binh lính phòng vệ, thị vệ trưởng Giang Bình liền tiến đến cung kính thưa, “Công chúa”
“Người của Dương gia đâu?”
“Đều ở bên trong không chịu ra. Công chúa chưa đến, thuộc hạ không dám động thủ”
Lý Dung gật đầu, nàng nhìn cánh cổng lớn của Dương phủ, nàng khoanh tay lại trước ngực, khẽ gõ quạt lên cánh tay và không nói gì. Tô Dung Khanh và Bùi Văn Tuyên bước đến, Tô Dung Khanh có chút nghi hoặc hỏi, “Điện hạ, sao Dương gia lại khóa cổng lớn”
“Ồ”, Lý Dung suy nghĩ, “Chắc do không dám”
Nói rồi Lý Dung quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, nàng vẫy tay gọi hắn đến. Bùi Văn Tuyên ngay lập tức tiến lại cung kính nói, “Điện hạ”
“Ngươi nói xem, nếu ta muốn nói đạo lý với Dương gia, ta có thể thắng không?”
“Không thể”, Bùi Văn Tuyên quyết đoán nói, “Trên triều do có tôn ti nên Điện hạ có thể thắng. Nhưng hiện tại trước cổng đều là bách tín, trong lòng họ Dương gia rất có danh tiếng. Nếu Người không có chứng cứ, chúng ta cưỡng ép lục soát phủ của Dương gia, e rằng sẽ để lại tiếng xấu”
“Ừ”, nếu Bùi Văn Tuyên đã nói không thể nói lý vậy Lý Dung cũng không tranh chấp với họ nữa.
Nàng nghĩ một chốc sau đó ra lệnh cho Giang Bình đang đứng bên cạnh, “Giang Bình, hãy canh chừng Dương gia, nếu bọn đã không chịu ra vậy cũng đừng hòng ra nữa”
Giang Bình nhận lệnh. Lý Dung thầm quan sát tình hình xung quanh sau đó nói với Tô Dung Khanh, “Tô đại nhân, với tình hình bây giờ chúng ta không thể lục soát phủ. Ta muốn mượn vài cuốn sổ chỗ Binh bộ, không biết Tô đại nhân có giúp được không?"
“Xin nghe theo sự phân phó của Công chúa”, Tô Dung Khanh cung kính đáp, Lý Dung gật đầu sau đó nói, “Vậy phiền Tô đại nhân đến đó sắp xếp trước, nếu Binh bộ đồng ý cho kiểm tra sổ sách thì Bổn cung sẽ qua sau”
Tô Dung Khanh đáp “vâng” một tiếng. Lý Dung quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, “Bùi đại nhân”
“Có thần”
“Bùi đại nhân không mang theo xe ngựa, vậy để Bổn cung tiễn ngài một đoạn”
“Đội ơn Công chúa”
Bùi Văn Tuyên hành lễ tạ ơn, nghe theo sự sắp xếp của Lý Dung lên xe ngựa. Lý Dung sau khi phân phó Giang Bình phải đối đãi tử tế với người Dương gia xong mới vén rèm lên xe.
Hai người ngồi ở hai bên, xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Tịnh Lan và Tịnh Mai không lên xe, Lý Dung liền tự mình rót trà, Bùi Văn Tuyên trực tiếp hỏi, “Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Sao ngươi không nghĩ ta đưa ngươi về nhà?”
Lý Dung nhướn mày, Bùi Văn Tuyên lắc đầu, “Hôm nay không có thu hoạch gì, cô không thể cứ thế mà về được”
“Quả không hổ là người quen biết lâu năm, ngươi thật sự rất hiểu ta”, Lý Dung cầm ly trà, thổi cho những lá trà tản ra rồi chầm chậm nói, “Ngươi còn nhớ Thác Bạt Yến không?”
Bùi Văn Tuyên nghiêm túc nghĩ một lúc cuối cùng mới nhớ ra, “Là ông chủ một tiền trang lúc trước cô bắt giữ sao?”
“Đúng vậy”, Lý Dung gật đầu, “Người này năm nào cũng đi đi lại lại giữa Tây Bắc và Hoa Kinh, sản nghiệp phân bố ở nhiều nước. Ngoài mặt tuy là làm ăn nhưng thực tế lại đang đi rửa tiền. Các quý tộc trong Hoa Kinh, ít nhiều cũng có qua lại với gã”
“Bao gồm cả Dương gia”
Bùi Văn Tuyên chắc nịch kết luận. Lý Dung đồng ý nói, “Năm đó tuy Dương gia chết trong tay phụ hoàng nhưng không thể tìm ra chứng cứ. Sau này ta thay Lý Xuyên điều tra Thác Bạt Yến mới phát hiện được toàn bộ hoạt động của Dương gia. Tên Thác Bạt Yến đó có thể tung hoành ở nhiều nước mà không hề hấn gì, không chỉ dựa vào tài kinh doanh mà quan trọng hơn là do gã có bùa hộ mệnh…”
Nói rồi, Lý Dung ghé sát vào Bùi Văn Tuyên nhỏ giọng thì thầm, “Những quyển sổ sách”
“Cho nên cô mới không vội rà soát sổ sách của Binh bộ?”, Bùi Văn Tuyên chợt thông suốt, Lý Dung trào phúng cười, “Sổ sách của Binh bộ và Dương gia có gì phải tra? Năm nào cũng được bọn họ đối soát, mấy thứ đó có thể là thật sao? Huống hồ nếu không nắm được chứng cứ, mấy lão hồ ly trong Binh bộ ai dám đưa sổ sách cho chúng ta? Chúng ta không giống trước đây được nhiều người ủng hộ, không ai trong triều dám tiếp đón chúng ta. Bây giờ chỉ còn ta và ngươi giúp đỡ nhau mà thôi”
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung nói thế liền phân tích, “Chúng ta lấy số sổ sách ghi lại việc rửa tiền từ tay Thác Bạt Yến đối chiếu với sổ sách của quân binh Tây Bắc năm đó và cả sổ sách của Dương gia, đại khái sẽ làm rõ được đầu ra đầu vào của dòng tiền. Tội danh lấy quỹ công đút túi riêng của Dương gia chắc chắn sẽ được thành lập”
Lý Dung đáp một tiếng rồi nói, “Hiện tại chúng ta bao vây Dương phủ thế này, bọn họ chắc chắn sẽ cầu cứu biên quan. Dương tướng quân khi nhận được tin khẩn của người nhà, e rằng sẽ lập tức làm một số việc uy hiếp Bệ hạ. Nếu bọn họ đồng loạt từ quan bỏ thành, chỉ sợ văn võ bá quan trong triều sẽ muốn chúng ta xoa dịu Dương gia, cầu xin Dương gia tiếp tục chiến đấu”
“Đến lúc đó cứ cho Thái tử nhận trách nhiệm này”, Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nói, hầu hết mọi việc đều đúng như kế hoạch của hắn, “Chúng ta sẽ mời Tần Lâm và Thôi Thanh Hà xuất sơn cùng Thái tử đi tiền tuyến. Chỉ cần trụ được ở đó nửa tháng, binh khí của Nhung quốc sẽ vơi đi đáng kể, lúc đó chính là lúc Thái tử tạo dựng cơ nghiệp của riêng mình”
Tần Lâm và Thôi Thanh Hà là những tướng lĩnh đắc lực nhất dưới trướng Lý Xuyên. Bọn họ một văn một võ, vào triều đại của Lý Xuyên dường như bình định được cả phương Bắc.
Nếu có thể sớm mời họ xuất sơn, với năng lực của hai người, kết hợp với Lý Xuyên, Thượng Quan gia và những thông tin Lý Dung, Bùi Văn Tuyên đã biết trước, việc bắt trọn tàn đảng của Dương gia ở Tây Bắc không đáng nhắc đến nữa.
Lý Dung gật đầu đáp, “Khi Xuyên nhi khống chế được Dương gia, chúng ta có thể lấy được sổ sách ở Tây Bắc. Chỉ cần đối chiếu tất cả với nhau, Dương gia sẽ triệt để biến mất. Bây giờ bước đầu tiên, chúng ta vẫn phải lấy được sổ sách ghi chép việc rửa tiền. Lấy được nó rồi, đợi khi Dương gia bị khống chế, chúng ta mới có lý do tiếp tục giam giữ bọn họ”
“Được”, Bùi Văn Tuyên gật đầu, sau đó nhìn dòng người qua lại không ngớt ngoài cửa sổ, có chút nghi hoặc hỏi, “Vậy chúng ta bây giờ…?”
“Vào ngày 10 hàng tháng, Thác Bạt Yến đều tổ chức tiệc cá nhân ở biệt viện và mời rất nhiều thương gia giàu có từ nhiều nước đến”
Nói rồi, Lý Dung nhắc nhở Bùi Văn Tuyên, “Hôm nay là ngày 10”
“Cô muốn đi ư?”
Bùi Văn Tuyên kinh ngạc lên tiếng, Lý Dung gật đầu, “Ta biết sổ sách của gã cất ở đâu, ta phải đến đó lấy”
“Những chuyện như thế này”, Bùi Văn Tuyên chau mày, “Cứ giao cho ám vệ làm là được, cô là cành vàng lá ngọc, e rằng không thỏa đáng lắm”
“Ta sao chẳng biết mình cao quý?”
Lý Dung liếc Bùi Văn Tuyên một cái rồi nói, “Phòng của gã có cơ quan, muốn mở cửa cần phải mớ đúng tay nắm. Trên đó toàn là chữ Ba Tư, trong đám ám vệ của ta đào đâu ra một tên biết tiếng Ba Tư chứ?”
Bùi Văn Tuyên nghẹn họng, sau đó chỉ có thể bất lực nói, “Được rồi…”
“Sao thế”, Lý Dung bật cười, mở quạt che nửa gương mặt, “Ta đích thân ra trận, có phải khiến ngươi lo lắng không?”
“Ta chỉ đang lo lắng cho bản thân thôi”, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng nhanh chóng nói, “Nếu cô xảy ra chuyện gì ta còn toàn mạng được sao?”
“Ngươi nghĩ được như thế rất tốt”, Lý Dung gật đầu, dùng quạt chọc thẳng lên ngực hắn, trêu chọc nói, “Bắt đầu từ hôm nay, Bùi đại nhân nên nhớ kĩ, sau này Bình Lạc Công chúa ta chính là mạng sống của ngài”
Nói đến đây bỗng nhiên trái tim của Bùi Văn Tuyên không kiềm được đập nhanh vài nhịp.
Hắn không chút dấu vết hơi lùi về sau, phiền muộn nói, “Cô cách xa ta ra một chút, đừng có làm trò đó với ta”
Lý Dung biết hắn trước giờ không thích trò đùa của nàng nên càng cười sáng lạn hơn. Bùi Văn Tuyên thấy nàng càn quấy cũng không chấp mà chỉ nói, “Tiệc riêng của gã sao chúng ta vào được?”
“Điều này ngươi không cần lo, ta đã sai người làm một thiếp mời. Chốc nữa chỉ cần thay bộ quần áo, đóng kịch một chút là có thể vào ngay”
“Ừ”, Bùi Văn Tuyên gật gật đầu, hắn biết Lý Dung làm việc luôn sắp xếp đâu vào đấy nên không có gì phải lo lắng. Chính vì thế Bùi Văn Tuyên hơi thả lỏng người nói với Lý Dung, “Ta ngủ một chút, đến nơi hãy gọi ta dậy”
“Được thôi”, Lý Dung rút một quyển truyện bên cạnh ra, nàng ngồi sát bên hắn chậm rãi nói, “Ta xem truyện phần ta, ngươi cứ ngủ phần ngươi”
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng liền tìm một chỗ nằm xuống.
Xe ngựa của Lý Dung vô cùng thoải mái nhưng vẫn có chút rung lắc. Bùi Văn Tuyên nhắm mắt lại, khi ngửi thấy mùi hương ẩn hiện tỏa ra từ phía Lý Dung, không biết vì sao cơn buồn ngủ bỗng biến đi đâu mất, hắn lại lần nữa mở mắt ra.
Từ phía bàn nhỏ nhìn sang, hắn có thể thấy chiếc áo thêu hình mẫu đơn trên nền trắng đỏ đan xen của Lý Dung. Bộ áo bó eo với tay áo rộng đã làm lộ ra vòng eo mảnh mai chưa đầy một vòng ôm của nàng, cùng với vòng ngực hơi nhô lên ở phía trên, nó càng toát ra sức hấp dẫn đến mê người.
Bùi Văn Tuyên tự cảm thấy không ổn, hắn không dám nhìn tiếp mà nhanh chóng nhìn lên. Lúc này hắn nhìn thấy tay của Lý Dung. Đôi tay nàng như bạch ngọc giũa thành không chút tì vết với mười đầu ngón tay đều được sơn màu đỏ chói, chỉ nhìn thôi đã làm lay động trái tim của bao người.
Bùi Văn Tuyên nhíu mày, hắn nghĩ chắc do nhiều năm không đánh giá kĩ Lý Dung nên hiện tại mới nhớ ra, nàng vốn là một cô nương có vẻ đẹp chẳng khác gì yêu tinh.
Không giống những người khác dùng sự mảnh khảnh, thanh thoát làm chuẩn mực, nét đẹp của Lý Dung từ trước đến đến nay luôn diễm lệ phô trương, mày môi quyến rũ. Nếu là nét đẹp của những nữ tử khác, người ta sẽ cảm thấy họ chẳng khác gì bức họa, chỉ muốn đem họ dán vào giấy, treo lên tường để ngày ngày ngắm nhìn.
Nhưng Lý Dung lại hoàn toàn trái ngược. Đối với những nam nhân bình thường, đừng nói đến việc nhìn thẳng, ngay cả dũng khí lén nhìn nàng cũng chẳng có. Đối với Bùi Văn Tuyên, người đã quen việc đấu mắt với nàng mà nói, chỉ cần hắn nâng mắt nhìn Lý Dung, trong lòng sẽ rất dễ trỗi dậy một sự buồn bã, u tối không nói thành lời.
Không ai có thể xem nàng là một bức họa ngắm nhìn từ xa. Họ muốn đến gần hơn, muốn chiếm hữu nàng, khóa chặt nàng vào lòng để bản thân trở thành người duy nhất nàng có thể trông thấy.
Mê lực đầy mâu thuẫn này khiến con người này vừa lóa mắt lại vừa cô đơn. Đã hiếm ai dám đến gần nàng, nhìn thẳng nàng, đừng nói chi là ở bên cạnh nàng.
Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung, dòng suy nghĩ nhất thời trôi đến tận đâu. Khi Lý Dung phát giác ra Bùi Văn Tuyên vẫn còn thức, nàng lật một trang sách, nhàn nhạt hỏi, “Không ngủ được sao?”
“Ừ”
Tuy bị nàng phát hiện nhưng Bùi Văn Tuyên lại chẳng thấy xấu hổ thậm chí còn đứng đắn nói, “Không biết vì sao tuy buồn ngủ nhưng ngủ không được”
“Hay để ta nói chuyện với ngươi nhé?”
Lý Dung bỏ sách xuống nhìn sang Bùi Văn Tuyên.
Bùi Văn Tuyên xoay người lại, nhìn nàng thật kĩ rồi cảnh giác hỏi, “Có phải cô có chuyện gì muốn nhờ ta không?”
“Đúng vậy”, Lý Dung phủi phủi tay áo, nàng chỉnh trang lại trang phục sau đó tựa người vào bàn nhỏ, cười híp mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, “Ta muốn biết, vì sao Bùi đại nhân lại nhất định muốn giết Dương Tuyền?”
“Hả?”
“Ban nãy ta có nghĩ qua”, Lý Dung thành thật đáp, “Thật ra, Bùi đại nhân cũng không nhất định phải giết Dương Tuyền mới lấy được ta vì nếu chỉ muốn lấy ta, ngài sẽ còn rất nhiều cách khác. Hiện tại ngài đã giết Dương Tuyền rồi, nếu không phải ngài chết thì là Dương gia chết. Bùi đại nhân làm tất cả những chuyện này là vì điều gì?”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, Lý Dung lặng lẽ chờ đợi, sau đó hắn mới chậm rãi nói, “Không phải cô muốn có binh quyền sao?”
Lý Dung nhướn mày, Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng, “Cô muốn có thì ta liền cho cô, thế thì đã sao?”
Nghe được lời này, Lý Dung ngẩn ra phút chốc sau đó nghi ngờ nói, “Ta thì nghĩ, tình nghĩa giữa ta và Bùi đại nhân hình như không đạt đến cấp độ nhận được lễ vật to lớn thế này”
“Chuyện tình nghĩa giữa ta và cô không liên quan”, nụ cười Bùi Văn Tuyên vụt tắt, “Ta chỉ là không muốn chuyện xui xẻo ở kiếp trước phải tái diễn nữa”
Nói rồi, Bùi Văn Tuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói, “Ta không muốn Dương gia để lại sự khổ sở, khiến hoàng đế phải tranh chấp với chúng, dẫn đến việc Nhung quốc thắng lợi, chiếm mất năm tòa thành. Mà đống lộn xộn đó, phải đợi đến lúc ta lên được chức Tể tướng mới có thể giải quyết xong”
“Ta không muốn Thái tử một lần nữa, vì chuyện trong tay không có binh quyền mà suýt nữa bị Bệ hạ phế truất. Để rồi ta phải gặp cô trong ngục, nghe cô nói tạm biệt với ta, muốn ta nếu cần thiết có thể chính tay lấy đầu cô”
“Nếu được bắt đầu lại lần nữa, ta nghĩ”, Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung, sắc mặt nghiêm túc, “Ta sẽ có thể sống một cuộc đời tốt hơn thế”
Lý Dung không nói gì, nàng mở quạt ra, rất lâu sau mới khẽ cười hạ mắt, dịu dàng nói, “Nói đi nói lại, Bùi tể tướng vẫn vì bản thân mà trải sẵn một con đường, ban nãy còn nói là vì ta, khiến Bổn cung nghe xong”, Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt phượng sóng sánh sự kiều mị, “Suýt chốc nữa đã động lòng”
“Ồ?”, Bùi Văn Tuyên nâng mắt, dường như vô cùng vinh hạnh, “Thì ra như thế đã có thể khiến Điện hạ động lòng sao? Vậy Điện hạ cứ động lòng đi”
Bùi Văn Tuyên nói rồi liền tiếp tục trêu chọc, “Điện hạ nếu có thể động lòng vì vi thần, chí ít vi thần có thể đảm bảo sẽ không giết Điện hạ”
Lý Dung nghe hắn nói thế liền trào phúng cười, “E rằng đến lúc ta muốn lấy mạng ngài, ngài cũng muốn ta bồi táng cùng mình”
Giống như kiếp trước, hắn vừa biết được nàng muốn giết hắn liền lập tức phái người đưa thuốc cho nàng. Đáng tiếc nàng đã đi trước một bước, nên không thể chính “miệng” uống chén thuốc độc của hắn.
“Lý Dung ta nói với cô điều này, ta có thể đánh cược với cô”, Bùi Văn Tuyên nghiêng người dựa lên giường nhỏ, một tay chống đầu, một tay gác lên chân, nghiêm túc nhìn Lý Dung, “Nếu cô có thể động chân tình với ta, cái mạng này của ta đều cho cô hết”
“Nhưng mà, thưa Trưởng Công chúa Điện hạ”, Bùi Văn Tuyên đưa đầu sang, đến gần trước mặt Lý Dung. Hai người cách nhau rất gần, thậm chí Lý Dung có thể cảm nhận được hơi thở của họ đang vấn vít vào nhau, tuy thế bầu không khí ấy lại chẳng mang theo chút nên thơ nào. Ánh mắt Bùi Văn Tuyên trong suốt, hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi, “Bao nhiêu năm qua, Người đã từng động chân tình với ai chưa?”
♪Góc tám nhảm♪
Chương này dài khủng khiếp ấy chưa chả đùa, T.T. Em không biết hiện tại anh nói thật không nhưng em thấy quả báo nhãn tiền là có thật đó anh Tuyên à -_- nói cho lắm vào rồi bị nghiệp quật nhá