• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục An Chi bức xúc bỏ về phòng rồi đóng rầm cửa lại, từ giờ cả hai người họ sẽ ở riêng vì thế có thể tự do làm điều mình muốn. An Chi nhảy lên giường đấm mạnh vào cái gối như thể coi nó là mặt của Thẩm Hạo Thần vậy. Cô vừa đấm vừa chửi rủa thật lớn:

“Tôi đánh chết anh, đánh chết anh! Thẩm Hạo Thần đáng ghét, tôi đánh anh này, đánh này!”

Đúng lúc ấy, đột nhiên ở bên kia bức tường văng vẳng giọng nói của Thẩm Hạo Thần, anh nói:

“Này Lục An Chi, tôi nghe thấy hết rồi đấy nhé! Cô đánh tôi thì cũng nói bé thôi chứ!”

An Chi im lặng không đánh cũng không chửi nữa, vậy mà phòng của cô lại nằm ngay sát phòng ngủ của Thẩm Hạo Thần, đúng là oan nghiệt. Cô nằm ôm chiếc gối ấy trên giường, hai mắt nhìn lên trần nhà với nhiều suy nghĩ ở trong đầu. Cô bất chợt nhớ đến gương mặt của Thẩm Hạo Thần lúc chuẩn bị hôn cô rồi tự dưng cô đỏ mặt vì ngại ngùng.

“Lục An Chi, mày đúng là bị điên rồi!”

Ting!

Đang mải mê suy nghĩ đột nhiên điện thoại thông báo có tin nhắn gửi đến. An Chi lật người nằm úp xuống xem điện thoại thì phát hiện tin nhắn được gửi từ một số lạ.

“Ai thế nhỉ?”

Lúc cô vào tin nhắn thì thấy người lạ đó có gửi hai tấm ảnh, ấn vào mới biết đó là ảnh chụp của cô cùng Dương Chí Thành khi hai người họ còn hẹn hò. Lục An Chi bắt đầu cảm nhận được điều xấu, cô chắc chắn số điện thoại này là của Dương Chí Thành, rốt cuộc thì hắn đang muốn gì ở cô?

Lục An Chi ngồi bật dậy, cô lập tức gọi điện vào số máy vừa gửi tin nhắn ấy, cô muốn xem xem đầu dây bên kia có phải là Dương Chí Thành thật không.

[Alo.]

Ai ngờ đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, khi giọng nói của hắn cất lên là An Chi đã nhận ra rồi. Cô cau mày có chút khó chịu, đồng thời nghiêm giọng hỏi:



“Dương Chí Thành, rốt cuộc anh đang muốn cái gì?”

[Bình tĩnh đi An Chi, tôi chỉ muốn cho cô nhớ lại khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau mà thôi.]

Nghe cái giọng điệu đầy vẻ bỡn cợt của Dương Chí Thành là An Chi lại tức sôi máu lên, cô siết chặt lấy điện thoại sau đó gằn giọng:

“Ai rảnh mà muốn nhớ lại cái khoảng thời gian xàm xí đó chứ! Đừng có gọi cho tôi và cũng đừng gửi bất cứ một tấm ảnh nào cho tôi nữa vì khi thấy chúng tôi buồn nôn lắm.”

Tút.

Lục An Chi tức giận cúp máy, cô ném điện thoại sang một bên rồi chợt thở dài.

Mối tình đầu của cô, cô đã yêu hết mình nhưng kết quả nhận lại đó là một cái sừng dài và một trái tim đầy tổn thương. Dương Chí Thành thật sự là một tên khốn nạn trong mắt An Chi, cô sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Thế nhưng Dương Chí Thành lại đâu làm theo mong muốn của cô. Sau khi gặp lại An Chi ở nhà hàng cùng Cố Hiên, hắn bắt đầu nổi hứng muốn tiếp cận cô lần nữa.

Sáng hôm sau, An Chi từ chối đi cùng xe ô tô với Thẩm Hạo Thần đi làm cho nên cô đã tự đi bộ ra bến xe buýt để chờ xe. Trong lúc ngồi chờ, một người đàn ông bất ngờ ngồi xuống ngay cạnh cô, người đó không ai khác chính là Dương Chí Thành. Lục An Chi bất ngờ đứng phắt dậy, cô trợn trừng mắt nhìn hắn rồi nói:

“Anh bám theo tôi đấy à?”

Dương Chí Thành nhìn cô rồi mỉm cười:

“Đâu có, chỉ là tình cờ thôi.”

“Đồ điên!”

Lục An Chi bực mình rời khỏi bến xe nhưng lại bị Dương Chí Thành giữ lại, hắn vừa giữ tay cô vừa khẩn thiết nói:

“An Chi à, hay là chúng ta quay lại với nhau nhé? Anh biết là em vẫn còn tình cảm với anh mà.”

Nghe xong câu nói của Dương Chí Thành, An Chi thực sự muốn vả vào mặt hắn để hắn tỉnh táo lại.

“Anh đang nghĩ gì thế? Anh nghĩ tôi có bị điên hay không mà quay lại với anh?”

“An Chi, đừng nặng lời như thế.”

Đúng lúc ấy xe ô tô của Thẩm Hạo Thần đi ngang qua bến xe buýt, ngồi trong xe Hạo Thần có nhìn thấy An Chi đang đứng cùng trai lạ nhưng anh lại tỏ vẻ không quan tâm. Thấy anh im lặng không nói gì, Nghiêm Tống liền lái xe chậm lại, đồng thời hỏi:



“Thẩm tổng, Lục tiểu thư hình như đang có chuyện gì đấy với người đàn ông tóc đỏ kia thì phải.”

Thẩm Hạo Thần chống tay lên cửa xe, anh thờ ơ đáp:

“Mặc xác cô ta!”

Miệng thì nói là mặc xác nhưng hai mắt của Hạo Thần vẫn đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của hai người họ. Đợi đến khi nhìn thấy Dương Chí Thành đang cố cưỡng ôm An Chi thì anh mới lớn tiếng nói:

“Nghiêm Tống, dừng xe!”

Nghiêm Tống vội vàng đạp phanh dừng xe lại bên vệ đường, Thẩm Hạo Thần cởi dây an toàn sau đó mở cửa bước xuống xe, anh sải từng bước chân vội vã đi đến chỗ An Chi. Lúc này cô đang chật vật đối phó với cái tên Dương Chí Thành biến thái nhưng mà hắn khỏe hơn cô nên cô khó mà đẩy được hắn ra.

“Buông ra, cái tên khốn này!”

“An Chi, anh thực sự biết lỗi rồi, chúng ta quay lại với nhau đi được không?”

Thẩm Hạo Thần đi đến cầm lấy cổ tay của Dương Chí Thành đồng thời siết chặt khiến hắn đau đớn, bắt buộc phải buông tay khỏi người An Chi. Thẩm Hạo Thần kéo An Chi về phía mình, đồng thời đứng lên phía trước như muốn bảo vệ cho cô. Hành động của anh khiến An Chi nhớ lại bốn năm trước, khi gặp phải kẻ xấu anh cũng từng bảo vệ cô theo cách này.

“Xin lỗi anh nhé, tiếc là cô ấy không thể quay lại với anh được rồi.”

Dương Chí Thành cau mày nhìn Hạo Thần, hắn cứ đinh ninh Cố Hiên mới là bạn trai An Chi nên khi nhìn thấy Hạo Thần xuất hiện hắn lại tưởng An Chi đang bắt cá hai tay.

“Ha… Lục An Chi, em cũng giỏi thật đấy nhỉ? Yêu một lúc hai người đàn ông thế này…” Dương Chí Thành cười trừ.

Thẩm Hạo Thần có chút không hiểu những lời Dương Chí Thành vừa nói nhưng anh cảm thấy người đàn ông này có vẻ không hề có ý tốt.

“Anh là ai, tại sao lại đứng đây giằng co với An Chi?”

“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Dương Chí Thành là mối tình đầu và là bạn trai cũ của An Chi.”

Trước đây khi quen biết An Chi, Thẩm Hạo Thần cũng từng nghe cô nói qua về tình đầu của mình. Vậy nên khi biết người đang đứng trước mặt mình là tình đầu của An Chi, Thẩm Hạo Thần bèn cười trừ chế nhạo:

“Thì ra anh chính là tên khốn đã cắm sừng cô ấy à?”

“Cái gì? Còn anh là ai mà dám ở đây lên tiếng?”



“Tôi sao?”

Thẩm Hạo Thần bất ngờ ôm lấy vai An Chi rồi mỉm cười tiếp tục nói:

“Tôi là chồng của cô ấy.”

Khi nghe chữ “chồng” phát ra từ miệng của Thẩm Hạo Thần, không chỉ có Dương Chí Thành bất ngờ mà An Chi cũng bất ngờ không kém. Bởi vì họ đã thỏa thuận với nhau ngoài người nhà ra thì sẽ không nói cho ai biết về mối quan hệ của họ, vậy mà hôm nay Thẩm Hạo Thần lại nói ra hết, không những thế còn nói bằng một giọng điệu vô cùng thách thức nữa chứ.

Dương Chí Thành có chút kinh ngạc lẫn tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì được. Thẩm Hạo Thần thấy thế bèn kéo tay An Chi rời đi kèm theo một câu nói:

“Đừng làm phiền vợ tôi nữa nếu anh muốn được yên ổn.”

Lục An Chi chạy theo Thẩm Hạo Thần, cả hai cùng ngồi lên xe ô tô của anh rồi đi mất. Dương Chí Thành nhìn theo chiếc xe đó rồi thầm nghĩ:

“Hắn ta là ai thế nhỉ? Hình như mình đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.”

Ngồi trên xe, Lục An Chi đột nhiên trở nên khép nép và dịu dàng hẳn. Cô thấy cảnh tượng ban nãy Thẩm Hạo Thần rất là ngầu, trong phút chốc khiến cô rung động.

“Cảm ơn anh đã giúp tôi.”

Thẩm Hạo Thần liếc mắt nhìn cô rồi nói:

“Không có gì, tôi chỉ tiện thể giúp đỡ mà thôi. Nếu hôm nay người bị làm phiền không phải là cô thì tôi cũng sẽ giúp.”

An Chi bĩu môi lườm Hạo Thần vì cô biết anh đang nói khoác một cách không kiểm soát. Người như anh mà lại chịu giúp một người mà mình không quen biết sao, đúng là xạo chó mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK