Chương 35: Hồng môn yến.
- Lang gia gửi thiệp mời ?
- Chả phải mới sáng tên gia đinh Lang gia còn tới báo đại thiếu gia nhà họ chưa khoẻ, không tiếp chúng ta sao ?
- Không. Trên này ghi là lễ mừng thọ Lang lão phu nhân. - An cau mày suy nghĩ. - Lão gia hẳn cũng nhận được thiệp này?
- Dạ vâng, thưa tiểu thư. Cũng là cùng lúc. - Lưu quản gia cười lấy lòng. - Nói ra cũng thật kỳ lạ. Từ trước tới nay hai nhà Lang Vũ chưa từng qua lại, đương nhiên những năm qua, loại tiệc như thế này Vũ gia không tham dự. Chẳng biết thế nào mà năm nay Lang gia lại đổi ý.
- Quan hệ hai nhà Lang Vũ trước đó kém thế sao? - Phía trước Lang gia từ chối mình ngoài cửa, trở mặt liền gửi thiệp mời dự tiệc. An có chút khó hiểu.
- Nói vậy cũng không phải. Chỉ là nước sông không phạm nước giếng mà thôi. Lão nô từng được nghe lão gia nhắc tới rằng, trong triều thì nhị lão gia nhà mình cùng vị nhị thiếu Lang gia kia có chút bất đồng quan điểm .
- Bình thường, loại chuyện mời tiệc này, mỗi gia tộc nhận thiệp đều là đại diện, hiếm khi gửi đích danh từng người. Nhưng lão gia vẫn cử lão tới đây hỏi qua tiểu thư một tiếng. Nếu quả thật Lang gia có ý riêng, ắt sẽ cố ý sinh chuyện. Tiểu thư nên chuẩn bị sẵn đối sách, vì có thể Lang gia sẽ gây khó dễ cho người.
- Ta biết rồi. Đa tạ phụ thân nhắc nhở giùm ta.
Trong lúc nói chuyện, Như Hoa rất nhanh rời đi rồi trở lại, trên tay cầm theo một gói giấy. An đưa mắt liếc nhìn Như Hoa rồi gật đầu. Như Hoa ôn tồn bước tới, đặt vào tay Lưu quản gia.
- Nghe nói Lưu quản gia mấy năm gần đây, mỗi khi trời trở lạnh đều đau nhức hai gối. Chỗ ta có thang thuốc trị thấp khớp do cô gia lưu lại. Vốn đang định đưa sang cho Lưu lão, không ngờ Lưu lão lại tới thăm. Ngài hãy cầm về sắc dùng, mong sao lão có thể khoẻ mạnh, tiếp tục vì Vũ gia giúp sức.
- Tiểu thư nói thế lão còn từ chối thì làm bộ làm tịch quá rồi. Xin đa tạ ý tốt của tiểu thư, lão nô xin nhận ân tình này. - Lưu quản gia quả thật vất vả với chân cẳng tuổi già, nhưng lão tuyệt không có nửa lời than vãn, nói ra. Ấy vậy mà tiểu cô nương này lại âm thầm quan tâm, còn biết được thứ lão mong mỏi lúc này. Dược do quỷ y kê nào phải thứ tầm thường, ân tình này khiến lão nhất thời xúc động trong lòng.
Khi trở lại chủ viện, lão quản gia thuật lại những việc ở chỗ của đại tiểu thư cho Vũ lão gia nghe. Lão không khỏi bái phục khả năng liệu sự của lão gia nhà mình.
- Lão nô đã thuật lại lời của lão gia cho tiểu thư. Nhưng lão nô có chút lo lắng, trước nay tiểu thư chưa từng tham gia vào loại tiệc này bao giờ. Có nên chuẩn bị gì hay không?
- Lưu lão không cần lo nghĩ. Ta sẽ có chuẩn bị trước. Hơn nữa, An nhi rất thông minh, nó sẽ tự biết phải làm gì.
- Dạ.
Vũ Văn Hoài nghiêng đầu chống mặt trên thư án. Trước mặt là tấm thiệp mạ vàng còn vấn vương hương u lan nồng thắm. Hắn khép hờ đôi mắt, đăm chiêu suy nghĩ . Bộ dạng vừa tao nhã lại tuấn tú, khiến mấy nô tì hầu hạ xung quanh không khỏi đỏ mặt mà xao xuyến trong lòng.
- Chuyện kia sao rồi? - Bỗng nhiên Vũ Văn Hoài không đầu không đuôi hỏi.
Lưu quản gia hiểu rõ suy nghĩ chủ tử nhà mình mà đáp.
- Đã xong xuôi cả, thưa lão gia.
Vũ Văn Hoài hài lòng, hắn vươn mình đứng dậy, bước ra khỏi thư phòng. Bộ dạng ung dung bước đi, trong nắng ấm phủ lên bờ vai, hắn như trích tiên hạ phàm.
Lưu quản gia nhìn theo một lúc, trong lòng đang nghĩ: không biết tiếp tới lại chuyện gì sẽ xảy ra.
***
Trải qua mấy ngày cấp tốc học lễ quy, cuối cùng An cũng lết được đến hồng môn yến. Trước khi ra khỏi cửa, nàng không khỏi bật cười khi thấy lão cha già bộ dạng căng thẳng như sắp nhảy vào đầm rồng. Đáy mắt thâm quầng, bộ dạng người thường chớ đến gần.
- Lão gia tâm trạng không được tốt nha.
- Ôi, tiêu thư của tôi, người đừng nói gì lão gia lúc này. Lão gia hận nhất mà mấy bữa tiệc toàn quan lớn thế này lắm. - Lưu quản gia lấm lét đưa tay lên miệng làm tư thế xuỵt.
- Có gì không ổn sao?
- Cũng không hẳn là vậy.- Lưu quản gia thở dài.- Đám quan to quyền quý, có kẻ nào mà không háo sắc cơ chứ ?
Ngẫm lại, An bất giác nhớ tới cái đêm giao thừa khi đó, Trình Văn Lãng cũng xém bị một đám đè ra thao. Mà so về nhan sắc, lão cha già nhà nàng tất nhiên hơn đứt hắn. Trong cái đám quyền to chức lớn, có lẽ cũng chẳng thiếu kẻ quái dị, đam mê nam phong mỹ sắc. Lão cha già nhà nàng ắt hẳn đã có không ít trải nghiệm khó chịu.
- Vậy sao lão gia không dịch dung đi cho tiện?
- Này là do tiểu thư không biết. Lang gia tuy không phải phú khả địch quốc gì nhưng lại thích khoe mẽ bằng mấy cái pháp trận đặt khắp nơi trong nhà. Trong đó có một cái có thể phát hiện người dịch dung. Lang Chính Nghĩa làm cái chức thượng thư, lấy lý do là phòng ngừa kẻ gian đột nhập, nên không cho khách nhân tới nhà được dùng thuật dịch dung và ẩn giấu.
Tuy là cười Lang gia làm màu khoe mẽ nhưng nghĩ lại Vũ gia cũng không kém hơn là bao. Một bên khoe trận thế, một bên khoe bạc vàng. Hai lão già hai nhà này không thành tri kỷ quả là sai sót của tạo hoá.
Xe ngựa lọc cọc bước trên đường phố, nghe tiếng chào mời khách nhân tấp nập bên lề, An bỗng có một nỗi nhớ nhung cái tuổi thơ bình yên bên thế giới cũ. Nơi nàng sống cũng có một khu chợ tập trung, người ta bày sạp sang hai bên đường, cùng với muôn vàn đồ ăn thức uống, thịt thà rau dưa, còn có cả những thứ lỉnh lỉnh như vòng lắc kim tuyến bằng nhựa. Đối với một đứa trẻ khi đó, những thứ như thế thật xa sỉ phẩm. Luôn ước ao được khoác lên cổ, lên tay, mơ tới một chàng hoàng tử tới đón.
Theo dòng suy nghĩ, An nhấc cổ tay, vén lên mành che dày nặng. Từ trong thùng xe, nàng có thể nhìn thấy đường phố tấp nập, nhộn nhịp. Hai bên đường người mua kẻ bán mải mê với việc của riêng mình. Không xa có một tiệm bán trang sức, người bán hàng đang mải miết giới thiệu các mặt hàng được ưa chuộng cho vị khách đối diện. Dường như không mấy quan tâm lắm tới lời của chủ tiệm, vị khách nhân kia mải miết tìm kiếm, cuối cùng cũng chọn được một chiếc trâm có khắc bông hoa mai nổi bằng gỗ.
Hắn cúi xuống móc ra ngân lượng định trả tiền, bất ngờ một cơn gió lạnh quét qua, sau vạt áo choàng bay lên vài sợi tóc trắng. An tròn mắt nhìn theo bóng lưng đó, xe ngựa chạy xa dần, trong gió thoảng vẫn thoang thoảng một mùi hương thảo mộc.
- Chủ nhân cẩn thận! - Như Hoa và Nguyệt Nương ở bên cạnh, hốt hoảng kéo về chủ nhân nhà mình xuýt rơi khỏi thùng xe.
- Ta, ta... ta dường như vừa nhìn thấy lão gia. - An lắp bắp, dường như không tin vào mắt mình.
- Lão gia chả phải ngồi trên xe phía trước sao? - Nguyệt Nương không hiểu.
- Không phải phụ thân ta, mà là lão ... lão công của ta. - Nàng quẫn bách nói. - Mà cũng có thể do ta nhìn nhầm.
- Chủ nhân có lẽ cũng không hẳn là nhìn nhầm đâu. Cung chủ đi ở bất định, không ai nắm được hành tung của ngài ấy, cho dù là chúng ta.- Như Hoa che miệng cười, nhìn chủ nhân mình ỉu xìu như cái bánh rán để qua đêm.
Vừa nói chuyện xe ngựa đã tới trước cửa Lang gia. Bên ngoài khách nhân khác cũng lục tục tới. Hai tên gia đinh ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ đứng hai bên cổng lớn, không ngừng tiếp đón khách nhân. Nối gót phía sau Vũ lão gia một thân trân quý, An khoan thai bước qua cổng lớn. Một làn gió nhẹ như lướt qua, khẽ bay lên vạt áo của nàng. Khách nhân cùng tôi tớ xung quanh không khỏi ngẩn mình nhìn theo cặp phụ tử như thiên tiên giáng trần.
- Đã lâu không gặp, không ngờ phong thái Vũ lão gia vẫn y như xưa. - Cùng bước vào là một nam nhân cường tráng, mặc một thân trường y đen tuyền với tay áo gọn gàng bó sát. Miệng cười nói xởi lởi, nhưng chạm không tới đáy mắt.
- Thái tướng quá lời. Vũ mỗ đã là một lão già với một bó tuổi rồi. Không thể sánh được với người trẻ tuổi tài cao, uy phong lẫm liệt như ngài.
Hai người đối qua hai câu lấy lệ rồi mỗi người một hướng. Lang phủ chia ra khu vực tiếp đón khách nhân riêng biệt, đương nhiên, người như Vũ Văn Hoài thì chỉ được xếp ở nơi tiếp đón thương nhân và khách nhân bình thường. Trước khi tách qua lối rẽ, vị Thái gia này không khỏi đảo qua con mắt nhìn về phía sau Vũ Văn Hoài. Tiểu nữ tử xinh đẹp động lòng mặc một thân nguyệt sắc, bên ngoài khoác lên lụa mỏng, uyển chuyển sau mỗi bước chân. Lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi nhẹ, để lộ ra một chiếc cằm xinh xắn với làn da nõn nà như sứ. Bờ môi căng đầy khẽ cong lên như trái mọng. Đôi mắt đảo nhanh, nhìn lại hắn như thoáng qua, lông mi cong vút như cánh bướm khẽ bay lên. Thái Huỳnh trái tim trật nhịp một cái, chân xuýt nữa bước theo.
Đi được một đoạn, có người hầu đến dẫn An tới chỗ thiết tiệc của gia quyến cùng nữ nhân. Nhưng đi lòng vòng lại mãi chẳng tới đích, An thong thả bước sau lưng nô tì dẫn đường. Nhìn vào sự vội vã và cử chỉ lấm lét của nàng ta, An dường như đã đoán được lại sắp có trò hay được bắt đầu.
Nàng quay lại nhìn Nguyệt Nương, nhận được ánh mắt đáp trả, rất nhanh, nô tì dẫn đường "bị" trật mắt cá chân.
- Á!!
- Ôi, ngươi làm sao vậy?
- Nô, nô tì không sao. - Nô tì dẫn đường vừa đau vừa thấy quái lạ, không hiểu tại sao chính mình lại trật chân vào ngay lúc này. Bên cạnh còn có hòn đá nhỏ lăn lông lốc. Nghĩ tới việc không hoàn thành, sợ rằng sẽ bị đại tiểu thư lột ra một tầng da, nhưng dù có cố thế nào thì chân nàng ta cũng không nhấc lên nổi.
- Ngươi ở lại đây chờ chút, để ta đi tìm người tới giúp.
Nô tì kia nhìn Vũ đại tiểu thư xinh đẹp hiền hoà, không giống như lời đồn thì có chút ngỡ ngàng. Nhưng nàng ta cũng chả để tâm quá lâu, trong lòng nghĩ: đã dẫn người tới tận đây, thì cũng coi như mình đã làm xong chuyện. Giờ không có người dẫn đường thì tới khuya nàng ta mới tới tiệc được.
- Đa tạ Vũ tiểu thư. Từ chỗ này người cứ đi thẳng, rẽ phải rồi rẽ trái hai lần là tới nơi dự tiệc của các phu nhân cùng quý nữ.
- Ta biết rồi. Cảm ơn ngươi.
Rời khỏi tầm mắt của nô tì nọ, ba người họ một mạch đến thẳng chỗ dự tiệc. An ngạc nhiên nói.
- Ta không ngờ Lang phủ khắp nơi pháp trận giăng nhiều như mây. Làm thế nào mà trước đó các ngươi đột nhập vào đây được?
- Mệnh lệnh của chủ nhân chúng nô tì sao có thể vì chút khó khăn mà thoái thác. Huồng hồ mấy cái pháp trận này, thực tình so với quỷ cung chỉ là hàng nhái kém chất lượng.
Miệng vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả của nữ nhân. An lúc này liền hiểu cảm giác của lão cha già lúc rời nhà.
Để để cập nhật chương 36, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight
https://dembuon.vn/rf/91040/
Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d