• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-Oài rốt cuộc cũng đã xong xuôi công việc của ngày hôm nay, bây giờ ta nên làm gì đây nhỉ?
Từ lúc bước ra khỏi nhà ăn lúc sáng Lâm Đĩnh một mạch đi đến phòng tạp vụ bắt đầu công việc hàng ngày của mình, chỉ là trước đây công lực còn thấp dưới sự dày vò vô nhân đạo của tên phó tổng quản khốn kiếp làm cho hắn lúc nào ít nhất cũng phải nửa đêm mới có thể được giải thoát trong tình trạng toàn thân rã rời, bây giờ tên kia bị hắn âm thầm hãm hại không khéo đã chết mất xác ở đâu rồi, cho nên Lâm Đĩnh mới có thể nhẹ nhàng hoàn thành công việc được giao đã thế còn dư ra thời gian mà đứng đây nhởn nhơ.
Sau một hồi suy nghĩ anh chàng quyết định trở về phòng tu luyện củng cố tiêu hóa dược lực còn sót lại nếu có thể nhất cử lưỡng tiện đột phá thêm một cảnh giới nữa thì không còn dì bằng, dù sao ở thế giới này phải có chút ít thực lực mới có thể tự bảo vệ bản thân, không thể lúc nào cũng trông chờ vào may mắn được.
Liên tục bốn ngày lặp đi lặp lại, sáng làm việc chiều lại chui vô phòng tu luyện với mong muốn đột phá thêm một bước, nhưng lần nào cũng chỉ trong khoảnh khắc liền thất bại, Lâm Đĩnh đã lén lút thò được nửa cái chân giò của mình vô cánh cửa tầng thứ năm rồi, nhưng không hiểu tại sao cứ đến khi hắn muốn đưa nốt cái chân kia qua thì y như rằng lại bị ai đó đạp ột cước bay ngược trở lại, bảo sao hắn có thể không điên tiết cơ chứ.
-ĐCM [email protected] tiên sư nó ông bà ông vải.......xx$$##@#".
-Sách linh tại sai lại như thế này? rõ ràng ta đã nuốt Sâm Vương vô thì phải dễ dàng đột phá tầng tiếp theo mới đúng à nha, làm sao mà mỗi lần ta chuẩn bị liều chết xung phong phá trinh em nó lại bị mẹ nàng bắt gặp cản trở là thế quái nào?
Sách linh thấy thế vô cùng vui mừng trước tai họa của người khác, mở giọng oán khí nói.
-Khặc khặc đáng đời ai bảo ngươi tham ăn, có đồ tốt không gọi ông dậy lại dám tự mình chủ trương giấu làm của riêng, bây giờ thì sướng rồi nhé chết đi đồ khốn!
Lâm Đĩnh thấy sách linh không những không giúp mà còn đổ dầu vào lửa hắn cũng muốn nổi điên lên đập bẹp cái con hàng khốn kiếp kia, nhưng khổ nỗi người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu à, bây giờ chỉ có cái quyển sách nát đó là có thể giúp được mình mà thôi, vô cùng ấm ức nuốt giận vào lòng, sau đó anh chàng lại bày ra bộ mặt nịnh bợ ghê tởm bắt đầu tuyệt chiêu sờ mông ngựa bách phât bách trúng, già thấy già vui, trẻ thấy trẻ cười, người người đều có thể đối phó!
Quả nhiên tuyệt chiêu vừa ra cho dù là vàng đá cũng phải tan chảy, làm cho hắn vô cùng đắc ý thầm nhủ, sau này phải tu luyện môn thần công này nhiều hơn, không khéo có khi còn phải nhờ vào nó mà tung hoành tu tiên giới!
Trong lòng thì vô cùng đắc ý với tuyệt chiêu tởm lợm của mình nhưng ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ buồn bã hối hận lắm.
Sách linh làm sao có thể không biết được dụng tâm lang sói của thằng cha này, sách thần cũng đâu phải là đồ ngu, thế nhưng bản tính của mọi người là thích nghe lời hay ý đẹp thỏa mãn hư vinh trong lòng, tự dưng có thằng chuyên môn nịnh bợ miễn phí bên cạnh ai không sướng, chả thế mà lúc nào bên cạnh vua chúa cũng phải có vài thằng gian thần công phu miệng lưỡi đã luyện đến trình độ đăng phong tao cực đấy thôi, sách thần ta đây cũng không ngoại lệ à.
Nghe thằng cha này nói càng ngày càng buồn nôn sách linh biết đã đến lúc nên dừng cái màn tấu hài này lại rồi.
-Được rồi cha nội! nghe ngươi nói một hồi không khéo ta lại biến thành thần phật từ bi hỉ xả, cứu khổ cứu nạn làm việc không công mất, tuy những điều ngươi nói đều là sự thật không thể thật hơn nhưng ngươi không biết làm thế người ta sẽ xấu hổ sao! ài ta vốn là người thanh cao không chuộng hư vinh à!
Đúng là chủ nào thì tớ nấy mặt dày vô nhân địch, nghe nó nói thế anh chàng mắng thầm đồ gian xảo.
-Mẹ kíp ngươi không chuộng hư vinh, đương nhiên là chuộng tài bảo hơn rồi! đúng là đồ con buôn ta đây khinh thường!
Đã biết mục tiêu cần cái gì thì dễ đối phó rồi, sau một hồi nịnh bợ hứa hẹn sau này có đồ gì tốt phải gọi nó dậy phân chia thì quyển sách kia mới chịu đưa ra đáp án làm chàng xém tý điên tiết bật dậy trở mặt ngay.
Thì ra là do lần trước trong lúc hấp thụ củ Sâm Vương, bởi tình thế bắt buộc cho nên phải vận hành song song Hóa Khí quyết với Chư Thiên Tạo Hóa công từ đó kinh mạch trong cơ thể đã quen lối vận hành của Hóa Khí quyết biến nó thành công pháp chủ tu của hắn, vì dù sao Tạo Hóa công về bản chất đã không phải là công pháp chủ tu phù hợp rồi, chỉ là tác dụng của nó quá khủng bố gần như không thua gì các công pháp tu luyện bình thường nên làm cho anh chàng lầm tưởng mà thôi, hắn cứ theo thói quen vận hành Chư Thiên Tạo Hóa công để đột phá đương nhiên sẽ bị công pháp chủ tu kéo lại có làm thế nào cũng không thể tiến thêm một bước.
-Thế bây giờ ta phải làm sao đây không lẽ lại ngồi nhìn bó tay à?
-Xì! bó tay con khỉ, có ông ở đây ngươi gấp cái quái gì, lần trước ngươi làm thế nào bây giờ chỉ việc làm y như vậy mà thôi.
-Tức là lại phải vận hành song song cả hai à, phiền phức quá, chả lẽ mỗi lần tu luyện đều phải như vậy? trời ạ! lần trước là ta may mắn thôi, nếu ngày nào cũng thế thì ông đây kiểu gì cũng tẩu hỏa nhập ma à xem, một hai lần còn có thế, chứ lúc nào tu luyện cũng phải thế thì ngươi giết ta luôn đi hú hú.

-Mẹ kíp ta có bảo ngươi là lúc nào cũng phải làm vậy đâu, bây giờ ngươi đang cần đột phá mới cần phải thế, sau này thì tạm thời không cần nữa, trừ khi chân khí trong cơ thể bằng hoặc vượt qua tu vi thân thể của ngươi hiện giờ.
Nghe thấy thế anh chàng an tâm quá nửa, nghĩ đi nghĩ lại thì cái việc vận hành song song hai công pháp cũng không thể đùa giỡn được, luyện một môn còn chưa xong nói gì phân tâm tu luyện cả hai dù sao hai môn công pháp này chả có môn nào là bình thường cả, hơi sơ xẩy tý có xảy ra hậu quả gì thì chỉ sợ quyển sách nát kia cũng không cứu được hắn.
-Ngươi nói đoạn đầu thì ta đã hiểu nhưng đoạn sau là thế nào?
-Có thể nói đơn giản thế này, thân thể ngươi hiện nay như một cái bình, còn chân khí kia như một lượng nước, việc của ngươi bây giờ chính là đưa nước vào đầy cái bình kia, nhưng khi cái bình đã đầy nước rồi thì sao?
Lâm Đĩnh trả lời.
-Có thế mà cũng phải hỏi, đương nhiên là kiếm cái bình khác to hơn chứ sao.
Nghe thằng đầu trâu này trả lời sách linh triệt để tắt tiếng, xém tý nữa không nhịn được mà nhảy ra bóp chết con hàng này.
-Đậu xanh rau má, tổ bà nhà nó [email protected]@, mẹ kíp ngươi ngu cũng vừa vừa thôi chứ, ít ra cũng phải để lại vài phần cho thiên hạ người ta ngu cùng chứ, đúng là tức chết ta mà, móa thân thể người tu luyện chỉ có một ngươi thử đi kiếm cái khác cho ta xem nào?
-Á à ông đã hiểu rồi!
Nghe một câu này của Lâm Đĩnh sách linh cũng không biết là con hàng kia có hiểu không nữa, nhưng rút kinh nghiệm đau thương lần trước thà không hỏi còn hơn đỡ cho phải điên tiết lợn lần nữa.
-Hừ dỏng lỗ tai của ngươi lên mà nghe cho rõ đây này, thân thể con người như cái bình đó chỉ là so sánh mà thôi, nhưng cũng gần như vậy, khác ở chỗ là cái bình này có thể tự thay đổi thể tích, cường hóa bản thân nó, vậy khi ngươi đã lấp đầy nước vào cái bình đó thì có hai biện pháp để đổ thêm nước vào, đó là nén lượng nước ở trong bình lại, hai là cường hóa mở rộng bản thân cái bình đó để có thể đổ thêm nước vào.
-Biện pháp thứ nhất thì yêu cầu bản thân cái bình thật chắc chắn, nếu không khi nén ép thì hắc hắc "bùm" hậu quả sau đó chắc không cần ta phải nói chứ.
-Vậy xem ra chỉ còn có biện pháp thứ hai là khả thi thôi à nha, tức là tận lực cường hóa và mở rộng dung lượng của bình đến một mức nào đó có thể nén ép lại lượng nước bên trong, thì lúc đó là lúc người tu hành đột phá trở thành sơ nhập tu giả, đến lúc này thì chất liệu của cái bình đã không thể thay đổi được nữa, càng tu luyện lên cao thì chỉ có thể làm cho cái bình ngày càng to lớn khổng lồ ra, dùng số lượng mà thủ thắng thôi, giống như một người khổng lồ và một người bình thường đánh nhau vậy, về bản chất thì cả hai đều là con người nhưng tên kia lại có ưu thế về thể hình khi va chạm chắc bên nào thắng ngươi cũng biết rồi nhỉ.
-Lâm Đĩnh ngươi lại có một lợi thế mà những người tu tiên khác không thể nào sánh được, hắc hắc phải nói là vận khí của ngươi vô cùng tốt gặp được bổn sách linh ta đây, một tác dụng của Chư Thiên Tạo Hóa công chính là hấp thu khí bổn nguyên của thiên địa để cường hóa bản nguyên cho người sử dụng, tức là khi ở thời gian đầu bản thân chất liệu cái bình của ngươi sẽ được cường hóa vượt xa người khác, ví dụ đơn giản là nếu chất liệu hình thành của người khác là gốm sứ thì của ngươi chính là thép đặc thậm chí là kim cương vĩnh cửu!
Nghe sách linh giải thích hai mắt Lâm Đĩnh tỏa sáng, nghĩ đến viễn cảnh một cái bình kim cương va chạm với một cái bình gốm sứ tầm thường, không! phải nói là cả trăm cả ngàn cái bình cũng không hề sứt mẻ gì, là đến bao nhiêu đập nát bấy nhiêu đó!
Đang mơ mộng viễn cảnh tương lai đánh đông dẹp tây vô địch một giới, thấy thằng nào ngứa mắt thì ra tay dạy dỗ, thấy cô nàng nàng nào vừa ý thì cướp về, hậu cung một đống hoang dâm vô độ là anh chàng sướng run cả người nước miếng ròng ròng.
Sách linh thấy thằng cha kia đột nhiên mặt đần thối ra, hai mắt vô thần, miệng nở nụ cười khả ố, dâm đãng, nước dãi thì chảy ròng ròng ướt cả vạt áo, đến đây là biết thằng cha đê tiện này lại mơ mộng viển vông gì đó rồi.
-Ài xem ra giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lại phải dở tuyệt chiêu roài!
Nói rồi bất chợt sách linh rống lên như heo chọc tiết: “bớ bớ có mỹ nữ lột đồ múa cột mau, bà con mau đến xem kìa bớ bớ, hàng ngon hàng giảm giá đây mua một tặng hai mại zô mại zô.”
Vừa nghe thấy thế thằng cha đang ngơ ngơ lập tức bật dậy ngay.
-Ở đâu! ở đâu! mỹ nữ ở đâu, ấy từ từ cho ta một xuất ấy.....
Nhìn quanh một hồi làm quái gì có thấy mỹ nữ gì, chỉ thấy bốn phía trống không chuột cũng chả có lấy một con nói gì đến người.
Biết là mắc hỡm anh chàng vội vàng lấy lại bộ dạng thật thà nghiêm chỉnh tiếp thu kiến thức.
Sách linh biết cần phải cho thằng này vài đòn cảnh cáo thì nó mới tỉnh mộng ra được, nếu không kiểu gì cha nội này lúc nào cũng phổng mũi, mặt hếch lên trời sớm muộn gì thì cũng dẫm phải shi** mà thôi, mất mặt không nói mất luôn cái mạng ruồi muỗi nữa thì xong phim rồi.
-Hắc hắc có phải Lâm Đĩnh ngươi cho rằng chỉ cần thân thể ngươi mạnh mẽ là có thể dễ dàng quét ngang cùng cấp dẫm nát tất cả dưới chân không.
Không để cho hắn trả lời sách linh liền gầm lên.
-Mẹ kiếp đúng là ngu như heo đầu óc thiển cận, cái quan trọng nhất của người tu tiên là gì, ĐCM chính là pháp lực, là pháp lực đó đồ con lợn, đậu má thân thể ngươi mạnh mẽ thì sao? không phải người ta chỉ cần thi triển một đạo Chân Không Trảm là người đầu chia hai sao, lúc đó thì thân thể có mạnh mấy cũng lãnh đủ, sao ngươi không chịu mở não ra mà nghĩ xem, ngươi có pháp lực người ta cũng có pháp lực bằng vào cái mẹ gì mà phải đứng im cho ngươi chém giết, chả lẽ kiếm china dỏm thì không thể chém người như kiếm nhật được à? não ngươi làm bằng cái m** gì thế lúc nào cũng bộp chộp, muốn sinh tồn ở tu tiên giới này có thực lực thôi chưa đủ mà còn phải động não nữa, có thực lực mà không có đầu óc thì cũng chỉ làm vật hi sinh cho người khác thôi, mẹ nó ngươi chết thì cũng thôi đi liên quan quái gì đến ta, nhưng ĐCM nó bây giờ mạng của ta và ngươi liên thông với nhau đấy, ngươi muốn chết cũng đừng có lôi ta theo chứ đúng là mẹ kiếp ngu éo đỡ đươc....
Sách linh càng mắng càng hăng máu, nếu như nó có nước bọt thì Lâm Đĩnh đã bị dìm chết từ lâu rồi, hắn cũng muốn phản bác lại nhưng quả thật nó nói cũng không hề sai, ở tu tiên giới thực lực hùng mạnh đến mấy mà không có đầu óc kiểu gì cũng bị người ta lợi dụng tính kế chết mất xác cũng không biết chừng, hắn cũng còn tự biết mình về khoản tâm kế không được giỏi lắm, không phải là do hắn không đủ thông minh mà là về mặt kinh nghiệm, lịch duyệt của hắn không đủ, bây giờ còn tốt một chút lúc mới theo khe không gian đi tới thế giới này hắn nhờ may mắn quen biết hai anh em nhà họ Trịnh mới được họ đưa về núi Thông Thiên có chỗ ăn chỗ ở, tuy chỉ là một tên tạp vụ nhưng không phải vì vấn đề sinh tồn mà lo lắng, nếu không với bản lĩnh lúc đó của hắn cũng chả cần người khác hãm hại, chỉ riêng cái nhiệm vụ làm no bụng cũng đã là một nguy cơ thật lớn đè nặng lên người hắn rồi.
Bây giờ tuy tu vi đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, tay không săn hổ báo cũng chỉ là chuyện nhỏ, cho dù có ra ngoài cũng không sợ chết đói, nhưng một kẻ thiếu thốn kinh nghiệm sống và lịch duyệt như hắn đi ra bên ngoài thì làm cách nào để đối phó với những âm mưu hiểm ác ở tu tiên giới? làm cách nào để có thể kiếm đủ tài nguyên mà tu luyện chứ? hắn còn không có quên giáo huấn lần trước ở khu chợ giao dịch đâu, đó là còn chưa nói đến những hung hiểm quỷ dị của tu tiên giới như yêu ma, yêu thú, sơn tinh quỷ quái, tà tu...vv.
Lâm Đĩnh tự bạch:
-Các ngươi nói là ta có thể học tập tán tu, đọc thêm sách vở để tăng thêm kiến thức..vv mẹ kiếp, các ngươi tưởng ta không muốn sao, nhưng tán tu chính là dân bản địa ở đây, từ nhỏ đã được tiếp xúc và học tập pháp tắc sinh tồn của thế giới này, còn ta chỉ là kẻ ngoại lai đột nhiên bị ném vào đây chỉ sợ chưa kịp học tập gì thì đã chết mất xác rồi, tán tu sao hắc hắc theo ta được biết mỗi ngày đều có cả vạn tên tán tu chết đi đó, về phần sách vở thực ra không phải không có nhưng các ngươi nên nhớ ta chỉ là một tên tạp vụ được người ta mang về mà thôi, nói trắng ra là một thằng hầu đê tiện sinh tử không ở trong tay mình nói gì đến sách vở.
Nhưng trời không tuyệt đường người cũng còn may mắn là ở núi Thông Thiên có một quy định, đó là bất kể là ai cho dù thân phận hèn mọn đến đâu chỉ cần có thể đột phá trở thành Sơ Nhập tu giả, lập tức có thể trở thành thành viên chính thức của núi Thông Thiên được hưởng phúc lợi tương đồng như những thành viên khác, vì vậy Lâm Đĩnh vô cùng mơ ước khẩn thiết tăng lên thực lực, phải nói là hắn mong tiến giai muốn điên lên rồi, nhưng muốn thực lực tăng lên nhanh chóng không phải chỉ cần đóng cửa bế quan chăm chỉ tu luyện là được, nếu chỉ cần như thế liền có thể dễ dàng trở thành Sơ Nhập tu giả thì núi Thông Thiên đã không đề ra quy định như trên rồi.
Một người bình thường nếu có công pháp phù hợp cũng có thể dàng tu luyện từ tầng một tới tầng chín rất dễ dàng, chỉ cần chăm chỉ kiên trì là được, nhưng nếu muốn đột phá trở thành Sơ Nhập tu giả vậy thì lại là chuyện khác, nếu chỉ chăm chăm tu luyện mà không trải qua quá trình lịch lãm, rèn luyện ý chí, chiến đấu sinh tử, cô đọng đạo tâm mà liều lĩnh đột phá đại cảnh giới, kết quả nhẹ nhất chính là thần trí mất hết công lực tiêu tán, còn nặng một chút thì hóa thành khói xanh tiêu tán giữa đất trời ngay cả linh hồn cũng triệt để hủy diệt, cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không cách nào cứu được.
Vì vậy ở núi Thông Thiên có một bảng nhiệm vụ chuyên dành cho tu sĩ phàm cảnh chấp hành, vừa để họ ra ngoài lịch luyện vừa có thể trợ giúp cho bản tộc đổi lấy tài nguyên tu luyện, Lâm Đĩnh hắn đã nhắm đến cái bảng nhiệm vụ đó từ lâu rồi nhưng khổ nỗi những nhiệm vụ trên đó cũng không phải dễ ăn, nghe nói mỗi ngày đều có rất nhiều tu sĩ phàm cảnh tầng sáu tầng bảy ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cống hiến, nhưng có thể còn sống trở về cũng chẳng được mấy mống càng không nói đến hấn, nhưng hôm nay nghe đến sách linh đề cập phân tích thực lực làm Lâm Đĩnh tự tin bành trướng, cho rằng chỉ cần thực lực mình mạnh hơn chút nữa liền có thể độc lập ra ngoài ăn hàng, chỉ là sau khi bị sách linh tạt ột gáo nước lạnh hắn liền tỉnh lại ngay lập tức, cả người lạnh toát.
Thấy con hàng này bị mình quạt ột trận đã có phần thành thật hơn sách linh trong lòng vô cùng đắc ý.
-Ngươi cũng không cần sợ hãi như vậy những điều ta nói tuy đều là sự thật, nhưng năng lực của ngươi quả thật cũng vượt xa những tu sĩ bình thường, chỉ cần cẩn thận một chút không để lật thuyền trong cống thì ta đảm bảo trong đồng cấp thậm chí vượt cấp mặc ngươi tung hoành.
Nghe nó nói thế anh chàng cũng lấy lại được chút thăng bằng trong lòng, dù sao tốt xấu gì ông cũng kiêm tu nghịch thiên công pháp không có ưu đãi gì thì quả thật không công bằng, cố gắng ổn định lại tâm tình Lâm Đĩnh bắt đầu dựa theo hướng dẫn của sách linh, song song vận hành hai loại tâm pháp, lần này thì cả hai luồng chân khí cũng không nằm im một cục nữa mà bắt đầu chuyển động theo nhịp độ của Hóa Khí Quyết giúp hắn đánh sâu vào bình cảnh tầng năm, lần này thật đúng là thuận lợi đến không thể ngờ, có sự trợ giúp của Hóa Khí Quyết và hai luồng chân khí chỉ trong thoáng chốc hắn đã chính thức bước chân vào tầng năm phàm cảnh không hề có sự tình nửa bước phản ngược như những lần trước.
Lâm Đĩnh cũng không vội vàng đứng lên mà vẫn ngồi tại chỗ tiếp tục vận công ổn định cảnh giới, hai luồng chân khí cũng càng ngày càng ngưng đọng hơn tựa như hóa thành thực chất vậy, nếu người tu tiên khác mà biết được tình trạng của hắn lúc này có lẽ sẽ kinh ngạc đến há cả mồm ra, hai luồng chân khí của hắn vậy mà đã cô đọng đến tình trạng gần như chân thật hóa chỉ sợ ngay cả Phàm Cảnh tầng chín chân khí cũng không thể nào ngưng đọng đến tình trạng này à nha.
Sau một hồi vận công để cho cơ thể hoàn toàn quen thuộc với tu vi mới hắn mới chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt hưng phấn cười khùng khục khục như điên!
-Ha ha được rồi, cuối cùng ta cũng đã đột phá tầng năm, ha ha chỉ còn bốn tầng nữa thôi, chỉ cần bốn tầng nữa là ta đã có thể trùng kích bình cảnh trở thành Sơ Nhập tu giả rồi!
Nhìn Lâm Đĩnh hưng phấn bừng bừng sách linh lần này cũng không có lên tiếng đả kích chỉ lẩm nhẩm.
-Đồ nhà quê, chỉ là đột phá tầng năm mà thôi có cần hưng phấn vậy không, nhà ngươi không biết là đang quấy rầy người khác nghỉ ngơi sao.

Sau một hồi hưng phấn hắn mới từ từ tính toán lại thực lực của mình một chút, bây giờ Lâm Đĩnh mới bước vào tầng năm còn cần một ít thời gian củng cố, hai luồng chân khí cũng đã vô cùng ngưng thật cô đọng rồi, chỉ cần tu luyện thêm một thời gian nữa nhất định có thể sinh ra thêm một luồng chân khí, lúc đó với tu vi tầng năm cộng thêm ba luồng chân khí hẳn là có thể đánh một trận ngang cơ với tầng sáu à nha, còn nếu gặp tầng bảy cũng có vài phần cơ hội chạy thoát, mà khoan sao ta lại quên mất chuyện quan trọng này nhỉ?
Lâm Đĩnh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng móc từ trong người ra một cái hộp ngọc, trên đó có dán thêm một tấm bùa chú, thì ra chính là cái hộp ngọc mà lần trước tên béo đưa cho hắn dùng để niêm phong một phần linh dược, vừa rồi hưng phấn quá độ xém tý thì anh chàng quên luôn món bảo bối này, nhìn cái hộp với vẻ thèm thuồng, dường như hắn ta chỉ hận không thể nuốt luôn cả cái hộp lẫn linh dược bên trong vào bụng, nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn được mà không có mở nó ra, khẽ vuốt ve mơn trớn nhẹ nhàng vài cái rồi mới lưu luyến cất nó vào người, không phải anh chàng không muốn nuốt luôn mảnh linh dược bên trong vào bụng để lập tức tăng cường thực lực, nhưng đã được Trương Bình Phàn dặn dò kĩ lưỡng là phải củng cố cảnh giới thật chắc chắn mới được ăn vô, vả lại có lần giáo huấn trước nên hắn cũng không dám nhắm mắt làm bừa nữa, ai mà biết được vừa mới đột phá cảnh giới xong lại nuốt cái thứ này vô có ảnh hưởng gì không, nhỡ đâu vật cực tất phản bổ quá hóa dở thì bỏ mịa!
Nhìn miếng ăn đưa đến tận cửa nhưng không thể xơi, khỏi nói cũng biết bây giờ trong lòng hắn ngứa ngáy đến chừng nào.
Ngồi không thì cũng chán thế là anh chàng dứt khoát đứng dậy đi đến phòng tạp vụ điên cuồng làm việc cho vơi bớt nỗi buồn hoa cỏ, tối về lại chui ngay lên giường tu luyện đến tắm rửa cũng tự động quên luôn, trong khi Lâm Đĩnh gấp gáp tu luyện củng cố cảnh giới chuẩn bị để nuốt mảnh linh dược tiếp theo, thì một cái tin tức bất ngờ hiện lên trên bảng nhiệm vụ đã tạo nên một hồi oanh động chưa từng có, mà cái tin tức này không những tạo nên một hồi xôn sao không nhỏ trong tầng lớp những tu sĩ phàm cảnh mà nó còn có ảnh hưởng cực lớn đến những tu sĩ Sơ nhập linh cảnh nữa.
Một tên tu sĩ phàm cảnh nói chuyện với người bạn của hắn.
-Này ngươi đã biết tin tức gì chưa, hôm nay trên bảng nhiệm vụ đã công bố một cái nhiệm vụ với phần thưởng vô cùng kinh người, mà nhiệm vụ này chỉ cần là người tu luyện phàm cảnh tầng năm trở lên là có thể tham gia rồi.
Tên kia mấy ngày nay không có ra ngoài, đột nhiên thấy tên đồng bạn của mình chạy đến với vẻ mặt hưng phấn kích động bừng bừng, nói năng không ra lời hắn cũng chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả bèn hỏi lại.
-Nhiệm vụ à? có gì lạ đâu ngày nào chả có nhiệm vụ mới được ban bố ra ngoài, thưởng cao lắm cũng chỉ là nửa viên đá Càn Khôn và một ít tích lũy mà thôi, đừng quấy rầy ta nữa ông đang muốn bế quan tu luyện một thời gian đây trừ phi là nhiệm vụ cấp Hộ Quốc....
Hắn còn chưa nói xong thì tên đồng bạn đã kích động đến mặt mũi đỏ bừng gào toáng lên.
-ĐCM không ngờ ngươi lại đoán đúng rồi, ha ha là nhiệm vụ Chiến Tranh thí luyện cấp Hộ Quốc đó....
Không cần tên đồng bạn nói hết tên đang định bế quan liền đứng bật dậy, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn hai mắt đỏ bừng lớn tiếng nói.
-Mẹ kiếp tin tức như thế sao bây giờ ngươi mới nói, cha! mẹ! con cuối cùng cũng đợi được đến ngày này rồi, hu hu cha mẹ trên trời có linh thiêng nhất định phải nhìn thấy con trai đó, con nhất định sẽ tự tay báo thù cho hai người mà hu hu, bọn khốn kiếp nước Hán hãy đợi đấy rất nhanh thôi ác mộng của các ngươi sẽ đến các ngươi cứ chờ mà xem đi.
Nói rồi hắn ta lập tức cùng người bạn lập tức chạy đến quảng trường phát nhiệm vụ trong tộc.
Quang cảnh trên toàn núi Thông Thiên lúc này đột nhiên dường như náo nhiệt hẳn lên, từng dòng người chen chúc nhau đổ xô về hướng bảng nhiệm vụ, cũng may đội hộ vệ kịp thời xuất hiện đúng lúc bắt đầu điều phối trật tự, chứ cứ để cả trăm ngàn người chen chúc xô đẩy tự do sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Trong lúc lòng người trong tộc xôn xao về cái nhiệm vụ thí luyện Chiến Tranh cấp Hộ Quốc thì Lâm Đĩnh vẫn đang nhàn nhã tu luyện, mắt không thấy tâm không phiền, mà cho dù có thấy thì anh chàng cũng chỉ khịt mũi cho qua, "nhiệm vụ Chiến Tranh cấp Hộ Quốc là cái quái gì? hơi đâu mà quan tâm ệt".
Thế nhưng không thấy, không nghe, không hỏi, không có nghĩa là sự việc nó không có rơi lên đầu mình!
Sáng sớm hôm nay vừa mới đi đến nhà ăn sau một đêm vận công mệt mỏi hắn cảm giác được cảnh giới đã gần được hoàn toàn củng cố vững chắc, chỉ cần một lần vận công nữa là có thể muốt được mảnh linh dược kia rồi, cứ nghĩ đến điều đó là bao nhiêu mệt mỏi muộn phiền trong lòng hắn bay đi đâu hết, tâm tình vô cùng khoan khoái vui vẻ bước vào nhà ăn, chỉ là hôm nay trong nhà ăn có gì đó hơi khác với bình thường, mọi khi giờ này ở đây gần như kín chỗ tiếng cười nói rôm rả, thế mà hôm nay mặt trời đã cháy đến tận mông rồi mà mới chỉ có lèo tèo vài mống thế này, "chả lẽ bọn này đình công tập thể? Cũng tốt à nha, để xem có nên lợi dụng việc này về làm một giấc không nhỉ?".
Đang phân vân thì tên béo Trương Bình Phàm không nói hai lời lù lù đi ra, kéo hắn vào một chiếc bàn trống đã bày biện sẵn vài món ăn, dường như cố ý chuẩn bị sẵn chỉ chờ hắn đến thôi vậy!
Bây giờ thì có ngu đến mấy thì cũng biết là đã phát sinh việc gì đó hệ trọng rồi, nếu không tên béo này làm quái gì mà tốt bụng đến thế, phục vụ tận nơi thế này, đợi Lâm Đĩnh ngồi xuống Trương Bình Phàm mới bắt đầu cất giọng hỏi với vẻ nghiêm trọng.
-Lâm Đĩnh ngươi có biết đã phát sinh việc gì chưa?
-Việc gì cơ? ta có biết gì đâu, mấy hôm nay phải củng cố cảnh giới tầng năm bận bỏ bu đi được, mà cũng phải cảm tạ gốc linh dược ngươi đưa ra đó, nếu không ta làm quái gì có thể đột phá nhanh như vậy, mà ngươi có trữ hàng không móc ra vài củ nữa xem nào hắc hắc!
Vừa nói anh chàng vừa lộ rõ thèm thuồng nước bọt ứa cả ra.
-ĐCM ngươi tưởng Sâm Vương dễ kiếm lắm chắc, ta còn chưa có phúc được nhấm nháp xem mùi vị nó thế nào nữa là, nói gì mà lấy ra vài củ, ngươi tưởng nó là cải trắng chắc, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nếu thế ông đây mỗi ngày xơi một củ đã sớm đột phá Phàm Cảnh từ lâu rồi, còn cần phải ngồi đây chịu khổ, chịu cực làm một tên đầu bếp phục vụ ấy thằng khốn các ngươi sao?
Nghe tên béo nói thế hấn cũng có thể hiểu được, chỉ là một lần nuốt một củ lên một cấp vậy chỉ cần nuốt vài củ là lên cấp vù vù ai chả muốn, ôm theo tư tưởng đó nên anh chàng mới nêu ra cái câu hỏi không thực tế như vậy.
Nhìn thằng cha kia ngồi thu lu một cục không có gì phản bác Trương Bình Phàm bèn cất lời tiếp.
-Thôi nhìn cái bộ dạng ngươi ngu ngu thấy ớn chắc đếch biết gì rồi để ta nói à nghe.
-Trong tộc vừa phát ra một cái nhiệm vụ cấp bậc Hộ Quốc dạng Chiến Tranh thí luyện, ngươi có biết như vậy là gì không? hắc hắc chính là cơ hội phát tài đến rồi đó?
-Bình thường nhiệm vụ phát ra phân thành ba cấp độ là Thí Luyện, Thu thập, Mạo hiểm.
-Thí luyện nhiệm vụ thích hợp dành cho loại gà mờ mới bắt đầu tu luyện ba tầng đầu đi làm, nhiệm vụ loại này không có thưởng thiếc gì hết, chỉ có ít điểm cống hiến có cũng được mà không có cũng chả sao, nói chung nhiệm vụ loại này dành ấy thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch đi làm, mà sợ là đến giờ cũng chả có ma nào thèm làm nữa là.
-Loại nhiệm vụ thu thập thì khó hơn tý, tên như ý nghĩa trong tộc sẽ phát ra một danh sách các loại linh dược, tài liệu linh tinh kì lạ, chỉ cần ngươi chịu khó lần mò trong rừng sâu núi thẳm, hải dương...vv nếu may mắn thì vài năm có thể hoàn thành, nhiệm vụ kiểu này mức thưởng cũng được, quan trọng là phải kiên nhẫn chịu đựng được gian khổ, là một cách hành xác vô cùng hiệu quả, dành ấy tên chuyên môn khổ tu rất thích hợp, đương nhiên linh dược tài liệu cũng không phải mặc sức cho ngươi hái, xui xẻo một chút đụng phải ba cái thứ tà môn thì lãnh đủ, đó là còn chưa tính những nguyên nhân khác như tranh đấu với người khác, hung thú, ma tu...vv, hằng năm cũng có khoảng ba phần kẻ nhận nhiệm vụ loại này xui xẻo bỏ xác trong hoang sơn.
-Loại thứ ba chính là nhiệm vụ có tính phiêu lưu rất cao nhưng thu nhập thì chẹp chẹp vô cùng khá khẩm đó, ta đây cũng thèm rỏ rãi từ lâu rồi, nhưng bà mẹ nó quá nguy hiểm đi một thân thịt béo này của ta bồi dưỡng được cũng không dễ dàng gì, nếu may mắn có khi làm một lần cả đời an nhàn khốn kiếp ở chỗ là loại nhiệm vụ loại này cũng đâu phải dễ ăn, đã có hai chữ Mạo hiểm thì kẻ nhận nhiệm vụ loại này cứ xác định tinh thần ôm bom liều chết đi là vừa, có thể sống sót hai ba thành trở về đã phải thắp hương cảm tạ phúc đức tổ tiên tám đời phù hộ rồi, xơ xẩy một chút thì toàn quân bị diệt cũng không phải là chuyện hiếm lạ.
-Ngoài ba loại nhiệm vụ đã nói ở trên thì còn có hai loại nhiệm vụ nữa nhưng phải trong thời khắc đặc biệt mới có thể phát ra, đó vừa là nhiệm vụ vừa là trách nhiệm của mỗi thành viên sinh sống trên ngọn núi này, là nhiệm vụ Vệ Tộc và Hộ Quốc.
-Vệ tộc nhiệm vụ chính là khi có một mối nguy cơ nào đó uy hiếp đối với sự sinh tồn của bản tộc xảy ra, thì tất cả thành viên dù đang ở đâu cũng phải bỏ qua mọi thứ lập tức quay về cứu viện, tập hợp để tộc trưởng điều phối vô điều kiện.
-Loại Hộ Quốc thì càng nghiêm trọng hơn nữa, chính là loại nhiệm vụ cấp cao nhất, chỉ khi nước Đại Việt chúng ta dưới nguy cơ bị xâm lược mới có thể phát ra, loại nhiệm vụ này năm mươi năm trước đã phát ra một lần, nghe nói những người chấp hành nhiệm vụ lần đó gần như toàn quân bị diệt, những tinh anh trong tộc ngã xuống nhiều không biết đâu mà kể, bên trên cao tầng cũng có vài vị bô lão ngã xuống, khiến núi Thông Thiên chúng ta bị một hồi đả kích nghiêm trọng nhất từ thời lập quốc đến bây giờ, gần đây mới bắt đầu khôi phục lại một chút, không ngờ cái loại nhiệm vụ chết chóc này tới thời chúng ta nhanh như vậy lại phát ra lần nữa thật đúng là đáng chết!
Lâm Đĩnh nghe Trương Bình Phàm nói xong không ngờ cũng không có cảm xúc gì nhiều hỏi lại.
-Chiến tranh à? vậy thì có gì lạ đâu? Không phải chỉ là nước này nhìn nước kia ngứa mắt, cứ chơi trò đánh qua đánh lại, khi nào chán thì tự dưng sẽ dừng thôi!
Trương Bình Phàm thấy Lâm Đĩnh này nói nhẹ nhàng như không cũng điên cả tiết, nếu Lâm Đĩnh không phải là anh em của mình thì hắn đã nhảy ra bóp chết toi thằng cha dám nói như thế rồi.
-Hừ Lâm Đĩnh ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, để ta kể cho ngươi nghe một câu chyện xưa nhé.
-Tộc Âu Lạc chúng ta chính là một dòng tộc được truyền thừa từ thời nguyên thủy sơ khai đến giờ, là một dòng tộc thuộc loại cổ xưa nhất, tổ mẫu của chúng ta tương truyền vốn là thần tiên trên trời theo cha xuống trần gian du ngoạn họ Âu tên Cơ, trong một lần ngao du thế gian tình cờ quen biết tổ phụ là Lạc Long Quân ngài vốn là thần long cai quản biển khơi ở thế giới này, hai người vừa gặp đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.... bất chợt họ nhận ra rằng dường như cả hai sinh ra là để cho nhau và không thể sống thiếu nhau được, nên đã bất chấp tất cả mà lén lút chung sống với nhau, cuối cùng chuyện gì phải đến cũng đã đến......sau trăm ngày chung sống tổ phụ đã làm cho tổ mẫu Âu Cơ bụng to ra, sắp đến ngày sinh nở hai người cứ tưởng sự tình đã rồi thì cha của tổ mẫu sẽ không thể nào phản đối nữa, nên họ cùng dắt nhau trở về với cái bụng bầu to đùng của Âu Cơ tổ mẫu để xin cưới, nhưng đời không như là mơ, vừa về đến nhà cha tổ mẫu tự dưng thấy bụng con gái phình ra liền biết sự tình không ổn, nhưng khổ nỗi cha tổ mẫu không biết tại sao lại nhìn Tổ Phụ quá ngứa mắt nên nhất quyết phản đối hai người đến với nhau. Vốn cha tổ mẫu muốn dùng thần thông cưỡng ép mang tổ mẫu về trời, nhưng tổ mẫu nhất quyết không chịu sau cùng lấy cái chết để uy hiếp, nên ngoại tổ bèn lùi một bước đặt ra một cái điều kiện, đó là sau khi tổ mẫu sinh nở xong hai người nhất quyết không bao giờ được gặp nhau nữa nếu không ngoại tổ sẽ ra tay trấn áp tổ phụ mãi mãi, vì lo lắng cho người yêu nên sau khi sinh ra trăm trứng nở trăm con, Âu Cơ tổ mẫu liền dứt khoát mang 50 người về núi để lại 50 người khác theo tổ phụ xuống biển.
-Tương truyền thì đó là nguồn gốc tộc Âu Lạc chúng ta, “con rồng cháu tiên”, ài lần đầu ta nghe được chuyện này cũng phải cảm thán một hồi vận khí của tổ phụ quả thật là xui xẻo nghịch thiên, miếng ăn đến miệng rồi còn bị vuột mất, theo suy luận của ta thì nguyên nhân thất bại của tổ phụ có lẽ là quá thật thà, không biết đường hiếu kính nịnh bợ cha vợ cho nên mới thế, nếu lúc đó tổ phụ Lạc Long Quân cứ nhất quyết mặt dày ăn vạ cha vợ thì ít ra sự tình cũng không đến nỗi, chả lẽ cha vợ lại thật sự nhẫn tâm trấn áp con rể để con gái hận mình mãi mãi sao, mà cho dù có bị trấn áp thật thì đã làm sao, dù sao tổ mẫu cũng đâu thể đứng nhìn người mình yêu bị trấn áp được có phải không nào?
Lâm Đĩnh nghe mà không nhịn được cũng phải gật đầu đồng ý với ý kiến của tên béo.
-Hắc hắc chắc ngươi còn chưa đoán được kết cuộc sau đó đâu nhỉ, thôi để ta kể tiếp, sau khi đưa năm mươi người con về núi, chính là ngọn Thông Thiên mà chúng ta đang đứng, vì quá thương tâm và vì ngoại tổ hối thúc quá nên tổ mẫu Âu Cơ chỉ kịp để lại vài lời dặn dò cho tổ tiên đó là, khi nào con cháu có người có thể phá vỡ không gian hạ giới tiến vào Thượng Giới có thể tìm đến thăm hỏi tổ mẫu, nếu có khó khăn gì thì hãy cầu xin Tổ Phụ Lạc Long Quân xin giúp đỡ, theo truyền thuyết thì đây chính là nơi tổ mẫu trở về trời nên tổ tiên mới đặt tên là núi Thông Thiên.

Tổ tiên luôn ghi nhớ lời tổ mẫu, sau khi lấy vợ sinh con dần dần phát triển thành một tộc chính là tộc Âu Lạc chúng ta bây giờ, lại bắt đầu cố gắng tu luyện để sớm ngày có thể hội họp cùng tổ mẫu.
Tuy đều cùng một cha mẹ sinh ra nhưng tư chất mỗi người tổ tiên cao thấp khác nhau, có người tu luyện rất nhanh ngày tiến ngàn dặm, nhưng có người thì tư chất bình thường tu luyện không nhanh lắm, nhưng dù sao họ cũng có tiên căn tuệ cốt so với đám con cháu như chúng ta không thể nghi ngờ là thể chất phải nói là vô cùng biến thái, nhưng năm tháng dài đằng đẵng, tiên đạo khó cầu làm họ bắt đầu cảm thấy nhàm chán, sau đó vị tổ tiên con cả tư chất không được tốt lắm dưới sự tán đồng của những người khác, bèn quyết định dẫn dắt con cháu trong tộc rời núi thành lập một vương triều Âu Lạc cổ đại chỉ để lại một ít tộc nhân có thiên phú tu luyện ở lại núi, lấy hiệu là Hùng Vương đời thứ nhất, sau mười tám đời cha truyền con nối cuối cùng đời sau không bằng đời trước tổ tiên thứ mười tám lại bị An Dương Vương lật đổ và trở thành tân hoàng, ở thời cổ đại tổ tiên chúng ta không những phải phòng chống yêu ma quỷ quái mà còn phải chống lại những kẻ có dã tâm lang sói phương bắc luôn nhăm nhe dòm ngó muốn nô dịch nhân dân Âu Lạc, cho nên tân hoàng thời đó là An Dương Vương quyết tâm xây dựng một tòa hùng thành phòng chống ngoại xâm giúp cho tộc nhân an cư lạc nghiệp, buổi đầu dựng thành không biết tại sao thành cứ xây lên lại đổ, sau hết thất bại này đến thất bại khác tổ tiên liền hướng đến tổ phụ xin giúp đỡ, tổ phụ Lạc Long Quân nhận được lời thỉnh cầu của con cháu bèn dùng thần thông suy tính, biết được con cháu sắp có kiếp nạn ngàn năm, nhưng ngài đang trong thời khắc bế quan sinh tử khó lường, không thể rời biển cả để trực tiếp giúp đỡ cho con cháu được, bèn sai thừa tướng rùa vàng dưới long cung lên bờ hướng dẫn tổ tiên xây thành và còn ban ột báu vật trấn quốc là Kim Quy thần nỏ, với cái lẫy được làm từ móng của rùa thần, quả nhiên thành vừa xây xong thì Triệu Đà đã tiếp tục xua quân xâm lược nước ta, nhờ có tổ phụ Lạc Long Quân hiện hồn báo mộng nên vua An Dương Vương nửa đêm đích thân lên tường thành khởi động nỏ thần diệt địch, quân địch đến dưới chân thành thi nhau hò hét liều chết xông lên như thác lũ náo động cả một vùng trời đất.
Vua An Dương Vương thấy thế chỉ cười khẩy một tiếng, khí độ thong dong nhàn nhã đứng trên tường thành vận khởi pháp lực kéo căng nỏ thần, "bùng" một tiếng chỉ thấy trong khắp trời đất đột nhiên hiện ra vô số mũi tên ánh sáng màu vàng như che trời phủ đất sau đó đồng loại gặt hái tính mạng địch nhân, chỉ một lượt bắn toàn quân của Triệu Đà gần như chết sạch, pháp khí phòng hộ, hộ tráo đều bị phá không gì cản nổi uy lực của nỏ thần, Triệu Đà vô cùng kinh hãi ra lệnh rút quân chạy trối chết, An Dương Vương thấy thế vô cùng đắc ý bảo quân lính thoải mái ăn mừng vui chơi không cần sợ quân địch, sau đó trở về ôm vợ ngủ thẳng cẳng.
Triệu Đà sau nhiều lần tấn công thành Cổ Loa nhưng đều bị nỏ thần đẩy lui đã sinh ra sợ hãi thật sâu với Kim Quy nỏ thần liền không dám xua quân tấn công nữa, đúng lúc tiến thoái lưỡng nan thì Trọng Thủy con trai Triệu Đà đột nhiên nảy ra một độc kế, rủ rỉ với cha tạm sai sứ thần đi hòa đàm với An Dương Vương nhân cơ hội tán tỉnh cầu hôn luôn với con gái của lão là Mỵ Châu nhằm tìm kế đánh cắp nỏ thần.
-Đáng tiếc An Dương Vương bị thắng lợi làm mờ lí trí không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đồng ý từ đó mang đến tai họa ngàn năm cho dân ta.
-Trọng Thủy hừ vốn là một tên khốn kiếp, dẻo mỏ mặt trắng, lòng dạ rắn rết ngụy quân tử chính hiệu, hắn ta với tâm kế của mình dốc hết sức lực âm chiêu dương chiêu gì đều xài cả, cuối cùng liền dễ dàng chiếm được trái tim ngây thơ của công chúa, sau đó hắn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ công chúa lấy trộm nỏ thần cho hắn xem, vì tin lời người yêu, nàng mù quáng tự tay đem thần vật trấn quốc giao vào tay kẻ thù mà không hề suy nghĩ một chút gì, Trọng Thủy vốn có thể mang nỏ thần trở về sau đó bảo cha xua quân tấn công thành Cổ Loa, như thế thì cũng thôi đi, ài nhưng dụng tâm của hắn vô cùng ác độc muốn diệt tuyệt, nô dịch toàn tộc chúng ta làm gì có chuyện dễ dàng buông tha như vậy, hắn chỉ âm thầm đánh tráo phận quan trọng nhất là cái lẫy nỏ rồi bảo Mỵ Châu trả lại, để quân dân ta mất cảnh giác tin rằng nỏ thần vẫn còn nguyên vẹn có thể bảo vệ được họ và không sinh ra tâm lý chạy trốn một mẻ bắt hết, vốn tin tưởng người yêu nên nàng không hề nghi ngờ hay kiểm tra gì.
Mẹ kiếp thằng chó chết sở khanh đó quá thâm độc hiểm ác, hắn lại không muốn buông tha cho bất kì một ai cả, nhất là An Dương Vương, sau khi tráo được cái lẫy nỏ xong hắn giả vờ sắp phải trở về phương bắc xa xôi, khó ngày gặp lại Mỵ Châu trong thời buổi loạn lạc bèn gợi ý khéo để nàng lưu lại ám hiệu cho hắn có thể tìm được nàng.
-Sau đó hắn xin phép về thăm cha rồi tổng động viên toàn quân công tấn công thành Cổ Loa, An Dương Vương nghe được tin quân địch đến trước thành cũng không hề sợ hãi bèn mang nỏ thần lên thành diệt địch, quân dân trong thành thấy đức vua mang thần khí trấn quốc đã bao lần bảo vệ họ lên thành cũng không hề lo lắng phòng vệ gì thế là tai họa đã ập đến, không có nỏ thần lại không hề có phòng vệ gì thành Cổ Loa nhanh chóng thất thủ, tuy quân dân trong thành đã phản khảng quyết liệt nhưng quân thù đã có chuẩn bị mà đến thì những người trong thành tay không tấc sắt làm sao có thể chống cự lại được, từng người từng người đến giờ khắc cuối cùng vẫn kiên trì tử thủ đến cùng, cho dù còn một hơi tàn cũng quyết tâm ôm chặt cản bước chân địch, đây hoàn toàn là một cuộc tàn sát nghiêng về một phía, có người nửa thân dưới từ eo trở xuống đã bị chém bay chết từ lâu nhưng nửa thân trên vẫn bám chặt vào quân thù, trong lòng họ đến lúc này vẫn tin tưởng vào vua của họ sẽ bảo vệ và báo thù cho họ.
-Tâm trạng của An Dương Vương lúc đó cũng chỉ có thù hận và thù hận nếu ông ta có thể bình tĩnh một chút phân tích sự việc thì có lẽ còn chút cơ hội xoay chuyển, nhưng ông ta bị lửa thù hận che mất đầu óc tâm tư rối loạn, dưới sự liều chết mở ra một con đường máu của nhân dân mang theo con gái cưỡi ngựa dẫm lên vô xác chết của tộc nhân mà xông ra khỏi thành chờ ngày báo thù, đến lúc này thì Mỵ Châu vẫn không hề tin tưởng mình bị Trọng Thủy lợi dụng vì để tình nhân có thể tìm được mình bèn bứt từng chiếc lông trên áo rải dọc theo đường chạy trốn của vua cha, nàng không hề biết rằng hành động của nàng trước đó đã tự tay mang một dân tộc chôn vùi dưới gót chân xâm lược, còn hành động bây giờ là hành động mang người thân nhất của nàng xuống hoàng tuyền, chạy đến núi Dạ Sơn trước bờ biển đã không còn đường đi, hai người muốn ngồi xuống nghỉ ngơi nhưng bất chợt quân địch đuổi đến, cùng đường mạt lộ An Dương Vương bèn hướng bờ biển cầu cứu tổ phụ Lạc Long Quân, một trận gió lớn nổi lên mây đen giăng trời rùa thần Kim Quy nổi lên hét lớn “giặc ở đằng sau lưng nhà vua đấy!” đột nhiên tỉnh ngộ An Dương Vương liền rút kiếm chém chết công chúa, sau đó được rùa thần rẽ nước mang đi, cũng còn may mắn là một nhánh nhỏ ở núi Thông Thiên quanh năm phong bế này vẫn còn được bảo tồn, nhưng phần lớn đất nước Âu Lạc khi đó lại rơi vào tay giặc, những tộc nhân khác lại không có may mắn như vậy, hài ngươi có biết sau khi toàn nước Âu Lạc rơi vào tay quân Nam Hải thì bọn chúng đối xử với chúng ta như thế nào không?
Lâm Đĩnh vốn là người ngoài nhưng từ khi chạy đến thế giới này hắn đã từ từ dung nhập con người mình trở thành một phần tử nơi đây rồi, khi nghe đến đó hắn cũng biết không phải là chuyện tốt đẹp gì nhưng vẫn hỏi rõ.
-Bọn chúng đối xử với tộc ta như thế nào?
Trương Bình Phàm nói đến đây hai mắt như rực lửa, một cỗ hận khí xông lên tận trời cao.
-Ha ha đối xử như thế nào ư, trẻ con thì bọn chúng bắt về nước nuôi dưỡng làm chó giữ nhà, phụ nữ có chút nhan sắc thì bắt làm cơ ca, kỹ nữ, mang làm quà tặng, trai tráng thì bị nô dịch bắt lên rừng tầm bảo, xuống biển mò trai người chết vô số kể, bọn chó má đó vốn không xem chúng ta là người mà! chỉ là một loại súc vật mà thôi, vui thì mang người ra nướng chơi, buồn thì săn giết khắp nơi, chúng liên tục thực hiện chính sách ngu dân muốn đồng hóa tư tưởng chúng ta, sách vở, tài nguyên, học thức, văn hóa đều bị hủy diệt hoặc cướp đi, cả dân tộc chìm trong biển máu, khốn kiếp nhất là An Dương Vương hắn ta tham sống sợ chết sau khi trốn thoát bèn mai danh ẩn tích không dám đứng ra phản kháng để mặc cho nhân dân rơi vào ách đô hộ của quân Nam Hải, nếu như lúc đó hắn dám đứng ra có lẽ đã khác, nhưng trong suốt gần chín mươi bảy năm tổ tiên chờ đợi lãnh đạo trong tuyệt vọng, cuối cùng họ đã bắt đầu phản kháng nhưng lúc đó đại thế đã thành đổi lại chỉ là những cuộc đàn áp đẫm máu mà thôi, tổ tiên phải nhịn nhục mà sống và phản kháng, nhưng không có người đủ sức lãnh đạo cuối cùng kết cục vẫn là một con đường chết, trong hơn một ngàn năm có vô số cuộc nổi dậy lớn nhỏ nhưng đều thất bại, cho đến khi anh hùng Ngô Quyền dưới sự giúp đỡ của núi Thông Thiên ngang trời xuất thế mở ra một con đường tự do cho dân tộc.
-Hắc hắc Mỵ Châu vốn là tội nhân thiên cổ của tộc ta, có người nói người không biết không có tội, nhưng ĐCM ta thật muốn bóp một phát chết toi thằng nào nói ra câu đó, một câu không có tội đẩy cả một dân tộc vào nước sôi lửa bỏng, một câu không có tội liền mang cả một đất nước bị xiềng xích nô lệ kéo dài cả ngàn năm, một câu không có tội thật hay à nha, nếu thế mà còn không có tội thì trên thế gian này cái gì mới là có tội?
-Nếu nàng không nhẹ dạ cả tin, nếu nàng không mù quáng vào tình yêu thì kết cục có lẽ đã khác đi, người khác đều nói nàng ta đáng thương nhưng ta lại thấy nàng ta vô cùng đáng hận có mang đi lột da rút gân thiêu đốt cả ngàn lần cũng chưa hết tội, một con người như thế lấy gì để xứng đáng với địa vị cao quý được ngàn dân tôn sùng, nàng ta có lỗi với dân tộc một mình nàng chết ngàn kiếp cũng chưa hết tội, nhưng An Dương Vương càng đáng hận hơn bởi vì hắn hèn nhát, bởi vì hắn từ bỏ con dân của mình, người đã từ bỏ con dân của mình thì tại sao chúng ta phải cung phụng thờ tự hắn chứ, bô lão trong tộc ở núi Thông Thiên này đã vĩnh viễn gạch tên Mỵ Châu và An Dương Vương ra khỏi danh sách thờ tự các đời tổ tiên rồi, chúng ta không thừa nhận hai cha con đó là người lãnh đạo của chúng ta, chúng chỉ là hai tên tội đồ của muôn dân mà thôi.
-Một ngàn năm sống trong u mê và tăm tối đối với tộc Âu Lạc của chúng ta đã là quá đủ, từ khi vị anh hùng Ngô Quyền mở ra một con đường dẫn đến tự do cho tộc ta, chúng ta đã thề không bao giờ sống trong kiếp nô dịch nữa, từ khi lấy lại được ánh sáng tộc ta đã hiểu ra, dựa vào người khác còn không bằng dựa vào chính mình, chỉ có không có ngừng tự cường mới có thể bảo vệ được chính mình, mỗi người trong tộc đều ý thức được không thể đem vận mệnh của mình giao vào trong tay người khác hay đồ vật nào được, nếu có thể tự cường thì cho dù không có Kim Quy nỏ thần chúng ta cũng không hề sợ hãi trước bất kì kẻ địch nào, sau đó nước Hán chưa bao giờ ngừng ý định tiếp tục nô dịch chúng ta, dã tâm của chúng chưa bao giờ từ bỏ, nhưng từ khi nắm được độc lập mọi người trong tộc đều luôn quý trong tự do, quyết tâm thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp hoàn toàn đánh tan từng đợt xâm lược của quân thù, thậm chí có những đế quốc tu tiên khủng bố mà ngay cả nước Hán hùng mạnh cũng bị nô dịch, bọn chúng cũng muốn chiếm đóng nước ta nhưng kết quả thế nào? Không phải toàn bộ đều bị đánh bại sao?
Nói đến đây trong mắt Bình Phàm đã không còn rực lửa nữa mà là một niềm tự hào mãnh liệt.
-Nước Đại Việt, người Âu Lạc chỉ có chết chứ không thể bị nô dịch lần nữa, người Việt chúng ta yêu hòa bình nhưng nếu phải chiến đấu để bảo vệ tự do chúng ta sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng cho du kẻ địch có vượt xa chúng ta về quân số hay pháp khí, có thể chúng ta không phải là nước lớn, có thể chúng ta không phải là một dân tộc hoàn hảo, cũng có thể dân tộc chúng ta không phải là những chiến binh vĩ đại nhất thế giới, nhưng thế thì đã sao? nếu kẻ thù muốn chiếnh tranh bọn chúng sẽ có chiến tranh, nước Hán muốn xâm lược nước ta lần nữa sao, vậy thì đến đi người Việt chúng ta chưa từng biết đến chữ “sợ” là gì đâu.
Lâm Đĩnh sau khi nghe xong truyền thuyết về tộc Âu Lạc nhiệt huyết trào dâng chỉ hận không thể hòa lẫn vào trong những trang sử thi hào hùng của dân tộc vĩ đại này.
Sau một hồi kích động hồi tưởng lại lịch sử hào hùng của dân tộc Trương Bình Phàm rồi cũng dần dần bình tĩnh lại nói tiếp.
-Ta nói vậy để cho ngươi biết những ân oán lâu đời của tộc ta đối với Hán quốc, dù đã qua cả mấy vạn năm từ thời cổ đại đến bây giờ, nhưng bọn khốn đó cũng chưa bao giờ thôi thèm khát với mảnh đất ba mẫu hai sào của tộc ta đâu, những âm mưu hiểm độc của bọn người đó đối với dân ta còn thiếu sao, bọn người mặt dày lòng lang dạ sói đó luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta, lúc nào cũng chỉ muốn một ngụm nuốt sạch toàn tộc ta, nhưng đến nay không phải chúng ta vẫn sống khỏe re trước mũi chúng đấy sao, hắc hắc bọn người đó có quốc thổ rộng lớn, sản vật phong phú, nhân khẩu đông đúc nhưng lòng tham không nhỏ chút nào ăn trong nồi chưa đủ lại muốn nhìn trong bát, gần đây nhất lại muốn gây hấn chiếm lấy hai dải cương thổ là Hoàng Sa, Trường Sa, vốn hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa là của chúng ta, thậm chí trong sử sách của bọn chúng cũng không hề ghi chép gì về hai quần đảo của chúng ta thế nhưng bọn mặt dày Hán quốc lại muốn nuốt lấy toàn bộ đã thế còn muốn sử dụng vũ lực xâm lược nước ta, mà chiến tranh giữa hai quốc gia tu tiên thì chỉ có một bên bị diệt mới thôi vô cùng hung hiểm, thế nên trong tộc mới phát ra cái nhiệm vụ Hộ Quốc này nhằm chuẩn bị cho chiến tranh, ngươi không đi cũng không được à nha, bây giờ thì còn cho phép tự nguyện nhưng hai tháng nữa chỉ sợ là sẽ có lệnh tổng động viên ngươi có muốn trốn cũng không trốn được.
Nghe Trương Bình Phàm nói hắn mới biết được sự tình nghiêm trọng rồi, chiến tranh bình thường ở thế giới kia có mạnh lắm thì chỉ là tung vài quả bom nguyên tử mà thôi còn chưa chết sạch được, nhưng mẹ kiếp người tu tiên đấu đá với nhau tên nào tên nấy đều là một quả bom nguyên tử di động, sức phá hoại vô cùng khủng bố, chiến lực đỉnh cao của người tu tiên nghe nói có thể hủy diệt một lục địa vô cùng dễ dàng mà số lượng loại người như thế hình như cũng không ít đâu, xui xẻo ở đây chính là Lâm Đĩnh hắn tu vi mới chỉ lẹt đẹt ở tầng năm tầng sáu, đã thế theo như lời thằng mập kia thì hai tháng nữa kiểu gì cái nhiệm vụ gần như chết chắc đó sẽ rơi lên đầu tất cả mọi người có chạy cũng vô ích.
Chiến tranh giữa hai quốc gia tu tiên chính là một hồi chiến tranh diệt quốc đó, chỉ cần một bên không thể chống cự được thì người tu tiên ở quốc gia đó coi như chết sạch.
Trương Bình Phàm nhìn thấy Lâm Đĩnh mặt mày xanh mét càng ngày càng khó coi, liền biết được rằng hắn đã nhận ra sự tình nghiêm trọng rồi.
-Hắc hắc sao sợ rồi à? mà cũng phải thôi cái loại nhiệm vụ chiến tranh loại này chính là nhiệm vụ chịu chết thì đúng hơn, nhưng ngươi cũng không cần sợ như thế, bình thường nhiệm vụ Hộ Quốc phải mấy trăm thậm chí hơn ngàn năm mới phát ra một lần, lần này mới có năm mươi năm đã phát ra thì chắc là cũng chưa nghiêm trọng lắm đâu, chỉ cần chúng ta cẩn thận có kế hoạch chu toàn chưa chắc là đã không thể giữ được mình.
Chuyện đã không thể tránh được thì chỉ còn cách đối mặt mà thôi, chạy trốn không phải Lâm Đĩnh chưa từng nghĩ đến, nhưng mẹ kiếp trốn đi đâu bây giờ, chỉ sợ chưa kịp chạy ra khỏi núi đã bị người ta đánh chết rồi, mà có ra được khỏi núi rồi sau đó thế nào đây? lấy chút bản lĩnh nho nhỏ của hắn có thể sinh tồn được ở ngoại giới mới là lạ, mà chưa kể chiến tranh sắp ập đến cái quốc gia này có chạy đi đâu thì cũng thế mà thôi, có khi ở lại đây còn tốt hơn, mà nghe nói cái nhiệm vụ này thưởng rất hậu đó.
Cả cuộc đời không thể lúc nào cũng trốn chạy được, có khi ta phải dũng cảm đối mặt thì mới có thể sống sót được, muốn tiền tài, muốn danh vọng, muốn thực lực, đây là một cơ hội vô cùng đúng lúc à nha, lúc này không liều mạng còn đợi lúc nào? xác định suy nghĩ trong lòng rồi Lâm Đĩnh vẻ mặt kiên định ngẩng mặt lên.
-Hắc hắn tên béo này chắc tìm ta cũng không phải chỉ để phân tích tình thế chứ, mẹ kiếp có kế hoạch gì thì phun ra đi, nhưng mà ta đây phải nói trước, ông đây chỉ có một cái mạng thôi những chuyện nguy hiểm như ném đá dò đường, xông pha giết địch, hay liều mạng dụ quái thì miễn cho ta đi nhé, ngươi tìm nhân sĩ inh hơn đi.
Trương Bình Phàm nghe thế thì chửi ầm cả lên.
-ĐCM tu vi ngươi cùi bấp nhất, những chuyện có chút nguy hiểm ngươi không làm thì ai làm, chả lẽ bắt ta với Vô Danh tự thân xông lên à, vô dụng thế thì cần ngươi làm gì chứ.
Lâm Đĩnh cũng không có vẻ gì là ngượng ngùng cười hắc hắc.
-Chính vì ta tu vi thấp bé mới không dám làm vì chỉ sợ làm hỏng đại sự của các ngươi thôi, lỡ đâu ta bị địch bắt tu vi thấp quá không chịu nổi cực hình khai ra các ngươi ra thì bỏ mẹ, tên béo ngươi và thằng cha kia tu vi cao cường có bị bắt chắc cũng không đến nỗi không chịu nổi đâu nhỉ, mà ta cũng không hẳn là hoàn toàn vô dụng đâu, các ngươi xông lên ta ở sau có thể đánh lén mà, cho dù không thể đánh lén được cũng có thể lưu lại tính mạng báo thù cho các ngươi, chiến lợi phẩm cũng cần có người thu dọn phải không? không sao không cần các ngươi bận tâm đã có Lâm Đĩnh ta đây không ngại cực khổ mà nhận lấy đâu.
Lần này tên béo đã triệt để tắt tiếng.
-Trời ạ trên đời sao lại có người vô liêm sỉ đến trình độ như thế hả trời, đậu má chuyện tốt ngươi nhận hết còn chuyện xấu đổ hết lên đầu bọn ta, thế mà thằng cha này nói ra không hề ngượng mồm, cao thủ à nha, mặt dày bà cố luôn.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK