Chương 21: Huân hương quá nồng.
Sau khi Vũ lão gia tức giận phất áo bỏ đi, cổng Vũ gia lại lần nữa đóng chặt. Bên ngoài dân tình lót dép chờ tin như hóng phim 'Cô dâu tám tuổi', chỉ hận không thể trèo tường vào nhìn một cái xem có gì hay.
Dạo một vòng quanh trạch viện Vũ gia, An liền cùng Như Ngọc và Xuân rảnh rỗi chờ cơm trưa. Nơi đây rộng lớn, xây dựng tinh xảo, có hồ nước cá vàng lóng lánh, có hoa viên dựng theo bốn mùa tùng cúc trúc mai. Giờ là đầu đông, lá vàng còn chưa có rụng hết, để lại một màu vàng cam đỏ thẫm điểm tô cả hoa viên. Tại một góc khác, nắng vàng rực rỡ trên những bông cúc xanh lạ lẫm. Rõ ràng là cúc vạn thọ, nơi đây lại là màu xanh như biển cả dập dìu trong gió. Xa xa như có con chim xanh nghiêng mình bay tới ... đáp cánh an toàn giữa mặt đại tiểu thư nhà Vũ gia.
Được Xuân và Như Ngọc đỡ lên, An lồm cồm bò dậy giữa muôn vàn trăng sao lấp lánh. Nhìn lại dưới đất, mắt có hoa cũng có thể phân biệt "con chim" này dùng để xỏ vào chân.
Nhìn chúng nô tì xung quanh xấu hổ, An mới nhớ ra chính nàng cũng có hai đứa nô tì. Một đứa trẻ trung xinh đẹp, một đứa thân thủ phi phàm, vậy mà hai đứa nó ngây ra như phỗng, không hề báo trước lấy một tiếng, để tiểu thư nó oanh liệt "ăn giày" vào mặt.
- Giày này của ai?
- Tiểu thư xin bớt giận. Giày này là của đại thiếu gia, nô tì đã giặt sạch phơi khô, đang tính mang vào phòng cho thiếu gia, lại không may gặp phải lúc thiếu gia tức giận, mới...mới... - nô tì nọ thật muốn rơi lệ. Vào đụng phải đại thiếu gia lên cơn thịnh nộ, ra lại gặp ác ma đại tiểu thư. Nghe nói đại tiểu thư không vừa mắt liền có thể đánh chết người tại chỗ.
- Bẩm tiểu thư, mùi này là do huân hương xông trong phòng thiếu gia. Nô tì chải giặt rất nhiều rồi mà vẫn ... không hết. - Tiểu nô tì ủ rũ trả lời. Nàng thề là không phải do nàng lười biếng. Là nô tì mới vào cửa, cũng từng nghe nói các quý nhân thích dùng huân hương, nhưng huân hương nồng như thế này thì chỉ có Vũ gia mới có.
- Mùi nồng như vậy không tốt cho sức khỏe, người phơi bao ngày rồi?
- Dạ thưa tiểu thư, đã phơi năm ngày rồi.
- Năm ngày mà còn mùi như vậy. Thôi, thôi, ngươi nhanh cầm giày về cho chủ mình.- Nói rồi An bóp mũi quay đi, đằng sau là Xuân và Như Ngọc cũng hớt hải đuổi theo sau.
Sau khi sai Xuân đến nhà bếp hỏi xem có món gì tráng miệng không. An nhìn theo bóng lưng nàng ta khuất sau cánh cổng, nghiêng đầu thì thầm, nói với Như Ngọc.
- Ngươi đi kiếm cho ta mấy thứ có lưu bút tích của đại thiếu gia. Tốt nhất là những thứ đã rời phòng thiếu gia ít nhất năm ngày.
Như Ngọc nhanh chóng vâng lệnh rời phòng, An rất không khách khí há miệng ngáp dài, muốn trèo lên giường ngủ một giấc sớm.
- Lão gia thật là... mất một món đồ giá trị vậy mà chỉ uống rượu nuốt giận xuông thôi. - An vươn vai ngả vào giường, mặc cho Như Hoa ở bên tháo giày bóp chân giúp nàng.
- Đó là điều hiển nhiên, dù sao mất cũng đâu phải đồ của hắn đâu.
- Ý ngươi là gì?
- Nô tì trước đó từng vô tình nghe được đám người hầu trong phủ rảnh rỗi ngồi so sánh ngài với nhị tiểu thư kia. - ngưng một chút, như thể quan sát chủ tử mình vẫn một bộ vân đạm phong khinh lắng nghe, Như Hoa tiếp tục. - Trong đó có nhắc tới của hồi môn của hai người. Nghe nói lúc nhị tiểu thư xuất giá, đồ hồi môn mang theo có bao nhiêu phong phú đa dạng, người bên ngoài nhìn vào còn phải đỏ con mắt. Ngược lại là ngài...
- Đến cái bô cũng không có. - An tiếp lời.
- ... Nô tì vì vậy đã lén điều tra. Biết được của hồi môn năm đó của cố mẫu ngài toàn bộ bị Vũ gia sử dụng. Phần lớn đồ trong căn nhà này, ngay cả một nửa số đồ hồi môn của nhị tiểu thư mang đi kia cũng là lấy ra trong danh sách này.
- Cái truyền tống trận kia cũng là đồ của cố mẫu ta nốt?
- Dạ phải.
Thực ra An cũng không cảm thấy tiếc nuối đống tiền tài vật chất kia cho lắm. Vì dù sao đó cũng không phải của nàng. Nàng chỉ đau lòng thay cho vị chủ cũ của cái thân thể này. Rõ ràng họ dùng là đồ của mẫu thân nàng, ăn bằng tiền kiếm được từ đồ của mẫu thân nàng. Vậy mà đến cái đám giỗ cũng không có. Bản thân nàng lúc sống cũng thống khổ mịt mờ, vì cái gì trước khi chết còn phải cầu tình cho cái nhà này? Để lão cô gia tiễn hết về địa ngục có phải tốt hơn không.
Miên man nghĩ không phải phong cách của An, bởi vì có một số chuyện, dù có nghĩ nữa thì cũng chẳng ra. Để mặc cho mọi ý nghĩ chạy từ não trái sang não phải, nàng lập tức nhập mộng. Khi tỉnh dậy thì đã thấy Như Ngọc đứng bên cửa sổ chăm chú nhìn ra xa.
- Ngươi đang làm gì vậy?
- Phu nhân, nô tì dạo gần đây không thấy Xuân theo Như Hoa học quy củ.
- Ừ. Bên Phan Thị nói đang sắp xếp lại kho thất nên mượn người chạy vặt. Đồ kia thế nào rồi?
Như Ngọc hai tay dâng lên một xấp sổ con mỏng. Nghe nói là Vũ lão gia để đại thiếu gia xử lý một phần sổ sách của mấy cửa tiệm, nên nàng ta đã tới kho trộm về mấy quyển ghi chép cũ. Tuy không hiểu phần lớn chữ viết trên có nghĩa là gì, An vẫn có thể ngửi ra được mùi huân hương nhàn nhạt pha lẫn cùng mùi ẩm mốc của giấy và gỗ.
- Như Ngọc, mấy cuốn sổ này được ghi chép khi nào vậy?
Như Ngọc nhìn chủ tử cầm lộn ngược sách nửa ngày, hỏi một điều mà ngay trang đầu tiên đã ghi sẵn có. Nghĩ tới đám hạ nhân trong phủ đều lén chê cười người vô học, không nhận được nửa mặt chữ, nàng thật muốn giận sôi gan. Nhưng ở chung mấy tháng, nàng có thể nhận rõ, phu nhân có bệnh sĩ rất nặng, chết cũng không muốn nhận mình ngu dốt. Nên Như Ngọc cố giữ cho khóe miệng ngay ngắn, trả lời.
- Dạ, là từ ngày mùng bốn tháng bảy.
Theo ánh mắt liếc nhanh của Như Ngọc, An có thể đoán được mình đã hỏi một câu có bao nhiêu não tàn. Thôi được rồi, là đại tiểu thư kia mù chữ chứ không phải tại nàng. Mà mục đích của nàng lấy mấy quyển sách này cũng chả phải để đọc chữ.
- Lão gia có ở trong nhà không?
- Dạ có, lúc nãy nô tì ngang qua thấy lão gia đang trong thư phòng.
- Ừm, cùng ta đi náo tiếp kịch vui.
Trong thư phòng, Vũ Văn Hoài tức giận, lần nữa đập vỡ chén trà. An liếc con mắt nhìn mảnh vỡ dưới sàn, có chút nghĩ "quả nhiên đồ không phải của mình nên đập rất chi sảng khoái.".
Nhìn hai bản chữ viết tay, quả thật không sai một ly một nét. Sai là sai ở cái mùi ám trên giấy. Huân hương kia có người nói nếu mang theo có thể thu hút tài lộc nên Phan Thị đều dùng cho cả nhà. Ban đầu Vũ Văn Hoài cũng thấy khó chịu, nhưng ngửi riết rồi cũng thành quen. Không nghĩ tới thói quen này vậy mà che mờ mắt hắn.
- Sổ nhỏ này được ghi chép từ tháng bảy, tức là bốn tháng trước, vậy mà mùi vẫn không bay hết. Lá thư này rõ ràng là được viết cách đây không lâu, vậy mà mùi hương một chút cũng không còn. Chưa kể tới ... - An đưa lá thư phất phất trước mũi ngửi. - Lại góa phụ nói nhà nàng gϊếŧ mổ thú rừng thuê, nhưng trên giấy một chút mùi máu tanh cũng không có, ngược lại, mùi mực và gỗ lại có thể ngửi thấy rõ ràng.
Thực ra Vũ Văn Hoài cùng Như Ngọc nhìn đại tiểu thư hít ngửi mấy tờ giấy không ngừng, có chút thấy kì quái. Nhưng nếu đứng ở một lập trường của người từng là mẹ bỉm sữa thì không hề. Bởi vì sau khi có con rồi, bà mẹ nào dường như cũng phát triển khứu giác, do thường xuyên phải dùng mũi đánh hơi cứt của con, để phát hiện tình trạng sức khỏe con mình là chuyện rất bình thường.
Gạt sang bên có kì quái hay không kì quái, Vũ Văn Hoài hiểu rất rõ lời nói của nữ nhi hắn. Văn Kiện xông hương kia nhiều năm, đừng nói mùi trên người, mà ngay cả mấy thứ như giấy bút, quần áo có phơi ba năm cũng không khử sạch.
- Phụ thân định tính thế nào?
- Còn thế nào nữa, đương nhiên là cho người đuổi bắt rồi.
- Sao phụ thân không báo quan phủ? Hai bên cùng vây bắt có phải nhanh hơn?
Thực ra Vũ Văn Hoài không phải không nghĩ tới việc báo quan phủ. Nhưng nếu để lộ ra hắn làm mất truyền tống trận, chỉ e bên Trấn gia nhất định sẽ nghĩ tới truy hồi những hồi môn của lão bà đã chết kia. Mấy năm nay hắn lấy danh nghĩa của nữ nhi mình mà kiếm lời không ít. Nếu bên kia biết nàng đã gả mà đồ hắn vẫn dùng thì có vẻ cũng không dễ trả lời. Đang lúc rối rắm, hắn nghe thấy nữ nhi nhà hắn nói.
- Bên Trấn gia nếu phát hiện, phụ thân chớ lo, nữ nhi sẽ biết cách nói chuyện cho thỏa. Nếu để người chạy mất, đến lúc tin tức truyền ra, e rằng sẽ càng khó đối phó hơn.
Trước khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt ngạc nhiên trừng lớn của Vũ Văn Hoài, An khiêm cung cáo lui. Trong lòng thầm vả mặt Vũ lão gia như mưa, tưởng bà nương đây không biết gì à?
Sau khi nữ nhi đi rồi, Vũ lão gia mới bình tĩnh tìm đc cái ghế để đặt mông xuống. Nàng vậy mà biết tất cả, cái gì cũng biết nhưng đều giả vờ như không quan tâm đến. Thậm chí dung túng cho người cha như hắn kiếm tiền trục lợi cho chính hắn và cả cái gia đình không thuộc về nàng. Bao năm qua đã có biết bao cơ hội để nàng tố cáo hắn với Trấn tướng quân, nhưng ...nàng lại chưa từng làm. Hắn đã nghĩ nữ nhi mình ngu dốt, cái gì cũng không biết, nên khinh thường, bỏ mặc nàng... Giờ xem ra là hắn đã sai ngay từ đầu.
***
Vũ Văn Hoài lặng lẽ tới báo án ngay trong đêm. Quan phủ lặng lẽ giăng lưới vây bắt, rất nhanh đã tóm gọn được cả nhóm tặc chuyên lừa đảo của Lại góa phụ. Mụ ta có nằm mơ cũng không thể ngờ, bên Vũ gia lại phát hiện nhanh tới vậy, thậm chí mụ còn không kịp chuẩn bị bất cứ điều gì. Cái hẹn ba ngày cứ thế như cứt chó trôi sông, không hẹn ngày gặp lại.
Trong trạch viện Vũ gia, Phan Thị tức giận đến khó thở, mụ ta không giữ nổi phong thái tao nhã mà nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
- Tại sao lại nhanh như vậy? Chẳng phải ngươi nói phải ít nhất hai ngày lão gia mới phát hiện ra sao?
- Sự tình gấp gáp đến ta cũng bất ngờ. Phu nhân phải hành động nhanh lên, nếu không rất có thể sẽ không còn cơ hội nữa.
- Nhưng... bằng chứng đã không còn...
- Bằng chứng không có cũng có thể ngụy tạo. Giờ cần nhất là tìm người thay thế, giả danh tàn dư của Lại góa phụ để tiến hành các bước tiếp theo.
- Ngươi chắc chắn?
- Phu nhân yên tâm. Thù này ta nhất định phải báo.
Để để cập nhật chương 22, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight
https://dembuon.vn/rf/91040/
Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d