Khi hắn muốn chống đối nàng, có thế khiến nàng tức đến hôn mê. Nhưng một khi hắn đã cố tình lấy lòng thì năng lực vuốt mông ngựa* kia có thể nói là không ai sáng bằng.
(* ý chỉ nịnh hót)
Dù sao, Bùi Văn Tuyên cũng xuất thân đích tử của danh gia vọng tộc, vốn đã thông minh hơn người. Nghe nói năm đó ở thư viện, môn học nào hắn cũng đỗ đầu, quân tử lục nghệ không gì không tinh thông. Nếu muốn dỗ dành một cô nương chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhìn những câu hắn viết khiến tâm tình Lý Dung thoải mái rất nhiều. Chẳng bao lâu sau, Bùi Văn Tuyên đã thấy một hòn đá được gói trong một mảnh giấy từ cách vách ném sang. Bùi Văn Tuyên hơi ngẩn ra, hắn không ngờ Lý Dung sẽ trả lời mình. Hắn vội vàng tiến đến nhặt hòn đá kia lên, ngồi xổm trên đất mở giấy ra đọc. Chữ viết đẹp đẽ mang theo vài phần mạnh mẽ của Lý Dung đập vào mắt hắn…
Khéo ăn nói thế thì nói thêm nữa đi.
Thấy được một dòng này, Bùi Văn Tuyên bỗng nhớ đến bộ dáng nhướng mày tươi cười của Lý Dung. Hắn không biết vì sao, khi nghĩ đến hình ảnh kiêu ngạo kia của nàng lại bất giác cảm thấy nàng thêm vài phần đáng yêu.
Chẳng khác gì một con mèo đang ngoe nguẩy chiếc đuôi, nũng nịu khiến người ta yêu thích.
Bùi Văn Tuyên bất giác nảy sinh ý muốn trêu chọc nàng, sau vài phút, Lý Dung nhận được hồi âm. Bùi Văn Tuyên luồn tay ra ngoài, trực tiếp đưa mảnh giấy qua. Lý Dung vội vàng chạy đến nhận, mở ra nhìn liền thấy vẫn là một bức họa song đơn giản hơn bức ban đầu. Lần này hắn chỉ sơ sài vẽ vài nét bút phác họa một chiếc hũ tròn, bên trên ghi hai chữ “Mẫu đơn”, bên cạnh còn ghi thêm bốn chữ “Mẫu đơn lâu năm”
Nhìn thấy bốn chữ này, Lý Dung lập tức vo tròn mảnh giấy và ném mạnh về phía phòng giam bên cạnh, không thèm để ý đồ chó kia nữa.
Bùi Văn Tuyên thấy vậy liền biết Lý Dung nổi giận rồi. Hắn nhanh chóng lên tiếng, “Này này này, Điện hạ, đừng nóng mà, ta chỉ đùa tý thôi”
“Người không cùng ngôn ngữ với chó”, Lý Dung lạnh lùng nói, “Đừng sủa nữa”
Bùi Văn Tuyên nghẹn lời, nhưng hắn biết Lý Dung đang tức đến bốc khói nên nhanh chóng viết một bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của Lý Dung rồi chuyền qua, nhỏ giọng nói, “Công chúa, công chúa, người xem này”
Lý Dung không thèm quan tâm đến hắn, tự mình ngồi cắn hạt dưa xem thoại bản. Tay này của Bùi Văn Tuyên tê rồi liền đổi sang tay khác, tiếp tục huơ huơ mảnh giấy nói, “Công chúa, thần sai rồi, thần xin bồi lễ xin lỗi Người. Thần không chọc Người nữa, Người xem đi được không?”
Lý Dung nâng mắt nhìn mảnh giấy đang lay động trước mắt, lại cúi đầu xem thoại bản. Bùi Văn Tuyên liên tiếp gọi nàng, “Công chúa? Điện hạ? Lý Dung…”
Còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói chuyện, còn có tiếng bước chân. Bùi Văn Tuyên lập tức đứng thẳng người dậy dựa vào tường, vừa sửa sang lại y phục song liền thấy một thanh niên mặc trang quan phục màu đỏ thẫm từ hành lang dài bước vào.
Bước chân y vô cùng vội vã, trên trán còn đọng một tầng mồ hôi mỏng. Vừa tiến vào nhà lao, ánh mắt của y liền dừng trên người Lý Dung. Khi thấy nàng vẫn an nhiên không vấn đề, y mới thở phào một hơi, cung kính hành lễ với nàng, “Điện hạ”
Lý Dung có chút bất ngờ, nàng nghi hoặc nhìn người mới đến, “Tô đại nhân?”
Tô Dung Khanh hành lễ xong liền đứng thẳng người dậy, gật đầu nhìn Bùi Văn Tuyên nói, “Bùi đại nhân”
Bùi Văn Tuyên không mặn không nhạt khẽ gật đầu. Lý Dung thấy trên trán Tô Dung Khanh nhễ nhãi mồ hôi, không nhịn được bật cười, “Tô đại nhân sao lại vội vã như thế? Trước hãy lau mồ hôi đi”
Nói rồi nàng đưa cho y một chiếc khăn tay hình vuông. Tô Dung Khanh nhìn chiếc khăn trên tay nàng, do dự phút chốc sau đó không đợi Lý Dung kịp phản ứng đã lập tức cung kính đưa hai tay ra, nhận lấy chiếc khăn, “Tạ Điện hạ”
Tô Dung Khanh đón lấy chiếc khăn khẽ lau mồ hôi trên trán. Bùi Văn Tuyên dựa người trên tường lặng lẽ quan sát, hắn cuộn tròn tờ giấy ban nãy, từng nhịp gõ lên vai.
Tô Dung Khanh vừa lau mồ hôi vừa ổn định lại hơi thở, sau đó mới nói, “Thần đến đây có chút vội vã, đã khiến Điện hạ chê cười rồi”
“Ngài gấp gáp thế làm gì?”
Lý Dung khẽ cười, Tô Dung Khanh cung kính đáp, “Hôm nay nhận được tin Điện hạ xảy ra chuyện, vốn muốn lập tức tìm Người song lại bị Bệ hạ triệu kiện, đến tận khi nãy mới có thể rời khỏi hoàng cung. Thần sợ Điện hạ trong ngục bị người ta làm khó nên cố ý chạy đến đây”
Giọng điệu Tô Dung Khanh cứ đều đều, không giống Bùi Văn Tuyên lúc trầm lúc bổng. Nhất cử nhất động của y, giờ giờ khắc khắc đều theo quy cũ mà làm, ngay cả giọng nói cũng như thế. Lý Dung nghe y nói vậy liền hỏi ngược lại, “Buổi triều sớm hôm nay thế nào?”
“Buổi triều sớm hôm nay, biên quan truyền tin về”, Tô Dung Khanh thần sắc nghiêm túc, “Hai ngày trước Nhung quốc công thành, chủ tướng thủ thành Triệu Dực chết trên tiền tuyến. Hiện tại đã lui binh về Phần thành, lần trước Dương gia còn dâng sớ từ quan”
“Từ quan?”
Lý Dung cười, “Họ nói thế nào?”
Sắc mặt Tô Dung Khanh có chút khó coi nhưng vẫn kể lại những gì đã diễn ra, “Dương Minh nói, Dương Tuyền phạm phải tội tày đình, ảnh hưởng đến Công chúa, Dương gia không còn mặt mũi nhìn hoàng tộc vì thế muốn cáo lão hồi hương, dẫn theo toàn bộ con cháu của Dương gia sống ẩn dật trong núi rừng, hy vọng Điện hạ có thể để cho họ một con đường sống”
“Một lời ngay trọng điểm"
Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt lên tiếng, Lý Dung dùng quạt khẽ gõ vào lòng bàn tay.
Nếu ngày thường Dương gia dâng sớ ấy lên, triều đình sẽ không hoảng loạn nhường này. Hiện tại chủ tướng chết trên chiến trường, Nhung quốc sắp sửa đánh đến kinh thành mà họ lại dâng sớ từ quan, rõ ràng là một sự uy hiếp.
“Những người khác nói thế nào?”, Lý Dung bình tĩnh truy hỏi.
“Điện hạ nên biết, đại đa số các thế gia đều đứng về phía Dương gia”, Tô Dung Khanh trả lời trôi chảy, “Thế gia không thích những biến động, Dương gia bảo vệ biên quan, bất luận thế nào, họ cũng đã trấn giữ ở đó bao nhiêu năm. Hiện tại Dương gia bức bách thế này khiến tất cả triều thần chấn động, văn võ bá quan đều cầu xin Bệ hạ nhốt Điện hạ lại để làm yên lòng chiến sĩ ở biên quan”
“Ta hiểu rồi”
Lý Dung gật đầu, Tô Dung Khanh nâng mắt nhìn Lý Dung, “Vi thần cần làm gì ạ?”
“Chẳng làm gì cả”, Lý Dung lắc đầu, “Ngài chỉ cần làm tốt việc của mình là được”
Tô Dung Khanh mím môi, như có chút không cam lòng tiếp tục nói, “Điện hạ, những lời trước đây thần nói…”
“Ta biết”
Lý Dung cắt ngang lời y, nghiêm túc nói, “Nhưng những lời ta nói với ngài cũng là thật lòng. Ta không phải vì cảnh giác hay xem thường mà từ chối ngài, chỉ là Tô đại nhân không cần phải xen vào chuyện này. Những gì ta đã hứa với Tô đại nhân không phải là nói đùa”
Tô Dung Khanh không trả lời, Lý Dung thấy y hụt hẫng thế liền cười nói, “Nếu Tô đại nhân nhất định muốn làm gì đó, chi bằng lần sau đến đây hãy mang ít đồ đến cho Bổn cung”
“Công chúa cần gì ạ?”
Nghe thế Tô Dung Khanh rốt cục mới có phản ứng, Lý Dung suy nghĩ hồi lâu đáp, “Mang theo vài quyển sách đi, ta thích xem thoại bản, ngài đọc nhiều có thể giới thiệu cho ta vài bộ”
Tô Dung Khanh cung kính lĩnh mệnh, tiếp đến Lý Dung hỏi cụ thể tình hình buổi triều sớm. Nói xong hai người đều lâm vào trầm mặc, khoảng vài phút sau, Tô Dung Khanh cung kính nói, “Nếu không còn chuyện gì khác, vi thần xin cáo lui”
Lý Dung gật đầu nói, “Về đi, lần sau đừng vội vã thế nữa, còn ở trong Hoa Kinh, ta sẽ không có chuyện gì đâu”
Tô Dung Khanh hành lễ cáo lui. Đợi y đi rồi, âm thanh của Bùi Văn Tuyên mới ung dung vang lên, “Điện hạ, ta cũng xem sách không ít, để ta giới thiệu cho người vài bộ nhé?”
“Không cần đâu”, Lý Dung trả lời, “Mấy quyển sách Bùi đại nhân giới thiệu ta xem đến chán rồi, muốn đổi sang quyển mới”
Nghe thế Bùi Văn Tuyên trong vô thức muốn cãi lại. Nhưng vào khoảnh khắc lời vừa đến miệng, hắn bỗng nhiên khựng lại.
Hắn chợt có suy nghĩ, bản thân không thể cứ thế này mãi. Dù lý do có phải là Tô Dung Khanh hay không, hắn vẫn không nên cãi nhau với Lý Dung.
Những gì Lý Dung nói thật ra chẳng sai, một người chỉ hy vọng tình địch sống không hạnh phúc, vốn xuất phát từ sự tự ti sâu thẳm trong nội tâm.
Hắn không thích Tô Dung Khanh, việc luôn miệng nói y không tốt thật ra chỉ vì giận cá chém thớt cùng sự tự ti, phẫn nộ khi đối diện với y mà thôi.
Nhưng họ đã trải qua một kiếp, hắn lại có thể lần nữa bắt đầu lại. Lý Dung là một cô nương tốt, hắn không muốn lúc nào cũng phải cãi nhau với nàng.
Vì thế hắn cố gắng khống chế bản thân không nói tiếng nào.
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên im lặng, không khỏi có chút kỳ quái. Lúc trước mỗi lần nhắc đến Tô Dung Khanh, hắn tùy thời đều muốn bùng nổ, nào có thể trầm mặc lâu đến nhường này?
Nàng dè dặt lên tiếng, “Bùi Văn Tuyên?”
Bùi Văn Tuyên vẫn im lặng, Lý Dung không khỏi có những suy đoán tiêu cực, “Bùi Văn Tuyên, sao ngươi không nói gì hết vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có”
Bùi Văn Tuyên ổn định cảm xúc, đổi một tư thế khác dựa vào tường. Hắn điều chỉnh lại giọng nói, giả vờ trấn định, “Ta đang nghĩ, lúc trước Tô Dung Khanh nói với cô những gì, cô từ chối y những gì?”
Lý Dung có chút kinh ngạc, nàng vốn cho rằng Bùi Văn Tuyên muốn tiếp tục cãi nhau với nàng. Thật không ngờ Bùi Văn Tuyên đã học được cách rộng lượng, tha thứ rồi sao?
Bùi Văn Tuyên thấy nàng chẳng nói gì, không kiềm được hỏi, “Sao cô lại im lặng? Không tiện nói ra à?”
“Không phải”, Lý Dung hồi thần, “Bùi Văn Tuyên, ngươi nhất thời thay đổi quá nhiều khiến ta sợ hãi. Ngươi… không bằng ngươi mắng ta thêm vài câu đi”
Bùi Văn Tuyên, “…”
“Cô ấy”, Bùi Văn Tuyên kiềm chế thanh âm, “Không cãi nhau thì sống không nổi hả?”
“Như vậy mới đúng này”, Lý Dung gật đầu, “Thế này lòng ta mới dễ chịu một chút”
Bùi Văn Tuyên, “…”
“Tô Dung Khanh nói muốn đứng về phe Thái tử nhưng ta không đồng ý”, Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên đã khôi phục như thường ngày liền trả lời câu hỏi của hắn.
“Vì sao không đồng ý?”, Bùi Văn Tuyên chau mày, nếu có thêm Tô Dung Khanh đứng về phía Lý Xuyên cũng không phải là chuyện xấu.
“Ta cảm thấy y không nên là người làm những chuyện như vậy”, Lý Dung nhàn nhạt nói, “Kiếp trước sở dĩ Tô gia gặp họa chủ yếu xuất phát từ Tô Dung Hoa. Kiếp này chỉ cần Tô Dung Hoa tránh xa Túc Vương một chút là được. Y không cần đứng về phía Xuyên nhi quá sớm, chỉ cần y làm tốt bổn phận của một Hình bộ thị lang, Xuyên nhi chắc chắn sẽ không làm khó y”
“Cô đang sợ, nếu để y nhúng tay vào mấy chuyện này quá sớm sẽ làm vẩn đục tâm hồn y?”
Bùi Văn Tuyên trực tiếp lên tiếng hỏi, Lý Dung không trả lời nên hắn cho rằng nàng mặc nhận. Trong lòng hắn đang có một cục tức, nói ra không được mà đè xuống cũng chẳng xong.
“Cô đối với y tốt thật”, giọng Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt, “Nhưng lại không sợ việc kéo ta xuống bùn, làm vẩn đục tâm hồn ta sao?”
“Tâm hồn ngươi còn nơi nào sạch sẽ?”, Lý Dung không hiểu được sự cãi cố này của Bùi Văn Tuyên, trực tiếp chán ghét nói, “Đã là ông lão mấy mươi tuổi rồi còn đi so sánh với thanh niên nhà người ta, không biết xấu hổ!”
“Vậy cô thì sao?”, Bùi Văn Tuyên lập tức cãi lại, “Cũng là bà lão mấy mươi tuổi rồi còn bày đặt nhớ nhung thanh niên trẻ trung nhà người ta, không biết xấu hổ!”
Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên nhất thời cảm thấy những lời vừa nãy hình như có chút nặng.
Lý Dung và Tô Dung Khanh có cảm tình với nhau, trong lòng hắn hiểu rõ. Dù Tô Dung Khanh đã giết nàng nhưng đi đến kết cục đó, không phải vì tình cảm giữa họ không tốt mà là do lập trường bất đồng. Lý Dung sống lại, muốn thay đổi lập trường của Tô Dung Khanh, đối xử tốt với y một chút cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng trong lòng hắn vẫn có vài phần khó chịu, hắn không nhịn được nói, “Khi ta còn trẻ, cô chưa bao giờ khuyên ta phải tránh xa mấy chuyện như thế cả”
Trong lòng Lý Dung cảm thấy Tô Dung Khanh là một quân tử thanh thoát không nhiễm bụi trần, không mong muốn y bị cuốn vào tranh đấu chính trị.
Nhưng còn Bùi Văn Tuyên hắn năm đó thì sao?
Chẳng lẽ hắn không phải cũng như y, tâm hồn rộng lớn có thể chứa thiên sơn vạn thủy sao?
“Năm đó chúng ta còn có lựa chọn nào khác đâu?”, Lý Dung bình tĩnh nói, Bùi Văn Tuyên cố gắng áp chế tâm trạng, “Đúng là không, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ qua chuyện này, không phải sao?"
Lý Dung trầm mặc, Bùi Văn Tuyên hít sâu vào một hơi, “Suy cho cùng, tất cả cũng chỉ vì tình cảm cô dành cho Tô Dung Khanh và tình cảm cô dành cho ta không giống nhau mà thôi”
“Nếu ngươi đã hiểu được như thế, hà tất lại so sánh?”
Sự bình tĩnh của Lý Dung khiến Bùi Văn Tuyên sững người. Nàng nhàn nhạt tiếp tục, “Ta cùng y ở cạnh nhau hai mươi lăm năm, ta và ngươi sống bên nhau chưa đầy một năm. Ngươi so sánh thế chỉ là đang tự chuốc bực tức vào người thôi. Hơn nữa hiện tại ngươi làm thế để làm gì? Không phải ngươi cũng tự nói, được sống lại lần nữa, ngươi cũng sẽ thử sống một cuộc sống mới đó sao?”
Bùi Văn Tuyên không trả lời, Lý Dung dựa vào tường, dùng quạt khẽ gõ lên đầu vai.
Bọn họ cách nhau một bức tường, ngồi quay lưng vào nhau, hạ mắt nhìn xuống sàn.
“Cô nói cũng đúng”, Bùi Văn Tuyên cười khẽ, “Bắt đầu lại tất cả, ta cũng không nên vướng bận mấy thứ này nữa. Ta sẽ từ từ sửa đổi, sau này cô đừng tính toán với ta là được”
Lý Dung ừ một tiếng không nói, Bùi Văn Tuyên đứng dậy, “Ta nghỉ trước đây, cô cũng nghỉ sớm đi”
Giọng nói hắn ôn hòa, chẳng biết vì sao, Lý Dung nghe được trong đấy chất chưa vài phần hụt hẫng khó nói thành lời.
Nàng biết, khi đối diện với Tô Dung Khanh, trong lòng Bùi Văn Tuyên sẽ tự động sinh ra một sự tự ti.
Tuy Bùi, Tô đều là hai gia tộc lớn, nhưng Tô gia đã là danh môn trăm năm, còn Bùi gia vốn chỉ là một quý tộc hạng hai, dưới sự nỗ lực của cha Bùi Văn Tuyên mới dần dần tiến vào hàng ngũ danh môn hạng nhất.
Lúc còn nhỏ Bùi Văn Tuyên đã vô cùng thông minh lại có vẻ ngoài anh tuấn, cùng với Tô Dung Khanh mỗi người học tại hai thư viện nổi tiếng ở Hoa Kinh và đều là thủ khoa ở đó. Chính vì thế, năm nào khi đặt lên bàn cân so sánh, nếu chỉ riêng bản thân Bùi Văn Tuyên sẽ chẳng thể thua. Song có một số thứ cần có sự tích lũy và kế thừa mấy trăm năm mới sở hữu được. Do đó khi người ngoài nhắc đến Bùi Văn Tuyên chỉ luôn nói một câu, “Thật đáng tiếc…”
Thời niên thiếu vì gia thế mà thua Tô Dung Khanh một bậc, sau này trên phương diện tình cảm, dù cho y đã nhận cung hình nhưng hắn vẫn như cũ bại dưới tay y.
Điều này đối với Bùi Văn Tuyên mà nói, không phải cứ bốn chữ “sống cuộc sống mới” là có thể buông bỏ được.
Nếu là những tranh chấp thường ngày, Lý Dung cũng không rảnh quan tâm hắn có khó chịu hay không. Nhưng hiện tại thái độ của Bùi Văn Tuyên đã dần tốt lên, nghĩ đến hắn lại khiến nàng có chút không nhẫn tâm.
Nàng suy nghĩ một chốc cuối cùng vẫn nói, “Bùi Văn Tuyên”
Đối diện với người đã giả vờ ngủ không nói, Lý Dung chậm rãi lên tiếng, “Ta muốn y tránh xa mấy chuyện này là vì năm nay y chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu. Mà ta với thân phận trưởng bối, trong lòng đương nhiên có vài phần quan tâm bảo vệ chứ không phải vì tình cảm khác. Ta và y đã không thể bắt đầu lại, y vẫn là Tô Dung Khanh năm hai mươi tuổi, nhưng ta đã là một Lý Dung năm mươi tuổi, ta già rồi”
“Nếu như không phải ngươi cũng sống lại, khi nhìn thấy ngươi còn tuổi hai mươi”, Lý Dung khẽ khựng lại, cuối cùng nói, “Chỉ cần ngươi không gây phiền phức, có thể giúp ta vẫn sẽ giúp thôi”
Nghe Lý Dung nói thế không hiểu vì sao trong lòng Bùi Văn Tuyên có chút khó chịu.
Sự khó chịu này so với sự chua xót trước đây không giống nhau.
Lúc trước hắn nghĩ về mình nên khó chịu. Nhưng thứ hắn nghĩ đến bây giờ lại là, vì sao Lý Dung có thể dùng giọng điệu kia nói chuyện với hắn chứ?
Nàng vốn quen kiêu ngạo, từ trước đến nay chưa từng thương xót ai. Bây giờ Lý Dung bất ngờ nói ra những lời như thế, khiến Bùi Văn Tuyên nghe xong liền cảm thấy khó chịu hơn cả lúc bị nàng mắng.
“Cô đừng có lúc nào cũng nhắc đến việc mình già được không”, Bùi Văn Tuyên ồm ồm nói, “Chúng ta chỉ mới hai mươi tuổi, còn trẻ lắm”
Lý Dung cười khẽ không trả lời. Trong lòng Bùi Văn Tuyên cảm thấy rất bức bối, hắn đứng dậy, đi đến góc tường gọi Lý Dung, “Điện hạ, Người đến đây”
Lý Dung có chút nghi hoặc nhưng vẫn đi đến đó. Nàng ngồi xổm xuống khó hiểu hỏi, “Làm gì vậy?”
“Điện hạ, Người đưa tay cho thần”
Bùi Văn Tuyên chìa tay ra, tuy Lý Dung không biết hắn đang muốn làm gì nhưng nàng vẫn đưa tay lên. Hai người không nhìn thấy mặt nhau nhưng có thể nhìn thấy tay của đối phương. Bùi Văn Tuyên nắm lấy tay nàng khiến Lý Dung không khỏi có chút run rẩy.
Tay của Bùi Văn Tuyên rất gầy, các đốt ngón tay nổi lên rõ ràng, bàn tay hắn ấm nóng, còn mang theo cả sự thô ráp chỉ riêng nam nhân mới sở hữu.
Còn tay của Lý Dung lại mềm mại thon dài, làn da trắng sáng láng mịn. Mười đầu ngón tay được cắt tỉa cẩn thận và sơn thêm một màu sơn đỏ chói. Bàn tay Bùi Văn Tuyên vừa gập lại đã nắm trọn tay nàng vào tay mình.
Một sự tê dại không thể diễn tả được đang kéo đến, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã khiến cả hai nhớ về những năm tháng hoang đường tuổi trẻ. Nếu bây giờ vội vã buông tay sẽ có chút không phải phép, vì thế cả hai đều làm ra vẻ trấn định như chẳng cảm thấy gì.
Lý Dung nhàn nhạt hỏi, “Ngươi đang làm gì vậy? Nếu không nói rõ được lý do thì chính là phạm thượng đấy”
Mặt Bùi Văn Tuyên nóng bừng nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh. Cũng may cả hai không nhìn thấy mặt đối phương, hắn nhẹ nhàng nhét một thứ gì đó vào lòng bàn tay nàng sau đó ung dung buông tay, “Điện hạ, cho Người cái này ngon lắm, Người ăn thử xem”
Lý Dung có chút mờ mịt, nàng rút tay về mở ra xem liền thấy một viên thuốc nhỏ xíu tròn vo. Nàng có chút cảnh giác hỏi, “Đây là gì thế?”
“Điện hạ, Người ăn liền biết thôi”
“Lỡ như là thuốc độc thì sao?”
“Nếu ta muốn hạ độc cô cần chờ đến bây giờ sao? Lúc trước cô còn ăn cá ta làm nữa mà"
Lý Dung, “…”
Hắn nói cũng có lý, Lý Dung suy nghĩ một chốc liền bỏ viên thuốc vào miệng.
Vị ngọt của hoa mai chớp mắt như lan khắp khoang miệng khiến Lý Dung có chút ngây người. Bùi Văn Tuyên hỏi, “Ngọt không?”
“Ngọt…”
Lý Dung khó hiểu hỏi, “Ngươi cho ta ăn cái gì vậy?”
“Là kẹo viên”, Bùi Văn Tuyên cười, “Năm đó không phải cô rất thích ăn ngọt sao? Năm mười tám tuổi thấy ngọt, năm năm mươi tuổi vẫn thấy ngọt. Lý Dung, cô đừng quá để tâm chuyện tuổi tác nữa, chỉ cần cô không cảm thấy bản thân già đi thì cô vĩnh viễn sẽ mãi là một tiểu cô nương”
Lý Dung không nói gì, nàng cùng Bùi Văn Tuyên ngồi xổm cạnh nhau. Nàng ngậm viên đường, hai tay bó gối, đầu gối trên cánh tay, cười nói, “Ngươi còn có lời hay ý đẹp nào khác không, nói ta nghe nữa đi”
Bùi Văn Tuyên nghe thấy trong giọng nói của nàng mang theo ý cười, trong lòng thoải mái ít nhiều. Hắn đứng dậy quay về giường, “Không nói nữa, hết hứng rồi. Nếu cô muốn nghe, ngày mai bổn công tử cao hứng sẽ nói thêm vài câu”
Lý Dung nghe hắn nói thế thì “xùy” một tiếng, kéo màn lại đứng dậy quay về giường ngủ thẳng một giấc đến sáng.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Lý Dung đã thấy Tịnh Lan dẫn người đến. Bọn họ hầu hạ Lý Dung và Bùi Văn Tuyên rửa mặt chải tóc xong liền bắt đầu dọn dẹp phòng giam. Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đứng trong viện rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền bắt đầu luyện Thái cực quyền.
Khi còn trẻ bôn ba nhiều, về già lại thích dưỡng sinh. Hai người sau này đều phải chịu đựng sự đau khổ của bệnh tật nên rất quan tâm đến vấn đề sức khỏe.
Khi Lý Xuyên đến nơi liền thấy hai người họ đang luyện Thái Cực quyền. Cậu đi đến đứng sau lưng Lý Dung đang tập luyện, nghi hoặc hỏi, “Tỷ, từ khi nào tỷ luyện được Thái Cực quyền vậy?”
“Tỷ còn luyện Ngũ Cầm Hí* nữa”, nghe Lý Dung trả lời một nẻo khiến Lý Xuyên nghẹn lời, “Không phải, ý đệ hỏi là từ khi nào tỷ bắt đầu thích làm mấy chuyện mà Thái hoàng Thái hậu thích làm thế?”
(*Một dạng dưỡng sinh, bắt chước 5 loài vật gấu, hạc, nai, hổ vượn)
Bùi Văn Tuyên nghe vậy liền cảm thấy không vui. Đêm qua hắn mới khuyên được Lý Dung, sợ Lý Xuyên nói thế sẽ khiến nàng nghĩ không thông liền lập tức chen ngang, “Bảo dưỡng thân thể không bao giờ là quá muộn, Điện hạ, Người cũng nên sớm tập luyện đi”
Lý Xuyên cảm thấy hai người này quả nhiên có bệnh.
Nhưng cậu không có thời gian cùng họ tán dốc, cậu đi thẳng vào vấn đề, “Tỷ, hôm nay chiếu chỉ đã ban rồi”
“Đệ đi sao?”, Lý Dung biết Lý Xuyên đang nói đến việc Tây Bắc. Dương gia dâng sớ từ chức, Lý Minh phải phái người đến Tây Bắc giải quyết chiến sự. Hiện tại việc Lý Xuyên được phái đi sớm đã nằm trong kế hoạch của họ.
“Đệ theo giám sát quân”, Lý Xuyên đáp, Lý Dung gật đầu, “Người đó có đi không?”
Lý Dung hỏi đến Tần Lâm, Lý Xuyên gật đầu nói, “Đi, chia thành hai đường đến đó. Đệ trước đã ngầm sắp xếp một chức vụ cho y rồi”
“Tốt”, Lý Dung ôn hòa nói, “Đệ đến đó rồi phải mau chóng lấy được sổ sách”
“Đệ hiểu rồi”, Lý Xuyên đáp, Lý Dung tiếp tục luyện Thái Cực quyền nói, “Cứ đi đi, ở đây đã có tỷ”
Lý Xuyên nghe thế, hết nhìn Lý Dung lại quay sang nhìn Bùi Văn Tuyên. Sau vài phút cậu gọi Bùi Văn Tuyên, “Này”
Bùi Văn Tuyên giả vờ như chẳng nghe thấy gì tiếp tục luyện Thái Cực quyền. Lý Xuyên biết hắn đang lơ mình, tuy có chút tức giận nhưng không có thời gian tính toán nên chỉ nói, “Cô phải đi xa mấy ngày, ngươi phải chăm sóc thật tốt cho a tỷ của ta đấy”
“Tỷ không cần hắn chăm sóc”, Lý Dung lập tức lên tiếng, “Đệ mau đi đi”
“Đi thong thả, không tiễn”, Bùi Văn Tuyên vừa luyện Thái Cực quyền vừa nói. Lý Xuyên bị hai người họ làm cho uất nghẹn, kiềm nén nữa ngày cuối cùng chỉ nói, “Thôi bỏ đi, đệ đi đây”
Nói rồi, cậu phất tay áo đi về hướng hành lang ra ngoài. Nhưng vừa đi được vài bước, cậu bất ngờ kêu lên, “A tỷ”
Lý Dung quay đầu lại liền thấy Lý Xuyên bất ngờ chạy về phía này và ôm chằm lấy nàng.
Người cậu khẽ run lên, cậu thấp giọng nói, “A tỷ, nếu đệ không về được…”
“Có a tỷ ở đây”, Lý Dung khẽ vỗ lên lưng Lý Xuyên, ôn hòa nói, “Đệ sẽ bình an. Bất luận là lúc nào, a tỷ cũng sẽ bảo vệ đệ”
Nghe Lý Dung nói thế, trong lòng Lý Xuyên đột nhiên có một sự bình yên đến lạ kỳ. Cậu bất chợt được truyền thêm rất nhiều dũng khí, cảm thấy lần xuất chinh này, phía sau lưng dường như có một đôi cánh đang âm thầm bảo vệ cậu.
“A tỷ”, Lý Xuyên thấp giọng nói, “Đệ sẽ khỏe mạnh quay về, tỷ cũng đừng sợ hãi”
“Khi quay về rồi, đệ sẽ bảo vệ tỷ”
Lý Dung nghe Lý Xuyên nói thế không nhịn được bật cười.
Lý Xuyên buông nàng ra, lần này cậu không quay đầu nữa mà rời khỏi thật nhanh.
Bùi Văn Tuyên đứng phía sau Lý Dung quan sát biểu cảm của nàng. Sắc mặt ôn hòa, ung dung mang theo vài phần hy vọng ấy, chính là thứ mà mấy mươi năm sau hắn chưa bao giờ được thấy lại nơi nàng.
“Lý Dung”, hắn không kiềm được gọi nàng. Lý Dung quay đầu lại, có chút nghi hoặc hỏi, “Hả?”
Bùi Văn Tuyên lẳng lặng quan sát Lý Dung quay đầu lại nhìn hắn…
Hắn nhìn vào đôi mắt trong suốt đang phản chiếu hình bóng bản thân của người thiếu nữ, nhìn vào ngọn gió cuối xuân từ đâu thổi đến mang theo những cánh hoa đào rơi rụng...
Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung vào chính khoảnh khắc ấy để rồi bất ngờ cảm thấy một sự xúc động đến lạ kỳ. Hắn bỗng dưng hy vọng, Lý Dung có thể dùng ánh mắt ấy, nụ cười ấy, tiếp tục quãng đời còn lại.
Nếu Lý Dung có thể sống một cuộc đời như thế… thì việc Bùi Văn Tuyên phải chịu chút ủy khuất, đối xử tốt với nàng hơn cũng không phải là không thể.
“Bùi Văn Tuyên?”, Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên không nói, không nhịn được gọi hắn.
Bùi Văn Tuyên hồi thần, hắn khẽ cười, nâng tay lướt qua đỉnh đầu nàng.
“Hoa rơi trên tóc cô này”
Hắn khẽ nói, “Để ta phủi giúp cho”
Nguyện vì người phủi đi đất, tuyết.
Nguyện vì người bôn ba nửa đời.
Chỉ là vào khoảnh khắc ấy, Bùi Văn Tuyên cũng không biết được, thì ra những chuyện hắn có thể làm cho Lý Dung lại nhiều đến thế.
♪Góc tám nhảm♪
Thánh thần ạ, chương này dài đòi mạng 😭 dịch mãi chẳng thấy xong, huhu. Chương này chủ yếu là để cho anh nhà tự nhìn lại lòng mình, và như cũ từ từ dấn thân vào con đường truy thê. Còn Khanh Khanh nhà ta, haiz, nhắc đến lại thấy buồn, những thứ đã lỡ chỉ có thể cứ thế như mây qua ngang trời.