- Nhìn thấy hắn như thế Lâm Đĩnh chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài.
-Trời ạ, sao mà ta lại có một người anh em não chứa toàn cứ** thế này hả trời, những chỗ như thế là dành ấy thằng cha béo như lợn giàu chảy mỡ bay vô kiếm hàng, ăn chơi, hút chích phê lòi phèo, mẹ kiế** người nhìn bọn ta có thấy giống kẻ có tiền không?
Nhìn qua nhìn lại một hồi Vô Danh gật gù trả lời.
-Ừm đúng là không giống thật, giống ba thằng ăn mày hơn.
Lâm Đĩnh và lão béo nghe được thế thì trán nổi gân xanh.
-Ngươi, phì, ngươi mới là ăn mày.
Vừa nói xong thì mới nhìn lại chính mình một chút cả ba tên mới nhận ra bộ dạng của mình bây giờ đúng là không khác ăn mày là bao, cả nửa ngày rượt đuổi vật lộn, quần áo đã nhàu nát bụi bặm phủ đầy.
Trương Bình Phàm thấy thế mở lời.
-Bộ dạng chúng ta thế này, xem ra trước hết nên kiếm chỗ nào chỉnh trang tút tát lại chứ nhỉ, hà hà xem ra chỉ còn Hợp Hoan lâu là thích hợp nhất.
Thằng béo vừa nói nước miếng vừa tuôn trào, làm anh chàng cứ phải nuốt nước bọt ừng ực, nhìn cái thân béo ị đó cộng với cái mặt heo đần thối ra không cần phải nghĩ cũng biết là phiên bản trư bát giới đầu thai.
-Nếu vậy cứ theo lời tên béo đi, dẫn đường đi cha nội, đến nơi thì tha hồ mà ngụp lặn khỏi cần ở đây tưởng tượng nữa.
Vô Danh tuy muốn đi Phong hoa tuyết nguyệt các nhưng nhìn bộ dạng chính mình chỉ sợ vừa đến cửa đã bị người ta một cước đạp ra đành ngậm ngùi đi cùng hai tên dung tục này.
Vòng vèo bảy tám chỗ đi đến trước cửa một tòa lầu lớn hai tầng phong cách cổ xưa, tuy chưa vào nhưng đã thấy thoang thoảng mùi hương hoa làm cho tâm tình người khác dễ chịu, trên của chính có tấm biển đề "Hợp Hoan Lầu" tràn đầy ý mị hoặc, ba người Lâm Đĩnh mới chỉ nhìn thoáng qua mà trong đầu đã bùng lên dục hỏa bừng bừng, không hổ là Hợp Hoan Lâu nha.
Vừa bước vào cửa những tưởng sẽ được oanh oanh, yến yến vây quanh ai ngờ chỉ có một bóng người từ góc tối bước ra, đến khi nhìn rõ cả ba tên mặt đều đần thối cả ra, nước miếng liễu nhiễu từng hàng ướt đẫm vạt áo, hai mắt dán chặt vào nơi mà thằng đàn ông nào cũng muốn nhìn.
Lâm Đĩnh lúc này nghĩ.
-Con m* nó bự, hàng em này mà chụm đầu vô đó không khéo nghẹt chết à nha, mà có mỗi mình em nó chả lẽ định chơi 4 p, bà nội nó khinh người quá mức mà, chả lẽ ba thằng bọn anh không đủ làm cô em thỏa mãn sao? không được ông đây nhất định phải dày vò em nó một phen chết đi sống lại mới tỏ rõ bản lĩnh đàn ông a.
Nhìn ba con lợn trước mặt nước miếng liễu nhiễu nhìn chằm chặp vào ngực mình Mỵ Yên cười lên khanh khách làm bộ ngực sữa trong cái áo lụa mỏng manh trong suốt cứ run lên từng chặp như hướng ba thằng đực rựa ở xa khiêu khích, mời gọi.
-Ai da, ba vị thiếu gia, mau vào đây, ai lại đứng một cục ra thế, không phải ngại đến chỗ của tỷ tỷ đây cứ thoải mái hoan lạc đi, đảm bảo vừa lòng khách đến vui lòng khách đi nha.
Nuốt nước bọt cái ực Trương béo đưa tay áo quẹt sơ qua rồi tiến lên nhưng ánh mắt vẫn không tài nào thoát khỏi hai trái bưởi to đùng lủng lẳng trước mặt được.
-Bà chị à ta cũng không phải đến đây lần đầu, giữa chúng ta coi như cũng có chút giao tình, không cần phải khách sáo mời gọi thế, quan trọng là hai vị huynh đệ phía sau cần mở phong bao, chị gái xem nên xắp sếp thế nào thì hơn, mà dù gì thằng em cũng là khách quen ở đây bà chị cũng nên tận tình địa chủ chứ nhỉ, hay là chúng ta giao lưu chút tình cảm với nhau đi.
-Ai yêu tên béo chết bầm, mới có mấy hôm không gặp mà đã dám đánh chủ ý lên người ta đây, xem ra gan ngươi cũng càng ngày càng lớn nhỉ, được thôi nếu như không sợ bị hấp khô thì cứ đến đây, nghe ngươi mời gọi hứng thú của người ta cũng bị ngươi khơi lên à nha.
Vốn là ba phần thật bảy phần giả, Trương Bình Phàm chỉ muốn thử một chút, ai ngờ bóng dáng kiều diễm trước mặt lại đáp lời thật làm từng thớ thịt trên người hắn co giật liên hồi.
-Mẹ kiế** giỡn sao, ai mà chả biết những người từng lên giường với ngươi người nào người nấy không chết cũng lột một lớp da, ta sống còn chưa đủ lâu đâu, cũng không muốn làm quỷ phong lưu à.
Miễng cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn miễn cưỡng trả lời.
-Ấy bà chị à không cần phải thế chứ, ta chỉ nói giỡn thôi mà, không lẽ ngươi thật sự coi trọng một thân thịt béo này của ta nên mới sinh lòng thèn muốn?
-Phì tên mập chết bầm này, cái đống thịt của ngươi vừa nhìn đã muốn nôn, có cho ta cũng chả thèm, người ta chỉ thích mấy anh đẹp trai thôi, nhưng mà ngươi đã muốn thử ta đây cũng miễn cưỡng thi triển một lần "Hấp Tinh Đại Pháp" trên mình ngươi, sao hả, còn muốn nữa không?
Vừa nghe đến mấy chữ "Hấp Tinh Đại Pháp" cơ mặt tên béo co rút lại, lắc đầu như trống, sắc mặt tái mét.
-Bà chị à tha cho ta đi, ngươi cũng quá coi trọng cái thân tàn này rồi cần gì đến tuyệt thế thần công của quý môn, chỉ riêng “Xá nữ cửu chuyển” vừa ra thì sợ là khúc xương già của ta cũng chả còn một mống.
-Hi hi coi như ngươi còn tự biết mình, không nói nhảm nửa, quy củ như cũ chắc không cần ta nhắc lại.
Nói rồi nàng ta không biết móc ở đâu ra một cái pháp bàn hình tròn trên mặt khắc họa đồ hình âm dương trông cực kì sống động.
Nhìn thấy pháp bàn hiện ra Trương Bình Phàm gật gù gọi Lâm Đĩnh và Vô Danh lại gần.
-Hai người các ngươi đặt tay lên pháp bàn kiểm tra đi.
Vô Danh tựa hồ cũng biết thứ này là cái gì không nói hai lời lập tức đặt tay lên mặt pháp bàn, bất chợt đồ án âm dương trên mặt pháp bàn dần dần chuyển động xoay tròn cấp tốc, một lúc sau qua khoảng hai lần hô hấp, đồ hình âm dương trên mặt pháp bàn dần chậm lại đến khi ngừng hẳn, lúc Vô Danh bỏ tay ra không biết từ khi nào trên mặt pháp bàn đã có thêm ba quả cầu ánh sáng be bé lơ lửng cách đồ hình âm dương một tấc
-Ài tam phẩm nguyên dương, không ngờ anh đẹp trai đây lại là người thuần khiết thế nha.
Vô Danh nghe thế mặt có hơi đỏ lên, còn tên béo ở bên cạnh ánh mắt cứ quét tới quét lui trên người Vô Danh như kiểu lần đầu mới biết hắn vậy.
-Ta nói này chú mày không phải bị liệt dương đó chứ, tam phẩn nguyên dương cơ mà, chẹp chẹp xem ra phải để mấy em ở đây khai đạo cho chú mày một lần rồi
Không để cho Vô Danh kịp nói gì gã béo lập tức đặt tay lên pháp bàn roẹt một cái, một quả cầu ánh sáng cấp tốc hiện lên mà trông nó có vẻ không sáng bằng ba quả cầu của Vô Danh nhưng thấy thế tên béo dường như gật gù đắc ý, tựa như rất vừa lòng với thành tích của mình, Mỵ Yên ở bên thấy mặt mũi lạnh tanh.
-Hừ biết ngay tên béo nhà ngươi chả phải cái loại tốt đẹp gì, không biết có bao nhiêu đứa con gái nhà lành nuốt hận dưới dâm côn của ngươi rồi, quả là nhân tài a, để ta nghĩ xem có nên thi triển một lần, "Xá nữ cửu chuyển" vì dân trừ hại không.
Trường Bình Phàm đang dương dương tự đắc chuẩn bị dạy dỗ Vô Danh và Lâm Đĩnh một phen thì như nghe được tiếng réo của tử thần toàn thân thịt béo ướt sũng nước vì sợ, mặt mày như ăn phải mướp đắng, vội vàng quay lại giải thích ngay.
-Ấy ấy bà chị của tôi ơi, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, cái này người khác có thể không biết, chả lẽ bà chị đây còn không rõ, một thân nguyên dương của ta không phải đều hiến dâng lên "Hợp Hoan Lâu" này sao, cái chuyện cưỡng gian gì gì đó ta đây làm sao có thể làm được, như vậy chả phải quá tổn hại âm đức à.
-Hì hì tên béo chết tiệt ai thì ta có thể có thể tin được chứ ngươi..., hừ đừng tưởng bà đây không biết mấy cái trò nào là sáp nến, nào là roi da của ngươi, "Ôn Hương" đã nói cha ta biết hết rồi, lại còn dám ra vẻ đạo đức vô tội trước mặt ta, sao nào cứng họng rồi à?
Nhìn Trương béo ở một bên mà mồ hôi rơi như tắm, hai cái ống tay được hắn đưa lên lau mặt đã ướt sũng nước ấp a ấp úng khó nói nên lời, Lâm Đĩnh ở một bên rốt cuộc không nhịn được nữa ôm bụng cười phá cả lên.
Đang luống cuống lại thấy một con hàng ở bên ôm bụng cười lăn cả ra, Trương Bình Phàm thẹn quá hóa giận.
-Hừ, cười cái chim gì, mau mau đặt tay lên pháp bàn kiểm tra xen nào, m* nó nhìn người chắc lông còn chưa mọc đủ, làm đếch gì hiểu nổi thú vui phong nhã này, có gì thì bảo một tiếng ông đây sẵn sàng chỉ bảo cho, không cần phải xấu hổ.
Sau một hồi cười đau cả bụng, vất vả lắm mới bò dậy được lại nghe thấy lời này của tên béo hắn cố gắng lấy lại vẻ mặt bình thường trả lời.
-Cái này, xem ra không tốt lắm đâu, ta đây là người thuần khiết, nhiều năm thủ thân như ngọc bảo vệ trinh tiết, e hèm có thể nói là trong trắng ngây thơ...
Thấy tên này còn định tỏ vẻ non tơ hai tên bên cạnh tức điên cả tiết cùng nhau lao đến ấn cái bàn tay Lâm Đĩnh vào pháp bàn, "xoẹt" một cái từng quả cầu ánh sáng hiện lên đến cái thứ tám mới dừng lại, thấy thế anh chàng đắc ý nhảy cẫng lên.
-Thấy chưa ta đã nói mà, ông đây là người thuần khiết, ài nhiều năm giữ mình, thanh tâm quả dục, thử hỏi trên đời này còn có ai thuần khiết hơn ta không cơ chứ.
Ngay khi tám quả cầu hiện lên cả ba người Mỵ Yên như lồi cả mắt ra, đến khi thấy thằng cha này nhảy lên choi choi thì đồng loạt dùng ánh mắt tràn đầy quái dị nhìn hắn.
-Sao thế, ai u không cần dùng ánh mắt hâm mộ thế mà nhìn ta chứ, ài phải nói thật đúng là nhiều năm giữ mình cũng không dễ dàng gì, hô hô xem ra thằng cha Liễu Hạ Huệ cũng phải cam bái hạ phong trước ông đây a.
Nhìn cái tên vô sỉ trước mặt còn đang dương dương tự đắc cả ba cùng.
-Phì, mẹ nó buồn nôn chết ta rồi, ọe, ọc ọc.
Sau một hồi kinh tởm lão béo mới đứng dậy nói.
-Này con hàng kia, ngươi nhìn kĩ lại đi, tám quả cầu đó đen kịt như vậy là bát phẩm nguyên âm đó, thế mà ngươi còn dám nói mình còn trinh, mẹ kíp lừa ai đây, ngươi mà trong trắng thì người trong thiên hạ này chỉ còn nước đập đầu vào mông mà chết hết rồi.
Lâm Đĩnh nghe nói thế lập tức mặt đỏ bừng vì kích động.
-Này tên béo kia là ngươi ghen ăn tức ở với ông đây nên bôi xấu ta có phải không, khốn kiếp ông đây không tin.
Vừa tức vừa hận không nói hai lời anh chàng vồ ngay lấy cái pháp bàn ấn thật mạnh tay,
Vù ,vù, rẹt, rẹt rốt cuộc kết quả lại lần nữa hiện ra, lần này cả bốn người mắt còn trợn to hơn lần trước, lại có thêm một quả cầu nữa hiện lên nhưng không ngoại lệ cả chín quả cầu đều đen kịt một màu.
Lúc này đến phiên Lâm Đĩnh chột dạ lẩm bẩm.
-Không phải chứ, bao nhiêu năm nay sáng tối mỗi ngày ta làm có hai lượt, nhất định là cái pháp bàn hỏng mẹ nó rồi.
Lâm Đĩnh tuy nói rất nhỏ nhưng ở đây người nào người nấy tu vi đều vượt xa hắn nên mọi người đều nghe rõ mồn một.
Mỵ Yên là người thứ nhất không chịu nổi gắt lên.
-Khốn kiếp ta trấn thủ ở đây bao nhiêu năm còn chưa thấy tên nào cực phẩm thế đâu, tên béo kia đồng bọn của ngươi đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt đó, nếu như hắn mà trong trắng ngây thơ thì "Hợp Hoan Lầu" bọn ta toàn là hoàng hoa khuê nữ hết.
Tên mập nghe thế mặt mũi đỏ bừng chỉ hận không thể nhảy ra bóp chết thằng cha bên cạnh.
-Thằng cha đó hả, là cùng đường thôi, trước đây ta chưa bao giờ gặp qua đồ mặt dày này cả phải không Vô Danh?
Vừa nghe Trương Bình Phàm nói thế Vô Danh lập tức mở miệng trả lời.
-Đúng, đúng lão béo nói rất đúng chúng ta khẳng định không quen biết đồ đê tiện kia.
Lâm Đĩnh bị hai cha kia chối bay chối biến, vô sỉ dũ sạch mọi quan hệ với mình trong lòng bi phẫn gần chết gầm lên.
-Thật quá lắm rồi, các ngươi nhất định phải tin ta, tâm hồn ta còn trong trắng lắm, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
Mặc cho hắn ba hoa khoác lac ba người đối diện đều bĩu môi xem thường.
-Thôi được rồi đây là thẻ bài của ba người các ngươi.
Dường như chịu hết nổi ba thằng cha này, sau khi thu lại pháp bàn không biết Mỵ Yên lại móc ở đâu ra ba tấm thẻ bài có đánh số thứ tự đưa cho bọn Lâm Đĩnh.
Của Trương Bình Phàm trên mặt có ghi “Nhất âm, nhất dương 25”
Vô Danh thì là “Tam âm, tam dương 38”
Đến lượt thẻ bài của Lâm Đĩnh thì là “Cửu âm, cửu dương 129”
Khi nhìn rõ ba thẻ bài xong Lâm Đĩnh liều hỏi ngay.
-Này sao thẻ bài của các ngươi số nhỏ thế mà của ta là hơn trăm là thế nào, chả lẽ xếp hàng ngồi đợi à.
Mỵ Yên nhìn hắn cười mỉm trả lời.
-Anh đẹp trai à, để người ta giải thích chút đỉnh cho nha, ví dụ trên thẻ bài có ghi “Tam âm, tam dương” có nghĩa là người mang tam âm thuộc tính trên người sẽ kết hợp với người có tam dương tạo thành âm dương hòa hợp, đạt được hiệu quả tu luyện thần tốc, đương nhiên “Hợp hoan lâu” chúng ta có công pháp vận hành thu lấy một chút nguyên dương của các ngươi coi như thù lao thay cho càn khôn thạch, yên tâm chỉ là một chút không đáng kể mà thôi chỉ vài tháng là các ngươi sẽ lại sinh long hoạt hổ ngay, mà quên nguyên dương của ngươi chỉ còn lại một tia hấp phát nữa là đi luôn, cho nên đặc biệt ưu đãi, bọn ta không những không thu mà còn truyền lại một chút nguyên dương vô người ngươi, sao nào có phải thấy “Hợp hoan lầu” chúng ta rất có tính nhân đạo phải không nào?
Lâm Đĩnh nghe thế trợn tròn mắt, bây giờ anh chàng mới hiểu ra tại sao Vô Danh lại bảo cái lầu này là tông phái ma đạo, hấp một chút nguyên dương đảm mà bảo vài tháng sẽ hồi phục, vậy nếu hấp nhiều một chút thì sao? Không lẽ bảo ta đây chết trên bụng đàn bà, con m* nó đúng là quá tà môn đi, chẳng qua ông mày có còn đâu mà hấp ha ha xem ra số ta đỏ thật.
Sau khi giải thích xong Mỵ Yên đưa cả ba xuyên qua đại sảnh tiến vào một cánh cửa phía sau, sau khi đi qua cánh của như đến một không gian khác vô cùng rộng lớn, bên trong là một loạt các gian phòng có đánh số hiệu trên cửa.
-Cầm lấy thẻ bài của các ngươi tự tìm số trên thẻ mà tiến vào đi, chúc vui vẻ nhá.
Bóng dáng Mỵ Yên dần dần khuất xa, khi ba tên tụ tập lại với nhau thì gã béo mở lời trước.
-Được rồi, hề hề vào đến đây rồi thì việc gì phải giả bộ nữa, nói thẳng ra ba thằng chúng ta đều là đàn ông cả cần làm gì chắc không cần ta phải dạy, căng thẳng cả ngày rồi xem ra cũng phải phát tiết chút đỉnh chứ nhỉ, thôi ta đi trước đây có gì gặp lại nói sau.
Nói xong anh chàng chạy còn nhanh hơn thỏ làm gì có bộ dạng nặng nề, béo mập nào.
-Lão béo cũng đã đi rồi thôi ta đây cũng không làm lãng phí thời gian của chú mày nữa he he, anh đây cũng phải vận động gân cốt tý đã.
Không để cho Lâm Đĩnh nói gì Vô Danh cũng thi triển tuyệt thế khinh công loáng cái đã mất dạng.
Chỉ còn mình hắn đứng trơ chọi ở lại, Lâm Đĩnh bực bội nghĩ thầm.
-Mẹ kiế** thật là không có nghĩa khí, các ngươi gấp như vậy làm gì, dù gì đã vào đến đây rồi thì em nó có chạy đi đâu được cơ chứ.
Buồn bực thì buồn bực nhưng trong đầu lại hiện lên hai quả bưởi rung rinh của Mỵ Yên thì trong lòng anh chàng cứ nóng bừng bừng cũng chả thèm nói hai lời, gấp rút chạy đi kiếm phòng trên thẻ bài mà xả tà hỏa.
Sau khoảng hai giờ ngụp lặn thỏa thê, cả ba gặp lại nhau nơi đại sảnh, mặt mày tên nào tên nấy hồng hào rạng rỡ, ngọc thụ lâm phong đã vậy trên người còn thoang thoảng mùi hương thơm phức, không nói cũng biết ba thằng sắc quỷ vừa chui ở đâu ra.
-Hề hề Lâm Đĩnh thế nào, Hợp hoan lầu này đủ thoải mái chứ.
Nghe tên béo hỏi Lâm Đĩnh mặt mày rạng rỡ trả lời.
-Sặc không ngờ trông mặt mũi ngươi thế mà giới thiệu được chỗ này tuyệt thật, mấy em nó đúng là xin tươi nõn nà, chẹp chẹp nhớ lại ông đây vẫn còn thấy gân cốt như muốn nhũn cả ra rồi này, xem ra cho dù có chết trên bụng em nó cũng khối người muốn a.
-Ha ha cái đó còn phải nói sao, Trương béo ta là ai chứ, tốt xấu gì bố đây cũng là nửa cao thủ đương nhiên phải có chút chân tài thực học chứ, không thì cạp đất mà ăn à.
Vô Danh thấy hai tên này tâng qua đá lại chuẩn bị nâng nhau lên tận mây xanh, bèn cắt lời.
-Thôi được rồi hai cha nội, xong việc rồi thì đi thôi, tút tát chỉnh trang lại xem ra cũng đủ rồi, có phải nên đến khu giao dịch xem tý chứ nhỉ.
Khi cả ba bước ra khỏi “Hợp hoan lầu” trời cũng đã về chiều, lững thững cất bước được một lúc Trương Bình Phàm và Vô Danh dường như có việc gì đó, bèn để hắn ở lại rồi chuồn mất, thế là Lâm Đĩnh cứ lang thang nhìn ngắm khắp nơi.
Danh Sách Chương: