Beta: @-Jenny-
Diệp Lôi hét một tiếng thảm thiết, trong phòng ngoại trừ Diêu Vũ Lâm ai cũng đều cúi đầu, coi như chưa nhìn thấy gì.
Có lẽ do tiếng Diệp Lôi kêu quá thảm thiết, Bố Nghiêu đang mơ màng giật mình kinh ngạc run run.
Diêu Vũ Lâm buông lỏng tay, điếu thuốc lá rơi trên mặt đất. Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Diệp Lôi "Ngại quá, gạt tàn thuốc trong nhà không đủ dùng."
Lúc hắn nói lời này không hề chớp mắt, nhưng chỉ cần không phải người mù, nhìn đến Diêu Vũ Lâm đều hiểu rõ ràng cậu ta là cái gạt tàn thuốc.
Diệp Lôi che lại mu bàn tay, kinh hồn "Diêu tiên sinh, anh, anh đây là vì cái gì? Cho là anh che chở cho quản gia, cũng không cần tàn nhẫn với tay tôi như vậy!"
"Bố Bố sẽ không cào người." ánh mắt Diêu Vũ Lâm bỗng nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm Diệp Lôi làm cậu ta sởn tóc gáy.
"Cái.. cái gì?"
"Ta đưa tay cho nó, nó đều không cào, sao lại không cẩn thận cào ngươi?" Diêu Vũ Lâm rũ mắt nhìn Bố Nghiêu, nhẹ nhàng vuốt ve "Bố Bố sẽ không cào người, nếu nó cào ngươi, nói cách khác ngươi không xứng làm người."
Lão đại! Ta không nhìn lầm ngươi a!
Bố Nghiêu trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt liền trào ra. Quá mất mặt, cậu không muốn khóc, chắc là vì tác dụng của thuốc kia, từ khi trở về đến giờ nhịn không được nữa.
Diêu Vũ Lâm vốn dĩ tính cào cào cằm Bố Nghiêu, nhưng nâng đầu Bố Nghiêu lên lại cảm thấy trên tay ướt nước. Ý. Trong lòng chấn động, nâng cằm Bố Nghiêu lên, nhìn cẩn thận.
Lúc trước huấn luyện Bố Nghiêu chơi lâu đài mèo, cũng chưa thấy nó khóc như vậy. Hiện tại khóc ra thế này, có thể thấy là cực kỳ ủy khuất.
Tuy rằng không biết Bố Nghiêu rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, Diêu Vũ Lâm vẫn cảm thấy trong lòng nhói đau. Hắn giữ mèo nhỏ trong lòng, sao lại có thể để cho nó chịu ủy khuất vì người khác.
Hắn ngẩng đầu, hướng quản gia ra lệnh, "Người này, xử lý một chút."
"Dạ, tiên sinh." Quản gia gật đầu, "Đem người mang ra ngoài."
Diệp Lôi thấy thế quá hoảng loạn, giãy giụa muốn tháo chạy, nhưng hắn đã bị vệ sĩ hai bên cùng chế trụ, căn bản không chỗ nào dùng sức được.
"Diêu tiên sinh! Anh sao có thể tin tưởng một con súc sinh mà không tin tôi!"
Khi Diệp Lôi bị kéo ra ngoài cửa, giọng hắn còn quanh quẩn trong phòng khách.
Diêu Vũ Lâm mím môi, cầm di động bấm một dãy số "A Đinh, trong vòng một ngày, phong sát tài sản Diệp Lôi. Từ nay về sau trong giới không có người này, Kim Thị cũng không thích hợp cho cậu ta trú ngụ. Hiểu không? Tôi mặc kệ cậu dùng biện pháp gì."
Xử lý xong Diệp Lôi, bác sĩ cũng vừa chạy tới Diêu gia, khẩn cấp kiểm tra tình trạng Bố Nghiêu, bác sĩ càng xem càng cau mày, giống như gặp đề toán khó giải.
"Nó làm sao vậy?"
Bác sĩ cầm lấy ống nghe "Kỳ thật cũng không có vấn đề gì lớn, chính là bị mê man. Lượng thuốc mê quá lớn, nếu trâu dùng thì đủ, còn cho mèo dùng, quả thực.."
Bác sĩ nhìn Diêu Vũ Lâm liếc mắt một cái, không dám nói, ông là do bác sĩ riêng của Diêu gia giới thiệu tới. Tuy rằng không quen, cũng không hiểu biết thương nghiệp, nhưng đối với Diêu Vũ Lâm cũng nghe vài chuyện. Người này tính tình bất định, thủ đoạn kinh doanh càng là ngoan tuyệt, tóm lại chính là chủ nhân không thể chọc vào.
Ông than tiếc, một con mèo đáng yêu như vậy, sao có thể hạ thủ? Nhưng ông muốn giữ bát cơm, cũng không thể đối với chủ nhân có gì nghi ngờ.
Ngay khi nghe được chữ mê man, thuốc mê, Diêu Vũ Lâm mặt liền lạnh xuống "Nó sẽ tiếp tục như vậy bao lâu?"
"Quá một ngày sẽ khôi phục, chờ dược tính hoàn toàn tiêu tan sẽ trở lại bình thường. Tôi vừa mới kiểm tra cho cậu ấy, thân thể vẫn khỏe mạnh, liều thuốc lớn như vậy không lưu lại di chứng cũng là rất khó."
"Được rồi."
Ánh mắt Diêu Vũ Lâm hướng quản gia một cái, quản gia lập tức gật đầu, đưa bác sĩ đi xuống lấy tiền khám bệnh.
Bố Nghiêu nằm trong lồng ngực Diêu Vũ Lâm, hôn mê ước chừng mười giờ, suốt thời gian ấy Diêu Vũ Lâm ôm cậu không rời tay, trừ những lúc đi vệ sinh.
"A Đinh, ngày hôm qua người kia đã không dùng hắn, ngươi đi an bài một chút."
Lão đại nói chuyện về ai vậy a?
Bố Nghiêu giật giật thân mình, chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn trong phòng, móng vuốt dẫm vài cái, không có sai, là đầu gối lão đại.
Giây tiếp theo, cậu đã bị Diêu Vũ Lâm bế lên, giơ trước mắt "Rốt cuộc đã tỉnh? Còn dám chạy loạn không?"
Cậu sai rồi, cậu không bao giờ chạy loạn nữa.
Bố Nghiêu chột dạ che tầm mắt, nhưng là Diêu Vũ Lâm vẫn giơ cậu lên, muốn cậu đối diện. "Sai rồi không xin lỗi?"
"Meoooo.."
Diêu Vũ Lâm vẫn không buông tha, xụ mặt hỏi "Còn dám tái phạm không?"
"Meo!"
Diêu Vũ Lâm nhướng mày "Còn dám?"
"Meo.. meo." Đánh chết cậu cũng không dám.
Diêu Vũ Lâm bị bộ dáng của cậu làm cho tức cười, rốt cuộc chịu không được ôm cậu vào lòng "Lại chạy loạn liền đem mày ăn, khỏi cho người khác khi dễ."
"Tiên sinh, vừa rồi Đinh trợ lý điện thoại tới, hỏi ngài có muốn đến công ty hay không?" Quản gia đứng ở cửa không có tiến vào, cứ ở cự ly xa như vậy hỏi thăm.
Diêu Vũ Lâm lúc này tâm tình đã tốt lên, thuận tiện hỏi một câu "Cậu ta vì sao không trực tiếp tới hỏi tôi?"
Quản gia mỉm cười đáp "Đinh trợ lý sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi."
Ai cũng biết Diêu Vũ Lâm đang nổi nóng, nào dám ngay lúc này chọc hắn? Chỉ có quản gia nhiều năm đi theo Diêu Vũ Lâm, nên còn có vài phần can đảm đối diện.
"Nói với cậu ta, tôi đi." Diêu Vũ Lâm ôm Bố Nghiêu đứng dậy "Chuẩn bị xe."
"Khoan đã."
Quản gia vừa muốn xoay người xuống lầu, liền lại bị Diêu Vũ Lâm kêu trở về "Tiên sinh, ngài còn có gì phân phó?"
Diêu Vũ Lâm hơi suy tư "Trên xe chuẩn bị thêm một cái đệm nhỏ."