• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kỳ nhi?” Hiên Vìên Hãn Khải thấyđó là tì nữ thiếp thân của Ôn Văn Thiến liền hỏi nàng, “Đêm đã khuya, vì sao ngươi ở đây?”

“Vương gia, nô tỳ…” Kỳ nhi muốn nói lại thôi.

Hiên Vìên Hãn Khải thấy nàng khóc đến hai mắt sưng đỏ, “Ngươi bị khi dễ?”

“Vương gia, thỉnh Vương gia cứu mạng. Vương phi nàng… Kỳ nhi không muốn chết, thỉnh Vương gia cứu mạng a.” Kỳ nhi đem *tâm một hoành*, quỳ gối bên chân Hiên Vìên Hãn Khải cầu xin.

“Cứu mạng? Ngươi nói cái gì? Vương phi nàng làm sao vậy?” mặt Hiên Vìên Hãn Khải lộ vẻ nghi hoặc, thấy lời nói của Kỳ nhi có chút hàm hồ.”Ngươi lại đây cùng bổn vương.”

Hiên Vìên Hãn Khải dẫn Kỳ nhi đến phòng luyện công, phòng luyện công rất lớn, bên trong không có một bóng người.

”Ngươi có thể nói.”

Lúc này Kỳ nhi đã tỉnh táo lại, nàng biết rõ chỉ có đem những việc nàng hiểu biết nói hết cho Dực vương, có lẽ nàng còn có một đường sinh cơ.

Kỳ nhi chậm rãi kể lại những chuyện từ khi nàng nghe được mẩu đối thoại giữa Hoàng Thượng cùng thái hậu …

Sáng sớm ngày thứ hai, Hiên Vìên Hãn Khải mang tâm tình thống khổ đi Vĩnh Thọ cung. Sau  khi thấy mẫu hậu liền cho cung nữ cùng thái giám lui xuống. Hiên Vìên Hãn Khải quỳ gối trước người mẫu hậu, nói ra việc mình phát hiện Ôn Văn Thiến cùng sự việc mưu hại đại hoàng tử lần này có liên quan.

“Nhi thần chưa từng phát hiện Vương phi nàng là người như vậy, uổng cho nàng là người cùng chăn gối với nhi thần. Nhi thần thực xin lỗi hoàng huynh, thật sự không biết nên đối mặt với hoàng huynh như thế nào.”

Lúc ấy Hiên Vìên Hãn Khải nghe Kỳ nhi nói xong chân tướng, hắn mới biết được Ôn Văn Thiến là một nữ nhân có tâm tư có dã tâm ngoan độc như thế. Khi phụ hoàng còn tại thế, vẫn luôn hy vọng huynh đệ bọn họ có thể yêu thương lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau. *Nề hà tại phụ hoàng thi cốt chưa Hàn Chi tế*, Vương phi của hắn lại mưu tính thương tổn con nối dòng của hoàng huynh, việc này bảo hắn làm sao có thể đối mặt với hoàng huynh đâu.

Thái hậu nghe Dực vương nói xong cũng thực khiếp sợ, không nghĩ tới chuyện nàng cùng hoàng thượng nói lúc đó lại bị nghe lén, từ đó khiến cho Ôn Văn Thiến sinh ra tà niệm, dụ sử Du tần đi hại Đôn Đôn.

“Hiện tại canh giờ còn sớm, còn chưa tới giờ thượng triều, Chu má má ngươi phái người đi thỉnh Hoàng Thượng lại đây.”

Thái hậu nghĩ chuyện này nhất định phải nói cùng Hoàng Thượng. Hoàng Thượng đối đãi với đệ đệ này của hắn như thế nào nàng vẫn luôn xem ở trong mắt, nàng nghĩ Hoàng Thượng sẽ không bởi vì chuyện này mà bất mãn Dực vương, dù sao thì Dực vương cũng hoàn toàn không biết chuyện. Vìệc này Hoàng Thượng khẳng định cũng đã điều tra, nếu lén gạt đi ngược lại không tốt, ngược lại dễ dàng làm cho hai huynh đệ bọn hắn sinh ra khoảng cách.

Hiên Vìên Hãn Thừa đi vào Vĩnh Thọ cung, trước thỉnh an mẫu hậu, sau đó dò hỏi:

“Mẫu hậu gọi nhi thần đến sớm như vậy, là có chuyện quan trọng?”

“Hôm nay thỉnh hoàng nhi tới là muốn nói với ngươi chuyện của Dực vương phi. Ai… Hoàng nhi ngươi cũng đừng trách đệ đệ của ngươi, hắn cũng không biết chuyện.”

Thái hậu đem những gì Hiên Vìên Hãn Khải đã nói hôm nay, từ chuyện Kỳ nhi đến vụ việc trong cung nói hết cho Hiên Vìên Hãn Thừa nhe. Thái hậu nói xong nhìn về phía Hiên Vìên Hãn Thừa, nàng không hy vọng vì một nữ nhân như vậy mà làm cho huynh đệ bọn họ có ngăn cách.

Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn thấy vẻ mặt đệ đệ Hiên Vìên Hãn Khải đầy áy náy uể oải, ở trong lòng hít một hơi.

“Tối hôm qua trẫm cũng biết được một ít tin tức từ chỗ ám vệ. Đang nghĩ không biết làm sao nói với hoàng đệ.” Hiên Vìên Hãn Thừa nói.

“Hoàng huynh, thần đệ có tội. Là thần đệ sơ sót, không sớm phát hiện Ôn Văn Thiến nàng… Thần đệ mặc cho hoàng huynh xử trí.” Hiên Vìên Hãn Khải quỳ xuống nói.

Hiên Vìên Hãn Thừa tiến lên nâng dậy đệ đệ, “Ngươi không cần tự trách, trẫm không trách ngươi. Hoàng huynh cũng có phần, nếu không phải lúc trước chọn lựa nàng cho ngươi, cũng sẽ không có vìệc hôm nay.”

“Ôn Văn Thiến này là đích nữ của Tĩnh Tây hậu, hoàng nhi ngươi chuẩn bị xử trí như thế nào?”

Thái hậu thấy huynh đệ hai người hòa thuận, liền yên lòng, tiếp tục hỏi Hiên Vìên Hãn Thừa.

“Trẫm đã điều tra rõ vìệc này cùng Tĩnh Tây hầu phủ không có quan hệ, chỉ là do một mình Ôn Văn Thiến tham lam làm ra. Trẫm cảm thấy vìệc này không nên công khai, đệ đệ không ở trong triều, về sau sợ là có người sẽ lấy chuyện này làm cớ, đối với thanh danh của hoàng đệ cũng không tốt.” Hiên Vìên Hãn Thừa nói ra cân nhắc ở trong lòng.

“Hoàng huynh đều vì thần đệ suy nghĩ, thần đệ thật sự là rất hỗ thẹn.” Hiên Vìên Hãn Khải nghe xong trong lòng rất là cảm động.

“Hoàng nhi, hoàng huynh ngươi nói có lý, vậy lặng lẽ xử trí Ôn Văn Thiến đi.” Thái hậu suy nghĩ nửa ngày cũng đồng ý mà nói.

“Thần đệ muốn mang Vương phi đi hoàng lăng, thủ lăng cho phụ hoàng. Chờ một năm hiếu kỳ qua đi, sau đó tuyên bố với bên ngoài là Vương phi bị bệnh cấp tính đi.” Hiên Vìên Hãn Khải nghĩ nghĩ vẫn là tự hắn đến xử trí Ôn Văn Thiến, coi như là cho hoàng huynh một cái công đạo.

“Đi thủ hoàng lăng? Hoàng đệ ngươi không có làm sai, không tất như thế.” Hiên Vìên Hãn Thừa nói.

“Thỉnh hoàng huynh thành toàn.” Hiên Vìên Hãn Khải vẻ mặt kiên định nói.

Hiên Vìên Hãn Thừa luôn mãi khuyên bảo nhưng Hiên Vìên Hãn Khải thực kiên trì, Hiên Vìên Hãn Thừa vô pháp nên cũng đồng ý.

Hôm nay trong triều đình, Dực vương thượng tấu khẩn cầu trong thời gian hiếu kỳ sẽ đi hoàng lăng để thủ lăng cho thái thượng hoàng, Hoàng Thượng chuẩn duẫn.

Trong lúc nhất thời các đại thần đều không biết ra làm sao, không rõ vì sao đột nhiên lại có chuyện như vậy. Bên dưới nghị luận sôi nổi, có người khen Dực vương thuần hiếu, cũng có người mẫn cảm ngửi ra được một tia khác thường. Những đại thần có tin tức linh thông đều biết biến cố phát sinh trong tiệc trăm ngày của đại hoàng tử hôm qua, cũng không biết bên trong có quan hệ như thế nào.

Lúc này, trong Dực vương phủ Ôn Văn Thiến đang trang điểm, “Tê… Kỳ nhi hôm nay ngươi làm sao vậy, tâm tư không yên.”

Ôn Văn Thiến vuốt bị xả đau tóc, ôn nhu mà ám chỉ nói với Kỳ nhi.

”Kỳ nhi chính là bị chuyện tối hôm qua dọa đi, ngươi đừng sợ hãi. Ngươi từ nhỏ liền đi theo ta, ta cũng thích ngươi nhất, không ly khai ngươi. Ngươi cũng biết ta, ta là người rất trọng tình nghĩa”.

Trải qua chuyện tối hôm qua,  Kỳ nhi này sợ là không thể lưu, ở trong lòng Ôn Văn Thiến âm thầm tính toán. Bất quá Kỳ nhi luôn luôn ở bên người nàng, nếu đột nhiên chết khẳng định sẽ làm cho người khác chú ý, đến lúc đó ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, ngược lại mất nhiều hơn được, tốt nhất phải suy tính kỹ hơn, dù sao Kỳ nhi vẫn luôn đi theo bên người nàng, đố Kỳ nhi cũng không dám phản bội nàng.

“Dạ. Nô tỳ hiểu được.”

Kỳ nhi nghe xong lời Dực vương phi nói, trong lòng lạnh lùng. Lúc này nàng vô cùng may mắn tối hôm qua đã nói cho Dực vương nghe. Nếu là tỳ nữ khác nghe Dực vương phi nói xong, khẳng định sẽ an tâm. Nhưng nàng lại không phải…

Kỳ nhi từ nhỏ hầu hạ Vương phi lớn lên, cho nên phi thường hiểu biết thói quen của nàng, mỗi khi Vương phi nói dối, thanh âm của nàng liền sẽ rất  ôn nhu, ngón cái cùng ngón út sẽ không tự giác mà đụng chạm. Kỳ nhi nhìn động tác không tự giác cùng lời nói ôn nhu trấn an vừa rồi của Dực vương phi, thì biết Dực vương phi nghĩ một đằng nói một nẻo.Tờ mờ sáng hôm nay Dực vương liền vào cung, không biết khi hắn hồi phủ, sẽ mang đến cho Dực vương phi tin tức gì nữa…

Hiên Vìên Hãn Khải trở lại Dực vương phủ, lập tức gọi quản gia để chuẩn bị công vìệc đi hoàng lăng. Sau đó nói nhỏ vài câu bên tai quản gia, mặt quản gia lộ vẻ kinh ngạc, lập tức lại ẩn đi, nghiêm túc gật đầu.

Ôn Văn Thiến nghe được động tĩnh đi ra, tại cửa phòng hỏi: “Vương gia, đã xảy ra chuyện gì? Đây là muốn đi chỗ nào?”

Hiên Vìên Hãn Khải thản nhiên nói: “Đi hoàng lăng vì phụ hoàng giữ đạo hiếu.”

Ôn Văn Thiến giật mình mà che miệng, “Đây là vì sao? Vì sao đột nhiên muốn đi thủ hoàng lăng, là ý chỉ của hoàng thượng sao?”

Ôn Văn Thiến lôi kéo Hiên Vìên Hãn Khải vào trong phòng, đứng trước mặt Hiên Vìên Hãn Khải có chút lo lắng hỏi:

“Tại sao có thể như vậy đâu, Vương gia ngài chính là thân đệ của hoàng thượng a, Hoàng Thượng vì sao phải để ngài đi thủ hoàng lăng? Thái thượng hoàng vừa mới đi, Hoàng Thượng tại sao có thể nhẫn tâm như vậy?”

Hiên Vìên Hãn Khải thấy hiện tại trong lời nói của Ôn Văn Thiến có ý châm ngòi giữa hắn cùng hoàng huynh, trong lòng khó thở. Hắn thật không rõ nữ nhân này suy nghĩ cái gì.

“Ngươi không cần lo lắng, ngươi không cần đi, hoàng lăng không phải là chỗ ngươi về.” Hiên Vìên Hãn Khải lạnh lùng nói.

“Lời này của Vương gia là ý gì?” Ôn Văn Thiến thấy ánh mắt Hiên Vìên Hãn Khải lạnh như băng, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

Hiên Vìên Hãn Khải một phen giữ chặt Ôn Văn Thiến kéo đi ra ngoài, lực đạo phi thường lớn, Ôn Văn Thiến căn bản vô pháp tránh thoát.”Vương gia ngài lộng đau ta, ngài đây là muốn mang ta đi chỗ nào?”

Ôn Văn Thiến bị lôi kéo đi rất lâu, càng chạy càng kinh ngạc. Nơi này là hầm trong phủ, tản ra từng trận lạnh lẽo.

Hiên Vìên Hãn Khải đem Ôn Văn Thiến đẩy vào bên trong hầm băng, vừa tiến vào trong liền thấy lạnh đến xương.

”Vương gia…” Ôn Văn Thiến ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, âm thanh cả kinh kêu lên.

“Lãnh sao, nơi này mới là chỗ của ngươi.” Hiên Vìên Hãn Khải nói, “Hiểu được không, ngươi là một người thông minh.”

“Không… Vương gia, thiếp thân không biết, Vương gia nơi này rất lạnh, như thế nào muốn dẫn thiếp thân tới đây.” Ôn Văn Thiến đã đoán được là sự vìệc đã bại lộ, nhưng vẫn lắc đầu phủ nhận.

“Chết đến nơi còn không biết hối cải.” Hiên Vìên Hãn Khải nói.”Kỳ nhi đều nói cùng ta, ám vệ của hoàng huynh cũng nắm giữ chứng cớ. Ngươi còn muốn chống chế.”

“Kỳ nhi?! Ha ha ha!” Ôn Văn Thiến không nghĩ tới Kỳ nhi, tiện nhân này cư nhiên thật sự phản bội nàng.

“Vì cái gì? Làm Vương phi thật sự không thể làm ngươi thỏa mãn sao? Vì cái gì muốn mưu hại con nối dòng của hoàng huynh.” Hiên Vìên Hãn Khải nhìn biểu tình điên cuồng của Ôn Văn Thiến, rất là thất vọng.

“Vì cái gì? Vì cái gì? ta không phải là vì Vương gia ngài sao. Nếu không có đại hoàng tử, tương lai con của chúng ta có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế. Vương gia ngài như thế nào không rõ khổ tâm của ta đâu.” Ôn Văn Thiến biện giải.

“Vì bổn vương, còn không bằng nói là vì chính ngươi! Nói cho cùng bất quá là bởi vì bản thân ngươi mà thôi. Hài tử vô tội, ngươi thật sự là không có thuốc nào cứu được.” Hiên Vìên Hãn Khải rũ mắt, không nhìn nàng.

“Ta chính là ghen tị thì như thế nào, vì cái gì ta đường đường là một đích nữ thế gia mà phải khúm núm trướng một song nhi có xuất thân là cung thị. Vì cái gì Hoàng Thượng chỉ cần một mình y, hài tử kế thừa huyết mạch đê tiện của song nhi làm sao có thể kế thừa Hiên Vìên giang sơn. Y không nên sinh ra, lúc trước nếu y đẻ non thì tốt rồi, ông trời đều giúp y, không công bình!” Ôn Văn Thiến không cam lòng mà nói.

“Bổn vương cũng chưa từng nghĩ muốn nạp thiếp.” Hiên Vìên Hãn Khải trầm giọng mà nói, hít một hơi.”Vẫn là lòng tham của ngươi hại chết ngươi.”

Ôn Văn Thiến nghe xong những lời này của Hiên Vìên Hãn Khải, trong nháy mắt không có ngôn ngữ, nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống.”Vương gia… Thiếp thân biết sai, thiếp thân thật là suy nghĩ điên rồ.”

“Quá muộn …” Hiên Vìên Hãn Khải xoay người rời đi, có một số vìệc một khi sai, liền vô pháp tái quay đầu lại.

“Không… Vương gia, van cầu ngài! Chớ đi, nơi này rất lạnh a! Phóng ta rời đi, van cầu ngài phóng ta rời đi!”

Ôn Văn Thiến đột nhiên hiểu được cái gì, nhìn về những khối băng thật lớn ở phía bốn phía, Vương gia đã nói đây là chỗ của nàng,  đây là muốn đông chết nàng! Nàng sợ hãi kêu la.

”Vương gia, ngài không thể đối ta như vậy, ta là chính thê của ngươi. Ta là chính thê của ngươi a!”

Hiên Vìên Hãn Khải để thị vệ giữ cửa khóa lại, nhanh chóng rời đi. Vành mắt của hắn ướt át, ở trong lòng nói rằng: nếu thật xem ta là chồng thì sẽ không làm chuyện như thế này.

Mấy ngày sau, phủ Tĩnh Tây hầu nghênh đón một khách nhân không tưởng được. Tĩnh Tây hầu có chút kinh ngạc nhìn Nhị hoàng tử,

“Dực vương điện hạ ngài không phải là…” Ngài không phải là trên đường đi hoàng lăng sao?

Tĩnh Tây hầu thấy mặt Dực vương không đổi sắc, trong lòng trầm xuống.

”Dực vương, mời theo ta đến.” Sau đó, Tĩnh Tây hầu đem Dực vương đưa đến thư phòng.

Hiên Vìên Hãn Khải để thái giám đi theo đem một cái hòm màu đen đặt ở trên án thư, sau đó lại đưa cho Tĩnh Tây một phần đồ vật. Sau khi Tĩnh Tây hầu nhìn phần đồ vật này, trong lòng nhấc lên kinh đào sóng lớn. Đích nữ của hắn sao lại làm chuyện ngu xuẩn như thế! Mưu hại hoàng tự chính là tội lớn, sẽ liên lụy cửu tộc.

“Hoàng lăng không có chỗ cho nàng.” Hiên Vìên Hãn Khải chỉ vào hòm màu đen trên bàn, *“Các ngươi hảo chi lâm vào đi!”*

Mấy ngày sau, Tĩnh Tây hầu giống như trong một đêm liền già đi vài tuổi, hắn thượng tấu khẩn cầu cáo lão về quê, Hoàng Thượng chuẩn tấu. Không lâu sau, đã từng là thế gia đại tộc như Ôn gia từ kinh thành dần dần tiêu thất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK