Chương 14: Nghiệt duyên
Mỹ nhân như nụ hoa chớm nở, mắt mũi ửng hồng thập phần kiều diễm, e lệ mà trốn sau lưng lang nhân trong mộng của mình. Cơn máu nóng vọt lên đầu, sự tức giận giống như lửa lan nhanh trên cánh đồng khô. Khiến Kiều nương tử vốn xinh đẹp ngạo kiều đến động lòng, giờ phút này lại hóa thân thành sư tử cái Hà Đông, muốn lao tới, xé rách mặt kẻ thứ ba dám cướp đi tình lang của nàng.
- Con hồ ly ranh con, mới có mấy tuổi đã dám đi quyễn rũ nam nhân. Không biết xấu hổ! Xem ta có xe rách bản mặt giả dối của ngươi ra không?
- Ngươi đang làm cái gì? Nàng ý là chính thê của ta.
- Chính thê? Nghiêm quỷ y tân hôn bao giờ nào có ai biết. Cái loại chính thê nào mà không thể để cho người ngoài biết? Chàng tưởng lừa ta dễ lắm sao? Con tiện nhân kia, mau cút ra đây cho lão nương.
- Nghiêm lang, ta biết chàng còn yêu ta. Chỉ là lúc này chàng chưa thể tha thứ cho lỗi lầm của ta khi đó. Ta có thể chờ đợi năm năm tháng tháng dài đằng đẵng, chờ tới khi chàng chịu tha thứ và quay lại với ta. Nhưng nếu để cho con hồ ly này chiếm vị trí của ta thì đừng có mơ!
Trong tiếng gào thét đau lòng của Kiều nương tử là nỗi ai oán không cam lòng. Vừa khóc nàng ta vừa không ngừng cố gắng trảo móng sắc về phía nữ nhân đứng phía sau tình lang.
- Con tiện nhân kia, có nghe thấy ta nói gì không? Hôm nay lão nương ta không cào nát được cái mặt thủy tính dương hoa(3) của ngươi, đừng trách ta về sau không chừa đường sống cho thân gia mẹ đẻ nhà ngươi. Các ngươi dù đến nơi nào trên lục địa này cũng chỉ có cùng đường mạt lộ, không chốn dung thân mà thôi.
Kiều nương cứ nghĩ đối thủ chỉ là một con hồ ly nhỏ, không ngờ tới lại bị tấn công tới hoa mắt chóng mày. Thân pháp của nàng ta không thuộc một loại công pháp nào cả, hoàn toàn như một bản năng của một con thú phát cuồng tới điên loạn. Cào, cấu, cắn, xé, đấm, đạp, giật tóc, cái gì có thể dùng được liền dùng, tuyệt không có nửa phần buông tha. Ánh mắt lãnh lệ, khí thế liều chết đến bất kì ai nhìn thấy cũng phải run sợ.
Chuyên mục hai nữ nhân xinh đẹp đánh nhau vì tranh giành một lão già mặt đầy đồi mồi với nếp nhăn, nhanh chóng thu hút người xung quanh tập trung quan hí (4). Ai nấy đều nhìn chòng chọc lão cô gia mong tìm ra điểm bất phàm. Đáng tiếc lại chả nhận ra được điều gì. Ngó sang bên còn lại, chỉ thấy đây một quyền, kia một trảo, máu văng ba thước, xem thôi cũng xoắn cả đít lại.
Đánh tới mệt lả, An thở hồng hộc mà bò dậy. Trước khuôn mặt đầu heo đầy vết tím bầm cùng kinh ngạc tới há hốc mồm của Kiều nương tử, nàng thật sự vô cùng, vô cùng hả hê. Đã bao lâu những uất nghẹn này mới được giải phóng, trái tim chứa đầy giận dữ cũng dần nguôi ngoai.
- Một nữ nhân như ngươi, cả người ăn mặc lộng lẫy quý khí, nhưng mở mồm đều là chửi rủa, nhục mạ người khác. Quả thật không thể không khiến người khác rửa mắt mà nhìn. Quả là một bãi phân sống, dù có đắp vàng dán bạc lên thì vẫn bốc mùi tứ phương.
- Ngươi ... hỗn láo.
- Thì đã sao! Ta sợ ngươi chắc? - An nhếch mép cười - Ngươi muốn tính sổ nhà mẹ đẻ ta? Mời! ... Sau khi ngươi làm vậy xong, cả lục địa này đều sẽ biết Kiều nương tử đây theo đuổi một lão già gần trăm tuổi không thành, liền không danh không phận giận cá chém thớt lên nhà mẹ đẻ phu nhân người ta. Một kẻ như ngươi đã từng phản bội ý trung nhân của chính mình, không biết xấu hổ còn đòi người ta phải tha thứ. Liêm sỉ vứt cho chó ăn rồi sao? Nếu đổi lại lão ta bán ngươi vào kỹ viện mặc kẻ khác lăng nhục, chờ ngươi được chuộc ra rồi, quay lại xin ngươi tha thứ, ngươi bỏ xuống được sao? - Không để ý lão cô gia mặt mũi trắng bệch, chỉ thấy Kiều nương hoảng hốt khẽ run rẩy, An thừa thế mà xông lên.
- Dù chỉ là một tấm ván gỗ, khi đã bị đóng đinh vào, một khi rút ra cũng vẫn còn lỗ hổng, huống chi là tim con người làm bằng máu và thịt. Kẻ đã phản bội không có quyền được đòi hỏi tha thứ. Ngươi lại một mực dùng mọi thủ đoạn để bám riết. Ngươi dựa vào cái gì để tự tin là người ta vẫn yêu ngươi?
- Ha ha. Con ranh con, ngươi nói thì hay lắm, rốt cuộc cũng chả hiểu gì. Đừng có không biết sống chết mà khua môi múa mép trước mặt ta. Dựa vào cái gì? Ta dựa vào hắn từng theo đuổi ta năm năm, từng thề non hẹn biển mãi không xa rời, từng vì muốn bỏ trốn cùng ta mà bị đánh tới da tróc thịt bong cũng không buông không bỏ. Dựa vào ta biết tất cả về hắn, còn ngươi thì không. Ha ha...
Kiều nương tử bất ngờ cười lớn, cười như thể chưa từng thấy chuyện nào hài hước hơn. Chỗ không xa, mặt lão cô gia đã trắng như giấy dán tường. An lặng lẽ ghi sổ nợ, quay lại không chịu thua mà công kích.
- Ta cùng lão gia thành hôn cũng chỉ mới hai tháng, còn rất nhiều thời gian để chúng ta tìm hiểu lẫn nhau. Vậy ngươi thì sao? Lúc người ta còn đối với ngươi tình thâm ý trọng như thế, ngươi đã làm gì để đáp lại?
Lần này thì Kiều nương tử không cười nổi nữa. Nàng ta mím chặt khóe môi bị cào rách, ánh mắt hướng về lão cô gia chất chứa đầy hổ thẹn. An cười lạnh, nghĩ trong lòng "tưởng ta đọc kịch bản cho vui thôi sao? Mấy màn này quen quá đỗi rồi mà. Lỗi lầm gì không thể bỏ qua chứ? Chỉ có thể là nɠɵạı ŧìиɦ, cắm sừng nhau mà thôi. Ha ha" .
- Kiều Mạch Nương, trước kia ta thật lòng thật dạ trao trọn trái tim cho ngươi. Nhưng giờ, mọi chuyện đã kết thúc cả rồi. Ngươi đi đường dương quang của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Chúng ta đã không còn liên quan gì nhau nữa rồi.
- Nghiêm lang, ta biết ta có lỗi với ngươi, nhưng lúc đó ta cũng là có nỗi khổ riêng của mình. Ngươi không thể cho ta cơ hội bù đắp được sao? Huống hồ chả phải ngươi cũng từng ấy năm chờ đợi ta sao?
- Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Ta độc lai độc vãn mười năm không phải vì chờ đợi ngươi, kết hôn với nàng ý cũng không phải vì trả thù ngươi. Chỉ đơn giản nàng ý là nhân duyên kiếp này của ta mà thôi.
- Vậy còn ta thì sao? Nghiêm lang, Nghiêm lang, ngươi đừng đi, đừng đi... đừng vứt bỏ ta...
***
Tiếng vó ngựa vang xa, cùng bụi cát mù mịt cuốn đi những ký ức xa xôi về một thời yêu yêu hận hận đến quên mình. Con người dù có mạnh mẽ đến đâu, trong trái tim kiên cường vẫn luôn còn chỗ cho yếu mềm. Và đôi khi những kẻ dễ dàng đâm dao vào đó nhất, lại là người ta tin tưởng nhất, yêu thương nhất. Cũng chỉ vì đó là người ta tuyệt đối tin tưởng nhất nên mới là lý do ta không thể dễ dàng tha thứ nhất. Yêu bao nhiêu, hận bấy nhiêu, rốt cuộc nhìn lại chính mình chỉ thấy máu tươi đầm đìa.
Trong xe ngựa bọc nhung mềm mại, ấm áp, có một đôi già trẻ mắt to trừng mắt nhỏ, đang nhìn nhau vô cùng căng thẳng.
- Làm sao ngươi biết được những chuyện đó?
- Ý lão gia là chuyện Kiều nương tử phản bội ngài sao? Ta chỉ đoán thôi.
An chề môi, tay không ngừng day day chỗ gò má sưng phồng. Đừng tưởng chỉ mỗi mặt mũi Kiều nương sưng như đầu heo, sự thật nàng bị đánh cũng không ít đi. Giờ khắp người ê ẩm, nếu không phải lão cô gia ngồi đây, nàng thật muốn nằm vật xuống sàn xe để đỡ chịu khổ.
- Ngươi còn đoán được gì ?
- Còn có cái gì nữa chứ? Chả phải nàng ta cắm sừng ngài rồi chạy theo nam nhân trẻ trung khác sao?
- ...
Từ ánh mắt lão cô gia quái lạ nhìn mình, An có chút hoang mang không rõ như vậy là nàng đoán trúng hay đoán sai. Sau một lúc, rốt cuộc nghe được một tiếng thở dài nặng nề, lão cô gia nhắm nghiền đôi mắt đau thương, khi mở ra lại là một bầu trời trong vắt. Lão vỗ xuống chỗ thảm nhung bên mình, gọi nàng nằm xuống. Sau đó không thèm hỏi trước một câu, mười cái ngân châm sáng choang cứ thế xuyên qua vải áo, cắm vào da thịt nàng. Đây là trả thù, nhất định là trả thù có chủ đích.
Để để cập nhật chương 15, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight
https://dembuon.vn/rf/91040/
Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d
Giải thích nghĩa từ:
(3) Thủy tính dương hoa : hành vi tính tình thay đổi như nước, lung tung tựa phấn hoa. Hàm ý chỉ nữ nhân không chuyên tình, tác phong thiếu đứng đắn, lả lơi ong bướm.
(4) quan hí : xem kịch vui.