• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tết Trung Thu càng đến gần, tâm tình Lâm Gia Bảo càng ngày càng sa sút. Hiên Viên Hãn Thừa nhìn thấy bộ dáng Lâm Gia Bảo như vậy cũng rất đau lòng, nhưng mỗi khi hắn hướng bảo bối hỏi lý do, y chỉ im lặng lắc đầu không chịu nói.

Hiên Viên Hãn Thừa kì thật biết Lâm Gia Bảo đang nghĩ đến điều gì, chắc chắn là chuyện gặp người nhà vào Tết Trung Thu. Hắn vẫn luôn chờ Lâm Gia Bảo một lúc nào đó sẽ chịu nói hết nỗi lòng mình cho hắn nghe, sẽ xin hắn giúp y. Nhưng Hiên Viên Hãn Thừa vẫn chờ không thấy, bảo bối nhà hắn vẫn chưa chịu tín nhiệm hắn a.

Ngày mai chính là Tết Trung Thu, thế nhưng bảo bối vẫn không chịu nói cho hắn biết chuyện người nhà y, Hiên Viên Hãn Thừa thở dài. “Bảo bối, chúng ta cần nói chuyện…”

Biểu chiều hôm nay Hiên Viên Hãn Thừa không cần đi nội thư phòng xử lý sự vụ, vì vậy liền kéo Lâm Gia Bảo vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, đặt y ngồi lên giường.

“Bảo bối có gì muốn nói với ta không?” Hiên Viên Hãn Thừa hỏi.

Lâm Gia Bảo lắc lắc đầu.

Hiên Viên Hãn Thừa nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của y lên để y nhìn thẳng vào mắt mình. “Ta là ai?”

“Thái tử điện hạ….” Lâm Gia Bảo chưa kịp nói xong đã bị Hiên Viên Hãn Thừa dùng môi chặn lại. Lời vừa định nói liền bị y nuốt vào miệng. Đầu lưỡi Hiên Viên Hãn Thừa bắt đầu thâm nhập vào khoang miệng của Lâm Gia Bảo, bắt đầu tung hoành khắp nơi trong miệng y, cuối cùng liền cùng cái lưỡi nhỏ nhắn của Lâm Gia Bảo quấn quít với nhau.

Hiên Viên Hãn Thừa lưu luyến rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn kia, hỏi lại lần nữa.  “Bảo bối, ta là ai? Ta là cái gì của ngươi?”

“Tướng công….Tướng công của Gia Bảo.” Lâm Gia Bảo ngoan ngoãn trả lời.

“Tốt lắm! Bảo bối, ta là tướng công của ngươi, có chuyện gì mà ngươi không chịu nói với tướng công?” Hiên Viên Hãn Thừa nhìn Lâm Gia Bảo tiếp tục trầm mặc im lặng. “Hay là ngươi không tin tưởng tướng công….”

“Không có…” Lâm Gia Bảo nói.

Hiên Viên Hãn Thừa đem Lâm Gia Bảo ôm vào ngực. “Bảo bối phải biết điều này, không có chuyện gì mà tướng công ngươi làm không được.”

Hiên Viên Hãn Thừa hôn hôn lên hai bên gò má của Lâm Gia Bảo, ôn nhu hỏi. “Là chuyện về người nhà sao?”

Lâm Gia Bảo vừa nghe thấy hai chữ ‘người nhà’ liền ra sức gật đầu, nước mắt chẳng mấy chốc lại chảy xuống. “Thực rất nhớ! Thực rất nhớ!”

Hiên Viên Hãn Thừa hôn lên từng giọt nước mắt của Lâm Gia Bảo. “Đừng khóc nữa bảo bối của ta, ngày mai thôi ngươi liền có thể gặp lại người nhà…”

“Nhưng….Nhưng….còn có cung quy….” Lâm Gia Bảo nức nở nói.

“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa quai bảo* của ta. Ngươi nhìn lại bản thân mình đi, mấy ngày nay lo lắng mà ăn ít lại, tâm của tướng công rất đau đó nha. Về sau có chuyện gì liền nói với tướng công, mặc kệ khó đến mấy tướng công sẽ thay ngươi giải quyết, hiểu chưa?” Hiên Viên Hãn Thừa ôm lấy Lâm Gia Bảo, dùng lời nói ôn nhu nhẹ nhàng trấn an bảo bối.

“Ta….Ta hiểu rồi, tướng công thật tốt!” Lâm Gia Bảo vươn tay ôm lấy Hiên Viên Hãn Thừa.

Tâm Hiên Viên Hãn Thừa thực vui vẻ khi thấy Lâm Gia Bảo chủ động ôm hắn. “Hứa với ta, về sau có gì khó xử cũng không được nghẹn ở trong lòng nghe chưa?”

“Vâng, về sau sẽ không như vậy nữa.” Lâm Gia Bảo cam đoan.

“Ngày mai mọi việc đều đã được bọn Nguyên Phúc an bài hết rồi, ngươi không cần lo lắng.” Hiên Viên Hãn Thừa yêu thương hôn lên cái mũi hồng hồng vì khóc của Lâm Gia Bảo.

Tết Trung Thu hôm đó, Lâm Đại Tráng, Lâm Gia Văn và Tần Khải Hành ba người từ sớm đã đứng chờ ngoài cửa Ngoại Ngũ Sở Cung (?). Bên ngoài cửa cung cũng đã có rất đông thân nhân của các cung nhân đứng chờ.

Giờ Thìn vừa đến cửa cung liền mở ra, một đội thị vệ từng bên trong bước ra duy trì trật tự. Thủ lĩnh thị vệ bắt đầu cầm danh sách đọc tên từng cung một, mỗi khi đọc đến tên cung nào, thì sẽ có một toán cung nhân của cung đó được đưa ra ngoài.

Cung nhân sau khi đi ra đều nhanh chóng chạy đi tìm người nhà của mình, có người vừa thấy người nhà liền chạy như bay lại, vừa ôm nhau vừa khóc vừa cười, mọi người nhìn thấy ai ai cũng hâm mộ. Có người chưa thấy người nhà mình đâu thì dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe tên cung mà thủ lĩnh thị vệ đọc.

Cả bọn Lâm Gia Văn đợi non nửa canh giờ, rốt cuộc cũng nghe thấy tên Vĩnh Thọ Cung được đọc ra. Ba người nhanh chóng vươn cổ ra tìm người trong đám cung nhân, nhưng vẫn không thấy Lâm Gia Bảo đâu. Thẳng đến khi thủ lĩnh thị vệ đã đọc sang tên cung khác vẫn không thấy người đâu cả.

Lại đợi trong chốc lát nhưng vẫn không thấy Lâm Gia Bảo, Lâm Đại Tráng bắt đầu có chút nóng nảy. “Gia Bảo như thế nào vẫn không đi ra chứ?”

Tần Khải Hành quay sang trấn định Lâm Đại Tráng. “Nhạc phụ ngài đừng quá nóng vội, để con đi hỏi thăm một chút.”

Lúc này thủ lĩnh thị vệ đã báo xong toàn bộ tên cung, ba người Lâm Đại Tráng thấy vậy liền nhanh chóng chạy sang.

“Thị vệ đại nhân, xin cho hỏi, những cung nhân ở Vĩnh Thọ Cung đều đã ra hết rồi sao?” Tần Khải Hành tiến lên hỏi.

Thủ lĩnh thị vệ liếc nhìn ba người. “Đều đã ra từ sớm rồi.”

Lâm Đại Tráng nghe xong liền nóng nảy. “Hay là sai sót chỗ nào rồi? Vì sao con trai ta vẫn chưa ra cơ chứ?”

Tần Khải Hành nhanh chóng móc ra chút bạc bỏ vào tay thủ lĩnh thị vệ. “Thị vệ đại nhân xin hãy giúp đỡ cho, tiểu đệ nhà chúng tôi viết thư về nói rằng nó làm trong Vĩnh Thọ Cung.”

Thủ lĩnh thị vệ nghe xong liền nhìn lại tờ danh sách. “Cung nhân ở Vĩnh Thọ Cung đều ra cả rồi, tiểu đệ nhà ngươi tên gì?”

“Đệ đệ ta trong cung tên Lâm An Trúc, thị vệ đại nhân xin xem lại giúp cho.” Lâm Gia Văn lên tiếng.

“Lâm An Trúc….tên này không có trong danh sách ở Vĩnh Thọ Cung. Có khi nào nhớ lầm rồi không?” Thủ lĩnh thị vệ đem tờ danh sách cung nhân ở Vĩnh Thọ Cung đưa ra cho ba người nhìn.

Lâm Gia Văn nhìn lướt qua tờ danh sách, quả nhiên không thấy tên của đệ đệ nhà mình. Trong lòng bắt đầu lo lắng, sao lại không có tên của đệ đệ cơ chứ? Rõ ràng trong thư viết rõ như vậy mà, nói là bản thân ở trong Vĩnh Thọ Cung của Hoàng hậu nương nương làm người hầu.

Thủ lĩnh thị vệ nghĩ nghĩ, liền nói. “Có lẽ là bị điều sang cung khác rồi đi. Các ngươi chờ một chút, vẫn còn một số cung nhân khác chưa đi ra.” Gần nhất gã cũng chưa nghe qua trong cung có xử trí bất cứ cung nhân nào, nhưng cái tên Lâm An Trúc này, sao nghe quen quá vậy ta?

Lâm Gia Văn nghe vậy chỉ còn biết lên tiếng tạ ơn gã, đừng sang một bên chờ, trong lòng ba người hiện tại đều thấp thỏm không yên.

Chỉ một lát sau, bỗng thấy từ cung chạy ra một tiểu thái giám, tiểu thái giám đưa cung bài ra cho thị vệ xem xét, lại quay sang nói gì đó với thủ lĩnh thị vệ thì thấy gã chỉ vào ba người Lâm Gia Văn. Thấy vậy, tiểu thái giám nhanh chóng chạy lại chỗ ba người.

“Ba vị chính là người nhà của Lâm An Trúc?” Nguyên Khánh thở hồng hộc hỏi.

“Chúng tôi chính là người nhà của Lâm An Trúc, xin cho hỏi đệ đệ của tôi có chuyện xảy ra rồi sao, sao lại chậm trễ như vậy?” Lâm Gia Văn hỏi Nguyên Khánh.

“Đúng vậy đúng vậy, mời ba vị theo tôi, chỗ này không phải là chỗ để chúng ta nói chuyện.” Nguyên Khánh úp úp mở mở nói xong liền xoay người, ý bảo ba người nhanh đi theo cậu.

Ba người Lâm Đại Tráng tuy lòng có chút nghi ngờ nhưng vẫn cất bước đi theo Nguyên Khánh. Chẳng mấy chốc, Nguyên Khánh đã dẫn mọi người đến một đại tửu lâu, cậu nhanh chóng móc ra một tiểu lệnh bài giao cho chưởng quỹ, chưởng quỹ nhanh chóng đích thân đưa tất cả lên phòng chữ thiên số 1.

Phòng chữ thiên số 1 rất lớn, bên trong được chia thành hai gian. Gian ngoài đã được đặt sẵn một bàn thức ăn dành cho mười người. Gian trong là nơi tiếp khách, bố trí tinh xảo lại thanh nhã, trên tường treo những tranh chữ do chính các học giả nổi tiếng đề bút.

Sau khi Nguyên Khánh mời ba người Lâm Đại Tráng ngồi xuống, Lâm Gia Văn cuối cùng không nhịn được mới lên tiếng hỏi. “Vị công công này, tại sao ngài lại mang chúng tôi đến đây?”

“Tiểu nhân là công công hầu hạ ở Đông cung Thái tử, Nguyên Khánh, thỉnh các vị không cần gấp, rất nhanh các vị sẽ được gặp Lâm chủ tử.” Nguyên Khánh thái độ ôn hòa, lễ phép trả lời.

“Lâm chủ tử?” Lâm Đại Tráng, Lâm Gia Văn và Tần Khải Hành nghe xong đều đồng loạt kinh hô.

“Chắc ba vị vẫn chưa biết, Lâm An Trúc chủ tử vào ngày 5 tháng 8 đã được Hoàng hậu nương nương ban cho Thái tử điện hạ làm tiểu thị, hiện tại Lâm chủ tử đã là cành vàng lá ngọc hoàng gia. Từ đây đến chỗ các ngài tin tức không nhanh, sợ là bên kia vẫn còn chưa hay biết tin gì.” Nguyên Khánh giải thích.

Ba người Lâm Đại Tráng nghe xong tin này đều thập phần khiếp sợ.

“Sao lại như thế được? Gia Bảo vẫn còn quá nhỏ! Chuyện này…” Lâm Đại Tráng không khống chế được bản thân đứng bật dậy. Bảo bối song oa tử nhà ông cư nhiên trở thành tiểu thị của Thái tử, Lâm Đại Tráng nghe được tin này không hề cảm thấy vui sướng mà lại cảm thấy vô cùng thương tâm khổ sở. Tuy Thái tử cao quý hơn người nhưng nếu so ra, Gia Bảo chẳng khác gì nha đầu thông phòng trong các gia tộc giàu có. Ai….Thái tử điện hạ tương lai sẽ trở thành Hoàng đế, sẽ có tam cung lục viện, tương lai của Gia Bảo sao mà đảm bảo cho được…mệnh Gia Bảo nhà ông sao lại khổ thế cơ chứ….

Trong lòng Lâm Gia Văn cùng Tần Khải Hành lúc này cũng không khỏi nhấc lên kinh đào lãng hải. Lâm Gia Văn khi trước nói chuyện với ttc còn bàn chuyện thơ văn này nọ, có nói về chuyện của Thái tử điện hạ, hắn khi đó cũng chỉ cười trừ, không hề để trong lòng. Không ngờ tiểu thị trong lời đồn lại chính là đệ đệ hắn, đệ đệ hắn năm nay chỉ mới 14 tuổi, còn nhỏ như vậy, bộ dáng tuy đáng yêu nhưng nếu so với các mỹ nhân trong cung đình chắc chắn không có chỗ đứng. Đệ đệ từ nhỏ đã tâm tính thiện lương, không có cái gì gọi là tâm kế cả. Người bình thường ai cũng sẽ tranh thủ tình cảm, thê thiếp sẽ đấu đá nhau không ngừng, đó là chưa kể đến ích lợi hoàng gia. Đệ đệ hắn tâm tính như vậy, làm sao sống được giữa cung đình loạn đấu cơ chứ? Lâm Gia Văn thật sự vô cùng lo lắng.

Tần Khải Hành cũng kinh ngạc, không ngờ cậu em vợ song oa tử nhà mình lại may mắn đến như vậy. Được Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ coi trong, nhưng sau lại nghĩ đến tính cách của Lâm Gia Bảo, Tần Khải Hành cũng bắt đầu hơi lo lắng.

Nguyên Khánh nhìn thấy ba người đều bộ dạng thương tâm khổ sở liền sợ bọn họ hiểu lầm điều gì, vội lên tiếng. “Ba vị yên tâm, Lâm chủ tử ở chỗ Thái tử điện hạ sống rất tốt. Thái tử điện hạ đối với  Lâm chủ tử yêu thương cực kỳ, tựa như ngậm trong miệng sợ tan vậy, phải biết, người chưa bao giờ biểu hiện như vậy với ai đâu. Lâm chủ tử hiện tại chính là người được sủng ái nhất Đông cung.”

Ba người nghe vậy, tuy có chút yên tâm nhưng phần lớn vẫn lo lắng. Mọi người đều trầm mặc chờ Lâm Gia Bảo đến.

Sau khi Hiên Viên Hãn Thừa thượng triều xong liền cùng Nguyên Phúc trở về Bình Nhạc Uyển, nơi Lâm Gia Bảo đang sốt ruột ngồi chờ hắn. Hiên Viên Hãn Thừa khẽ cười, từ khi Gia Bảo biết bản thân có thể gặp mặt người nhà thì luôn bị vây trong cảm giác hưng phấn. Tối hôm qua hắn phải hống thật lâu y mới chịu ngủ. Hôm nay lại còn kiển chân đứng chờ hắn về, cái đãi ngộ này đến chính hắn còn chưa được hưởng, có chút xíu ghen tị cứ thế bốc lên.

Bộ dạng Lâm Gia Bảo hôm nay rất đẹp, Thư  Cầm cùng Thư Nhã biết hôm nay Lâm chủ tử sẽ đi gặp người nhà liền cố ý vì y mà tỉ mỉ chuẩn bị một phen.

Lâm Gia Bảo hôm nay mặc một kiện xiêm y màu xanh ngọc, phía trên thêu hoa văn tinh xảo, tay áo đều được thêu bằng tơ vàng. Thêm làn da trắng trong như ngọc của y, thực sự vô cùng đẹp.

Tóc Lâm Gia Bảo được búi bằng một cây trâm bằng ngọc, bên hông lại đeo bảo thạch đủ sắc màu. Thoại nhìn y cứ như một vị công tử nhà giàu vậy.

Hiên Viên Hãn Thừa nhìn Lâm Gia Bảo thay đổi đến không ngờ. “Bảo bối hôm nay ăn mặc thật đẹp. Xiêm y ở Cẩm Tú Phường quả nhiên không tồi, lần sau lại sai họ làm thêm mấy bộ nữa.”

“Vâng.” Thư Nhã cùng Thư Cầm đồng loạt lên tiếng.

Cẩm Tú Phường là nơi may mặc cùa hoàng gia, bên trong là các thợ may nổi tiếng nhất trong nước, vì Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng Hoàng tử may quần áo. Chỉ có những ai có chức vị cao mới được hưởng thụ loại đãi ngộ này, mà b ình thường các quý nhân phi tử gì đó đều chỉ được nhận quần áo tại Nội vụ Y cục mà thôi.

Từ khi có Lâm Gia Bảo bên người, Hiên Viên Hãn Thừa luôn cố gắng đem mọi thứ tốt nhất đến cho y. Hoàng hậu, người giữ phượng ấn chưởng quản hậu cung, tất nhiên cũng biết những điều Hiên Viên Hãn Thừa làm là có dụng ý gì. (đây là một sự hiểu lầm nghiêm trọng đó a =.=) Nên đối với mấy việc xảy ra ở Bình Nhạc Uyển cũng không nhúng tay quá nhiều. Người trong cung cũng không hề ngốc, qua những hành động như vậy ai ai cũng biết Lâm Gia Bảo được Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ sủng ái.

Lần này Lâm Gia Bảo xuất cung, Hiên Viên Hãn Thừa liền phái Nguyên Phúc đi theo Lâm Gia Bảo, còn an bài thêm hai thị vệ theo hộ tống, lại thêm hai ám vệ theo bảo vệ. Nơi gặp mặt chính là Phú Nguyên lâu, một trong những sản nghiệp của thuộc hạ Hiên Viên Hãn Thừa, vì vậy hắn cũng yên tâm không ít.

Lâm Gia Bảo cùng Hiên Viên Hãn Thừa lên xe ngựa, xe ngựa bắt đầu chậm rãi lăn bánh ra khỏi cung. “Hôm nay bảo bối có thể cùng người nhà gặp nhau, nhưng sau khi ăn tối xong thì phải về. Bảo bối, có cao hứng không?” Hiên Viên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo mười ngón tay đan vào nhau, ôn nhu nói.

“Thật sao? Như vậy thì quá tốt. Ta đã lâu chưa được gặp họ, thực sự rất nhớ. Có rất nhiều chuyện muốn nói với họ.” Không biết hôm nay có những ai đến gặp y nha.

“Chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi.” Hiên Viên Hãn Thừa hôn nhẹ lên môi Lâm Gia Bảo. Lâm Gia Bảo hiện tại đã quen với việc được Thái tử hôn, có đôi khi còn học cách đáp lại nữa, lần nào bảo bối chủ động cũng khiến tâm Hiên Viên Hãn Thừa vui sướng không thôi.

Xe ngựa rất nhanh đã dừng lại trước cửa Phú Nguyên lâu. “Đi đi, ta để Nguyên Phúc đi theo ngươi, tối đến lại đến đón ngươi về.” Hiên Viên Hãn Thừa quay sang phân phó Nguyên Phúc. “Cẩn thận hầu hạ y, không được xảy ra bất cứ sơ xuất gì.”

“Vâng. Thái tử điện hạ cứ yên tâm.” Nguyên Phúc đỡ Lâm Gia Bảo xuống xe, cùng hai thị vệ bước vào tửu lâu.

Lâm Gia Bảo đi theo Nguyên Phúc đến phòng chữ thiên số 1, ức chế không được kích động mở cửa ra. Lâm Gia Bảo cuối cùng được thấy người nhà, những người mà hai năm nay y không ngừng nhớ mong.

“Cha! Đại ca! Đại tỷ phu!” Lâm Gia Bảo chạy ào đến ôm chầm Lâm Đại Tráng. “Gia Bảo rất nhớ mọi người!”

“Gia Bảo, mọi người cũng rất nhớ con, đến cho cha nhìn xem nào.” Một hán tử tráng kiện như Lâm Đại Tráng cũng bắt đầu đỏ mắt.

Người một nhà gặp nhau đều thực kích động, mất nửa ngày trời mới bình ổn lại được.

Nguyên Phúc cùng Nguyên Khánh đã xin cáo lui, để lại hai thị vệ đứng bên ngoài canh cửa.

Đợi người ngào đi rồi, Lâm Đại Tráng liền khẩn cấp hỏi. “Gia Bảo, hai năm qua con sống thế nào? Sao lại thành tiểu thị của Thái tử điện hạ?”

“Con hai năm qua sống rất tốt, chỉ là có chút nhớ mọi người.” Lâm Gia Bảo đem tình hình từ lúc tiến cung đến nay đại khái kể ra hết, còn chuyện trở thành tiểu thị của Thái tử điện hạ, y cũng không quá rõ. “Không biết tại sao, chỉ nhận được ý chỉ của Hoangd hậu nương nương, sau đó con liền thành tiểu thị của Thái tử điện hạ.”

Lâm Gia Văn thấy đệ đệ nhà mình cũng không biết vì sao, trong lòng liền âm thầm thwor dài. “Thái tử điện hạ….ngài đối xử với đệ thế nào?”

“Ân! Thái tử điện hạ đối với đệ rất tốt!” Lâm Gia Bảo ra sức gật đầu. Thái tử điện hạ là tướng công của Gia Bảo, tướng công nói rất thích y, y cũng rất thích tướng công.

Lâm Gia Văn nhìn bộ dạng tràn đầy yêu mến đối với Thái tử điện hạ của đệ đệ nhà mình, trong lòng liền thấy khó chịu. Lâm Gia Bảo vẫn còn nhỏ, y căn bản không biết tiểu thị của Thái tử tương lai có nghĩa là gì. Đệ đệ tâm tư đơn thuần, nhìn dáng vẻ của y cứ như đem Thái tử trở thành một vị tướng công nhà bình thường ấy.

Tần Khải Hành đứng một bên nhìn ánh mắt của Lâm Gia Bảo, trong lòng thở dài, đứa nhỏ này sợ đã hãm sâu vào rồi. Lâm Gia Bảo hiện tại còn trẻ thì được Thái tử điện hạ yêu thích, nhưng tương lai thì sao, không những vậy y còn là một song oa tử….

Lâm Đại Tráng nghĩ nghĩ rồi lại hỏi Lâm Gia Bảo. “Thái tử….Bên người Thái tử điện hạ nữ nhân có nhiều không?”

Lâm Gia Bảo nghe xong thì ngẩng người, mờ mịt lặp lại. “Nữ nhân?”

“Nghĩa là thiếp thất bên người Thái tử điện hạ có nhiều hay không?” Lâm Đại Tráng nhìn bộ dáng của Lâm Gia Bảo thì vì y nóng vội không thôi.

“Không biết có nhiều hay không nhưng con chưa từng gặp qua.” Lâm Gia Bảo nghĩ một hồi thì trả lời.

“Vậy Thái tử phi thì sao? Chẳng lẽ cũng không thấy?” Lâm Gia Văn nghe xong liền hỏi.

“Cũng chưa, Thái tử điện hạ nói Thái tử phi bị bệnh, con không cần đi gặp.”  Lâm Gia Bảo cũng từng hỏi Thái tử điện hạ chuyện đi thỉnh an Thái tử phi, nhưng Thái tử điện hạ bảo chỉ cần đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương là đủ rồi.

“Cái này…không phù hợp với lẽ thường.” Lâm Gia Văn cùng Tần Khải Hành hai mặt nhìn nhau.

“Bất quá Thái tử điện hạ thường đưa con đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Lâm Gia Bảo nói thêm.

Lâm Đại Tráng, Lâm Gia Văn cùng Tần Khải Hành nghe xong cũng gật đầu tán thành, thỉnh an Hoàng hậu nương nương vẫn quan trọng hơn.

Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa. “Lâm chủ tửu, đã đến lúc dùng ngọ thiện, mời chủ tử cùng người nhà dùng bữa.” Nguyên Phúc tiến vào hành lễ với Lâm Gia Bảo.

“Hảo.” Lâm Gia Bảo đáp lại.

Tiếp theo Nguyên Khánh rất nhanh đã an bài tiểu nhị bưng một bàn đầy thức ăn lên.

Sau khi hoàn thành xong hết thảy, tất cả đều nhanh chóng rời đi. “Thỉnh chủ tử dùng bữa.”

Chờ bọn họ rời đi, đám người Lâm Đại Tráng lại quay sang Lâm Gia Bảo hỏi thêm mấy chuyện rồi mới thôi.

Lâm Gia Bảo cùng mọi người dùng ngọ thiện xong lại bắt đầu tán gẫu. Lâm Gia Bảo bắt đầu kể cho bọn họ nghe mình thường ở Đông cung làm những gì.

Ba người Lâm Gia Văn nghe đến việc Thái tử điện hạ cho thầy dạy Lâm Gia Bảo viết chữ vẽ tranh thì cảm thấy vui mừng không thôi, xem ra Thái tử điện hạ cũng rất thích Gia Bảo.

Lâm Gia Bảo cũng hỏi phụ thân những chuyện ở nhà. Nghe đại tỷ phu kể lại đại tỷ năm trước vừa sinh thêm được một đôi long phụng liền vui mừng không thôi. Lại biết đại ca đầu năm vừa thi đậu tú tài, đại tẩu dự định tháng sau sẽ sinh con, không biết là chất tử hay chất nữ đây? Ngẫm lại y thực thay đại ca vui vẻ a….

Lâm Gia Bảo còn được cha kể lại việc bạc y mang về dùng để xây nhà, mua đất. Phụ thân còn đem việc vặt trong nhà kể hết một lượt, làm bản thân Lâm Gia Bảo dường như cũng cảm nhận được phần nào.

Thời gian đoàn tụ thật ngắn ngủi, dùng ngọ thiện xong không lâu, Nguyên Phúc đã gõ cửa. “Thời gian không còn sớm, xe ngựa của Lâm chủ tử đã đến.”

Lâm Gia Bảo cùng ba người Lâm Đại Tráng lưu luyến tạm biệt. Nguyên Khánh tiến lên đỡ Lâm Gia Bảo lên xe, Hiên Viên Hãn Thừa đã ngồi sẵn trên xe chờ bảo bối của hắn, thấy mắt Lâm Gia Bảo hồng hồng liền giúp y vén mành, để y vươn tay ra phất phất chào tạm biệt người thân.

Lâm Đại Tráng ba người cũng phất tay tạm biệt, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng xe ngựa nữa mới chậm rãi hạ tay xuống.

“Thái tử điện hạ…hình như khi nãy có ngồi trên xe…” Lâm Gia Văn khi nãy thấy lúc Lâm Gia Bảo lên xe, bên trong còn có một thân ảnh nam nhân cao lớn ngồi trên đó. Mà nam nhân này, chắc là Thái tử điện hạ đi…

Lâm Đại Tráng cùng Tần Khải Hành nghe lời Lâm Gia Văn nói xong đều giật mình, họ chỉ lo từ biệt Lâm Gia Bảo nên không chú ý đến. Thái tử điện hạ….bọn họ cư nhiên đứng gần quốc vương tương lai của Hiên Viên đế quốc đến vậy a….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK