Nhưng sau khi nhìn đồng hồ Bố Nghiêu lập tức tỉnh ngủ, chiều rồi, lão đại nhà cậu luôn ở đây hay mới về?
Có rất ít cơ hội có thể lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú của lão đại, Bố Nghiêu làm càn đánh giá, ánh sáng trong mắt ngăn cũng không ngăn được.
Nhìn kỹ hốc mắt của Diêu Vũ Lâm có chút thâm đen, nhất định là công tác quá mệt nhọc, nghỉ ngơi không tốt. Sau khi cậu cẩn thận quan sát, lão đại nhà cậu cơ bản chính là người cuồng công tác, cả ngày không phải xem văn kiện thì là mở cuộc họp, có lúc rảnh rỗi giải trí mục tiêu cũng là chọc cậu
Bố Nghiêu dần dần phát hiện, từ khi cậu sinh trận bệnh này, có rất nhiều việc khó tin đã xảy ra. Chẳng hạn như, Diêu Vũ Lâm hạ lệnh hạn chế chuyện ăn uống của cậu, quản lý lại phòng bếp. Lại chẳng hạn như, Diêu Vũ Lâm nói chuyện với cậu, đau cùng cậu, càng ôn nhu hơn so với trước đây, mỗi ngày đều dùng vẻ mặt ôn hòa với cậu, cũng sẽ không miễn cưỡng chọc cậu.
Trong một phút nào đó, Bố Nghiêu cảm thấy mình đã đạt đến đỉnh miêu sinh, ngoại trừ việc bị quản về ăn uống, còn những cái khác đều trải qua tốt đẹp.
"Tiên sinh, chuyện cắt nóng chân này cứ giao cho ta, có lúc mèo con sợ cắt móng trong lúc vô ý sẽ cào người". Quản gia kinh hồn táng đảm nhìn chằm chằm tay Diêu Vũ Lâm, ông sợ Diêu Vũ Lâm bị giã, sau đó giận dữ ném mèo đi.
Diêu Vũ Lâm đem Bố Nghiêu đặt ở trên đùi, nắm lấy móng cậu, điềm nhiên nói "Bố Bố sẽ không cào người"
Quản gia vẫn không yên tâm, "Muốn ta lấy túi tắm mèo cho ngài không?"
"Không cần đâu, Bố Bố ngoan nhất, đúng không?" Diêu Vũ Lâm dùng khuông mặt mỉm cười, trêu đùa Bố Nghiêu.
Bố Nghiêu nhìn thấy nụ cười của lão đại làm thất điên bát đảo, cào người gì đó căn bản không nằm trong phạm vi suy xét, lão đại tốt như vậy sao cậu có thể cào được.
Bộ dáng Diêu Vũ Lâm cắt móng, cũng chuyên tâm giống như đang xem hợp đồng, động tác nhẹ nhàng làm Bố Nghiêu cảm thấy hắn căn bản không nhúc nhích, nhưng móng chân rất nhanh đã được cắt xong.
"Bố Bố thật ngoan." Diêu Vũ Lâm xoa xoa cằm Bố Nghiêu.
Được lão đại khen, trong lòng Bố Nghiêu liền si ngốc cười.
Buông bấm móng tay, Diêu Vũ Lâm lại cầm lấy bàn chải đánh răng, cắt móng lại đánh răng Bố Nghiêu không thể không cảm thán, kỹ thuật của lão đại nhà cậu còn chuyên nghiệp hơn so với người chăm sóc thú cưng ngoài tiệm.
Quản gia một bên vừa kinh ngạc vừa có chút cao hứng, ông lần đầu tiên thấy mèo ngoan như vậy. Từ phương diện này xem ra, mèo này rất thích hợp cho Diêu Vũ Lâm nuôi, nếu là đổi lại là con khác, lãnh diễm cao quý, không chừng đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà.
Bố Nghiêu được phục vụ thiếu chút nữa ngủ mất, cậu đang mơ màng bỗng nhiên bị Diêu Vũ Lâm đặt lên bàn. Cậu đi quanh bàn muốn nhảy xuống, nhưng bàn lại quá cao, cậu không nhảy được.
Ngay sau đó, có người hầu bưng một cái nồi vào, chỉ một lát sau, trên bàn đã có nồi lẩu thơm ngon và đầy đồ ăn.
Hai mắt Bố Nghiêu tỏa ra ánh sáng, hôm nay ăn lẩu a, cậu thích nhất là ăn lẩu.
Cậu vừa muốn nhào lên đã bị Diêu Vũ Lâm đè lại. "Mày chỉ có thể ăn một chút."
Một chút cũng được a, có là được rồi! Lão đại sao còn ấn cậu nữa?
Quản gia làm một ít thức ăn đẩy đến trước mặt Bố Nghiêu "Bố thiếu gia, ngươi đợi một chút ta lột thịt cua cho ngươi ăn."
Bố Nghiêu nước miếng sắp chảy xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tay quản gia, nhìn con cua mập mạp bị lột ra chỉ còn lại xác, thịt cua lại tươi ngon đầy đặn, từ xa đã ngửi thấy mùi hương của gạch cua.
Quản gia nhìn Diêu Vũ Lâm, Diêu Vũ Lâm buông Bố Nghiêu ra "Cho nó ăn trước đi."
Vì không để buổi tối ngày hôm đó lại tái diễn, quản gia chỉ lột một con cua nhỏ gắp them vài món khác, gom đủ một đĩa nhỏ cho Bố Nghiêu.
Bố Nghiêu ăn ăn, càng ăn càng không đủ, ăn xong còn nhìn đĩa mình, nghiêng đầu xem trong chén Diêu Vũ Lâm.
"Mày không thể ăn nữa."
Bố Nghiêu ngoan ngoãn nằm xuống, hai chân vô cùng quy củ gác ở trên bàn, ánh mắt dao động nhìn nhìn chén Diêu Vũ Lâm, cuối cùng dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía Diêu Vũ Lâm, bày ra bộ dáng bán manh với hắn.
"Bán manh cũng vô dụng."
Bố Nghiêu chưa kịp meo một tiếng, đã bị Diêu Vũ Lâm hạ bàn xuống, lúc này cậu muốn với cũng với không tới, chỉ có thể ngửi mùi mà thôi.
"Xem ra Bố thiếu gia còn chưa no."
Quản gia cúi đầu nhẫn cười, Diêu Vũ Lâm lại làm như không thấy cậu vẫn từ tốn ăn.
Bố Nghiêu xoay quanh chân Diêu Vũ Lâm có lúc đứng lên ôm lấy cả chân. Lúc này, Diêu Vũ Lâm chỉ biết cúi đầu nhìn qua, nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó quay lại đi tiếp tục làm lơ cậu.
Cậu thất sủng rồi, nội tâm Bố Nghiêu khóc ròng.
Đến khi đồ ăn bị tiêu diệt gần hết, Diêu Vũ Lâm mới nhớ tới ôm cậu. Bố Nghiêu buồn phiền nhìn Diêu Vũ Lâm. Tuy rằng cậu biết Diêu Vũ Lâm vì muốn tốt cho cậu, nhưng oán niệm không được ăn đồ ngon cứ luôn quanh quẩn trong đầu cậu.
"Ngươi là heo sao? Thèm ăn như vậy."
Cậu không phải heo!
Bố Nghiêu cúi đầu, không nhìn hắn, chỉ chừa cho hắn một cái cái ót.
Diêu Vũ Lâm buồn cười nâng cằm cậu lên, để cậu ngẩng đầu "Tao cho mày ăn miếng cuối cùng."
Hả? Còn có thể ăn một miếng cuối cùng sao?
Mắt Bố Nghiêu trừng lớn, lòng tràn đầy chờ mong nhìn hắn, nhưng không hề thấy đồ ăn đưa đến, chẳng lẽ lão đại lừa cậu.
Diêu Vũ Lâm bỗng nhiên để sát vào, hôn Bố Nghiêu một cái "Có cảm nhận được hương vị hương vị đồ ăn không? Vậy tính là ngươi đã ăn qua."
Vừa mới đã xảy ra chuyện gì?
Bố Nghiêu không nhúc nhích, giống như vị hóa đá, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi.
Lâm ca hôn cậu!
Bố Nghiêu hai mắt tối sầm, đầu nghiêng qua, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
"Bố Bố!" Diêu Vũ Lâm lập tức đứng lên "Mau kêu bác sĩ."
Tác giả có lời muốn nói: Bố Nghiêu: Biểu diễn một khúc qua đời.