“Lâm chủ tử, hay là chúng ta nghỉ một lát đi…” Lê Chính Cừu, phu tử dạy học cho Lâm Gia Bảo, lên tiếng.
Lê Chính Cừu là môn đồ của Thái tử điện hạ, từng nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, hiện đã ngoài năm mươi, đối với thư họa đều tài giỏi. Bởi vì vậy, Hiên Viên Hãn Thừa liền hạ lệnh để Lê Chính Cừu đến dạy học cho Lâm Gia Bảo.
Hiên Viên Hãn Thừa từng nói qua với Lê Chính Cừu, hắn không cần Gia Bảo đi thi khoa cử, cũng không cần Gia Bảo phải tài giỏi về thi phú, cầm kỳ thi họa. Hắn chỉ cần Gia Bảo có thể đọc sách nhận biết mặt chữ là được, còn dặn riêng với Lê Chính Cừu rèn luyện thêm về vẽ tranh cho Lâm Gia Bảo.
Lê Chính Cừu mỗi ngày sẽ dành hai canh giờ đến Bình Nhạc Uyển dạy học cho Lâm Gia Bảo, ông cũng đưa ra vài bài tập để cho Lâm Gia Bảo luyện tập. Ban đầu khi nhận mệnh lệnh của Hiên Viên Hãn Thừa, ông không vui. Nhưng đây dù sao cũng là do Thái tử điện hạ phân phó nên ông đành phái đi dạy học cho Lâm chủ tử.
Lê Chính Cừu dù sao cũng là người đọc sách, ông cũng có kiêu ngạo của mình. Bản thân đường đường là một tiến sĩ, cư nhiên lại phải đi dạy học cho một tiểu thị (nam sủng) của Thái tử điện hạ….
Nhưng khi ông nhìn thấy Lâm Gia Bảo, ông liền thay đổi cách nhìn của mình. Lâm chủ tử so với lời đồn đãi hoàn toàn khác nhau một trời một vực, khí chất của y tinh thuần sạch sẽ, nhìn thế nào cũng thấy đây là một đứa nhỏ ngây thơ chất phác. Càng nhìn Lâm Gia Bảo, ông lại càng thấy y rất giống tiểu tôn tử nhà mình, cũng bởi vì thế độ hảo cảm của Lê Chính Cừu đối với Lâm Gia Bảo cũng tăng lên không ít.
Lâm chủ tử rất lễ phép, lại rất tôn kính với phu tử. Hơn nữa y còn rất cố gắng, đối với những bài tập ông giao đều hoàn thành đúng thời hạn. Đặc biệt còn có thiên phú về hội họa của y, càng làm cho Lê Chính Cừu yêu thích. Cũng bởi vì vậy, Lê Chính Cừu càng tận tâm trong việc dạy học Lâm Gia Bảo hơn.
“Xin lỗi Lê phu tử, ta lại thất thần…” Lâm Gia Bảo đầy xin lỗi nhìn về phía Lê Chính Cừu, y đang nghĩ đến chuyện đoàn viên với người nhà vào Tết Trung Thu sắp tới.
“Lâm chủ tử, ngài mệt sao?” Lê Chính Cừu lơ đãng nhìn thấy những dấu đo đỏ ẩn hiện trên cổ Lâm Gia Bảo, lại nghĩ đến tin đồn Thái tửu điện hạ gần đây đêm nào cũng nghỉ lại Bình Nhạc Uyển. Một người từng trải như ông sao lại không biết vì sao Lâm chủ tử mệt cơ chứ. Ai….Thái tử điện hạ quả nhiên còn trẻ, không biết tiết chế a….Lâm chủ tử vẫn còn nhỏ dại, sao mà chịu nổi cơ chứ.
“Phu tử, ta không sao, ta sẽ tiếp tục viết, sẽ không thất thần nữa đâu.” Lâm Gia Bảo nghiêm túc luyện viết.
Mọi người ở Bình Nhạc Uyển lúc này đều có cùng một ý nghĩ với Lê Chính Cừu. Qủa nhiên, Thái tử điện hạ ngài lại phải chịu oan uổng rồi a.
Những ngày này đối với Hiên Viên Hãn Thừa chính là vô cùng ngọt ngào cùng khoái hoạt, chỉ riêng ban đêm thì có hơi cực một chút, đêm nào hắn cũng phải tự khảo nghiệm sự tự chủ của mình!
Hiên Viên Hãn Thừa không ngờ, bản thân lại đối với thân hình ngây ngô non nớt của Lâm Gia Bảo tràn đầy dục vọng như vậy. Nhớ lại những lúc bảo bối nằm dưới thân hắn, gương mặt nhìn hắn tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại, quả thực mê người biết bao nhiêu.
Mỗi lần như vậy, Hiên Viên Hãn Thừa hận không thể hôn liếm toàn bộ cơ thể của bảo bối, và quả thực hắn đã làm như vậy….
Tóm lại, Hiên Viên Hãn Thừa chỉ có thể nhìn, sờ cho đỡ thèm chứ không thế nuốt bảo bối vào bụng. Hắn cứ thế vô cùng bi thảm mà sống qua từng ngày….
Lâm Gia Bảo sau khi trấn tĩnh lại liền thành thành thật thật viết chữ, Lê Chính Cừu sau đó sẽ nhận xét về những chữ mà y viết. Cuối cùng, ông giao cho Lâm Gia Bảo hai tờ bài tập.
Lê Chính Cừu còn quan tâm nói. “Lâm chủ tử, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, nếu cảm thấy hai trang bài tập quá nhiều thì chỉ cần làm một trang thôi. Nên chăm lo cho sức khỏe của mình…..Đừng ỷ vào việc bản thân còn trẻ mà không biết tiết chế, nên biết rằng, tế thủy trường lưu* a…”
Lâm Gia Bảo nghe được lời Lê phu tử nói, liền ngơ ngác nói. “Phu tử, ta hiểu rồi, hai trang bài tập này cũng không nhiều lắm, ta sẽ hoàn thành hết chúng.”
Lê Chính Cừu nhìn biểu tình nghiêm túc của Lâm Gia Bảo, thờ dài, nếu có cơ hội, ông thật muốn to gan một lần khuyên nhủ Thái tử điện hạ….
Sau khi Lê Chính Cừu rời đi, nk liền tiến đến quan tâm hỏi thăm Lâm chủ tử. “Chủ tử cảm thấy mệt rồi sao? Ngài vẫn là nên ngỉu ngơi một chút đi.”
Lâm Gia Bảo lắc lắc đầu, hôm nay y ngủ đến gần trưa, hiện tại không cảm thấy mệt cho lắm.
“Hay là chủ tử có tâm sự trong lòng?” nk quan sát thần sắc của Lâm Gia Bảo, hỏi.
Lâm Gia Bảo vẫn cứ lắc đầu, y từng theo các ma ma quản giáo học qua quy củ trong cung. Y hiện tại là người của Thái tử điện hạ, cùng với bản thân trước kia khác nhau hoàn toàn, vì vậy không thể tùy tiện gặp gỡ người nhà. Cung quy nghiêm khắc như vậy, sao lại có thể phá lệ cho một tiểu thị nhỏ bé như y chứ.
Trong Lâm gia thôn, nhà mới của gia đình Lâm Đại Tráng cuối cùng cũng hoàn thành. Dựa theo thường lệ, Lâm Đại Tráng từ sớm đã đến chỗ đồ tể trong thôn để mua thịt lợn, chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi những người quen biết trong thôn.
Nhà của gia đình Lâm Đại Tráng sau khi xây xong lớn hơn cái trước rất nhiều, hiện tại cả nhà Lâm Đại Tráng có tổng cộng bảy tám căn phòng, diện tích phần sân phía trước cũng đã mở rộng ra gấp đôi. Trong nhà, vợ chồng Lâm Đại Tráng một phòng, vợ chồng Lâm Gia Văn một phòng, Lâm Lị Nhi và Lâm Tú Nhi một phòng, Lâm Gia Tài một phòng. Mặc khác mọi người đều thống nhất chừa lại một phòng riêng cho Lâm Gia Bảo.
“Nhà Đại Tráng hôm nay chắc chắn rất náo nhiệt. Gia Văn vừa thi đậu tú tài, trong nhà đã sinh được một đứa con trai, Gia Bảo ở trong cung lại có tiền đồ như vậy. Thật tựu làm người khác phải hâm mộ đó a!” Lý Chính ngồi trong nhà Lâm Đại Tráng, hướng Trương Huệ Nương khen ngợi.
Người trong thôn đều đã nghe mẹ của Lâm Kiều Kiều nói qua, Lâm Gia Bảo ở trong cung làm người hầu cho Hoàng hậu nương nương. Tuy mẹ Lâm Kiều Kiều đã cường điệu rằng Lâm Gia Bảo bất quá chỉ là tạp dịch phòng bếp trong cung của Hoàng hậu nương nương, còn Kiều Kiều nhà nàng lại có thể ở bên cạnh hầu hạ quý nhân nương nương. Nhưng người trong thôn cũng không ngốc, Hoàng hậu nương nương chính là quốc mẫu, người hầu trong cung nương nương sao có thể thấp hơn người hầu trong cung khác chứ. Bộ không thấy Lâm Gia Bảo gửi một bọc đồ lớn như vậy về sao? Hiện tại nhà Lâm Đại Tráng lại xây được một căn nhà to như vậy, chính là giàu số một số hai trong thôn rồi đó.
“Ha ha….đều là do mấy đứa nhỏ không chịu thua kém người khác thôi.” Trương Huệ Nương nghe xong lời khen cũng rất vui vẻ, bà khiêm tốn trả lời.
“Tôi nói này, Huệ Nương bà chỉ cần ngồi nhà hưởng phúc là được rồi, bọn nhỏ nhà bà ai cũng xuất sắc. Cẩm Nhi nhà bà sống tốt như vậy, còn có Lị Nhi trong nhà cũng không còn nhỏ nữa, lớn lên lại đẹp như vậy, bà có định để Cẩm Nhi ở trong thành tìm một hảo nam nhân cho nó chưa?” Một phụ nhân ở bên cạnh phụ họa theo.
Trương Huệ Nương nhìn về phía Lâm Lị Nhi, nàng đang tiếp đón gia đình Chu Hải, cười cười. “Không cần vội, tôi không muốn để nó gả đi quá xa mình.”
Ngoài sân vang lên tiếng vó ngựa, là Lâm Cẩm Nhi cùng phu quân nàng Tần Khải Hành và đứa con trai Thông Ca Nhi.
“Ai u….ngoại tôn ngoan của bà! Đến đến, cho bà ngoại ôm cái nào…” Trương Huệ Nương ôm lấy tiểu ngoại tôn, không ngừng hôn hôn lên mặt nó, làm cho Thông Ca Nhi cười khanh khách không ngừng.
Tần Khải Hành tiến đến cúi người vấn an nhạc phụ nhạc mẫu. “Lần này đến một phần vì mừng nhà mới mọi người vừa xây xong, một phần nữa là vì con muốn thương lượng một chút chuyện về việc thượng kinh với nhạc phụ và đại ca.”
Đang nói giữa chừng thì ngoài sân lại truyền đến tiếng vó ngựa. “Lần này lại là ai đây?” Lâm Cẩm Nhi đi ra ngoài sân thì chỉ thấy một cỗ xe ngựa nhỏ dừng trước cửa nhà nàng. Một tiểu nha đầu từ trên xe đi xuống, cầm theo một ít quà cáp bước đến chỗ bọn họ.
Chỉ thấy tiểu nha đầu cầm theo quà từ tốn đến trước mặt vợ chồng Lâm Đại Tráng, nói. “Lâm lão gia, Lâm thái thái hảo, tôi là gia nhân trong nhà Vương chủ bộ, phụng mệnh Thiếu nãi nãi mang quà đến đây chúc mừng.”
Cả nhà họ Lâm nghe đến đây liền nhăn mày, Trương Huệ Nương liền không khách khí hướng tiểu nha đầu, nói. “Thiếu nãi nãi nhà các ngươi thật tốt a, chúng ta nhận phần tình cảm này nhưng quà thì thật không dám thu đâu a. Các ngươi vẫn là đem về đi!”
Tiểu nha đầu giằng co với mọi người một lúc, thấy một nhà ai cũng không chịu nhận đành đem theo lễ vật trở về.
Thiếu nãi nãi nhà Vương chủ bộ chính là cô dâu xung hỉ, Lâm Xuân Nhi.
Vận khí của Lâm Xuân Nhi quả thật rất tốt, vừa bước vào nhà Vương chủ bộ, tướng công đang bệnh nặng của nàng liền có sức sống trở lại. Điều này khiến hai lão nhân nhà họ Vương cảm kích nàng không thôi, cảm thấy việc họ lựa chọn xung hỉ quả nhiên đúng đắn.
Suốt một đoạn thời gian đó, gia đình Lâm Đại Lực đắc ý không thôi, nhất là việc Vương chủ bộ cho người đến nói chuyện với Lý Chính cùng tộc trưởng, miễn cho Lâm Đại Lực không phải chịu gia pháp. Đem một nhà Lâm Đại Tráng tức đến nghiến răng nghiến lợi, liền quyết liệt tuyên bố với cả tộc nhà họ sẽ không tiếp nhận thân thích với cả nhà Lâm Đại Lực.
Vợ chồng Lâm Đại Lực cũng không quan tâm mấy đến chuyện đó, họ chỉ chuyên tâm ở trong thôn khoát lác không ngừng. Nào là mua xiêm y tơ lụa, mặc vàng đội bạc, tựa như sợ mọi người không biết họ đang rất giàu có vậy.
Về sau, cả nhà Lâm Đại Lực lại mua một căn nhà lớn, thêm mười mẫu đất tốt nhất vùng để cho thuê, lại thêm hai nha hoàn hầu hạ. Lâm Đại Lực lúc này cũng không đi làm nghề mộc nữa, chỉ ở nhà lo thu tiền thuê đất, hưởng phúc qua ngày. Gặp người nào liền khoe khoang bản thân chính là thông gia với quan lớn, nhà mình có bao nhiêu là tiền, làm cho người trong thôn vừa gặp họ là liền muốn né.
Nửa năm sau, tướng công Lâm Xuân Nhi đã bình phục trở lại, nàng ta cũng bắt đầu quen với cuộc sống của một Thiếu nãi nãi. Dưới sự dẫn dắt của Vương thái thái, Lâm Xuân Nhi bước chân vào vòng lẩn quẩn của giai cấp nữ quyến chốn kinh thành.
Ngoài ra, Lâm Xuân Nhi còn bắt gặp Lâm Cẩm Nhi mấy lần, lần nào cũng ghen tị không thôi. Nhìn Lâm Cẩm Nhi toàn thân đều là khí chất cao quý, nhìn thế nào cũng thấy nàng ta sống tốt hơn Lâm Xuân Nhi nhiều. Hừ! Chỉ là gả cho một thương nhân thôi, có gì hơn người cơ chứ….
Lâm Xuân Nhi đắc ý không bao lâu liền phát hiện cuộc sống Thiếu nãi nãi của nàng bắt đầu có vấn đề, tuy nàng có ơn với hai lão Vương gia*, mà hai lão nhân này đối với nàng cũng rất tốt. Nhưng tướng công Vương Học Bác lại không thể nào thích nàng. Từ nhỏ Lâm Xuân Nhi đã phải làm việc vất vả, làn da vừa đen lại vừa thô, Vương Học Bác tuy biết ơn công lao xung hỉ của nàng nhưng cũng rất ít khi bước chân vào phòng nàng. Mà bản thân Lâm Xuân Nhi lại không biết chữ, còn Vương Học Bác tuy đồng sinh còn chưa thi qua nhưng lại rất thích học đòi văn vẻ. Hai người căn bản không thể nói chuyện cùng nhau, lại đáng giận nhất là việc Vương Học Bác đã có hai nha hoàn thông phòng. Hai ả nha hoàn đó ai cũng xinh đẹp hơn Lâm Xuân Nhi, đêm nào cũng thay phiên chiếm lấy tướng công nàng. Về sau nàng mới biết, bản thân tuy là một tân nương xung hỉ nhưng trong nhà nếu không được tướng công thương, bản thân lại không có đứa nhỏ, sau lưng lại không có thế lực nhà mẹ đẻ nương tựa thì khó sống như thế nào.
Sau đó, Lâm Xuân Nhi lại nhớ đến một nhà Lâm đại bá, nhất là Lâm Gia Văn vừa mới thi đậu tú tài kia, liền muốn khôi phục quan hệ giữa hai nhà nhưng cuối cùng lại bị nhà Lâm Đại Tráng cự tuyệt.
Lâm Xuân Nhi nhìn thấy nha hoàn mang quà trở về, sinh khí không thôi. “Thực không biết thân biết phận…” Cha mẹ nàng từng nhiều lần nhúng nhường đến bái phỏng gia đình họ, còn đem theo quà cáp nhưng lần nào cũng bị đuổi về. Ai…nếu không phải đệ đệ Lâm Gia Vượng hết ăn rồi nằm nhà nàng, không lo làm việc chỉ lo phá của thì nàng đâu phải đi lấy lòng cả nhà đại bá cơ chứ. Nghe nói Lâm Gia Bảo ở trong cung còn rất sung sướng, không biết nếu đổi lại là nàng khi đó tiến cung, liệu có sung sướng như vậy hay không….
Mấy ngày sau, Lâm Đại Tráng và Lâm Gia Văn cùng đoàn hàng hóa nhà Tần Khải Hành bắt đầu đi đến kinh thành.
Lần này lên kinh Tần Khải Hành mang theo hai xe vải vóc, phía sau còn có hai hỏa kế cùng bốn gia đinh. Trên đường đi đều qua quan đạo, chỉ sau mười ngày đoàn người đã bình an đến được kinh thành.
Khi vào thành thì trời đã tối, đoàn người quyết định tìm một khách điếm sạch sẽ ở trọ.
“Nhạc phụ cùng đại ca cứ nghỉ ngơi trước, dọc đường đã vất vả nhiều rồi. Lần này đi đường thuận lợi, chúng ta đến sớm hơn Tết Trung Thu mấy ngày. Ngày mai con sẽ đi hỏi thăm một chút về tình hình trong cung.” Tần Khải Hành dọc đường đi đều rất chiếu cố hai cha con nhà Lâm Đại Tráng.
“Khải Hành con cũng rất vất vả rồi, sớm nên nghỉ ngơi đi.” Dọc đường đi Lâm Đại Tráng đối với vị con rể này rất vừa lòng. May mắn lần này bọn họ đi cùng con rể, năng lực của đứa con rể này cũng không thấp, dọc đường đi đều đã an bài mọi việc đâu vào đó, làm bọn họ cũng bớt lo không ít.
Sáng sớm hôm sau, khi bọn họ đang dùng tảo thiện, Tần Khải Hành đã đem chuyện bản thân hỏi thăm được nói ra.
“Tết Trung Thu này, vào giờ Thìn sẽ bắt đầu để từng nhóm cung nhân ra ngoài gặp gia đình trong một canh giờ, cung của Hoàng hậu nương nương được xếp đầu tiên, con nghĩ sáng sớm là chúng ta sẽ được thấy Gia Bảo rồi.”
“Vậy thì quá tốt!” Lâm Đại Tráng cùng Lâm Gia Văn nghe xong đều vô cùng vui vẻ.
Dùng tảo thiện xong, Tần Khải Hành dẫn hai cha con Lâm Đại Tráng đi dạo quanh kinh thành một chút. Khách điếm bọn họ ở nằm ở phía Tây, nơi đây tụ tập nhiều bình dân sinh sống, cũng rất phồn hoa náo nhiệt. Ở phía Đông kinh thành là nơi ở của quan to cùng quý nhân, vào sâu chút nữa chính là hoành thành, nơi đó đều là nơi mà hoàng thân quốc thích cùng những vị quan quyền lực trong triều đình mới có thể ở.
Tần Khải Hành đi dạo một hồi liền thuê một viện tử, phía trước còn có một cái cửa hàng. Thanh toán nửa tháng tiền thuê nhà xong xuôi, buổi chiều mọi người lại trở về khách điếm, bắt đầu bàn bạc công chuyện. Lâm Đại Tráng cùng Lâm Gia Văn cũng bắt tay vào giúp đỡ việc sửa sang lại hàng hóa, bố trí cửa hàng, đến tối thì mọi việc cũng coi như xong xuôi.
Tần Khải Hành dự định ngày mai sẽ khai trương, đem chiêu bài của Tần gia giới thiệu khắp nơi. “Nhạc phụ, đại ca, buổi chiều đã phiền toái hai người rồi. Ngày mai liền tốt, hai người không cần phải gắng sức nữa, đã có con cùng mấy hỏa kế lo liệu.”
“Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy. Ta và đại ca con đều có khí lực lớn mà, ha ha.” Lâm Đại Tráng nói.
“Đúng rồi, con nghe nói kinh thành có nơi gọi là ‘Hữu gian thư cục’, có công danh đều có thể vào đó đọc sách. Ngày mai đại ca cứ đến đó thử xem, nó nằm ở vị trí giáp thành Đông và thành Tây.” Tần Khải Hành đem chuyện bản thân khi đi bàn việc làm ăn vô tình nghe được nói ra.
“Vậy thì ngày mai ta phải đến xem mới được.” Lâm Gia Văn nghe vậy thì thực trong chờ. Thư cục ở trong trấn nơi hắn ở cũng không có nhiều, chỉ có mấy cuốn để xem mà thôi. Mad sách đều rất quý, nhà hắn điều kiện bình thường, vì vậy không thể thường xuyên mua sách về đọc được.
Sáng hôm sau, dùng qua tảo thiện, Lâm Gia Văn theo sự hướng dẫn của Tần Khải Hành đi đến thư cục. Thư cục này rất lớn, cao đến ba tầng, đây quả thực là thư cục lớn nhất mà Lâm Gia Văn từng thấy.
Đợi Lâm Gia Văn bước vào thì đã có một hỏa kế nhanh chân đến chào đón. “Vị huynh đài này chắc là người có công danh, mời đến bên này đăng kí.”
Sau khi đăng kí xong, hỏa kế quay sang nói với Lâm Gia Văn. “Tầng thứ nhất cùng tầng thứ hai ngài có thể tùy ý chọn đọc, nhưng không được phép mang ra ngoài thư cục, nếu cần trà nước hoặc điểm tâm, mời ngài đi lên tầng ba. Thỉnh ngài không được gây tổn hại đến sách, nếu có chút tổn thất thì sẽ dựa theo giá trị của sách mà bồi thường.”
Lâm Gia Văn lên tiếng tạ ơn hỏa kế, bắt đầu đi dạo một vòng quanh tầng một thư cục. Chủng loại sách bên trong thư cục vô cùng phong phú, bên cạnh mỗi giá sách đều đặt một chiếc bàn dài tiện cho việc đọc sách. Tuy thư cục nhiều người nhưng không khí rất im lặng, Lâm Gia Văn lẳng lặng nhìn mọi người im lặng đọc sách, thỉnh thoảng thì mới có vài tiếng thảo luận khe khẽ phát ra.
Lâm Gia Văn liền chọn lấy một quyển sách bản thân khá hứng thú, bắt đầu ngồi xuống đọc.
Những ngày tiếp theo, Lâm Gia Văn tựa như rơi vào biển tri thức, ngày nào cũng đắm mình trong thư cục.
Trong thư cục, Lâm Gia Văn còn gặp được một vị tú tài đồng trang lứa tên Tiễn Thanh Côn, hai người nhất kiến như cố, đối với tài hoa của nhau đều rất khâm phục. “Lâm huynh, nhìn bề ngoài của huynh thật không dám tin a, ta lúc đầu còn nghĩ huynh vào kinh thi võ nữa kìa! Không ngờ chúng ta lại có nhiều quan điểm giống nhau như vậy. Thật sự quá tốt khi có thể nhận thức một người cùng chí hướng như huynh, về sau chúng ta phải thường xuyên cùng nhau thảo luận văn chương mới được.”
Tiễn Thanh Côn lúc đầu mới gặp Lâm Gia Văn, nhìn thấy hắn một bộ dạng lưng hổ eo gấu, một người thô cuồng như vậy cư nhiên lại là người đọc sách, Tiễn Thanh Côn liền tò mò, cứ như thế đi theo Lâm Gia Văn bắt chuyện. Không nghĩ đến cả hai nói chuyện với nhau một hồi, liền cùng nhau lên lầu ba uống trà bàn chuyện trên trời dưới đất.
“Tiễn huynh, ta cũng thật cao hứng khi nhận một người như huynh làm bằng hữu, đáng tiếc lần này ta chỉ cùng người thân lên kinh thành để gặp mặt đệ đệ vào Tết Trung Thu, đợi gặp xong liền phải về rồi.” Lâm Gia Văn cảm thấy thật tiếc, sách trong thư cục hắn vẫn chưa đọc xong hết a.
“Ai! Vậy thì thật tiếc, đệ đệ huynh vào cung làm cung nhân sao? Lần này nhờ phúc của Thái tử điện hạ triệt hạ man tộc, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu hoàng ân mênh mông, ơn trạch vào Tết Trung Thu năm nay là lần đầu tiên trong lịch sử đó.” Tiễn Thanh Côn nói. “Thái tử điện hạ quả nhiên là một người vĩ đại, chẳng những đối với chiến sự bách chiến bách thắng, đối với những văn nhân như chúng ta cũng vô cùng coi trọng, nghe nói chỗ dựa cho thư cục này chính là Thái tử điện hạ, ngài mở thư cục vì muốn dù là học trò nghèo cũng có thể đọc được sách.”
“Đúng vậy, ta thực sự rất cảm kích công ơn này. Bằng không không biết khi nào gia đình ta có thể gặp lại đệ đệ! Trong nhà ai cũng tưởng niệm y.” Lâm Gia Văn cảm thán.
“Ta có một vị cô cô làm người hầu trong cung, cũng biết một chút chuyện trong đó. Đệ đệ huynh làm người hầu trong cung nào thế?” Tiễn Thanh Côn hỏi.
“Đệ đệ ta là người hầu trong cung Hoàng hậu nương nương, làm việc tại Ngự Điểm Phòng.” Lâm Gia Văn nghe Tiễn Thanh Côn nói vậy liền lặp tức trả lời.
“Vậy thì thật tốt a, đó là nơi tốt, đệ đệ huynh mệnh thật tốt.” Tiễn Thanh Côn nghĩ nghĩ. “Nói đến trong cung Hoàng hậu nương nương, hiện nay còn lưu truyền một bí văn về Thái tử điện hạ.”
Tiễn Thanh Côn thần bí hề hề, nói. “Nghe nói Thái tử điện hạ vừa ý một cung thị trong cung Hoàng hậu nương nương, đêm nào ngài cũng ở bên vị cung thị đó. Nghe nói vị đó tuổi cũng còn rất nhỏ.”
Lâm Gia Văn nghe xong liền nhíu mày, bản thân cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười cho qua. Qúy nhân trong cung ai chẳng có chuyện phong lưu cơ chứ. Thái tử điện hạ anh minh thần võ đã truyền khắp thiên hạ, đối với việc xử lý man tộc lại quyết đoán ngoan tuyệt, không ngờ lại có lúc trầm mê như vậy…
Mà Tần Khải Hành bên này công việc tiến triển rất thuận lợi, mới khai trương vài ngày vải bán được cũng rất khá. Vải tốt cùng lụa là chốn kinh thành cũng rất nhiều, màu sắc và hoa văn cũng độc đáo và đẹp đẽ vô cùng, bất quá giá cả hơi cao.
Vải vóc Tần Khải Hành mang theo chất lượng cũng không tồi, hoa văn trên vải ở chỗ bọn họ tuy đã không còn nhiều người ít nhưng đem đến kinh thành không ngờ lại trở nên mới mẻ với những người ở đây. Hơn nữa giá cả Tần Khải Hành đưa ra cũng rất thực tế, vì vậy liền được người dân của thành Tây vô cùng yêu thích.
Tần Khải Hành không ngừng vui vẻ, cứ tiếp tục qua mấy ngày nữa liền có thể bán hết. Qủa nhiên lần này lên kinh là quyết định đúng đắn, chẳng những bán được mớ hàng tồn, còn lời được không ít bạc. Chờ khi trở về lại mua thêm chút hàng hóa ở kinh thành về bán, khi đó khẳng định sẽ kiếm được không ít, nếu có thể tìm một người hợp tác buôn bán cố định nữa thì tốt.
Tết Trung Thu cũng càng đến gần, cha con Lâm gia cùng Tần Khải Hành lại càng chờ mong khoảng khắc được gặp lại Lâm Gia Bảo….