Lâm Gia Bảo ở trong Bình Nhạc Uyển thực buồn muốn hỏng, nhưng tính cách y từ trước đến giờ đều nhu thuận, nên y mới không ầm ĩ với Hiên Viên Hãn Thừa đòi ra ngoài. Lâm Gia Bảo biết Hiên Viên Hãn Thừa là muốn tốt cho y, vì vậy mới không cho y đi ra ngoài, nên y cũng chỉ còn biết ngoan ngoãn ngồi trong Bình Nhạc Uyển vẽ tranh.
Bức tranh trên giấy Tuyên Thành được vẽ vô cùng sống động, quả thực trong khuôn diện vẽ tranh thì Lâm Gia Bảo rất có thiên phú. Nét vẽ trên tranh còn có vài phần linh khí, nhượng Cừu phu tử tán thưởng không thôi. Hiên Viên Hãn Thừa còn cố ý sai người ở trong Bình Nhạc Uyển đào một cái ao nhỏ, thả vào đó mấy con cá chép để Lâm Gia Bảo vẽ tranh cùng ngắm cảnh.
Hiên Viên Hãn Thừa bước chân vào Bình Nhạc Uyển thì thấy bảo bối nhà mình đang ngồi vẽ tranh dưới tán cây, cũng không lên tiếng quấy rầy mà chỉ yên lặng đứng một bên nhìn, bảo bối trong cảm nhận của hắn cũng đẹp như bức họa kia vậy. Lâm Gia Bảo khi đã vẽ tranh thì tinh thần lẫn cơ thể đều tập trung vào nó, nên y cũng không cảm nhận được sự hiện diện của Hiên Viên Hãn Thừa.
Đợi Lâm Gia Bảo vẽ xong, buông bút lông xuống, xoay người thì liền bắt gặp Hiên Viên Hãn Thừa đã đứng ở bên cạnh, đang ôn nhu nhìn y. Lâm Gia Bảo liền hướng Hiên Viên Hãn Thừa hơi cúi người. “Thái tử điện hạ, ngài đã về.” Lâm Gia Bảo sau ngủ trưa tỉnh dậy thì không thấy Hiên Viên Hãn Thừa, liền biết hắn chắc chắn phải đi giải quyết chính sự. y đành phải một mình ngồi vẽ tranh giải buồn.
“Quai bảo buồn sao?” Hiên Viên Hãn Thừa vòng tay ôm lấy Lâm Gia Bảo, nói nhỏ vào tai y. Chắc chắn mấy ngày này bảo bối của hắn buồn đến sắp hỏng rồi.
“Không có a, ta thích vẽ vẽ…” Lâm Gia Bảo biết Thái tử điện hạ có rất nhiều việc phải làm, không thể suốt ngày bồi bên cạnh y.
“Quai bảo vẽ tranh quả thực rất đẹp…” Hiên Viên Hãn Thừa nhẹ nhàng nói bên tai Lâm Gia Bảo. “Tướng công hôm nay liền đem ngươi ra ngoài cung chơi, vãn thiện liền dùng ngoài cung luôn…”
“Thật chứ?” Lâm Gia Bảo vui sướng đứng bật dậy.
“Còn có thể giả sao? Mau để Thư Nhã giúp ngươi thay y phục rồi chúng ta liền đi.” Hiên Viên Hãn Thừa hôn nhẹ lên khuôn mặt đang mỉm cười của Lâm Gia Bảo.
Lâm Gia Bảo đi như bay trở về phòng, nhanh chóng để Thư Nhã cùng Thư Cầm chuẩn bị này nọ cho y. Chỉ trong chốc lát đã thay xong một bộ thường phục màu trắng, trên người cũng chỉ đeo một khối ngọc bội đơn giản bên hông.
Hiên Viên Hãn Thừa, đã thay xong một bộ thường phục màu đen, nhanh chóng đi đến bên cạnh y. “Nguyên Khánh cùng Nguyên Phúc đang chờ trên xe ngựa ngoài viện, buổi tối chúng ta sẽ đến Hồng Nhạn Lâu ở thành Tây để dùng bữa, thức ăn ở đó chắc chắn ngươi sẽ thích…”
Lâm Gia Bảo thực vui vẻ gật đầu, y vẫn chưa từng dùng cơm ở tửu lâu bao giờ, nhất là dùng với tướng công nhà y…
“Thái tử điện hạ…Thái tử điện hạ…” Khi Lâm Gia Bảo vừa bước lên xe thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gọi của nữ nhân. Cẩn thận nhìn, nữ nhân này y chưa gặp bao giờ, thân hình của nàng không cao mấy, vận một bộ y phục màu hồng, còn dẫn theo một tiểu cô nương đáng yêu cùng hai cung nữ.
Du Cần mang theo nữ nhi đứng bên ngoài Bình Nhạc Uyển chờ thật lâu mới thấy được thân ảnh Thái tử điện hạ, chính là Thái tử điện hạ lại đi quá nhanh, nàng còn chưa kịp lên tiếng ngài đã bước vào Bình Nhạc Uyển.
Du Cần thực sự rất không cam tâm, nàng đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy Thái tử điện hạ. Đợi một hồi ở bên ngoài Bình Nhạc Uyển nhưng chẳng thu được kết quả gì, chính nữ nhi của nàng cũng bắt đầu mệt mỏi, nàng bất đắc dĩ định quay trở về.
Nhóm các nàng vừa quay đi mấy bước thì nghe sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa. Quay người lại nhìn thì thấy Nguyên Phúc, thái giám hầu cận bên người Thái tử điện hạ đang chuẩn bị thứ gì đó lên xe ngựa, nàng nghĩ chắc lát nữa Thái tử điện hạ sẽ xuất hiện liền cẩn thận đứng tránh ở một bên đợi.
Chỉ một lát sau, Thái tử điện hạ cầm tay một thiếu niên nhỏ tuổi bước ra khỏi Bình Nhạc Uyển. Du Cần biết thiếu niên kia chính là chuyên sủng hiện tại của Thái tử điện hạ, Lâm tiểu thị, bèn cầm tay của nữ nhi nhanh chóng đi đến.
“Thái tử điện hạ…Thái tử điện hạ…” Du Cần dáng người nhỏ xinh nhưng lại đầy đặn, một thân y phục màu hồng bao lấy thân hình quyến rũ, lại thêm diện mạo kiều diễm quả thực vô cùng phong tình.
“Du thị ngươi sao lại ở đây? Chẳng lẽ ngươi không biết đây là đâu? Là Bình Nhạc Uyển! Ai cho phép ngươi đến đây?” Hiên Viên Hãn Thừa hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt đưa tình của Du Cần, nghiêm khắc hỏi.
“Thái tử điện hạ…” Du Cần đem nữ nhi của mình đẩy ra phía trước. “Tì thiếp biết Bình Nhạc Uyển cùng nội thư phòng là nơi cấm địa. Nhưng An Nhi lại rất nhớ ngài, nên thiếp liền dẫn nàng đi dạo quanh Bình Nhạc Uyển, mong có thể may mắn mà gặp được Thái tử điện hạ một lần.”
An Nhi cảm nhận được ánh mắt của Hiên Viên Hãn Thừa đang chuyển hướng đến mình, liền hơi lùi về phía lòng ngực Du thị. Nhưng Du Cần cứ bám riết không tha mà đem nàng kéo ra trước mặt Hiên Viên Hãn Thừa. “Con đứa nhỏ này, chẳng phải nói muốn gặp phụ thân sao? Sao còn không cấp phụ thân vấn an…”
An Nhi tính tình hướng nội lại nhát gan, chỉ dám đem mặt chôn trong ngực Du thị không chịu lên tiếng. Từ khi nàng nhận biết được mọi vật xung quanh, mẫu thân chưa bao giờ thích nàng. Nhất là sau khi có đệ đệ, đệ đệ thân thể so với nàng còn kém hơn, mẫu thân cũng vì vậy ngày đêm ở bên người chăm sóc đệ đệ. Sau khi đệ đệ mất, mẫu thân mới đối xử với nàng tốt hơn một chút…
Du thị trong lòng không khỏi sốt ruột, cảm thấy nữ nhi quả nhiên vô dụng, một chút cũng không kế thừa được trí thông minh của nàng, đã vậy còn rụt rè nhút nhát nữa chứ. Ai…đứa nhỏ này còn không bằng cả Khang Nhi đầu gỗ nhà Tống thị.
Lâm Gia Bảo vừa nghe xong lời nói của Du thị liền biết, nữ nhân này chính là một trong những thị thiếp của Thái tử điện hạ. Nhất thời có chút tò mò, bèn từ phía sau Hiên Viên Hãn Thừa ló đầu ra xem.
Du thị rốt cuộc nhìn được dung mạo của vị Lâm tiểu thị được đồn đại gần đây, trong lòng không khỏi so sánh với chính mình. Cẩn thận quan sát nửa ngày, nàng cuối cùng đưa ra được kết luận: tên song nhân này cũng chẳng có gì đặc biệt, hoàn toàn khác xa lời đồn…Tướng mạo cũng chỉ hơi thanh tú một chút, hoàn toàn không có gì gọi là tuyệt sắc. Chắc là Thái tử điện hạ cảm thấy mới mẻ nên mới sủng y…
Mặc kệ thế nào nàng dù sao cũng là người đã thay Thái tử điện hạ sinh ra hai đứa con, công lao so với Từ Tuyết Doanh còn lớn hơn. Đối với tên tiểu thị song nhân này chỉ mới được sủng ái mấy tháng, nàng cũng không cảm thấy y có uy hiếp gì quá lớn.
Du Cần có chút khinh miệt liếc nhìn Lâm Gia Bảo một cái, lặp tức cười mị mị, nói. “Đây chắc là người mới ở Đông Cung, tì thiếp vẫn chưa gặp qua bao giờ a…”
Hiên Viên Hãn Thừa nhanh chóng giới thiệu với Lâm Gia Bảo. “Đây là Du thị, còn đây là An Nhi, nhị nữ nhi của ta.”
Lâm Gia Bảo nhu thuận hướng hai người phía trước vấn an, sau đó liền quay trở về bên cạnh Hiên Viên Hãn Thừa. Đối với thị thiếp cùng nữ nhi của Hiên Viên Hãn Thừa, y thực sự không biết nên đối mặt với họ như thế nào…
“Ha hả…Chúng ta đều là người hầu hạ Thái tử điện hạ, ngươi không cần phải khách khí như vậy…” Du thị thấy Lâm Gia Bảo còn biết hướng nàng chào hỏi thì ha ha nở nụ cười.
“Được rồi, về chuyện An Nhi thì ta sẽ bớt thời gian đến xem, các ngươi về trước đi. Mà nhũ mẫu của An Nhi đâu? Sao lại không thấy?” Hiên Viên Hãn Thừa hỏi.
“Nhũ mẫu của An Nhi có chút không thoải mái, tì thiếp đã cho bà nghỉ ngơi hai ngày rồi.” Du thị trả lời.
“Nhũ mẫu không được thì cứ đổi người khác, đừng để ta biết ngươi lại làm đứa nhỏ bị nhiễm phong hàn nữa! Mau quay trở về thỉnh thái y chẩn bệnh cho An Nhi, phối chút thuốc ngừa phong hàn…” Hiên Viên Hãn Thừa phi thường nghiêm khắc nói. Hôm nay gió có hơi lớn, sức khỏe của An Nhi so với Khang Nhi lại yếu hơn, gió thổi mạnh một chút liền không chịu được. Bên người nàng hiện tại lại không có nhũ mẫu săn sóc, Du thị là mẫu thân nhưng chỉ đăm đăm muốn giành lấy sủng ái của hắn, cư nhiên không thèm để ý đến thân thể của nữ nhi mà lại lôi nàng ra đây. Phỏng chừng là sợ bị hắn trách phạt nên mới đem nữ nhi ra chắn, quả thật đáng giận…
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn về phía Lâm Gia Bảo đang dựa vào người hắn, quả nhiên chỉ có bảo bối mới là tốt nhất. Trải qua một đời kiếp trước, hắn đã sớm nhìn ra được bộ mặt thật của đám nữ nhân kia, may mắn kiếp này hắn có bảo bối làm bạn bên người…
“Vâng.” Du thị nghe được khẩu khí nghiêm khắc của Thái tử điện hạ, cũng không dám nói gì thêm.
Hiên Viên Hãn Thừa cầm lấy tay Lâm Gia Bảo, tự mình dìu y lên xe, sau đó mới bước lên theo. Nguyên Khánh cùng Nguyên Phúc chậm rãi điều khiển xe chạy đi, bốn thị vệ đi phía sau bảo hộ cũng liền đi theo, để lại sau lưng Du thị vừa không cam lòng vừa căm giận nhìn về phía xe ngựa.
Bên trong xe ngựa, Lâm Gia Bảo dựa lên vai Hiên Viên Hãn Thừa. “Ta có cần gặp mặt hết tất cả các thị thiếp của ngươi không?”
“Tổng cộng chỉ có hai người. Nếu quai bảo muốn, ta sẽ an bài cho ngươi đi gặp các nàng. Quai bảo chỉ cần nhớ kĩ, dù có chuyện gì thì các nàng cũng sẽ không ảnh hưởng được đến tình cảm của chúng ta.” Hiên Viên Hãn Thừa nắm lấy tay của Lâm Gia Bảo, nói.
“Ân…Ta nghe lời tướng công.” Lâm Gia Bảo gật đầu, y lựa chọn tin tưởng Hiên Viên Hãn Thừa. Tuy nhìn thấy nữ nhân cảu Hiên Viên Hãn Thừa làm lòng y có chút tự ti cùng khó chịu, nhưng thái độ cùng hành động của Hiên Viên Hãn Thừa đã giúp tâm tình bất an của y bình tĩnh trở lại.
“Thực ngoan…Quai bảo của tướng công…Ta, Hiên Viên Hãn Thừa xin thề, kiếp này nhất định sẽ không phụ ngươi…” Hiên Viên Hãn Thừa nói xong liền hôn lên cánh môi kiều diễm của bảo bối, dùng sức mút vào.
Thanh âm tinh tế từ miệng Lâm Gia Bảo nhanh chóng vang khắp xe, đầu lưỡi của Hiên Viên Hãn Thừa liếm lên từng chiếc răng của Lâm Gia Bảo, nhân cơ hội y thở dốc liền tham nhập vào khoang miệng của bảo bối, quấn lấy cái lưỡi nhỏ của y. Lâm Gia Bảo cũng nhanh chóng học theo động tác của Hiên Viên Hãn Thừa mà đáp trả lại cho hắn.
Một lúc sau, nụ hôn nồng nhiệt mới chấm dứt. Lúc này trong xe chỉ còn âm thanh thở gấp của cả hai. Hiên Viên Hãn Thừa ý do vị tẫn nói. “Qủa là một tiểu bảo bối mê người…”
Lâm Gia Bảo nghe Hiên Viên Hãn Thừa nói vậy thì không khỏi một trận mặt đỏ tim đập, ngượng ngùng dời ánh mắt đi chỗ khác. “Tướng công, ta có thể xem phong cảnh bên ngoài được không?”
“Tất nhiên là được…” Hiên Viên Hãn Thừa mỉm cười sờ sờ đầu bảo bối.
Lâm Gia Bảo vén lên một góc rèm xe, nhìn ra phía ngoài. “Ta vẫn chưa bao giờ đi dạo trên đường phố như thế này đâu a.”
Lâm Gia Bảo nhớ khi còn nhỏ bản thân y đã từng làm nũng với nương, muốn nương đưa y ra ngoài chơi. Nhưng mỗi lần nương dẫn y xuất môn đều sẽ bị người ta chỉ trỏ, từ đó về sau y cũng không đòi xuất môn đi chơi nữa. Cũng may trong nhà có rất nhiều huynh đệ tỉ muội, ai cũng rất yêu thương y, nhờ vậy mà y dù chỉ ở trong nhà nhưng cũng không cô đơn buồn chán.
“Về sau ta sẽ thường xuyên mang ngươi ra ngoài…” Hiên Viên Hãn Thừa nghe xong có chút đau lòng, hắn có thể tưởng tượng được tuổi thơ không trọn vẹn mà bảo bối đã phải vượt qua.
“Không cần thường xuyên…công việc của tướng công rất nhiều…” Lâm Gia Bảo nghe tướng công nói vậy thì vô cùng cao hứng, nhưng y cũng không muốn xuất cung quá nhiều.
“Chủ tử, đã đến Hồng Nhạn Lâu.” Nguyên Phúc ở bên ngoài lên tiếng.
Hiên Viên Hãn Thừa vịn tay Nguyên Phúc bước xuống xe ngựa, sau lại xoay người giúp Lâm Gia Bảo xuống xe. Hồng Nhạn Lâu cũng là sản nghiệp của thuộc hạ hắn, sinh ý vô cùng tốt. Lựa chọn tửu lâu này, ít nhất cũng làm Hiên Viên Hãn Thừa an tâm hơn. Bọn họ tới tuy sớm, thời gian vẫn chưa đến vãn thiện, vậy mà 3 tầng lầu trong Hồng Nhạn Lâu đã đầy kín người. Tới cửa tửu lâu, bọn thị vệ bắt đầu phân ra xung quanh.
Nhóm người Hiên Viên Hãn Thừa được đưa đến nhã gian ở lầu ba, đây là căn phòng có tầm nhìn tốt nhất lâu, thông qua cửa sổ liền có thể nhìn thấy hơn phân nửa phố cảnh ở thành Tây. Đây cũng là căn phòng mà lão bản của tửu lâu chuẩn bị cho Thái tử. Lâm Gia Bảo nhìn bên ngoài cửa sổ thật nhiều người qua đường, những người bán rong đang rao hàng, hết thảy đều vô cùng mới mẻ thú vị…
Đầu bài ở Hồng Nhạn Lâu là các món ăn của Hoài Dương, trong lâu còn mời đến vài vị đầu bếp ở Giang Nam, tay nghề rất cao.
“Nơi này đều là các món ăn Hoài Dương, quai bảo là người phía Nam nhất định sẽ thích.” Hiên Viên Hãn Thừa ôn nhu nói với Lâm Gia Bảo. “Sau khi ăn xong, ta lại mang ngươi đi dạo…”
Vãn thiện quả nhiên không làm Hiên Viên Hãn Thừa thất vọng, Lâm Gia Bảo cao hứng đến nỗi cười tít cả mắt.
Lâm Gia Bảo thực thích những món ăn hôm nay, tuy không tinh xảo được như trong cung nhưng hương vị tuyệt đối không thua Ngự Thiện Phòng. Nhất là món ăn được xưng là ngon nhất Hoài Dương, thịt viên tứ hỉ*. Viên thịt được làm rất lớn, mỡ cùng thịt hòa quyện với nhau được rưới lên lớp nước sốt màu đỏ sáng bóng, lót nền là từng tầng rau xanh mượt, màu sắc tiên diễm cùng hương thơm ngát mũi, quả thực làm người nhìn thèm thuồng không thôi. Lâm Gia Bảo ăn một ngụm lại một ngụm, cứ thế hai viên thịt lớn liền vào bụng y.
Hiên Viên Hãn Thừa cũng rất vừa lòng, bảo bối hôm nay ăn rất khá, liền cho Nguyên Phúc đến trọng thưởng cho vị đầu bếp kia.
Dùng xong vãn thiện, Hiên Viên Hãn Thừa mang Lâm Gia Bảo chậm rãi đi dạo trên phố. Lâm Gia Bảo vừa đi vừa quan sát các gian hàng, thứ nào cũng thú vị với y.
Lâm Gia Bảo bước đến một gian hàng, trên đó bán đầy những con lật đật đầy đủ màu sắc. Một đám lật đật được bày cạnh nhau, mỗi khi một con bị chạm vào, cả đám liền đồng loạt lắc qua lắc lại, rất thú vị.
Lâm Gia Bảo thấy vậy thì vui vẻ cười không thôi, Hiên Viên Hãn Thừa nhanh chóng quay sang phân phó Nguyên Phúc đi trả tiền. “Nếu thích liền chọn mấy cái đi…”
“Ta chọn một cái là được rồi.” Lâm Gia Bảo cũng không có lòng tham, y cúi người bắt đầu chọn chọn.
Phía trên gian hàng mà Lâm Gia Bảo lựa lật đật cũng có một tửu lâu. Tại một phòng trên lầu hai của tửu lâu bỗng mở cửa sổ, hai cái đầu từ trong phòng ló ra ngoài quan sát, bắt gặp thân ảnh Lâm Gia Bảo thì bắt đầu huýt sáo trêu chọc. “Bé búp bê này quả nhiên vừa kiều vừa mượt nha, ha ha ha…”
Nguyên lai Lâm Gia Bảo mặc y phục màu trắng, khi cúi người thì đường cong trên mông nhỏ liền lộ ra ngoài. Y cũng chỉ chuyên tâm chọn lựa, hoàn toàn không phát giác ra bản thân bị người khác trêu chọc, cuối cùng chọn được một con lật đật vận đồ đỏ.
Hiên Viên Hãn Thừa thấy Lâm Gia Bảo đã lựa chọn xong liền kéo bảo bối vào trong ngực, ôm lấy bảo bối đang bối rối không biết chuyện gì xảy ra mà rời đi. Trước khi đi còn nhìn về phía cửa sổ lầu hai, ánh mắt của Hiên Viên Hãn Thừa khi đó vừa lạnh vừa sắc bén, khiến hai thanh âm trên lầu hai nháy mắt biến mất.
Chờ nhóm người Hiên Viên Hãn Thừa ly khai một lúc lâu, hai người ngồi trên lầu mới có phản ứng lại. Hai người này chính là Tiết Chí Kì và Trương Ưng Tường.
Tiết Chí Kì là con cháu Tiết gia, phụ thân gã là Tiết Qúy, đệ đệ duy nhất của Tiết Quang Vinh. Bản thân gã là đích tử của Tiết Qúy, từ nhỏ lớn lên ở Tiết gia, lại nương theo thanh danh của gia tộc mình mà ở bên ngoài hoành hành ngang dọc, còn thường cùng đám công tử ăn chơi trác táng ở kinh thành ức hiếp dân lành…
“Trừng cái gì mà trừng! Làm như hay lắm vậy…” Tiết Chí Kì sinh khí nói. “Bên cạnh có một song nhân thì làm được cái gì chứ…”
“Gương mặt đó ta chưa từng thấy qua, nhìn quần áo hắn mặc cùng không giống người có bối cảnh, chắc là từ nơi khác đến. Kì thiếu đừng nóng giận, đợi lát ta sẽ cho người đi tìm hiểu thử xem.” Trương Ưng Tường nhanh chóng lấy lòng, nói.
Phụ thân của Trương Ưng Tường là tâm phúc của Tiết Qúy, vì vậy hắn cũng phải sắm cho tốt vai người hầu của Tiết Chí Kì.
“Ai…Thanh lâu trên kinh thành song nhân quá ít, cái tên khi nãy nhìn cũng không tồi, tuổi cũng được, mông cong như vậy…chắc chắn tư vị cũng không tồi…” Tiết Chí Kì cười dâm đãng.
“Ha ha, vẫn là Kì thiếu nhãn lực tốt, bằng không ngày mai ta liền mang người đến cho ngài hưởng dụng…” Từ sau khi xuất hiện tin tức Thái tử điện hạ sủng ái một song nhân, ngoạn song nhân liền trở thành trào lưu mới nổi ở kinh thành.
Hai người sau đó còn cười nói mấy lời thô tục, hoàn toàn không biết những lời này đều bị ám vệ của Hiên Viên Hãn Thừa thu hết vào tai…
Sau khi hồi cung, Hiên Viên Hãn Thừa liền tiến thẳng đến thư phòng, nghe ám vệ thuật lại thân phận cùng lời nói của Tiết Chí Kì và Trương Ưng Tường. Nghe xong, sắc mặt hắn trở nên xanh mét. Ám vệ mặt không biểu tình thuật lại hết mọi thứ mình nghe được, trong lòng cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt của Thái tử điện hạ hảo dọa người a…
“Chết tiệt người Tiết gia…Cư nhiên dám…” Cư nhiên dám thèm muốn bảo bối của hắn! Đáng chết! Hiên Viên Hãn Thừa nghiến răng nghiến lợi, nói. “Kêu Trịnh Dung đến gặp ta…”
“Vâng.”
Trịnh Dung nhanh chóng bước vào Nội thư phòng, mặt không đổi sắc đứng nghe mệnh lệnh của Thái tử điện hạ. “Vâng.”
Ngày thứ hai, trong kinh thành liền truyền nhau tin tức, Tiết Chí Kì của Tiết gia do phóng ngựa quá nhanh mà ngã gãy cổ chết…