Đang lim dim nhắm mắt lại ngủ thì bỗng dưng bàn tay của Hạo Thần vô thức chạm vào eo cô. An Chi giật mình mở mắt ra thì phát hiện Hạo Thần đang ôm mình, tay của anh vòng lấy eo cô rồi giữ chặt ở đó. Biết là lúc ngủ chúng ta sẽ không kiểm soát được hành động của bản thân nhưng cái ôm này hình như không ổn.
Lục An Chi nằm im không cử động, cô thu mình lại trông vô cùng nhỏ bé trong lòng của Thẩm Hạo Thần. Cứ tưởng cái ôm lãng mạn này sẽ kéo dài lâu cho đến khi bàn tay hư hỏng của Hạo Thần di chuyển lên trên, chẳng biết cố tình hay vô ý mà bóp lấy ngực của An Chi.
Thẩm Hạo Thần đang mơ ngủ trong khi tay thì hư còn miệng thì lại mỉm cười, chắc hẳn anh đang mơ mộng cái gì đó không hề lành mạnh. Gương mặt của An Chi bỗng tối sầm lại, cô điên tiết xoay người đá mạnh vào người của Thẩm Hạo Thần khiến anh ngã văng xuống giường.
“Thẩm Hạo Thần cái tên biến thái này!”
Rầm!
“Á…”
Thẩm Hạo Thần tỉnh dậy trong sự đau đớn, anh ôm lưng nheo mắt đứng dậy còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài phòng bỗng truyền đến giọng nói của mẹ An Chi:
“Xảy ra chuyện gì thế hai đứa? Hai đứa có nghe thấy âm thanh lớn vừa rồi không?”
Lục An Chi lập tức đáp lại:
“Không có gì đâu mẹ ạ, mẹ cứ ngủ tiếp đi.”
Sau khi không còn nghe thấy tiếng của mẹ nữa An Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Trong khi đó Thẩm Hạo Thần lại vô cùng bất mãn, anh ôm lưng khập khiễng bật điện lên, cau có nói:
“Này Lục An Chi, sao trong lúc ngủ mà cô cũng bạo lực thế?”
Lục An Chi nổi giận kéo chăn che lấy người, cô hằn học:
“Anh không nhớ mình vừa làm chuyện biến thái gì với tôi sao?”
Thẩm Hạo Thần nghĩ ngợi một hồi rồi lắc đầu, lúc nãy anh đang ngủ rất say nên sao mà nhớ nổi chuyện mình đã làm.
“Rốt cuộc tôi đã làm gì cô?”
An Chi đỏ mặt, kéo chăn trùm qua đầu không thèm trả lời. Cô nằm phịch xuống giường, nhớ lại chuyện xảy ra ban nãy là cô vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Này, rốt cuộc tôi đã làm gì cô? Nói rõ ra xem nào.”
Thẩm Hạo Thần đi đến kéo chăn ra khỏi cơ thể An Chi, anh chống tay vào hông điệu bộ khó chịu. Nếu cô không chịu nói rõ cho anh biết thì không phải cú đạp ban nãy sẽ thành vô duyên vô cớ sao?
Lục An Chi ngồi dậy, cô liếc mắt nhìn anh, khẽ nói:
“Ban nãy… anh đã…”
“Đã làm sao?” Thẩm Hạo Thần tò mò, cứ giục An Chi liên tục.
“Tay anh đã chạm vào ngực tôi, anh còn nắn bóp một cách vô tư nữa chứ, đúng là đại biến thái!”
An Chi xổ ra một tràng dài như chửi thẳng mặt Thẩm Hạo Thần, nói xong cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn nhưng vẫn có chút ngại ngùng. Cô vùng dậy giật lấy chăn rồi che đi cơ thể của mình, còn Thẩm Hạo Thần lại đứng ngơ ngác vì không tin là mình vừa làm cái chuyện đó. Mà nếu đó là thật thì đáng lẽ ra anh phải nhớ mới đúng, tiếc thật!
Để bảo vệ danh dự của mình, Hạo Thần bèn trả lời đại:
“Ai mà biết được trong lúc ngủ thì tay của tôi nó đã làm những gì chứ, dù sao cũng có phải do tôi cố tình làm đâu là do cái tay này đấy chứ?”
Nghe Hạo Thần trả lời mà An Chi cảm thấy tức tối vô cùng, cô vênh cổ lên cãi tay đôi với anh:
“Cái gì? Anh nói như kiểu tay của anh không phải của anh vậy. Nếu không do anh điều khiển thì tại sao tay anh lại sờ ngực tôi hả đồ ngốc kia?”
“Ý của tôi là tôi không làm chủ được tay mình trong lúc ngủ nên nếu nó có làm gì thì cũng không phải do tôi cố ý.”
Lục An Chi điên tiết ném gối của Thẩm Hạo Thần xuống đất, cô chỉ tay vào chiếc gối rồi quát:
“Anh nằm đó đi, tôi cấm anh lên giường.”
Thẩm Hạo Thần không chịu thua, anh cầm gối lên giường kéo chăn nằm mà không thèm để ý đến những lời An Chi nói.
“Không đời nào tôi nằm đất.”
“Anh…”
Lục An Chi bất lực nuốt cục tức vào trong rồi nằm xuống, đêm hôm đó cô đã thực sự ghét Thẩm Hạo Thần và anh cũng vậy. Cả hai nằm cạnh nhau nhưng đều tỏ rõ thái độ với đối phương, không ai chịu nhường ai cho đến khi cả hai đều ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau.
Trong lúc dùng bữa sáng, mẹ của An Chi thấy hai vợ chồng con gái có vẻ cau có không được vui bèn lên tiếng hỏi:
“Đêm qua hai đứa cãi nhau đấy à?”
“Không phải đâu ạ.” Cả hai đều đồng thanh.
Mẹ của An Chi bất ngờ phì cười:
“Đã là vợ chồng thì đôi lúc cũng nên cãi nhau một chút thì mới hạnh phúc lâu dài được. Nhưng có giận thì giận một lát thôi vì vợ chồng cũng phải thấu hiểu cho nhau nữa. Hai đứa mau làm lành với nhau đi, nếu để bà nhìn thấy thì bà lại lo lắng.”
Thẩm Hạo Thần và Lục An Chi quay sang nhìn nhau, lần này đành vì bà nội mà cắn răng nhẫn nhịn vậy.
Đang ăn sáng bình thường đột nhiên An Chi nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ công ty, cô ba chân bốn cẳng chạy lên phòng thay đổi rồi tức tốc bắt xe đi làm. Vì sắp đến ngày tuyển chọn nhân viên chính thức nên An Chi phải làm việc thật chăm chỉ, chỉ có như vậy cô mới có cơ hội trúng tuyển.
“Hạo Thần, mẹ giao An Chi lại cho con chăm sóc đấy. Tính con bé bướng bỉnh lại khó chiều nếu con nhẫn nhịn một chút thì sẽ ổn cả thôi.” mẹ An Chi thở dài nói.
“Vâng.”
Cái tính cách bướng bỉnh của An Chi không phải Hạo Thần không biết mà có lẽ trên đời này chỉ có anh mới là người duy nhất có thể chịu được cái tính đó của cô mà thôi.
Đang nói chuyện với con rể đột nhiên mẹ của An Chi nhớ ra là bà nội vẫn chưa ra dùng bữa sáng. Cảm thấy lo quá nên Hạo Thần đã cùng mẹ vợ vào gọi bà nhưng bất ngờ phát hiện bà nội đang nằm bất động trên nền đất, thuốc trong lọ cũng rơi vãi khắp ra sàn.
“Mẹ ơi.”
“Bà nội!”
Cả hai hốt hoảng chạy đến đỡ bà nội, Thẩm Hạo Thần nhanh trí cõng bà lên vai sau đó đưa ra xe để đến bệnh viện.
Bệnh viện.
Sau khi khám xong, bác sĩ liền từ trong phòng bệnh của bà nội đi ra. Hạo Thần cùng mẹ vợ nhanh chóng đi đến hỏi bác sĩ về tình hình của bà nội thì nhận được câu trả lời rằng:
“Tôi nghĩ người nhà nên chuẩn bị sẵn tinh thần, bệnh tình của bệnh nhân đang có dấu hiệu chuyển biến xấu đi.”
Bác sĩ vừa dứt lời mẹ An Chi đã suy sụp suýt thì ngã, may là có Hạo Thần đỡ kịp. Dù biết bệnh tình của bà nội đã không thể cứu vãn nhưng sao chuyện tồi tệ này nó lại có thể đến nhanh được như vậy. Thẩm Hạo Thần dìu mẹ vợ ngồi xuống ghế, anh cũng rất buồn bã về chuyện này.
“Hạo Thần này.”
“Có chuyện gì sao mẹ?”
“Về chuyện bệnh tình của bà nội cũng như những lời bác sĩ vừa nói, con có thể đừng nói với An Chi được không? Mẹ nghĩ nếu biết chuyện con bé sẽ rất suy sụp, nó lại đang trong quá trình phấn đấu trở thành nhân viên chính thức cho nên…”
Thẩm Hạo Thần hiểu được những mong muốn của mẹ vợ vì vậy anh liền gật đầu:
“Vâng, con biết điều đó. Tạm thời con sẽ không nói chuyện này cho cô ấy biết đâu.”
Với tính cách của An Chi nếu cô biết chuyện chắc chắn cô sẽ rất đau lòng, thậm chí là suy sụp tinh thần vì đối với cô thì bà nội là người rất quan trọng.
Hạo Thần đã ở lại bệnh viện cho đến tận 9 giờ anh mới đến công ty, nếu không phải Nghiêm Tống thông báo có chuyện khẩn cấp thì hôm nay anh cũng muốn dành thời gian ở bệnh viện thay mẹ vợ chăm sóc cho bà nội.
Nghiêm Tống theo lệnh của Hạo Thần đến lái xe đưa anh đi gặp đối tác, cuộc gặp gỡ diễn ra khá suôn sẻ nên tầm trưa Nghiêm Tống lại lái xe đưa Hạo Thần về công ty. Đang ngồi trong xe suy nghĩ một số chuyện, Hạo Thần bỗng nhận được tin nhắn từ một tài khoản mạng xã hội kì lạ. Anh không biết tại sao người này lại nhắn tin với anh nhưng nội dung hình như không được tốt đẹp cho lắm.
Anh nhấn vào phần tin nhắn thì bất ngờ hiện lên hình ảnh của An Chi với bạn trai cũ, vậy chắc hẳn tài khoản lạ này là của tên Dương Chí Thành đó rồi.
[Chắc anh đang rất tò mò không biết trước đây tôi với vợ của anh đã từng yêu đương mặn nồng thế nào phải không?]
Thẩm Hạo Thần nhếch miệng cười khinh khi đọc những dòng tin nhắn của Dương Chí Thành, hắn rốt cuộc đang có âm mưu xấu xa gì vậy? Anh cố tình ngó lơ tin nhắn không những thế còn chặn luôn tài khoản của hắn để khỏi bị làm phiền.
“Đúng là đồ thần kinh.” Hạo Thần lẩm bẩm chửi rủa.
Két… Kéttt!
Đang yên đang lành đột nhiên xe ô tô bất ngờ dừng lại khiến Thẩm Hạo Thần làm rơi cả điện thoại. Anh cau mày nhìn Nghiêm Tống rồi nói:
“Cậu lái xe kiểu gì vậy?”
“Xin lỗi anh nhưng…”
Nghiêm Tống dừng xe gấp là vì một lý do bất đắc dĩ, không biết từ đâu mà Thẩm Tố Nhi lại chạy ra chắn ngang đầu xe ô tô. Cô ấy hai tay hai túi xách nặng trĩu đồ đi đến mở cửa xe của em trai rồi ngồi cạnh Nghiêm Tống.
“Chào A Tống, chào em trai yêu quý, hai người cho chị quá gian chút nha.”
Thẩm Hạo Thần khó chịu nhìn chị gái, anh bực bội hỏi:
“Xe chị đâu? Chị có biết chắn ngang đầu xe là nguy hiểm thế nào không?”
“Chị xin lỗi nhưng xe chị vừa gặp chút trục trặc đem đi sửa rồi, cho chị ngồi ké chút thôi mà… được không A Tống?” Thẩm Tố Nhi trả lời em trai nhưng lại vô tình nhắc tên Nghiêm Tống khi cứ nhìn chằm chằm vào cậu ấy.
Thẩm Hạo Thần bất lực trước bà chị mê trai của mình, anh càu nhàu:
“Chị gái à, đây là xe của em không phải xe của A Tống của chị.”