• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16 : Vũ gia

Từ ngoài cửa lục tục vang lên tiếng bước chân cùng tiếng thì thầm to nhỏ. Bước vào đầu tiên lại là cái người đã gặp qua ở trước cửa vòm ban sáng. Đôi mắt hắn khẽ lướt qua nàng một cái rồi lại tập trung hướng tới trưởng bối trong nhà làm cái lễ bái kiến. Đây là vị lang tế thứ hai của Vũ gia, cũng là thanh mai trúc mã tuấn tú ôn ngọc mà khổ chủ đã từng hứa gả - Lê Ngọc Trác. Theo sau không rời bước là nhị tiểu thư Vũ gia- Vũ Minh Lan, nàng ta mặc một bộ giao lĩnh màu vàng nhạt, khoác bên ngoài là lụa xanh mỏng tang như liễu rủ, lả lướt cùng vạt áo theo mỗi bước chân đi. Khuôn mặt Vũ Minh Lan có tám phần giống mẫu thân nàng ta, mày liễu mắt lệ chi, môi mỏng đỏ chót. Tuy nhan sắc không phải diễm lệ tuyệt sắc nhưng cũng có thể coi là giai nhân, thắng được ở khí chất thanh tao như lan như huệ. Lục lọi trong đầu một chút, An có thể nhận ra, tiểu muội như lan như huệ kia chính là đứa em gái xuýt bị cái thân thể này thiêu sống. Trong quá khứ, người này cũng chả tầm thường gì cho cam, khổ chủ lúc còn sống cũng từng ăn không ít thiệt thòi vì nàng ta.


Tân lang tân nương vừa bước vào, tiếp theo sau là ba đứa con trai của Vũ Văn Hoài cũng nối gót không xa. Đứa lớn nhất xem chừng mười bốn tuổi, tên là Vũ Văn Kiện, đứa nhỏ nhất là Vũ Văn Cương, chỉ tầm mười tuổi. Lọt ở giữa, cha không thương mẹ không yêu chính là Vũ Văn Tuệ. Kể cũng thú vị, Vũ Văn Hoài có thể được coi là mỹ nam tử, đẻ ra năm đứa lại không có đứa nào dính tí chút nhan sắc của hắn, cố tình lại là cái đứa xuyên không không có tí liên quan nào lại giống hắn như tạc. Đây chỉ có thể nói là ông trời sắp đặt mà ra.

Sau màn ra mắt chào hỏi giữa hai lang tế cùng chúng ngoại gia. An phát hiện ra lão cô gia ấy vậy mà lại không thèm nhìn Minh Lan nhị tiểu thư nhiều hơn một cái. Mà chẳng qua, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ chẳng thèm bố thí chút quan tâm nào cho cái kẻ đã chê bai ghét bỏ mình. Ở một góc phòng, ba huynh đệ họ Vũ đứng chung một chỗ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm, chỉ có Vũ Văn Cương là đứa đứa nhỏ nhất lại ngơ ngác nhìn quanh, quay ra hỏi.


- Sao nghe đại ca bảo đứa con ghẻ kia cũng về mà...

Tiểu thiếu gia nhà họ Vũ xưa nay được cưng chiều thành quen, sớm đã không biết cái gì gọi là nhìn sắc mặt đoán ý người. Nó chỉ thấy cơ mặt phụ mẫu co giật tới bất thường, lại nhìn sang đại ca nó mặt cũng đang tái xanh như tàu lá chuối mà không hiểu lý do tại sao.

- Mới có hai tháng không gặp, tứ đệ đến mặt mũi của tỷ tỷ này cũng quên luôn rồi sao?

Vũ Văn Cương theo giọng nói quen thuộc nhìn sang, chỉ thấy một tỷ tỷ xinh đẹp đang hướng nó nói chuyện.

- Ngươi là ai vậy? Nhà chúng ta không có ai giống ngươi cả.

Vũ lão gia ngồi bên này liền nghẹn một ngụm khí, hắn thật muốn tát cho đứa con út một cái để nó nhìn lại cho rõ một chút. Thực tế thì ngoài Vũ Văn Hoài, người trong nhà cũng chả có ai dám tin nương tử ngồi kia là đại tiểu thư nhà mình. Người dù có thay đổi nào có nhanh đến như thế. Chỉ có thể tự đoán đây hẳn là con tư sinh khác của lão gia nhà mình. Mỹ nhân như thế thay thế Minh Lan, lang tế người ta cũng không thiệt, đổi lại là đại tiểu thư kia, không biết Vũ gia đã bị giệt môn mấy lần.


An ngồi bên cạnh lão cô gia, lặng lẽ quan sát từng người. Với mỗi khuôn mặt, ký ức của khổ chủ theo đó mà tràn về, gợi lên những oán hận tình thù không phai. Tiện đây phải kể đến con sóc béo mập tên Vũ Văn Cương. Nghe tên thì thập phần cứng cỏi mạnh mẽ, gắn lên thân hình ú na ú nấn của nó, không hiểu sao lại có chút khôi hài. Trong ký ức của khổ chủ, An có thể nhìn thấy con sóc béo này thường xuyên mách lẻo, bơm chuyện, nói xấu nàng ta với bất kì ai, ở bất kể đâu, cho dù bất kể thời gian khi nào. Như thể nàng ta là phế vật thiên địa bất dung, là phù thủy độc ác đáng để trăm người truy gϊếŧ... Thật là thú vị.

- Lão gia, đệ đệ nhà ta mắt kém. Hôm nào nhờ ngài chữa cho đệ ấy nha.

An làm một bộ nũng nịu cười như với trưởng bối. Nhưng ở trong mắt những kẻ còn lại, lại chả khác gì một cô vợ nhỏ đang nũng nịu cáo trạng với phu quân của mình.
- Nói bậy. Bổn thiếu gia ta khi nào mắt kém?

- Câm ngay, ngươi rõ ràng là mắt kém còn không chịu nhận. Bảo uống thuốc không nghe lời, chả nhẽ muốn mù luôn sao? - Vũ Văn Hoài thật hận rèn sắt không thành thép, tức giận đập bàn, lại không dám mạnh tay vì ngại lão tổ tông còn ngồi bên cạnh.

Ngó thấy tứ thiếu gia lần đầu bị phụ thân mắng, ngây ngẩn cả người, ngồi một bên Vũ lão gia, Phan Thị đưa mắt ra hiệu cho người hầu tới "hầu hạ" thiếu gia ra, ấn xuống ghế ngồi.

Khi thấy không ai có ý kiến gì nữa, lão cô gia liền bắt đầu hắng giọng, nhìn sang nô tì theo bên cạnh gật đầu. Người nọ làm một tư thế cúi đầu xin phép, rồi ra ngoài gọi người. Trong khi An cùng trên dưới Vũ gia đang khó hiểu thì thấy một hàng dài người bưng theo từng khay bước vào.

- Vốn định hai tháng trước ta cùng nương tử về lại mặt, nhưng do xảy ra chút chuyện, mới để kéo dài tới ngày hôm nay, mong nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân lượng thứ.
- Chỉ là chuyện nhỏ, hiền tế không cần để tâm. - Vũ lão cười tới nếp nhăn khóe mắt cũng hằn sâu thêm mấy tấc.

- Đa tạ nhạc phụ đại nhân rộng lượng không chấp nhặt vãn bối sai sót. Phu thê chúng ta lần này trở về mang theo chút lễ vật để tỏ lòng biết ơn.

Nói rồi lần lượt từng nô gia bưng khay bước tới. Nô tì bên cạnh không ngừng liên thanh báo danh.

- Một con dê quay, một đầu thủ lợn, mười con vịt xanh, mười gà chân trắng, mười con cá kình, một quân rau tươi, một quân quả mọng, một quân hải mã, một quân lộc nhung, một quân hải sâm, một quân tôm tím, một quân cua càng (5). Ngoài ra còn có mười cuộn giấy tuyên khảm vàng biếu lão gia, mười cuộn gấm lăng la biếu phu nhân. Ba vị thiếu gia, mừng tuổi mỗi người một hà bao thêu chữ cát. Gia nhân mỗi người thưởng một xâu tiền.
An ngồi nghe danh sách lễ vật dài thật là dài, mặt thộn cả ra, nàng cứ tưởng lão cô gia đáng ra phải cho mỗi người vài châm, hoặc chí ít là một cuộn da lừa mới phải. Đằng này cả nhà Vũ gia lại có số hưởng, nửa phân thiệt thòi cũng không có. Lão cô gia liếc qua một cái, làm sao không biết tiểu nương tử đang nghĩ cái gì, nhưng lão chỉ khẽ mỉm cười.

Lễ vật của đại cô gia, người mà từ lớn đến nhỏ trên dưới Vũ gia đều cho là nghèo kiết xác, lại không ngờ so với phú thương Lê gia lại nhiều hơn gấp năm lần. Chưa kể nhiêu đây còn chưa bằng cái móng tay so với số đồ chất trên mười xe hàng dừng trong sân. Lão cô gia nói đó là đồ lão chuẩn bị cho nương tử mình. Trên bàn ăn, Vũ Văn Hoài nhanh nhạy bắt được trọng tâm câu chuyện.

- An nhi dù sao cũng chỉ về lại mặt trong ngày, vì sao cần phải chuẩn bị nhiều đồ như vậy?
- À, thực ra là sắp tới, con rể có việc phải đi xa trong mấy tháng, sợ nàng ở một mình trong Thương cốc buồn chán nên muốn dẫn nàng ra ngoài cùng đi.- Nói xong, lão quay ra thấy ánh mắt sáng rực của tiểu nương tử đang hướng mình lấp lánh. - Nhưng nghĩ lại, chuyến đi này cũng xa xôi vất vả, sợ nàng chịu khổ nên con rể đổi ý, định tới Lưu châu mua một phủ đệ nhỏ cho nàng. Vừa là gần gũi hương thân, lại có chỗ quen thuộc mà qua lại.

Vũ lão gia cũng quả thật bất ngờ, tuy là nói con gái lớn của hắn bị hắn lừa gả đi cho một lão già, nhưng lão già này lại hết sức cưng chiều yêu thương nó. Vào cửa, trên không cần phải phụng dưỡng bố mẹ chồng, dưới không phải nhường nhịn huynh đệ tỷ muội của chồng, còn không phải lo đẻ không được con nối dõi, phải tranh sủng với thiếp thất. Vũ Văn Hoài gõ nhanh một bàn tính trong lòng : Chưa kể, phu quân này của nó chẳng mấy chốc về với ông bà, gia sản của lão sớm hay muộn đều sẽ vào tay nó. Với xuân sắc thế này nó còn sợ gì không có kẻ cầu thân.
- Nói vậy hiền tế đã mua phủ đệ chỗ nào? Có cần ta sai người qua đó dọn dẹp trước không? - Phan Thị ngồi một bên nghĩ tới đống của cải kia, đố kỵ tới đỏ cả mắt, nhưng dù gì cũng chả phải của nữ nhi nhà mình.

- Nói ra thật xấu hổ. Cũng vì gấp gáp nên con rể cũng chưa chuẩn bị kịp. Thiệt thòi nương tử phải ở trọ khách điếm vài hôm.

- Ôi, như vậy sao có thể chứ! An nhi một mình bên ngoài như vậy chẳng phải làm mồi cho kẻ xấu tìm tới sao? Người bên ngoài biết được sẽ chê cười chúng ta bạc tình, không lưu nổi con gái nhà mình. Chi bằng hiền tế cứ yên tâm để An nhi ở lại Vũ gia, dù sao đây cũng là nhà nó.

Phan Thị nghe lão gia nhà mình nhiệt tình giữ lại nữ nhi, nghĩ tới đống của cải lập tức thông hiểu ý tứ lão gia nhà mình.

- Phải phải đó. Phòng của đại tiểu thư chúng ta vẫn còn giữ nguyên, hàng ngày vẫn sai người quét dọn lau chùi cẩn thận. Hiền tế không cần quá lo lắng.
Ngồi cùng bàn, Vũ Minh Lan tay run lên một cái, rớt luôn miếng cá định gắp cho phu quân nàng vào bát nước mắm kế bên. Ngày đại tiểu thư thành hôn, căn phòng đó đã được nàng "lỡ tay" cho một mồi lửa hỏa thiêu mất tiêu rồi còn đâu.

Lê Ngọc Trác đương nhiên cũng biết chuyện này, nhưng điều hắn quan tâm bây giờ là vệt nước mắm sẫm mùi đọng trước vạt áo của hắn. Tiểu nương tử phía đối diện tròn con mắt hướng hắn nhìn, sau đó nén cười mà quay đi. Từng lọn tóc bên mai phất phơ bay theo mỗi cái run run vì nín cười. Gương mặt trắng nõn mịn màng với đôi má hây hây ửng hồng. Từng cử chỉ, nét mặt đều toát lên một vẻ điềm tĩnh yếu mềm. Người này sao có thể là ác nữ kia cơ chứ. Nhưng Vũ gia lười vạch trần, hắn việc gì phải mua dây buộc mình.

Để để cập nhật chương 17, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight
https://dembuon.vn/rf/91040/

Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d

Giải thích nghĩa:

(5): 1 quân = 30 cân

       1 cân = 0.6 kilogram

      Tức là : 1 quân = 18 kilogram

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK