• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt "Phanh" một tiếng, đồng thời Đường Mặc Kỳ cảm giác thân thể đột nhiên bị một cổ mạnh mẽ quăng ra ngoài, sau đó lại bị đai an toàn siết trở lại.

Một trận âm thanh tiếng thắng xe, sau đó dừng lại. May mắn lúc lên xe Đường Mặc Kỳ đã nhắc nhở mọi người thắt đai an toàn nên không có ai bị thương.

Đường Mặc Kỳ chịu đựng đau đớn trên người, một phen giữ chặt lấy Trương Tử Thành đang muốn cởi đai an toàn xuống xe xem xét, cậu kịch liệt ho khan hai tiếng mới tìm thấy thanh âm nói: "Đừng mở cửa xe, đem xe quay lại, lập tức rời khỏi chỗ này."

Trương Tử Thành khó hiểu mà nhìn cậu, nói: "Tuy rằng tự hắn ta đâm vào xe, nhưng chúng ta cũng đụng trúng người ta, ít nhất cũng nên đem người nọ đưa đến bệnh viện, gây chuyện bỏ trốn là trọng tội!"

Đường Mặc Kỳ căn bản không có nghe thấy Trương Tử Thành đang nói cái gì, chỉ là gắt gao mà nhìn chằm chằm vào nơi cách đó mười mét, người bị bọn họ đâm bay đang kéo lê thân xác đầm đìa máu bò lại xe của bọn họ, hai mắt xám trắng, sắc mặt trắng bệch, biểu tình dữ tợn. Phảng phất như không cảm nhận được đau đớn, chỉ có dục vọng cắn nuốt điên cuồng.

Trương Vân Phi cũng từ phía sau xe mà nhìn thấy được tình huống của người bị thương, hai hàng lông mày không cầm được mà nhảy dựng, cảm thấy lạnh hết cả người.

Trương Tử Thành chú ý tới thần sắc của ba ba hắn, cũng quay đầu nhìn lại, chờ cho đến khi hắn nhìn thấy sinh vật kéo dài vết máu mà bò tới, không nhịn được hít hà một hơi, kêu sợ hãi một tiếng "Má tôi ơi!"

"Đây là tang thi." Đường Mặc Kỳ sâu kín mà phun ra một câu, nói tiếp: "Virus đã hoàn toàn bùng nổ, lập tức sẽ dẫn phát khủng hoảng lớn toàn dân, chúng ta cần phải mau chóng chạy về."

Trương Tử Thành còn đang ngơ ngác mà nhìn, miệng mở lớn, một hồi nhìn cảnh tượng tang thi đang bò trên mặt đất, một hồi nhìn vẻ mặt trấn định của Đường Mặc Kỳ, cho đến khi ba Trương vỗ vào ót của hắn một cái, hắn mới kịp phản ứng lại, lập tức đảo tay lái lui xe về sau rồi phóng nhanh đi khỏi "hiện trường gây án".

Trương Vân Phi ngồi ở sau xe dùng tiếng anh để giải thích tình huống trước mắt cho mẹ Trương. Mẹ Trương càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, cuối cùng nhỏ giọng khóc nức nở lên, ba Trương vẫn luôn trấn an bà.

Thực hiển nhiên, bên ngoài còn chưa biết rõ tình huống, nhưng là rõ ràng đã có số ít người cảm thấy dị tượng.

Trừ bỏ ảnh hưởng dịch bệnh virus xảy ra gần đây, sự kiện nhân loại cắn người khủng bố tại sân bay ngay lập tức được đăng lên mạng, khiến cho thần kinh nhỏ của nhiều người chịu một kích thật mạnh.

Trên đường đều là hình ảnh vội vàng của người dân đang tranh thủ trữ vật tư, mặc cho chính phủ luôn mãi bảo đảm sẽ mau khống chế được tình hình virus, cũng không ngăn cản được người dân đang bị khủng hoảng cảm xúc.

Thời gian gần giữa trưa, dòng xe cộ trên đường tăng cao thấy rõ, Trương Tử Thành bị doạ đến bây giờ vẫn còn chưa có hoàn hồn, xe ngừng ở trên đường chờ đèn xanh đèn đỏ.

Ba Trương đang cùng Đường Mặc Kỳ đàm luận tình huống tai nạn trước mắt, cùng với cách ứng đối với hiểm cảnh, mà Trương Tử Thành chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Tang thi? Là phim khoa học viễn tưởng đi? Hắn có phải đang nằm mơ hay không?

Đường Mặc Kỳ dùng dư Quang chú ý tới Trương Tử Thành, biết hắn nhất thời khó tiếp thu, đây cũng là nhân chi thường tình. Ngày hôm qua vẫn là khách du lịch, hôm nay liền phải đối mặt với mạt thế thảm khốc đến quá đột nhiên. Người bình thường ai cũng sẽ đều không phản ứng kịp.

Tứ hợp viện nằm ở trung tâm thành phố, cho nên bọn họ cần phải xuyên qua dòng xe dày đặc trên đường. Đến khi đèn xanh hiện lên, dòng xe chậm rãi di chuyển.

Ngay lúc đám người Đường Mặc Kỳ vừa đi ngang qua đèn xanh, bên sườn phía trước của bọn họ có một chiếc xe cứu thương đột nhiên bị mở cửa sau xe, một hộ sĩ che lại cổ, một bên hét chói tai chạy ra ngoài, máu đỏ tươi từ vết thương bị tay che đi không ngừng trào ra ngoài bàn tay.

"Khoá cửa xe!" Đường Mặc Kỳ lập tức thò người qua nhấn nút khoá cửa xe, bởi vì trong xe mở máy lạnh, cửa sổ xe đều được đóng gắt gao lại.

Từ cửa xe mở rộng của xe cứu thương có thể nhìn thấy, một cánh tay còn đâm kim truyền dịch của nữ nhân đang đè vị bác sĩ nam mặc áo blouse trắng trên người cắn xé tàn nhẫn.

Nữ nhân kia tựa hồ có sức lực vô cùng lớn, mặc kệ bác sĩ nam kia có vùng vẫy giãy giụa cỡ nào cũng không thể đẩy cô ta ra, bất quá chỉ ngắn ngủn vài giây, tiếng kêu thảm thiết của bác sĩ đã không còn tiếng động. Mà nữ tang thi kia trước mặt bao nhiêu người ở ngoài đường mà cắn nuốt huyết nhục của nam bác sĩ.

Có vài nam nhân ngồi trong xe phóng xuống muốn đi hỗ trợ thì nhìn thấy một màn này, lập tức cong lưng nôn ra.

Trương Tử Thành tuy rằng là cao tài sinh của học viện y khoa, lúc này cũng là sắc mặt trắng bệch, ghê tởm đến không chịu được, trong xe chỉ có Đường Mặc Kỳ còn được tính là trấn định. Rốt cuộc trải qua hai năm mạt thế, loại tình cảnh này cậu đã sớm nhìn quen.

Xe cứu thương phía trước đã chậm rãi dừng lại, đoàn xe phía sau cũng theo đó mà ngừng lại, rất nhiều chủ xe đi ra muốn giúp đỡ, hoặc là xem náo nhiệt, hoặc thuần túy chỉ là tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đường Mặc Kỳ lập tức nhắc nhở Trương Tử Thành gia tốc, bọn họ từ bên cạnh xe cứu thương phóng nhanh thoát khỏi nơi đó.

Đường Mặc Kỳ mắt lạnh từ kính chiếu hậu nhìn đám người đang xúm lại gần xe cứu thương, quả nhiên chỉ trong vài giây, những người đó liền lập tức hoảng sợ mà bỏ chạy tán loạn. Lúc này nữ tang thi kia lại cắn vào cánh tay một người nam nhân khác, vô luận nam nhân kia có đạp như thế nào cũng không buông miệng ra.

Theo dấu hiệu thi biến, tang thi tỉnh lại càng ngày càng nhiều, cảm xúc khủng hoảng như là vật chất vô hình dần dần tràn ra toàn bộ thành phố, mọi người đều kinh hoàng bỏ chạy, nhưng chạy khỏi thành phố bị virus xâm lấn lại đơn giản như vậy?

Ở trên đường, từng chiếc xe hận không thể bay lên, mà những người bị kẹt xe dần mất đi lý trí, bắt đầu phóng thích nội tâm ác thú, cướp bóc cùng đánh lộn xuất hiện đầy đường. Những ác thú này tựa như bệnh dịch, càng nhiều người gia nhập vào đám người cướp đoạt.

Xe của Đường Mặc Kỳ bị chặn ở trên đường, còn phải đề phòng phỏng chừng có kẻ điên nào mất đi lý trí muốn cướp xe bọn họ. Mẹ Trương biểu tình phi thường khẩn trương, ba Trương thì còn tính là trấn định, Trương Tử Thành lúc này trong mắt đã rút đi mờ mịt, một lòng quan sát tình trạng bên ngoài xe.

Đường Mặc Kỳ nói vài câu trấn an mẹ Trương, trong lòng phân tích tình huống. Bên ngoài thực loạn, bọn họ cách tứ hợp viện còn vài cây số, nếu đi bộ trở về thật sự rất nguy hiểm, một khi ra khỏi xe rất có khả năng sẽ bị ngộ thương, nhưng mà vẫn luôn chờ đợi ở trong xe hiển nhiên cũng không được, trên đường càng ngày càng loạn.

Lúc bốn người Đường Mặc Kỳ đang âm thầm nôn nóng, dòng xe trên đường cư nhiên chậm rãi di chuyển, Trương Tử Thành lập tức đuổi tới xe phía trước, đến giao lộ mới phát hiện, quân đội cư nhiên đã đến ở đầu đường.

Trong lòng Đường Mặc Kỳ ngẩn ra, trước đó Đường Kiếm Phong từng cùng cậu thương lượng qua, đem toàn bộ tin tức tiết lộ với bên trên cao tầng, có Đường lão gia tử ở sau lưng chống đỡ, tuy rằng quân hàm của Đường Kiếm Phong còn thấp, nhưng ở quân đội nói chuyện vẫn là có trọng lượng.

Ở đời trước chính phủ không có nhanh như vậy mà phản ứng những điều này, phải đến hôm sau mới có quân đội xuất hiện. Cậu không biết có phải là nhờ Đường Kiếm Phong đã thông tri trước cho các lãnh đạo cao tầng, anh so với cậu có chừng mực hơn nhiều, có quân đội quản lý cũng là một chuyện tốt.

Chờ đến khi bốn người Đường Mặc Kỳ tới được tứ hợp viện, Diệp Cẩn lập tức mở cửa ra, hắn sau khi nhận được điện thoại của Đường Mặc Kỳ liền không an tâm, vẫn luôn đứng chờ ở sau cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK