“Anh làm như cơ thể anh báu bở lắm không bằng, trên đời này tôi ghét nhất là cái kiểu tự tin thái quá như anh đấy.”
Thẩm Hạo Thần nghe xong bèn sừng sững đi đến áp sát cơ thể cường tráng của mình lại gần An Chi, hành động của anh khiến An Chi hoảng hốt, cô vô thức lùi lại phía sau nhưng lại bị anh giữ chặt eo không cho di chuyển. Thẩm Hạo Thần ghé vào tai cô rồi nói:
“Cô có chắc là không thích ngắm cơ thể tôi không?”
“Này… này… anh…”
An Chi trợn tròn mắt nhìn Hạo Thần, cô còn chưa kịp có phản ứng gì thì anh đã lập tức nắm lấy tay cô đặt lên bụng mình. Lần đầu tiên được chạm vào cơ bụng của đàn ông, An Chi có chút xấu hổ nhưng vẫn cảm thấy có gì đó khoái lắm.
“Sao hả? Có muốn sờ tiếp không?” Thẩm Hạo Thần gian mãnh nói.
Phải công nhận là Thẩm Hạo Thần không chỉ có cái mặt đẹp mà cả cơ thể và dáng người anh cũng đẹp nữa. Bốn năm trước khi còn trong thời gian hẹn hò, ấn tượng của An Chi là gương mặt anh vì khi đó dáng người anh không được cường tráng, cứng cáp như bây giờ. Sờ một hồi An Chi bỗng cảm thấy thích thú, cô ngước mắt lên nhìn anh, vứt bỏ hết liêm sỉ mà gật đầu.
Nhận được câu trả lời từ cô, Thẩm Hạo Thần bật cười hả hê. Anh bất ngờ buông tay cô ra rồi mặc áo vào, không quên buông lời châm chọc:
“Thấy chưa? Xem cái cách cô thèm rỏ rãi cơ thể tôi là biết cô đang mất liêm sỉ thế nào rồi. Muốn sờ tiếp sao? Vậy trả thêm phí đi hoặc là… có qua có lại, cô sờ tôi, tôi sờ cô, vậy là hòa.”
Lục An Chi bị lời nói của Hạo Thần làm cho đứng hình, sắc mặt cô tối sầm lại vì vừa bị sỉ nhục một cách không có gì đau đớn bằng. Thẩm Hạo Thần thì cười một cách hả hê trong khi cô lại nhục nhã đến mức muốn đào cái hố mà chui xuống. Mối thù này cô không trả không được, Lục An Chi im lặng đi đến gần chỗ Hạo Thần, cô cúi mặt xuống vì thế không thể nào biết chính xác lúc này mặt mũi cô trông như thế nào nhưng chắc hẳn là cô giận lắm.
“Chà chà, quyết định nhanh thế sao? Vậy cô muốn trả phí để được sờ hay là… cho tôi sờ lại?”
Thẩm Hạo Thần cúi xuống quan sát gương mặt của An Chi, anh không quên hỏi cô câu trả lời cho câu hỏi ban nãy.
Khoảnh khắc Thẩm Hạo Thần chạm vào người An Chi cũng là lúc cơn thịnh nộ trong người cô dâng đến đỉnh điểm. An Chi thẳng thừng giơ chân lên đá mạnh vào hạ bộ của Thẩm Hạo Thần với một cơ thể tỏa ra đầy sát khí.
“Hự…”
Thẩm Hạo Thần đau đớn ôm lấy nơi quý giá của mình, mặt anh đỏ bừng lên nổi rõ cả những đường gân, trông anh quằn quại bên mép giường là biết cú đá ban nãy đau thế nào rồi.
“Lục… An… Chi, cô… sao cô dám?”
An Chi lạnh lùng nhìn Hạo Thần quằn quại trong đau đớn, trước khi đi cô còn không quên nói:
“Đây chính là kết cục của anh vì dám làm nhục mặt tôi.”
Dứt lời, An Chi liền ngay lập tức xoay gót rời khỏi phòng ngủ. Cô cố tình đóng cửa thật lớn để trút đi cơn giận trong lòng mình.
Lục An Chi đến phòng ngủ của bà nội thì bất ngờ thay đổi sắc mặt, nếu ban nãy cô còn cau có thì khi đến trước cửa phòng của bà cô lại nở một nụ cười rạng rỡ.
Cốc… cốc…
“Bà ơi, bà có ở trong đó không?”
An Chi ghé tai vào cửa thì chợt nghe thấy tiếng ho sặc sụa, cô cảm thấy lo lắng liền mở cửa chạy vào, lúc này cô mới phát hiện bà đang ngồi dưới đất ôm ngực còn lọ thuốc thì nằm lăn lóc một chỗ.
“Bà ơi…”
An Chi hoảng hốt chạy đến, cô lấy thuốc trong lọ đưa cho bà rồi giúp bà uống thuốc. Nếu ban nãy cô đến muộn hoặc không đến thì có lẽ bà đã gặp nguy kịch rồi.
Sau một lúc thuốc ngấm, cơn đau tim cũng dần dịu đi, An Chi đỡ bà nội lên giường ngồi, không quên hỏi han:
“Bà không sao chứ? Ban nãy bà làm con sợ quá.”
“Không sao. Bà chỉ vô tình làm rơi thuốc thôi mà.”
An Chi đưa tay xoa ngực cho bà, cô lo đến suýt khóc vì nếu bà xảy ra chuyện gì chắc cô sẽ suy sụp mất.
“Hay là tối nay con ngủ cùng bà nhé?”
“Không được, lấy chồng rồi thì phải ngủ với chồng chứ? Hai đứa cũng nên mau chóng có em bé đi, bà mong được bế chắt lắm rồi đó.”
Lục An Chi nũng nịu ôm lấy bà nội, cô nói:
“Bà lại nói giống bà nội chồng con rồi, chúng con sẽ sớm sinh chắt vì thế bà phải sống thật khỏe mạnh cho đến lúc đó, bà còn phải nhìn con của con trưởng thành nữa vậy nên nếu cảm thấy không khỏe bà phải ngay lập tức nói với con.”
Bà nội cười hiền từ ôm lấy An Chi, bệnh của bà ấy thì chính bản thân bà là người biết rõ nhất. Sinh lão bệnh tử là điều tất nhiên nhưng bà nội chỉ tiếc một điều là không có đủ thời gian ở bên cạnh cháu gái và những người thân của mình nữa. Nếu ông trời có thể cho bà nội sống đến lúc An Chi sinh con như vậy cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
“An Chi này, bà ép con lấy người mà con chưa từng gặp trước đây con có thấy ghét bà không?”
“Không đâu bà, con sao có thể ghét bà được.”
“Vậy hiện tại con cảm thấy hạnh phúc không?”
An Chi gật gật đầu đáp:
“Con rất hạnh phúc, thực sự hạnh phúc lắm.”
Nghe An Chi nói vậy trong lòng bà nội cũng nhẹ nhõm phần nào, bà đã rất lo lắng nếu An Chi và Hạo Thần không hòa hợp nhưng may mắn là cả hai đều yêu thương nhau, đấy là trong mắt của bà.
“Như vậy là bà yên tâm rồi. An Chi này, nếu như một ngày bà không còn trên đời này nữa thì con cũng phải thật hạnh phúc, thật vui vẻ như hiện tại biết chưa?”
“Bà nội đừng nói những lời xui xẻo như vậy mà.”
“An Chi luôn là đứa cháu gái bà yêu quý nhất trên đời này, được nhìn thấy An Chi trưởng thành rồi kết hôn là niềm hạnh phúc lớn nhất đối với bà. Nếu có thể bà chỉ muốn được sống thêm một thời gian nữa, được thấy con của con chào đời, được thấy con trở thành một người mẹ như thế thôi bà cũng vui rồi.”
Lục An Chi đã không kiềm chế được mà rơi nước mắt, cô khóc trong lòng bà và thực sự không muốn chấp nhận ngày nào đó bà nội của cô không còn trên đời này nữa.
Lát sau, An Chi trở về phòng của mình. Cô thẫn thờ mở cửa bước vào trong phòng, vừa thấy cô Hạo Thần liền lên tiếng:
“Lục An Chi, quần áo cô mượn cho tôi nó cứ…”
Thẩm Hạo Thần đang định trách móc về chuyện quần áo nhưng khi thấy An Chi lau nước mắt trên má anh bỗng dừng lại, ngơ ngác hỏi:
“Này, cô khóc đấy à?”
Lục An Chi lắc đầu, cô kéo chăn nằm xuống giường khẽ đáp:
“Không có gì, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.”
An Chi không muốn để Thẩm Hạo Thần nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của cô, càng không muốn anh thấy cô khóc vậy nên mới cố tình nói dối. Tuy nhiên Thẩm Hạo Thần chỉ cần nhìn là biết cô vừa mới khóc, anh còn chưa kịp làm gì thì An Chi đã đánh trống lảng bằng một câu nói:
“Đêm nay chúng ta ngủ chung một giường vì vậy tôi cấm anh động chạm vào tôi đó.”
Thẩm Hạo Thần nhếch miệng cười:
“Cô lo lắng thừa thãi rồi, tôi là chính nhân quân tử đàng hoàng đấy.”
Đêm đó, Lục An Chi và Thẩm Hạo Thần cùng ngủ trên giường của An Chi trước đây. Vì giường hơi bé nên cả hai đều nằm sát lại gần nhau, cho đến lúc Thẩm Hạo Thần cảm thấy có chút khó chịu mở mắt ra mới biết Lục An Chi đang ôm chặt lấy mình, không những thế còn gác chân lên người anh nữa chứ.
“Trời đất, cô ta nói mình không được động vào cô ta nhưng cô ta ngủ say lại quay ra ôm mình.”
Thẩm Hạo Thần khó chịu lẩm bẩm, anh quay sang định đẩy An Chi ra thì bất ngờ nhìn chằm chằm vào gương mặt đáng yêu của cô. Lục An Chi không phải kiểu đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cô lại có một sức hút rất mạnh, đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có cảm tình rồi.
Càng nhìn lâu Thẩm Hạo Thần càng mất kiểm soát, anh vô thức áp sát lại gần mặt cô hơn rồi khẽ hôn trộm lên môi của cô một cái. Sau khi hôn xong anh mới chợt nhận ra mình vừa làm cái gì thế này, thật là không chấp nhận được, cũng may là cô không có biết. truyện ngôn tình
Đến nửa đêm, Lục An Chi không hiểu sao lại nheo mắt tỉnh dậy. Cô phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Thẩm Hạo Thần, dù biết là không được nhưng cô vẫn nằm yên. An Chi nhớ đến bốn năm trước, đã lâu rồi không được cảm nhận cái ôm ấm áp này từ anh. Cô vô thức ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là gương mặt đẹp không góc chết của Thẩm Hạo Thần. Tiếng thở đều đều của anh và cả tiếng tim đập nữa, An Chi có thể cảm nhận thấy rõ. Không biết tại sao nhưng lúc đó đột nhiên có một thế lực xui khiến cô, làm cô vô thức rướn cổ lên hôn trộm vào môi anh một cái.
Chụt!
Nụ hôn trộm thoáng qua ấy làm An Chi đỏ mặt, cô lập tức quay mặt đi, vội cắn tay suy nghĩ:
“Lục An Chi mày đúng là điên rồi, sao tự dưng lại hôn anh ta chứ?”