Thổ Kỳ với Hỏa Kỳ thì hoàn hảo chỉ cần vung đại là đã biết tác dụng, còn Mộc Kỳ với Thủy Kỳ thì phiền phức hơn, hắn phải đi bắt gà sống đến thử nghiệm, Mộc Kỳ sau khi sử dụng thì con gà chạy nhanh hơn, sức lực và sinh mệnh cũng tăng lên rõ ràng, đến khi cắt cổ vẫn còn giẫy đành đạch, chỉ có sau khi uống nước do Thủy Kỳ thì nó chỉ ngáp vài cái rồi trừng mắt nhìn hắn, Lâm Đĩnh vẫn còn ôm chút hy vọng, còn cố ý bắt vài con gà mái ném vào, ấy thế một chút phản ứng cũng không có, vốn hắn cũng định tự thân thử nghiệm nhưng nghĩ đến cái vế Hủ Thi Thủy phía sau là anh chàng lại ơn ớn, thôi thì đành gom lại bỏ thêm chút rựu, định bụng thấy thằng nào ngứa mắt thì cho hắn ta làm chuột bạch vậy.
Vốn Lâm Đĩnh còn định gọi ra Kim Kỳ xem nó có tác dụng gì, nhưng cho dù có gắng sức đến đâu hắn cũng không thể nào gọi ra Kim Kỳ được, thử cả nửa ngày trời Kim Kỳ như một tiểu cô nương thẹn thùng trốn trong phòng, lù lù bất động, nửa bước không ra, Lâm Đĩnh đành chán nản buông bỏ.
Sau khi thử xong toàn bộ Ngũ Hành Kỳ thì Lâm Đĩnh cũng lâm vào tình trạng đèn hết dầu tắt, cũng may là lần trước đánh cược thắng được 30 viên Đá càn khôn Lâm Đĩnh mới dám xa xỉ dùng thử mấy lá cờ khát máu này, chỉ là nhìn lại nửa củ Huyết nhân sâm trong tay mình Lâm Đĩnh liền cực kỳ đau lòng, có đánh chết cu cậu cũng không dám thử nữa, 2/3 gia tài của hắn vì để mua cái thứ linh dược Huyết nhân sâm 1000 năm này đã một đi không trở lại, 1/3 còn lại cũng không cam lòng yếu thế, chả bao lâu sau liền nối đuôi nhau đội nón ra đi.
Lâm Đĩnh hắn từ khi đi đến cái thế giới này vốn là một kẻ nghèo kiết xác, đột nhiên chiếm được một món tiền của phi nghĩa 30 viên đá Càn khôn, cũng có thể xem là một tên thổ tài chủ mới nổi, chỉ là hắn còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác làm đại gia thì trong nháy mắt đã bị đánh hiện nguyên hình, trở lại là một tên khố rách áo ôm, cảm giác từ thiên đường xuống địa ngục như vậy làm cho tên tham tài này xém tý phát điên, cũng may thằng cha đầu đất này vẫn còn biết bên nào nặng bên nào nhẹ, nhịn đau chi tiêu bạo tay mua cái thứ linh dược giá trị cả gia tài này.
Huyết nhân sâm tên như ý nghĩa, chính là một loại linh dược cực kỳ trân quý có thể trong thời gian ngắn trợ giúp bổ xung khí huyết, Lâm Đĩnh cũng là nhờ vào nó mới dám phóng tay thử nghiệm Ngũ Hành Kỳ, hiệu quả phải nói là cực kỳ tốt, chỉ một miếng nhỏ cũng đã gần như có thể ngay lập tức bổ xung 1/10 máu huyết trong người hắn, chẳng qua cái thứ Huyết nhân sâm xa xỉ này phải nói là siêu đắt, ngoại trừ lần đầu tiên dùng thử một miếng nhỏ thử nghiệm, từ lần thứ hai hắn đã không dám xa xỉ như thế nữa, lập tức dốc sạch túi tiền mua thêm một đống dược vật bổ huyết bình thường trộn lẫn với Huyết nhân sâm gặm từ từ, hiệu quả tuy chậm một chút nhưng thắng ở cái giá rẻ.
Tuy có Huyết nhân sâm giúp bổ xung khí huyết nhưng liên tục sử dụng Ngũ Hành Kỳ khiến Lâm Đĩnh không thể không sử dụng Huyết nhân sâm bổ sung khí huyết, cuối cùng sau vài lần thử nghiệm trong tay hắn cũng chỉ còn lại nửa củ Huyết nhân sâm trân quý, nửa củ này Lâm Đĩnh cũng không dám dùng bừa, thứ này chính là đồ cứu mạng đó, Chiến tranh thí luyện sắp tới còn phải dựa vào nó mà thi triển Ngũ Hành Kỳ.
Cắn răng cắn lợi gọt thêm một lát mỏng dính Huyết nhân sâm nuốt vào, sắc mặt Lâm Đĩnh trong nháy mắt liền có thêm một tia huyết sắc, lại nuốt thêm một ít nhân sâm bình thường cộng với linh chi trăm năm hắn mới từ từ đứng dậy.
Từ lúc Lâm Đĩnh bế quan thử nghiệm Ngũ Hành Kỳ đã trôi qua ba ngày, hơi ước lượng thời gian một chút, cũng thấy đã thấy gần đến lần ước hẹn gặp mặt của cả bọn rồi, Lâm Đĩnh nghĩ một hồi rồi lập tức đi đến quảng trường trung tâm nơi ước hẹn.
Khi đến nơi Lâm Đĩnh lập tức nhìn thấy ba người bọn Trương Bình Phàm đều đã đứng chờ sẵn ở phía trước, cừu nhân gặp nhau hai mắt đương nhiên là đỏ bừng rồi.
Tên béo lập tức mở đầu công kích.
-Hắc hắc, Ta thật không ngờ mông Lâm Đĩnh ngươi lại vừa mềm vừa trắng như vậy à nha, cảm giác được nude trước mặt bàn dân thiên hạ thế nào? Ài ta cũng thật là phục chú mày thật đó!
Vô Danh:
-Hài! tên béo này ngươi thì biết cái gì, người ta đó là hiến thân vì sự nghiệp nghệ thuật vĩ đại, khỏa thân có là gì, thậm chí làm cái chuyện đó đó cũng được luôn ấy chứ!
Trương Bình Phàm:
-Ai! Quả thật là bại thần phong mỹ tục, thói đời suy đồi a!.
Lâm Đĩnh vốn nhìn thấy hai thằng một béo một gầy kia trong lòng liền bốc hỏa, hai mắt đỏ bừng, chỉ hận không thể ngay lập tức lao lên, tay đấm chấn đá, sau đó lột sạch hai con thỏ này ném vào ổ gay cho thỏa nỗi hận trong lòng.
Chỉ là “hữu tâm mà vô lực”, hai con hàng kia biết hắn có đòn sát thủ Ngũ Hành Kỳ trong người tất sẽ làm ra chuẩn bị tương ứng, dù sao người ta cũng đâu phải ngu ngu tự dưng nhảy ra cho ngươi làm thịt.
Lâm Đĩnh cố nén giận trong lòng nói:
-Hừ hừ, Các ngươi được lắm, chơi ta rất thảm, thù này ông nhớ rồi đấy!
Vốn Trương Bình Phàm và Vô Danh còn định nói gì nữa nhưng Mộng Lan đã cướp lời.
-Thôi được rồi các ngươi đừng có giỡn nữa, vào chính sự đi.
Mộng Lan vừa dứt lời thì ba người Lâm Đĩnh cũng yên tĩnh lại, lúc này Lâm Đĩnh mới chợt thấy ngoài bốn người mình ra còn có thêm một người nữa đứng bên cạnh Mộng Lan, khi người lạ mặt này bước ra Lâm Đĩnh liền giật thót cả mình, xém tý thì xoay người bỏ chạy.
Không đợi Mộng Lan giới thiệu tên lạ mặt kia liền lập tức nhảy ra, nước mắt nước mũi tèm lem, thần tình bi phẫn, chỉ về phía Lâm Đĩnh.
-Là ngươi, là tên khốn kiếp nhà ngươi, tên khốn này có hóa thành tro ta cũng nhận ra, Phàm huynh ngươi phải làm chủ cho ta! Thằng cha này chính là kẻ lần trước ép mua ép bán, lừa gạt của ta mất 30 viên Đá càn khôn, là 30 mươi viên đá Càn khôn đó hu hu!
Nghe cái giọng oang oang này Lâm Đĩnh đúng là không tài nào quên được, lần trước ở trên Thí luyện trường chính là cái tên miệng rộng xui xẻo bị mình uy bức, lừa gạt lột sạch gia tài, vốn Lâm Đĩnh cũng chỉ định hốt một mẻ lớn sau đó vỗ mông phủi đít lặn mất tích là được, biển người mênh mông tên kia có muốn trả thù thì cũng phải tìm được hắn thì mới được, ai ngờ không được bao lâu đã đụng phải chính chủ, đúng là cái số của hắn nó cũng thật, con bà nó đen!
-Cái này! Vị huynh đệ này có phải có gì nhầm lẫn ở đây hay không? Chúng ta trước đây hình như còn chưa có gặp qua nhau lần nào a!
Lâm Đĩnh chơp chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ ngu ngơ, vô sỉ phủ nhận toàn bộ, mở miệng nói láo mà mặt không đỏ, tim không gấp, chỉ tiếc là hắn gần như một lần lột sạch gia sản của người ta, cho nên không có khả năng tên miệng rộng cứ như vậy mà bỏ qua.
-Là ngươi, ta chắc chắn trăm phần trăm là ngươi, đừng có chối lúc đó không phải chỉ có mình ta ở đó, muốn tìm người đến đối chứng cũng dễ thôi, hôm nay ngươi có chạy đằng trời.
Nghe tên miệng rộng và Lâm Đĩnh dường như có vẻ quen biết nhau mà dường như còn có va chạm nữa Trương Bình Phàm liền nói.
-Khúc Bạch huynh đệ giữa ngươi và Lâm Đĩnh có hiểu lầm gì sao, có gì cứ nói ra để mọi người ở đây cùng giải quyết.
Vốn tâm tình Khúc Bạch đang rất kích động nghe được những lời đó cũng dần bình tĩnh, nhưng hai mắt vẫn rực lửa nhìn chằm chằm về phía Lâm Đĩnh, bắt đầu kể lại đầu đuôi chuyện hôm đó ở Thí luyện trường, tên khốn Lâm Đĩnh này lừa lọc, uy hiếp hắn ra sao, toàn bộ đều nói ra rõ ràng, không thêm cũng không bớt một chữ, Lâm Đĩnh ở một bên cũng có chút xấu hổ, nhưng bảo hắn nhả ra 30 viên Đá càn khôn thì có đánh chết anh chàng cũng không chịu.
Nghe được một lúc bọn Vô Danh đều đã hiểu là chuyện gì xảy ra, lập tức trừng mắt nhìn Lâm Đĩnh làm cho hắn ta hơi chột dạ, sau đó quay qua nói gì đó với cái tên miệng rộng Khúc Bạch kia, không biết bọn Bình Phàm nói gì mà tên Khúc Bạch đó lại đồng ý tạm thời không truy cứu chuyện lúc trước nữa, nhưng hai mắt khi nhìn về phía Lâm Đĩnh vẫn hừng hực lửa nóng, khiến cu cậu sởn hết cả da gà.
Cũng may cuối cùng cũng không có xảy ra tình cảnh một tên miệng rộng cầm dao bầu truy sát một tên lừa đảo, Lâm Đĩnh âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu mà bây giờ bắt hắn trả lại 30 viên Đá càn khôn thì chỉ sợ có bán hắn đi cũng chả đến giá đó, với lại đá Càn khôn đều bị hắn dùng mua linh dược hết rồi còn đâu, có muốn trả cũng không được.
Danh Sách Chương: