• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm ấy.

Lúc An Chi trở về nhà thì Phó Phương Hoa vẫn còn ở trong biệt thự chưa về. Cho nên khi An Chi bước lên trên tầng đã vô tình nhìn thấy Phó Phương Hoa bước ra từ phòng ngủ của Thẩm Hạo Thần. Cả hai vô tình chạm mặt nhau, An Chi tỏ ra vô cùng sốc và ngạc nhiên còn Phó Phương Hoa lại chỉ nhếch mép cười.

“Phó Phương Hoa, tại sao cô lại ở đây?”

Phó Phương Hoa liếc mắt nhìn vào cửa phòng ngủ của Thẩm Hạo Thần sau đó vênh mặt lên nói với An Chi rằng:

“Tôi đến đây để chăm sóc cho Hạo Thần vì nghe nói anh ấy bị thương ở đầu. Dù sao thì cô cũng bận đi làm mà, có tôi ở cạnh anh ấy không phải sẽ an tâm hơn sao?”

Câu nói của Phó Phương Hoa khiến An Chi thật hết nói nổi, tại sao cô ta lại có cái suy nghĩ buồn cười ấy nhỉ?

“Phó tiểu thư, Thẩm Hạo Thần là người đã có vợ, cô làm thế này sẽ khiến người khác nghĩ gì về cô?”

Nghe vậy Phó Phương Hoa lại tự hào nói rằng:

“Tôi không cần để tâm đến người khác, miễn sao Hạo Thần đồng ý cho tôi làm như thế là được. Cô nghĩ tại sao đến giờ này rồi mà tôi vẫn còn ở đây? Chính là Hạo Thần đồng ý cho tôi ở lại đấy.”

Nói xong, Phó Phương Hoa hất mông quay gót bước đi, cô ta còn không quên huých nhẹ vào vai của An Chi một cái như muốn thách thức. Lục An Chi cảm thấy khó chịu vô cùng nhưng không phải vì những lời Phó Phương Hoa vừa nói mà là việc Thẩm Hạo Thần đang gián tiếp cho Phó Phương Hoa chen vào giữa cuộc hôn nhân của hai người.

Đêm đó An Chi ngồi một mình trong phòng ngủ riêng, cô ngồi giữa bóng tối suy nghĩ về chuyện đã xảy ra hôm nay. Cô thực sự tò mò trong lúc cô không ở nhà thì giữa Thẩm Hạo Thần và Phó Phương Hoa đã xảy ra những gì. Phó Phương Hoa vừa xinh đẹp lại quyến rũ, người như cô ấy rất biết cách thu hút đàn ông, chẳng lẽ Thẩm Hạo Thần lại không thích cô ấy?

“AAAA… đúng là bực mình quá đi!”

Lục An Chi bất ngờ nằm vật ra giường, ôm lấy đầu la hét sau đó lăn qua lăn lại trên mặt giường. Cô muốn thoát ra khỏi những suy nghĩ linh tinh đó nhưng cô không tài nào ngăn nổi bản thân ngừng suy nghĩ.

Cốc… cốc…

Đúng lúc đó đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa khiến An Chi giật cả mình. Cô yên lặng nhìn ra phía cửa thì bất chợt có giọng nói cất lên:



“Này Lục An Chi, cô gặp phải ác mộng đấy à? Sao la hét om sòm vậy?”

Thì ra đó là giọng của Thẩm Hạo Thần.

Vì phòng ngủ của cả hai người họ ở sát bên cạnh nhau, tường cũng mỏng nên tiếng la hét của An Chi đều bị Hạo Thần nghe thấy hết. Anh nghĩ rằng cô đã gặp phải chuyện gì đó như kiểu nằm mơ thấy ác mộng chẳng hạn, vì lo lắng nên mới sang gõ cửa phòng cô cho chắc ăn.

Cạch!

Lục An Chi lặng lẽ đi đến mở cửa ra, cô ngước mắt nhìn anh rồi lạnh lùng trả lời:

“Xin lỗi vì đã làm phiền anh ngủ.”

Sau nụ hôn tối qua thì đến tận bây giờ Hạo Thần mới được nhìn thấy mặt An Chi vậy mà vừa mở cửa sắc mặt cô đã xám xịt như đang khó chịu rồi.

An Chi định đóng cửa lại thì Thẩm Hạo Thần giơ tay ra chặn lấy cửa. Anh nhìn chằm chằm vào cô sau đó nhíu mày hỏi:

“Sao thế? Cô không khỏe ở đâu à?”

“Không, tôi vẫn khỏe.”

“Vậy… cô đang khó chịu đúng không?”

An Chi bực mình quát:

“Đã nói là không sao rồi mà, anh về phòng đi tôi còn nghỉ ngơi.”

Lục An Chi gạt tay Thẩm Hạo Thần ra khỏi cửa mạnh mẽ đóng lại nhưng sức của cô không đẩy nổi anh ra ngoài, ngược lại cô còn bị anh đẩy vào trong sau đó đưa tay đóng cửa lại. Thẩm Hạo Thần nghi hoặc nhìn biểu cảm của An Chi, anh chắc chắn cô đang bực tức chuyện gì đó nên mới hành xử như vậy.

“Ai cho phép anh vào phòng tôi?” An Chi cáu gắt.

“Đây là nhà tôi, phòng này cũng thuộc sở hữu của tôi, tôi vào hay không thì cần gì xin phép?”

An Chi không cãi được vậy nên cô đành im lặng sau đó rời khỏi phòng. Thế nhưng khi cô vừa bước được vài bước, Thẩm Hạo Thần liền vội nắm lấy cánh tay cô giữ lại, anh nhanh chóng ép chặt cô vào tường sau đó gặng hỏi:

“Rõ ràng là cô đang khó chịu mà, cô khó chịu vì tôi có phải không?”

An Chi ngoảnh mặt quay đi, nhàn nhạt đáp:

“Tôi không khó chịu cái gì cả nhưng chắc là cả ngày nay anh ở cùng Phó tiểu thư vui vẻ lắm nhỉ?”

Thì ra là chuyện liên quan đến Phó Phương Hoa, nhưng phản ứng của An Chi không phải là đang ghen đấy chứ?

Thẩm Hạo Thần phì cười, anh chống tay lên tường sau đó cúi người xuống khẽ nói:

“Thẩm thiếu phu nhân có phải là đang ghen không?”



Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạo Thần gọi An Chi là Thẩm thiếu phu nhân khiến cô không khỏi bất ngờ. Dạo này cô cũng để ý thái độ của anh dành cho cô càng lúc càng khác, từ lúc dự tiệc ở Phó gia về Thẩm Hạo Thần dường như đã thay đổi, anh không còn hở tí là cà khịa, cãi tay đôi với cô mà tự nhiên lại trở nên quan tâm, ấm áp hơn bình thường.

Lục An Chi đỏ mặt ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt long lanh to tròn của cô quả là không biết nói dối nhưng vậy mà miệng cô cứ chối đây đẩy:

“Ai thèm ghen chứ? Kể cả bây giờ anh có qua lại với Phó Phương Hoa thật đi nữa thì tôi cũng mặc kệ. Tôi đã nói là sẽ không chen vào cuộc sống riêng tư của anh rồi nên là anh cứ làm những gì mà anh muốn, tôi không có quan tâm đâu.”

Dù biết An Chi nghĩ một đằng rồi nói một nẻo nhưng những câu nói của cô khiến Thẩm Hạo Thần có chút chạnh lòng. Anh từ từ buông tay khỏi người cô, lùi ra sau hai bước rồi mỉm cười:

“Được thôi, nếu đó thực sự là điều cô muốn. Tôi sẽ làm những gì mà mình thích, sống cuộc sống của riêng mình và tận hưởng nó đúng theo ý cô.”

Nói rồi Hạo Thần liền đi ra khỏi phòng An Chi và đóng cửa lại. Lục An Chi thở dài nằm phịch xuống giường, có phải ban nãy cô đã hơi quá rồi không?

Hôm sau.

Tập đoàn SanFia.

Trong lúc Thẩm Hạo Thần đang gọi video để nói chuyện với bà nội và chị gái Tố Nhi thì Nghiêm Tống cầm tài liệu từ bên ngoài bước vào. Vì biết Hạo Thần đang bận nói chuyện điện thoại nên Nghiêm Tống chỉ im lặng đứng đợi để không làm phiền đến cuộc trò chuyện.

Thẩm Hạo Thần liếc nhìn Nghiêm Tống đang đứng thu mình ở một góc sau đó bất chợt nói vọng vào điện thoại:

“Chị Tố Nhi, Nghiêm Tống đang đứng ở đây, chị có muốn nói chuyện với cậu ấy không?”

Nghiêm Tống giật mình kinh ngạc, cậu ấy định giơ tay từ chối nhưng kì lạ là Thẩm Tố Nhi đã bất ngờ lên tiếng trước.

[Không, chị không có gì muốn nói với cậu ấy hết.]

Lời khước từ của Thẩm Tố Nhi khiến cả hai người đàn ông đều ngạc nhiên nhưng ngay sau đó Nghiêm Tống cũng hiểu được lý do tại sao Tố Nhi lại hành xử như vậy.

“Bình thường gặp Nghiêm Tống là chị đều nhảy dựng lên muốn nói chuyện với cậu ấy mà, hôm nay chị sao thế? Hai người cãi nhau à?” Thẩm Hạo Thần thắc mắc.

Qua màn hình điện thoại, nét mặt của Thẩm Tố Nhi có chút không được vui. Bình thường cô ấy rất tích cực, hay cười nhưng hôm nay lại nghiêm túc đến lạ.

[Thôi chị cúp máy đây, em làm việc tiếp đi.]

Tút.

Sau khi cúp máy, câu đầu tiên Thẩm Hạo Thần hỏi Nghiêm Tống là:

“Cậu với chị tôi xảy ra chuyện gì à?”

Nghiêm Tống gượng cười lắc đầu:

“Không có gì đâu anh, tôi nghĩ tiểu thư làm vậy cũng là điều tốt.”



Thẩm Hạo Thần nhận lấy tài liệu từ tay Nghiêm Tống, anh vừa xem vừa nói:

“Chị tôi thích cậu như vậy thì làm gì có chuyện chị ấy lạnh nhạt thế được, chắc hẳn chị ấy đang giận dỗi và chờ cậu xin lỗi mà thôi.”

Nghiêm Tống suy nghĩ về câu nói của Thẩm Hạo Thần, thực ra trong chuyện này chẳng ai là người sai hết chỉ là có những mối quan hệ nên dừng lại ở đây. Thẩm Tố Nhi là tiểu thư lá ngọc cành vàng, người môn đăng hộ đối với cô ấy cũng không phải không có. Còn Nghiêm Tống đến căn nhà cậu ấy ở cũng là nhà thuê, không gia đình không bạn bè, là một người hết sức bình thường vậy nên cậu ấy không muốn trèo quá cao và luôn nghĩ bản thân không hề xứng với Tố Nhi. Tuy nhiên quyết định hôm nay của Nghiêm Tống chắc chắn sẽ có một ngày khiến cậu ấy hối hận.

Đến trưa, Thẩm Hạo Thần có lịch dùng bữa với Phó lão gia cùng con gái ông ấy để bàn chuyện công việc. Ba người họ ngồi trong một nhà hàng sang trọng, thưởng thức những món ăn đắt tiền chỉ nhìn thôi đã thấy thèm rồi.

“Vì Phương Hoa hoàn toàn tin tưởng ở cậu nên tôi đã quyết định đầu tư vào dự án của SanFia, tôi mong rằng cậu sẽ không làm tôi thất vọng.” Phó lão gia bất chợt lên tiếng.

“Chủ tịch yên tâm, cháu sẽ không làm chủ tịch thất vọng đâu.” Thẩm Hạo Thần mìm cười đáp.

Phó Phương Hoa hôm nay thực sự rất đẹp, chỉ đơn giản là đi ăn trưa thôi nhưng cô ấy lại ăn mặc vô cùng điệu đà và quyến rũ. Trong suốt bữa ăn, ngoài việc ngồi nghe ba mình bàn chuyện công việc thì cô ấy chỉ im lặng ngắm nhìn Hạo Thần. Ánh mắt của Phó Phương Hoa lộ rõ vẻ si mê đối với anh, nó rõ ràng đến mức Phó lão gia cũng nhìn ra được.

“Kể ra nếu mà tôi có thể nhanh hơn chút nữa thì có khi cậu đã là con rể của tôi rồi nhỉ?”

Đang yên đang lành Phó lão gia nói ra một câu đùa khiến Thẩm Hạo Thần cảm thấy thật gượng gạo. Anh nghĩ dù bản thân không kết hôn với An Chi thì chưa chắc anh sẽ cưới Phó Phương Hoa.

Cùng lúc đó, An Chi đang ăn trưa tại canteen của công ty thì Hạ Tiểu Vy từ đâu chạy xồng xộc tới. Vì Tiểu Vy phải đi làm khảo sát thị trường nên đến giờ ăn trưa cô ấy mới về muộn nhưng ngược lại lại thu được tin sốt dẻo cho cô bạn đồng nghiệp của mình.

“An Chi, nãy trên đường ngồi taxi về CM tôi thấy chồng cô đang ngồi ăn cơm với Phó Phương Hoa đó. Mà không chỉ có hai người họ, còn có cả ba của Phó Phương Hoa nữa tôi đoán thế vì tôi thấy có nét giống nhau.”

An Chi đang ăn thì cảm thấy mất ngon nhưng cô vẫn mỉm cười:

“Thì sao chứ? Tôi không để ý đâu.”

“Này, Phó Phương Hoa hôm nay đẹp lắm đấy, cô không sợ mất chồng à?”

“Tiểu Vy cô thử nói xem, Phó Phương Hoa có lúc nào xấu không? Với cả chuyện Thẩm Hạo Thần ăn trưa với ai thì đó cũng là công việc của anh ấy, tôi sẽ không vì chuyện cỏn con đó mà ghen hay tức giận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK