Trở lại kinh đô, hết thảy hành động của cậu lại bị Đường gia theo dõi một lần nữa, đợi không được Đường Kiếm Phong, Đường Mặc Kỳ hết cách, chỉ có thể bay trở lại Thượng Hải một lần nữa.
Trở lại Thượng Hải, Đường Mặc Kỳ lại lần nữa triển khai hành động thu thập vật tư. Vào mạt thế, sản xuất công nghiệp của nhân loại hoàn toàn hoang phế, sản phẩm hằng ngày dùng một lần sẽ mất một lần. Trải qua quá trình sinh hoạt như vậy cậu mới càng thêm hiểu biết. Cho nên, số lượng lớn đồ dùng hằng ngày, gia vị phòng bếp, và dụng cụ sinh hoạt được cậu thu thập chuẩn bị đầy đủ trong không gian, ví như khăn giấy được cậu chuẩn bị đến mấy chục vạn.
Nửa tháng sau, khi mà Đường Mặc Kỳ trở vào trong không gian, bên trong đã thay đổi hoàn toàn. Cách hồ nước không xa là một cái thùng đựng hàng thật lớn màu trắng, là căn phòng được cậu cải tạo lại, bên trong chỉ có một cái giường, tủ quần áo và bàn, rất đơn giản. Nhưng trên sàn đều lót thảm, còn có hai cái cửa sổ thật lớn sát mặt đất.
Đằng sau thùng đựng hàng là những tảng lớn vật tư, vì để cách ẩm, bên dưới mỗi "núi vật tư" đều được cậu lót thùng đựng hàng, các thùng đựng hàng làm đế lót bên dưới, còn ở trên là các loại vật tư. Thậm chí trang bị dã ngoại sinh tồn cũng có một mảnh đất vô cùng lớn.
Vì để giấu đi tai mắt người khác, những vật tư này một phần là thu mua từ M quốc, số lượng còn lại được phân chia ra ở những địa phương khác nhau mà mua, thậm chí có không ít vật tư được cậu đặt hàng ở trên mạng.
Dù sao khi mạt thế tiến đến, tiền sẽ trở thành vật phẩm đến cả giấy cũng không bằng, hiện tại có thể trữ được phần nào cũng đều là vì tồn cho chính mình chút đồ vật, ở mạt thế lại tồn tại tốt hơn một chút.
Hiện tại Đường Mặc Kỳ có thể thu được chút tiền mặt nào đều sẽ ra ngoài mua sắm, chỉ có như vậy cậu mới không cảm thấy nôn nóng khi phát hiện địa cầu xuất hiện ngày càng nhiều tai nạn.
Ở Giang Nam, đầu xuân đến nhưng lại không thể cảm nhận được hơi thở mùa xuân nào, chỉ có không khí lạnh lẽo tàn sát bừa bãi trong thành phố.
Vừa mở cửa xe ra lập tức cảm nhận một trận gió lạnh vọt vào, Đường Mặc Kỳ quấn chặt áo khoác lông ở trên người, bên ngoài gió rất lớn, thổi vào người khiến cậu phát run. Đường Mặc Kỳ nhanh chóng đi đến một nơi có thể tránh gió, sau đó rẽ trái rẽ phải tiến vào hẻm nhỏ. Đi thêm hai mươi phút nữa, xác định đằng sau không có người đi theo, cậu mới nhanh chóng tiến vào nhà kho. Mà bên ngoài đã sớm được cậu lắp đặt rất nhiều máy quay theo dõi.
Ba tháng trước, Đường Mặc Kỳ đã sớm có dự định dùng kho hàng này, hiện tại bên trong chứa đầy các thùng hàng mới tinh, những thùng hàng này đều là được vận chuyển từ M quốc về.
Lúc trước, vì không muốn Trương Vân Phi chú ý, cậu cũng không có đem dụng cụ chữa bệnh bỏ vào không gian mang về, mà là dựa theo kế hoạch cũ dùng phương pháp vận chuyển bằng đường biển đưa về đây.
Vốn dĩ đám vật tư chữa bệnh này Đường Mặc Kỳ định đưa về kinh đô, những thứ này chiếm diện tích không lớn, nhưng là hiện tại đã có không gian, cậu liền không tính toán để ở kinh đô nữa, mà là bỏ vào không gian, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Vào hai năm sau mạt thế, những dụng cụ chữa bệnh này sẽ mang lại lợi ích to lớn.
Ở trong phòng điều khiển ngây người hơn một tiếng, Đường Mặc Kỳ mới trở lại kho hàng một lần nữa.
Đem các thùng hàng thu vào trong không gian, lúc sau lại đến phòng điều khiển ngây người thêm nửa giờ, xác định không có người ở xung quanh theo dõi, Đường Mặc Kỳ mới ra khỏi kho hàng, lái xe về hướng ban đầu đi đến.
Lại qua ba tháng, Đường Mặc Kỳ không còn kiên nhẫn chờ đợi, hạ quyết tâm trở lại Đường gia tìm kiếm tin tức của Đường Kiếm Phong.
Từ lúc mười tám tuổi, ngày Đường Kiếm Phong làm ra sự kiện đó cho tới nay, Đường Mặc Kỳ chưa từng quay lại Đường gia.
Năm ấy Đường Mặc Kỳ năm tuổi, mẹ cậu lâm bệnh qua đời. Một tháng sau ông nội Đường Mặc Kỳ liền đem đứa con riêng của cha Đường Mặc Kỳ từ bên ngoài về, Đường Kiếm Phong mười tuổi được mang về Đường gia, hơn nữa một năm sau tuyên bố Đường Kiếm Phong chính là người thừa kế.
Khi đó, Đường Mặc Kỳ sáu tuổi mơ hồ biết rằng người anh này đã đoạt đi đồ vật của cậu, thậm chí là ba ba. Cho nên mặc dù Đường Kiếm Phong có phi thường thích cậu, thì cậu vẫn luôn bài xích Đường Kiếm Phong.
Thẳng đến khi mẹ Đường Kiếm Phong cũng nghênh ngang vào nhà, thì Đường Mặc Kỳ đối với Đường Kiếm Phong đã hoàn toàn không có hảo cảm.
Trừ bỏ oán hận cha ngoại tình với mẹ Đường Kiếm Phong, thời thơ ấu của Đường Mặc Kỳ cảm nhận được nhiều nhất lại chỉ có sợ hãi, sợ hãi Đường gia không cần cậu, sợ hãi cậu sẽ bị người trong nhà đuổi đi. Đường Mặc Kỳ nho nhỏ cự tuyệt tất cả quan tâm cùng yêu mến của anh trai mới nhận, hơn nữa trong lòng cậu vẫn luôn xuyên tạc tâm ý của Đường Kiếm Phong, cho đến khi xảy ra sự kiện kia, Đường Mặc Kỳ đối với Đường gia chỉ còn lại cừu hận.
Từ đó trở về sau, đến trước khi mạt thế tiến đến, Đường Mặc Kỳ cũng không có gặp lại Đường Kiếm Phong, cũng chưa từng liên hệ qua.
Mà hiện tại mạt thế chưa có xảy ra, trong lòng Đường Kiếm Phong vẫn luôn còn tồn tại một loại hối hận cùng áy náy, cảm xúc khổ luyến luôn tra tấn anh.
Vào mỗi tuần Đường Mặc Kỳ đều gửi một cái tin nhắn cho anh, nhưng một hồi âm cũng không có, Đường Mặc Kỳ ẩn ẩn nhận ra, tình huống của Đường Kiếm Phong không quá bình thường.
Tháng ba, thời tiết ở kinh đô âm u, lạnh đến lợi hại. Đường Mặc Kỳ mang theo khẩu trang xuống xe, nhà cũ của Đường gia nằm ở một khu biệt thự, hoàn cảnh rất tốt, chỉ là có chút xa xôi.
Đường Mặc Kỳ đã mấy năm không trở lại, nhưng mà bảo vệ đối với vị nhị thiếu gia Đường gia này vẫn là có chút quen thuộc. Đường Mặc Kỳ chậm rì rì kéo khẩu trang xuống, mọi người ở Đường gia lúc này còn đang ở bên ngoài làm việc. Ở nhà cũ cũng chỉ có Đường lão gia tử, ông nội của Đường Mặc Kỳ cùng một quản gia và một dì bảo mẫu.
Đường Mặc Kỳ mới vừa bước vào cửa nhà, dì bảo mẫu từ phòng bếp bưng một dĩa trái cây đi ra kêu sợ hãi một tiếng.
"Mặc Mặc!" Dì bảo mẫu đã làm việc ở Đường gia mười mấy năm, cũng là nhìn Đường Mặc Kỳ lớn lên, vẫn luôn xem cậu như là con trai của mình mà yêu thương chăm sóc.
"Dì Như." Đường Mặc Kỳ mỉm cười chào hỏi, vào mạt thế ở đời trước, Đường gia dần dần suy thoái, dì Như cũng sớm trở về quê, khi cậu trở lại Đường gia, dì Như đã không còn nữa, mười mấy năm tình cảm cứ bị chặt đứt như vậy. Đường Mặc Kỳ đối với người dì yêu quý cậu như vậy vẫn là thập phần kính trọng dì.
"Làm sao vậy? Hô to gọi nhỏ...." Đường lão gia tử uy nghiêm răn dạy, thời điểm đột nhiên nhìn thấy mỹ thiếu niên đang đứng ở cửa liền ngưng lại.
Đường Mặc Kỳ rời nhà hai năm rưỡi, chưa từng để lại một chút tin tức gì với người trong nhà, hiện giờ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, trong lòng Đường lão gia tử cũng có chút kinh ngạc.
Đối với người cháu trai này, Đường lão gia tử vẫn luôn chưa từng chú ý tới, bởi vì nguyên nhân nào đó không nói được, thậm chí còn cố tình bỏ qua người cháu này. Cho đến khi đứa cháu lớn làm ra loại chuyện gièm pha kia, Đường lão gia tử mới không thể không ra tay an trí Đường Mặc Kỳ, cũng tương đương với việc lưu đày đứa cháu nhỏ này.
"Con đã trở lại rồi sao." Đường lão gia tử chỉ là nhàn nhạt gật đầu một cái, ý bảo Đường Mặc Kỳ cùng ông lên lầu. Trong lòng Đường Mặc Kỳ hừ lạnh một tiếng, trên mặt không hiện cảm xúc, chỉ là gật gật đầu trấn an dì, sau đó không phát ra tiếng động đi lên lầu.
Thư phòng của Đường lão gia tử rất lớn, ba kệ sách, một cái bàn gỗ đỏ thật lớn, và một cái cửa sổ lớn. Khi còn nhỏ Đường Mặc Kỳ chưa bao giờ dám bước vào thư phòng của ông nội, cho dù bị kêu vào cũng là nơm nớp lo sợ mà nghe giáo huấn, trong ấn tượng thư phòng này vừa trống trãi lại lạnh nhạt.
Mà nay Đường Mặc Kỳ lại lần nữa đứng ở chỗ này thì lại là có một loại cảm thụ khác, vẫn là căn phòng lớn này, nhưng những bức tranh chữ được bày trên tường đã làm cậu giảm bớt cảm xúc bài xích với nơi này.
Đường lão gia tử đứng ở phía cửa sổ, hơi hơi đánh giá Đường Mặc Kỳ một chút, ánh. mắt ngừng ở bàn tay đang linh hoạt chuyển động đồng xu của cậu.
"Con lần này trở về là tính toán cái gì?"
Đường Mặc Kỳ cũng không định lãng phí thời gian với Đường lão gia tử. Nói thật, tuy rằng sống lại một đời, cậu đối với Đường Kiếm Phong sớm đã có thay đổi về tình cảm, nhưng đối với những người khác trong Đường gia, cậu vẫn là vô pháp tiêu tan đi oán khí.
Nhưng những điều này ở trước khi mạt thế đến đều không đáng kể, cậu chỉ muốn tìm được anh trai, cùng anh ấy đối mặt với mạt thế, sau đó vào mạt thế giúp đỡ nhau sống sót. Cậu có không gian, cũng có đủ vật tư, cậu không cần phải giống như đời trước, vì sinh tồn mà nhịn nhục người khác. Lần này cậu có đủ tự do, thoải mái, cậu có thể kiên định dựa vào chính mình mà sống sót.