Xe Đường Kiếm Phong đậu ở bên ngoài công viên, hai người một người cõng theo đứa nhỏ, một người xách theo xe lăn đưa vào trong xe.
Đường Mặc Kỳ lên xe mới liếc mắt quan sát kĩ Đường Kiếm Phong, lúc này mới phát hiện, hiện tại bất đồng với tác phong trầm ổn lãnh ngạnh của anh, thậm chí là nhìn có chút thật vật.
Đường Kiếm Phong không có mặc quân trang, mà là một thân quần áo hưu nhàn đơn giản, nhưng cho dù là vậy, cũng bởi vì anh lớn lên cao lớn ngạnh lãnh nên nhìn có vẻ phi thường có khí chất. Nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, trên đôi giày quân đội của anh dính đầy bùn đất, quần áo đều nhăn dúm dó, trên mặt cũng tràn đầy mỏi mệt, chỉ có đôi mắt vẫn như cũ tràn ngập thần thái, lúc này đang gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
Đường Mặc Kỳ bị anh nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, cả người có chút xấu hổ, thanh thanh giọng nói: "Diệp ca đi hỗ trợ tìm kiếm người sống sót, chúng ta ở chỗ này chờ hắn."
Đường Kiếm Phong nhẹ nhàng đáp một tiếng, trong xe thật sự có chút xấu hổ, nửa ngày trôi qua không thấy Đường Kiếm Phong nói chuyện, Đường Mặc Kỳ dứt khoác nhắm mắt nằm trên ghế dưỡng thần. Bất tri bất giác thế mà ngủ mất rồi.
Khi Đường Mặc Kỳ tỉnh lại thì trời đã hơi sáng, cậu giật mình, phát hiện trên người mình chính là áo khoác của Đường Kiếm Phong. Quay đầu nhìn một chút, Đường Kiếm Phong không có ở trong xe, đằng sau xe là Diệp Trạch Việt đang đắp một cái mền, đang ngủ rất ngon.
Đường Mặc Kỳ cầm áo lên, nhẹ nhàng mở cửa xuống xe.
Đường Mặc Kỳ vừa xuống xe liền cảm giác được một cổ sóng nhiệt. Còn chưa tới tháng sáu, nhiệt độ không khí đã rất cao.
Diệp Cẩn đã trở lại, đang ở phía sau xe nói chuyện cùng với Đường Kiếm Phong, nghe thấy động tĩnh liền đi tới.
Đường Kiếm Phong có chút lo lắng nhìn Đường Mặc Kỳ, đại khái có thể là Diệp Cẩn đem mọi chuyện về cậu có thể biết trước động đất kể cho anh.
Đường Mặc Kỳ cũng không có tính toán giải thích, trực tiếp mở miệng nói: "Hai anh đừng hỏi tôi vì sao mà biết được, tôi sẽ không nói cho các anh, duy nhất có thể nói cho các anh một chuyện, trận động đất này chỉ mới là bắt đầu."
Đường Kiếm Phong ngây ra một lúc, vừa rồi trong nháy mắt kia, ánh mắt phức tạp của Đường Mặc Kỳ làm anh phát hoảng.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng Đường Mặc Kỳ vẫn luôn đối nghịch cùng với anh, đối mặt với anh luôn là mang theo chán ghét. Nhưng mà trước giờ Đường Mặc Kỳ vẫn luôn là một người kiêu ngạo, chưa bao giờ lộ ra thần sắc phức tạp như vậy. Đường Kiếm Phong không biết rốt cuộc cậu đã trải qua những gì, nội tâm anh lập tức tràn ngập đau lòng không biết nguyên nhân.
"Bắt đầu? Cậu là nói sẽ có động đất lớn hơn nữa?" Diệp Cẩn hiểu lầm ý Đường Mặc Kỳ nói, trận động đất này đã là trận động đất lớn nhất trong lịch sử nhân loại, thương vong rất nhiều.
Rất nhiều khu nghiên cứu đều đang khẩn trương đo lường tính toán, sợ rằng vỏ trái đất rung chuyển đến phạm vi toàn cầu, lúc đó liền thật sự là tận thế.
"Không, không chỉ có động đất." Đường Mặc Kỳ lắc đầu, tiếp tục nói, "Còn có vi-rút cảm nhiễm, mạt thế sẽ tiến đến."
Diệp Cẩn ngơ ngẩn mà nhìn Đường Mặc Kỳ, có chút không thể tin được. Đường Kiếm Phong lại nhíu mày, hỏi: "Vi-rút cảm nhiễm? Là cái loại vi-rút gì?"
Đối mặt với lời nói của Đường Mặc Kỳ, Đường Kiếm Phong không có một tia hoài nghi, ngược lại lập tức quan tâm đến điểm mấu chốt hơn.
Đường Mặc Kỳ cảm thấy Đường Kiếm Phong không hổ là Đường Kiếm Phong, điểm chú ý lại luôn đánh trúng trọng điểm. Cậu dùng nửa giờ để giải thích vi-rút cảm nhiễm chính là biến trở thành tang thi, cùng với thời kỳ kỷ băng hà sau này.
Đường Kiếm Phong cùng Diệp Cẩn đều trầm mặc, những thứ này đã không còn gọi là thiên tai, mà là mạt thế chân chính.
Tháng sáu, hiện tại đã là tháng năm, nếu đúng theo lời Đường Mặc Kỳ tiên đoán, bây giờ bọn họ cũng không đủ thời gian để chuẩn bị. Sinh tồn là hai từ vờn quanh trước mắt hai người bọn họ lúc này.
Đặc biệt là Diệp Cẩn đã từng kiến thức qua hai lần "tiên tri" của Đường Mặc Kỳ, liền nghĩ đến người em đi đứng không tốt của hắn, mày càng gắt gao nhăn lại, hít một ngụm thật sâu, nhìn kiến trúc bị tàn phá ở đằng xa không nói lời nào.
Thời điểm cả ba người đang trầm mặc, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, nguyên lai là do Diệp Trạch Việt tỉnh lại. Đứa nhỏ còn có chút buồn ngủ, xem ra trận động đất ngày hôm qua đối với y không có ảnh hưởng quá lớn. Nhìn thấy bọn đứng bên ngoài xe còn híp mắt cười.
Cùng lúc đó, một tiểu binh mang quân trang chạy tới, nghiêm trang hành lễ với Đường Kiếm Phong, mặt vô biểu tình nói: "Đội trưởng, đại đội mệnh lệnh cho chúng ta lập tức trở về."
Đường Mặc Kỳ liếc mắt nhìn vị tiểu binh kia, cậu nhận thức được người này, tên là Trần Vĩ Lương, vào đời trước từng đi theo Đường Kiếm Phong đến Hải thị tìm kiếm cậu.
Trên đường trở về vì thoát khỏi tang thi triều, hắn mang theo một bao thuốc nổ vọt vào trong đàn tang thi, không còn thi cốt.
Đường Mặc Kỳ cảm thấy sóng mũi có chút cay, vị tiểu binh này năm nay mới 22 tuổi, chỉ lớn hơn cậu có một tuổi, lại vì cậu mà cuối cùng hi sinh thảm thiết như vậy.
Đường Mặc Kỳ âm thầm thề, từ giờ trở đi, cậu sẽ không làm bất luận bởi vì cậu mà vô duyên vô cớ hi sinh.
Đường Kiếm Phong bởi vì mệnh lệnh quân ngũ mà cần phải trở về, nhưng nếu đúng như lời Đường Mặc Kỳ nói, mạt thế sắp tiến tới, vô luận là lí do gì, Đường Kiếm Phong cũng không yên tâm để Đường Mặc Kỳ ở lại Hải thị.
Cuối cùng mọi người cùng thương lượng rồi quyết định, Đường Kiếm Phong trở về quân doanh trước, Đường Mặc Kỳ sẽ trở về thủ đô với hai anh em Diệp gia.
Câu lạc bộ của Diệp Cẩn bị sụp ngổn ngang trên mặt đất, cũng may rằng trước đó Diệp Cẩn đã thông tri cho mọi người chạy trốn, nhưng kiến trúc cùng vật tư đều bị huỷ hoại không sai biệt lắm.
Nếu mạt thế thật sự đến, Diệp Cẩn cảm thấy một mình hắn mang theo em trai thật sự không an toàn, trước cứ đơn giản cùng Đường Mặc Kỳ trở về thủ đô, xem bộ dạng này của Đường Mặc Kỳ hẳn là đã sớm chuẩn bị.
Đi theo Đường Mặc Kỳ cùng với Đường Kiếm Phong, sẽ tốt hơn chỉ với một mình hắn.
Đường Kiếm Phong không yên tâm Đường Mặc Kỳ, hiện tại toàn bộ khu phía Đông đều là một mảnh hỗn loạn, đường sắt đã tạm dựng hoạt động. Bởi vì các nguy cơ rủi ro nghiêm trọng, Đường Mặc Kỳ không định ngồi máy bay, cuối cùng quyết định lái xe trở về.
Đường Kiếm Phong thuộc quân khu thủ đô, nhưng trước mắt quân đội đang đóng quân ở thành phố S, Đường Kiếm Phong có thể đi cùng một chặng đường với bọn họ. Mọi người chuẩn bị một chút liền quyết định lên đường.
Đường Kiếm Phong mang lại đây hai chiếc xe, cùng bọn Đường Mặc Kỳ bốn người một chiếc xe, một chiếc xe chạy đằng sau là ba binh lính còn lại.
Bởi vì sự tình đột ngột xảy ra, Đường Kiếm Phong lại lo lắng cho an nguy Đường Mặc Kỳ, sau đó lại bị tin tức mạt thế làm đảo lộn tinh thần, thẳng đến khi lên đường trở về, Đường Kiếm Phong phát hiện anh còn chưa có cùng Đường Mặc Kỳ nói chuyện tâm sự.
Nhưng lúc này trên xe lại có thêm hai anh em Diệp gia, có lời muốn nói thì cũng không nên nhiều lời, Đường Kiếm Phong có chút bực bội, một bên lái xe, vừa thỉnh thoảng liếc về hướng Đường Mặc Kỳ đang nhắm mắt lại ngồi trên ghế phụ.
Diệp Cẩn dàn xếp ổn thoả cho Diệp Trạch Việt, đút đứa nhỏ ăn điểm tâm là bánh mì cùng sữa bò.
Bởi vì cắt điện nghiêm trọng, những cửa hàng không bị ảnh hưởng bởi động đất quá nhiều sôi nổi bán tháo vật phẩm, bọn họ ở bên đường mua không ít mang theo, để dành một ít lương khô.
Diệp Cẩn rõ ràng cảm thấy Đường Kiếm Phong có chuyện muốn nói, nhìn thấy anh thường hay nhìn về phía Đường Mặc Kỳ liền biết, nhưng cậu vẫn thật bình tĩnh, từ lúc mới ngồi xuống ghế phụ đến bây giờ vẫn không có mở mắt nhìn qua.
Diệp Cẩn một đêm không ngủ, lại làm công việc tốn sức, lúc này đã có chút chịu không nổi, vừa hay cũng cho hai anh em Đường gia không gian để nói chuyện. Hắn đánh ngáp một cái, không bao lâu sau liền ngủ rồi.