Đường Mặc Kỳ lập tức lên xe, mọi người theo sát sau đó lái xe phóng đi. Đôi tay nắm tay lái của Đường Mặc Kỳ đã siết chặt đến trắng bệch.
Nổ mạnh còn chưa có kết thúc, thanh âm nổ tung vẫn còn không ngừng truyền tới, người sống sót sôi nổi đi ra nhìn về nơi đó. Quân đội cùng xe cứu hỏa cũng chạy về phía đó.
Tiếng cảnh báo toàn căn cứ vang lên, toàn bộ khu an toàn đều lâm vào hỗn loạn.
"Tiếng nổ mạnh sẽ dẫn phát tang thi triều, khu an toàn sắp lâm vào nguy cơ bị vây quanh." Diệp Cẩn cau mày nghe tiếng nổ mạnh, mọi người đều lo lắng sốt ruột, đặc biệt là tình huống trước mắt của Đường Kiếm Phong sinh tử chưa rõ, càng là dậu đổ bìm leo.
Đường Mặc Kỳ lại đột nhiên dừng xe, nói với Diệp Cẩn: "Diệp ca, anh mang theo mọi người tới tường vây phía nam, tôi đi tìm Đường Kiếm Phong rồi sẽ cùng mọi người hội hợp."
"Không được, một người như cậu làm sao có thể tìm? Hiện tại bên kia đều đang cháy, chúng ta cùng nhau đi." Trương Vân Phi đầu tiên phản đối, mọi người cũng lập tức phụ họa, vô luận là thế nào, lúc này nên tìm được người rồi hẵn nói.
Diệp Cẩn cũng không tán đồng mà nhìn Đường Mặc Kỳ, cậu lại đáp: "Mọi người có đi thì cũng vô dụng, tôi tự có biện pháp tìm được anh ấy, mọi người đến tường vây hỗ trợ."
Diệp Cẩn còn muốn nói gì đó, Đường Mặc Kỳ đã bước xuống xe, đi xuống đằng sau xe lấy ra cái cái thùng gỗ lớn, Diệp Cẩn đi theo sau nhìn thoáng qua, Diệp Cẩn không nhớ từ khi nào đặt hai thùng gỗ này vào xe.
Đường Mặc Kỳ nhờ Hứa Sĩ Thanh cùng Trương Tử Thành đem hai thùng gỗ này khiêng lên một chiếc xe khác, sau đó nói với Diệp Cẩn: "Đây là hai rương đạn dược, mọi người dùng nó đối phó tang thi, đừng đi cùng tôi."
Nói xong, Đường Mặc Kỳ lên xe một mình rời đi, Trương Tử Thành cùng Đường Thanh Thù đều định đuổi theo sau, nhưng bị Diệp Cẩn ngăn cản. Diệp Cẩn thở dài, Đường Mặc Kỳ đây là đang muốn chứng minh cậu có thể cứu được Đường Kiếm Phong. Có lẽ điều này có quan hệ với bí mật của cậu, Diệp Cẩn cũng không kiên trì, mang theo mọi người đi tới tường vây.
Đường Kiếm Phong nhận được nhiệm vụ thì trong lòng tràn đầy nghi hoặc, khu an toàn thành phố J, điều này cơ hồ là không có khả năng, nhưng trời sinh quân nhân là nghe theo mệnh lệnh, Đường Kiếm Phong vẫn mang theo đội ngũ xuất phát.
Chỉ là không nghĩ tới sau khi trải qua nhiều nguy hiểm mới tới được địa điểm đối ứng, nhưng căn bản nơi này chỉ là một mảnh phế tích, căn bản là không có dấu hiệu của khu an toàn nào.
Đường Kiếm Phong lập tức cảnh giác, nhưng vẫn là bị phục kích trong khu công nghiệp. Đương nhiên là mấy chục người kia anh không để vào mắt, nhưng anh không thể không màng tới đồng đội chiến hữu của mình. Hơn nữa những người kia còn mặc trang bị đặc thù để phòng cháy, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, dị năng của anh cư nhiên bị tiết lộ!
Đơn giản là thuận theo đi với họ, anh cũng muốn biết rốt cuộc là ai đứng sau lưng giở trò.
Không nghĩ tới những người này đặc biệt cảnh giác, đội ngũ của Đường Kiếm Phong vừa được mang lên xe không lâu liền lâm vào hôn mê.
Chờ đến khi anh tỉnh lại đã nhìn thấy bản thân nằm trong một căn phòng giải phẫu cao cấp. Toàn thân bị vòng kim loại trói buộc nằm ở trên giường.
Tuy rằng tỉnh lại, nhưng ý thức của Đường Kiếm Phong cũng không quá thanh tỉnh, đừng nói là dùng dị năng, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có. Mấy người mặc áo blouse trắng lại đây lấy một ít máu, lại làm một ít kiểm tra cho anh. Chưa được bao lâu lại hôn mê tiếp.
Những người này lại làm một ít thí nghiệm trên người anh, Đường Kiếm Phong vẫn như cũ lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cho đến nửa đêm Đường Kiếm Phong nghe được thanh âm tranh chấp truyền tới mới chân chính tỉnh táo lại.
Làm anh kinh ngạc chính là, người nói chuyện cư nhiên là cha mẹ anh cùng cậu.
"Chị, nếu em có thể tìm ra được nguyên nhân khiến con trai chị xuất hiện dị năng, em có thể làm cho tất cả mọi người thức tỉnh dị năng, chúng ta sẽ là người khống chế chân chính, đến lúc đó...." Tiết Sĩ Minh kích động, âm thanh trong phòng có vẻ chói tai cùng điên cuồng.
"Không không không, nó là con trai chị a, em không thể làm như vậy với nó, cầu xin em." Tiết Tình đánh gãy tuyên ngôn của Tiết Sĩ Minh, bắt lấy cánh tay áo của hắn mà cầu xin. Bà có thể vô sĩ, có thể ti tiện, nhưng tuyệt đối không thể thương tổn con trai của mình.
"Chị, chị không thể như vậy được. Nếu không phải vì chúng ta, bí mật trên người Tiểu Phong cũng là mấu chốt để nhân loại sinh tồn, em có thể buông tha nó, vậy người sống sót bên ngoài thì sẽ buông tha cho nó sao?" Tiết Sĩ Minh cười lạnh hất tay bà ra, nói tiếp: "Xác suất thành công của thuốc đã đạt tới 30%, chị không phải đã xem qua tình trạng của mấy binh lính sống sót sao? Em tin rằng sau khi thuốc thành công chế tạo, dị năng của Tiểu Phong có thể giúp nhiều người thức tỉnh hơn."
"Nhưng nó cũng chỉ có một mình a, lỡ như....lỡ như....." Tiết Tình nhìn thoáng qua Đường Kiếm Phong bị nhốt ở trên giường, xoay người cầu xin Đường Cận Dân đứng kế bên: "Cận Dân, tốt xấu gì nó cũng đã kêu anh một tiếng ba mười mấy năm, anh nhẫn tâm với nó như vậy sao?"
Đường Cận Dân cau mày, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, nóng nảy mở miệng: "Này còn không phải do không có biện pháp nào khác sao? Em cũng đã nghe Tiết Sĩ Minh nói rồi. Chỉ khi thuốc được chế tạo thành công thì mới có thể kích phát ra dị năng được, nó cũng là con trai anh, nhưng đây không phải là vì tương lai nhân loại sao?"
Tiết Tình nghe ông đường hoàng lí lẽ mà thoái thác, trong lòng một trận rét run, kích động hét to: "Không có biện pháp? Liền phải hy sinh con trai tôi sao? Tôi đi tìm Đường lão gia tử, xem ông ấy muốn cháu trai hay nghe lời nói ma quỷ này của anh."
Tiết Tình xoay người chạy ra bên ngoài, trong mắt Đường Cận Dân lộ ra hung quang, xông lên tát một cái khiến bà té lên mặt đất. Chỉ vào bà mắng: "Bà cho rằng ông già kia còn có thể khống chế được tôi? Thẩm gia đã nói qua, chuyện này mà thành, tôi về sau chính là phó Tổng chỉ huy của khu an toàn, toàn bộ Đường gia còn không phải sẽ dựa vào tôi? Chuyện này mà hỏng, tôi liền đem bà vứt đi."
Đường Kiếm Phong muốn nhìn xem Tiết Tình như thế nào, nhưng lúc này Tiết Sĩ Minh đã đi tới, nhìn thấy Đường Kiếm Phong mở bừng hai mắt, lập tức quỷ dị mà cười hai tiếng, nâng tay lên chích thuốc vào người anh, nói: "Tiểu Phong tin tưởng cậu, cậu sẽ không hại con."
Đường Kiếm Phong phẫn nộ lung lay hai cánh tay, nhưng cơ bắp toàn thân của anh lỏng ra, thuốc còn chưa tan, lại bị vòng kim loại trên giường trói buộc, động cũng không thể động, căn bản không hề có lực sát thương, trơ mắt mà nhìn Tiết Sĩ Minh đem ống thuốc màu lam tiêm vào cánh tay anh.
Tiết Sĩ Minh điên cuồng mà cố chấp nhìn anh, tràn ngập dục vọng tham lam khiến người ghê tởm. Đường Kiếm Phong nhắm mắt lại, yên lặng mà nghĩ đến Đường Mặc Kỳ, nghĩ đến nụ cười của cậu ấy, tận hết mọi khả năng không để ý thức dần dần biến mất.
Tiết Tình bị Đường Cận Dân lôi đi thì kêu khóc tên anh. Đường Kiếm Phong nghe thấy tiếng kêu thê lương của bà chỉ cảm thấy đầu óc mình như đang xoay tròn, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng lâm vào trong bóng đêm.