Beta: @-Jenny-
Bố Nghiêu nhớ lại các minh tinh điện ảnh nổi danh, cô gái này dường như không phải trong giới giải trí, nhưng diện mạo cùng dáng người không hề kém cạnh. Hơn nữa xem cách ăn mặc này, bộ lễ phục dạ hội màu đen hở ngực, có chút điệu đà nhưng không quá suồng sã, có lẽ là một đại tiểu thư.
Ánh mắt cô gái nghiêng nghiêng nhìn Diêu Vũ Lâm, hai người đứng chung một chỗ đẹp như Kim Đồng Ngọc Nữ, cả hai hôm nay lại đều lấy màu đen làm chủ đạo trên trang phục, nên càng thêm nét tương đồng.
Về sau, nếu lão đại có thê tử chắc sẽ là bộ dáng như thế này.
Bố Nghiêu cảm khái vô hạn, trong lúc nhất thời tâm tình thêm phức tạp.
"Ngại quá, tôi không khiêu vũ." Diêu Vũ Lâm nâng ly rượu hướng về phía cô gái như xin thứ lỗi, thái độ cực kỳ hiền lành.
"Thật đáng tiếc, xin lỗi đã quấy rầy Diêu tiên sinh." Cô gái cười cười nhưng trong mắt có mấy phần mất mát, xoay người đi tìm mục tiêu khác.
Lão đại vậy mà cự tuyệt lời mời khiêu vũ của tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, chẳng lẽ hắn muốn sống kiếp độc thân sao?
Một lát sau, người tham gia vũ hội lục tục đều tới, rất nhiều người đến kính rượu Diêu Vũ Lâm, trong đó có một người không biết là đại gia công ty nào, trực tiếp ngồi xuống đối diện Diêu Vũ Lâm, hai người trao đổi chuyện gì đó. Chỉ tiếc là ồn quá, Bố Nghiêu nghe không rõ ràng lắm bọn họ đang nói cái gì.
Khả năng là lão đại thảo luận hợp đồng quan trọng nào đó.
"Mèo nhỏ, sao mày lại ở đây?"
Bố Nghiêu không kịp quay đầu, trong nháy mắt đã bị ôm lên, ngước lên nhìn cậu nhất thời choáng váng.
Haizz, gia hỏa này thật là âm hồn bất tán.
Diệp Lôi cười tủm tỉm vuốt ve đầu Bố Nghiêu "Tao chính là chủ nhân trước kia của mày, mày nhìn tao với ánh mắt này là có ý gì?" Đang nói, đầu ngón tay cậu ta đột nhiên phát lực, siết chặt đuôi mèo.
Bố Nghiêu đau đớn kêu lên.
Gia hỏa này thật biến thái, ngược đãi động vật thành quen!
"Hư!" Diệp Lôi ôm mèo con vờ nựng, "Không đau hả, Diêu tiên sinh sao lại đưa mày tới vũ hội?"
Bố Nghiêu giãy giụa muốn chạy trốn khỏi vòng tay của cậu ta, nhưng lực bất tòng tâm, bị Diệp Lôi gắt gao ấn ở trong lồng ngực.
"Ta biết rồi, là mày trốn vào trong xe để ra ngoài." Diệp Lôi cúi đầu muốn nựng Bố Nghiêu, cậu ghét bỏ nâng móng vuốt lên, nhằm ngay trên mặt, in xuống một dấu ấn nhỏ.
Diệp Lôi nhất thời liền đen mặt, một tay bóp sau cổ Bố Nghiêu, treo cậu giữa không trung. "Tao sẻ giết chết mày, đừng tưởng theo Diêu Vũ Lâm là leo cao, chờ tao trả mày cho Diêu tiên sinh, hắn sẽ quăng mày ra ngoài."
Bố Nghiêu thực sự hoảng sợ, không chỉ là vì mình đang ở trong tay kẻ xấu xa này, mà còn là vì cậu ta cứ một hai muốn gây chủ ý với Lâm ca.
Đằng xa kia, Diêu Vũ Lâm bị mọi người vây quanh ở trung tâm, căn bản không chú ý đến góc này phát sinh sự tình.
Diệp Lôi lặng lẽ liếc liếc mắt về hướng Diêu Vũ Lâm, xoay người đem Bố Nghiêu ra đại sảnh. Bọn họ đi qua một hành lang thật dài, Bố Nghiêu giãy giụa mệt mỏi, tứ chi đều vô lực rũ xuống.
Diệp Lôi mở cửa một căn phòng, bên trong có vài tầng rương gỗ giống như là kho hàng. Cậu ta cách mặt đất một khoảng xa, tùy tiện nắm Bố Nghiêu ném đi như ném một tờ giấy, cậu ngã thật mạnh trên mặt đất, còn lăn hai vòng đụng vào một cái thùng giấy.
"Hiện tại để mày sống còn hữu dụng."
Bố Nghiêu gian nan bò dậy, cảnh giác trừng mắt nhìn Diệp Lôi, cái đuôi cao cao nhếch lên, toàn thân đều chợt gai ốc.
Tên cặn bã này rốt cuộc muốn làm sao?
Diệp Lôi cười lạnh một tiếng, bang một tiếng đóng cửa lại. Bố Nghiêu tưởng rằng cậu ta sẽ nhốt mình ở đây đến chết, liều mạng đi cào cửa, cào đủ cách đều không làm nên chuyện gì.
Yên tĩnh trong chốc lát, liền nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Bố Nghiêu vội vàng lui ra phía sau, nhìn thẳng cửa như lâm đại địch.
Cửa mở ra, tiến vào vẫn như cũ là Diệp Lôi, cậu ta đi ra ngoài một chuyến, trở về trên tay có thêm một cái hộp nhựa. Hắn mở lớp plastic đóng gói, lấy ra một ống tiêm.
Bố Nghiêu cố áp chế chân mình run rẩy, lộ ra răng nanh, hung hăng kêu một tiếng.
"Đừng sợ, mèo nhỏ, chỉ là muốn cho mày ngoan một chút, phối hợp với tao chút."
Diệp Lôi từng bước một tới gần, ngón tay cái ấn ống tiêm một chút, dịch thể trong suốt từ kim tiêm chảy ra. Diệp Lôi động tác thực nhanh chóng, một phen đè lại Bố Nghiêu, mắt thấy kim tiêm liền đã tới gần mông cậu.
"Meoooo!"
Bố Nghiêu dùng hết sức lực cũng không thể thoát khỏi cánh tay như gông cùm xiềng xích của Diệp Lôi, lợi dụng một lúc cậu ta bất cẩn, móng vuốt vươn ra, hung hăng cào lên cánh tay Diệp Lôi, để lại ba đường máu.
Diệp Lôi hít ngược một hơi khí lạnh, cùng lúc đó cậu ta cũng đem kim tiêm ấn xuống. Theo ống tiêm đẩy mạnh, Bố Nghiêu từng chút không còn khí lực, chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, tiếng mèo kêu cũng trở nên yếu ớt, nếu không kề sát tai thì không thể nghe thấy.
Diệp Lôi che lại cánh tay đứng lên, nhìn Bố Nghiêu đá một chân. "Lúc này mới biết nghe lời."
Nằm trên mặt đất Bố Nghiêu hơi thở thoi thóp, tựa như sắp chết, mặc cậu ta lăn lộn thế nào đều không có sức lực phản kháng. Cậu nuốt nước mắt, không để nó rơi xuống.
Cậu còn có thể nhìn thấy lão đại không?
Diệp Lôi ngay sau đó lại ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông dài của Bố Nghiêu "Lúc này mới ngoan, trước kia mày rất biết lấy lòng tao, tao liền lấy tàn thuốc dạy bảo mày, mày cũng không cào tao giống như trước kia thì thật tốt."
Tốt cái đầu quỷ nhà ngươi! Hèn gì trên cổ cậu có một nhúm lông ngắn, nguyên lai thật sự có liên quan đến kẻ xấu xa này.
"Diêu tiên sinh nuôi dưỡng mày tốt thật, nuôi còn tốt hơn cả tao, tao có hơi hoó hận đã ném mày đi." Diệp Lôi nắm Bố Nghiêu lên, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực "Chúng ta nên đi tìm chủ nhân đương nhiệm của mày."
Trong vũ hội, Diêu Vũ Lâm đang cùng đối tác bàn bạc chi tiết hợp đồng, lúc này di động bỗng nhiên vang lên "Xin phép, tôi có điện thoại."
Đối phương cười theo "Ngài cứ tự nhiên."
"Chuyện gì?"
Đầu dây bên kia giọng quản gia vội vàng vang lên "Tiên sinh, không thấy Bố thiếu gia."
Tác giả có lời muốn nói: Chúng ta lập tức trở về!