• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: -Jenny-

Nhưng lúc này lại có một trận âm thanh không hài hòa đánh vỡ ngay tốt đẹp này, Bố Nghiêu bất mãn mở mắt ra, liền thấy một nam sinh mảnh khảnh hùng hổ đi vào trong tay còn cầm một con mèo hoa.

"Xú đáng chết, các người mau trị cho nó, nếu trị không hết tôi cũng không cần nó."

Nam sinh che mũi lại, đem mèo hoa ném lên giường bệnh, sau đó lui ra phía sau tản bộ giống như đang trốn ôn dịch.

Mèo hoa bị quăng ngã không nhẹ, nó thấp thấp meo một tiếng, đầu chậm rãi nâng lên, có thể là quá yếu cuối cùng không thể giãy giụa được nữa nằm ở trên giường bệnh, mở miệng hô hấp khó khăn.

"Ngươi không biết cố gắng nhanh khoẻ lại, tao liền mặc kệ mày, vứt mày đi."

Nam sinh chán ghét trừng mắt nhìn mèo hoa "Cũng không biết nên phân loại rác ướt hay là rác khô."

Người như vậy cũng xứng nuôi miêu? Trong lòng Bố Nghiêu hừ lạnh.



Quản gia thấy thế, nhíu mày "Vị tiên sinh này, mèo bị bệnh thì trị là được rồi, cũng không phải nó muốn bị bệnh, cậu hà tất phải hung dữ với nó như vậy?"

"Mèo là của tôi, muốn làm thế nào là chuyện của tôi. Lão tiên sinh à, ông vẫn nên quản tốt mèo nhà mình đi."

Nam sinh nhìn quản gia ăn mặc xa xỉ, thái độ không kiêu nhạo như đối với hộ sĩ, nhưng cũng mang theo thái độ không ai bì nổi.

Nhân viên bên cạnh sôi nổi lắc đầu "Lại là cậu ta, cậu ta tới đây rất nhiều lần, lúc trước còn mang theo con mèo khác, mỗi một con mèo trong tay cậu ta đều không có kết cục tốt, các người nói có phải cậu ta ngược đãi mèo."

"Cậu ta ngược hay không ngược, chúng ta cũng không có chứng cứ, bất quá tám chín phần những con mèo lúc trước không phải bị cậu ta ném thì cũng bị ngược chết."

Hóa ra người này chỉ được thanh danh bên ngoài, có một người chủ như vậy, con mèo hoa kia thật đáng thương.

Quản gia nghiêm mặt nói:

"Nếu cậu không thể yêu quý chúng nó, không bằng đừng nuôi."

"Ha, tôi nói này lão tiên sinh, ông là người nào thế?"

Nam sinh bỗng nhiên dừng lại tầm mắt lướt qua quản gia, nhìn vào Bố Nghiêu, trong chốc lát lại kinh hô lên "Tiểu gia hỏa, ngươi còn sống sao"

Nam sinh vừa nói chuyện vừa tiến lên, quản gia liền nhanh chóng bước về phía trước che chắn "Vị tiên sinh này, cậu muốn làm gì?"

"Đây là mèo của tôi."

Nam sinh nói quá đương nhiên làm Bố Nghiêu thừ người ra nhìn cậu ta, mình khi nào lại là mèo của cậu ta?



Lúc này quản gia vẫn dùng ngữ khí lễ phép nói "Chỉ sợ cậu đã lầm, đây là mèo của tiên sinh nhà tôi"

Nam sinh nghi ngờ đánh giá Bố Nghiêu, khi nhìn vào phía bên phải cái cổ không hề do dự nói "Nó chính là mèo của tôi, phía bên phải cổ của nó chó một nhúm lông ngắn, tôi vừa liếc mắt đã có thể nhận ra."

Bố Nghiêu bỗng nhiên nhớ tới Diêu Vũ Lâm cũng từng nói qua, phía bên phải cổ cậu có một nhúm lông ngắn. Chẳng lẽ trước khi mình trọng sinh, con mèo này thật sự do nam sinh này nuôi?

Quản gia mặt không đổi sắc, mỉm cười nói:

"Trùng hợp sự rất nhiều, vừa lúc mèo tiên sinh nhà tôi cũng là thế này."

"Không có khả năng, không thẻ vó việc như vậy, khối da này của nó là do bị phỏng, nên lông mới không dài ra được."

Quản gia vẻ mặt nghiêm lại:

"Phỏng?"

Nam sinh nhận thấy mình đã mất khống chế, nhanh chống nói thêm "Là do nó ham chơi mới bị phỏng, sau đó cũng do nó quá bướng bỉnh, bỏ nhà ra đi, tôi cũng đã tìm nó rất lâu."

Đối với những lời cậu ta mà nói, một chữ Bố Nghiêu cũng không tin. Nếu mèo thật sự là của cậu ta, cũng có thể là bị cậu ta vứt bỏ, lưu lạc đầu đường bị bỏ đói đến chết, sau đó hồn mình lại đúng lúc nhập vào trong cơ thể mèo.

"Nếu ông không tin thì để tôi ôm một chút sẽ biết, vật nhỏ nghe lời tôi nhất."

Quản gia hành động trước cậu ta một bước, ôm Bố Nghiêu lên:

"Hộ lý đã làm xong rồi, chúng tôi về trước. Vị tiên sinh này mời cậu tự trọng."

Nam sinh còn muốn đuổi theo, nhưng trước nay quản gia mang theo Bố Nghiêu ra cửa đều có bảo tiêu hộ tống, hai người bảo tiêu thân cường thể tráng như hai môn thần đứng trước mặt cậu ta.

Nam sinh không dám đuổi theo những vẫn luôn nhìn theo Bố Nghiêu bị quản gia bế lên xe, xe xuất phát cậu ta còn chưa rời đi.

Trở về biệt thự, Diêu Vũ Lâm đã sớm chờ ở bàn ăn cùng Bố Nghiêu ăn cơm trưa. Nhìn thấy Bố Nghiêu chạy về phía hắn, ngăn không được khóe miệng giơ lên khom lưng ôm Bố Nghiêu vào lòng.

"Thế nào? Kiểm tra bình thường hết không?"

"Thân thể Bố thiếu gia rất khỏe mạnh."

Quản gia gật đầu, đối với chuyện ở bệnh viện không hề có ý định đề cập đến.

Bố Nghiêu trong lòng cũng rõ ràng, quản gia không muốn Diêu Vũ Lâm phiền lòng. Cậu cũng không dám nghĩ, nếu biết chủ cũ nhà mình trở về tìm không biết lão đại nhà cậu sẽ có phản ứng gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK